“Tiểu Mạn, mình đã nghĩ rồi, việc này nhất đinj phải nói với cậu, cực kỳ
khẩn cấp…Bây giờ cậu đang ở đâu?Sao tín hiệu kém thế?”. Sauk hi gọi điện cho Mễ
Lam, Tư Dao càng nghĩ càng thấy ớn lạnh. Lời dự báo lạnh lung của ông già bí ẩn
kia đang trở thành hiện thực đối với các nhóm du khách đi vào hang Thập Tịch.
Trong 14 người thì 7 người đã chết, 7 người còn lại thì sao? Phải làm thế nào để
làm chủ số phận của mình đây? Chỉ e ai cũng bất lực. Việc duy nhất có thể làm,
có lẽ là hết sức cẩn thận, đề phòng bất trắc, nhưng đã là bất trắc thì làm sao
đề phòng được?
Trong di động của Tiểu Mạn ầm ĩ huyên náo, giọng nói cô ấy cũng đứt quãng.
Hình như cô ấy phải hét to mới nghi được: “Viện thiết kế của mình đang đi hội
nghị… du lịch, ở Đại lÝ, đã mỹ mãn rồi, đang trên đường đi Hồ Khiếu Hiệp”.
“Tiểu Mạn, gần đây mình đã làm một vài cuộc điều tra. Cậu nói đúng, lời ông
già ấy không phải là hù dọa. Những người từng đến động Thập Tịch đều có khả năng
sẽ chết. Còn nhớ Hội sinh viên ở đại học Y Giang Kinh không? Bọn nó có 7 đứa đến
Tân Thường Cốc, 5 đứa đã chết rồi”.
Tiểu Mạn kêu “Chao ôi”… trong điện thoại vọng lại tiếng những người trong
xe hỏi han. Tiểu Mạn xin lỗi họ, rồi hỏi “Sao lại có chuyện như thế được? Cậu
nói với Thường Uyển chưa?”
Tư Dao đã gọi ngay cho Thường Uyển và nói “Mình để lại lời nhắn trong máy
cậu ấy. Gần đây cậu ấy cứ như bốc hơi mất rồi, gọi ‘n’ lần điện thoại mà không
được. Mình đoán cậu ta lại gặp hoàng tử cưỡi bạch mã lần thứ ‘n’ rồi”.
Tiểu Mạn ngập ngừng: “Vậy thì bây giờ cậu đã hiểu vì sao mình luôn nhắc đến
chuyện Tân Thường Cốc rồi chứ?Tuy cậu nói những điều này chứng tỏ sự hoài nghi
của mình là đúng, nhưng chúng ta có thể làm được gì?”
“Mình không biết. Chỉ có thể chú ý cẩn thận một chút vậy. Giọng nói của cậu
sao có vẻ lạ thế?”
“Đừng nhắc đến nữa, mấy ngày gần đây mình mệt mỏi toàn thân, đi viện khám
bệnh cũng không kết luận được là bệnh gì, nằm hay ngồi đều khó chịu, mấy hôm
trước lịa còn cãi nhau một trận với cha mẹ. Phải chạy rông bên ngoài thế này lại
càng thêm rối loạn (Chủ nhiệm Dương, anh đừng nhìn em, em có phản đối việc tham
gia hội nghị quan trọng này đâu!). 2 hôm nay bị cảm nhẹ, bây giờ lại hơi bị say
xe, toàn là đường núi, thật khó chịu”.
“Cậu thật đáng thương…mình cứ tưởng dưới gầm trời này chỉ có mình mình đáng
thương”
“Con có khóc mẹ mới cho bú, đúng không? Tiếc là lần trước đến Giang Kinh
quá vội vàng, không kịp tụ tập với cậu và Thường Uyển. Khi nào cậu đến Vũ Hán
chơi, chúng ta “sa đọa” một phen, ôm nhau khóc vàng một hồi rồi uống say mèm…
Cậu biết không, cái nhà hàng ở Hán Khẩu lần trước mình đưa cậu đi ăn…” Tiểu Mạn
đang thao thao bất tuyệt, tín hiệu điện thoại vẫn còn mà tiếng nói đột nhiên câm
bặt như thể cô ấy bị ai bịt miệng.
“Tiểu Mạn, Tiểu Mạn, cậu còn đấy không? Nghe mình nói không? Cậu sao
thế?”
“Mình nhìn thấy…” Tiểu Mạn khẽ lẩm bẩm, giọng càng nhỏ và càng như vỡ
vụn.
“Nhìn thấy cái gì?” Tư Dao cảm thấy không ổn, như bị một mũi kim lạnh buốt
đâm vào thịt. Một cảm giác vừa ớn lạnh, vừa kinh hoàng chạy dọc toàn thân.
Trong điện thoại không nghe thấy tiếng Tiểu Mạn, nhưng tín hiệu vẫn chưa bị
ngắt. Tư Dao có thể nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, tiếng người hô hoán,
tiếng còi xe, tiếng tranh cãi, bàn tán, cuối cùng là những tiếng hét chói tai,
những tiếng nổ lớn.
Sau đó là sự im bặt, tĩnh mịch như cái chết.
Tín hiệu mất hẳn.
Con tim Tư Dao như chìm xuống đáy vực thẳm.