Tư Dao ngồi bên bàn giấy ở công ty, nhấm nháp tách cà phê nóng đậm hương
thơm, nhớ lại những lời Hoàng Dược Sư nói trên mạng ngày hôm qua. Sự phân tích
của anh ta rất hợp lý, gần với ý của cô. Đúng, tất cả những chuyện này không
phải ngẫu nhiên. Kẻ đột nhập bí ẩn, bóng người bán theo ở bồ hồ, người chết hiện
lên vừa thực vừa ảo, đều cho thấy có một hố bẫy vô hình đã được đào sẵn. Dù do
con người hay do thế lực siêu nhiên bày ra cũng vậy, dù liên quan đến hang Thập
Tịnh, hoạc không liên quan đến câu “Đau thương đến chết”, thì cô vẫn là con mồi
đang bị săn đuổi. Hoàng Dược Sư cảnh báo cô không nên tin bất cứ ai ở bên
mình.
Chuông điện thoại reo vang. Giọng nói the thé của Tử Phóng. Tư Dao chợt
nghĩ: “Gã này phải đứng hàng đầu trong danh sách những người không thể tin
được”.
Tuy nhiên, tin tức của anh ta lại chuẩn xác. Anh ta đã tìm được số điện
thoại của cô bé Mễ Lam ở Thượng Hải.
“Chắc anh khó mà nhịn được không gọi điện cho cô ấy trước, đúng không? Đây
là tác phong của một phóng viên nhà nghề, đâu có lý gì không nổ ‘phát đầu’?” Tư
Dao chế nhạo.
Tử Phóng cười nhạt: “Kìa, cô không hiểu rồi, thứ lần này chúng ta cần là
tin tức chuẩn xác. Cô nói xem, con nhóc đó làm sao có thể nói thật với một phóng
viên giải trí như tôi?”
Tư Dao đi xuống dưới nhà, dung điện thoại của mình bấm số máy di động mà Tử
Phóng vừa cho biết.
“Lam Lam phải không? Chỉ là Tư Dao, không biết em còn nhớ không, chúng ta
đã gặp nhau ở nghĩa trang Chuyên Kiều”
“Em đang trong thự viện, chị đợi một chút, em ra ngoài rối nói chuyện với
chị”. Em họ Phó Sương Khiết, tên là Mễ Lam, có bé nói thấp giọng, lộ vẻ kinh
ngạc.
Một lúc sau, giọng nói của Mễ Lam trở nên rõ hơn: “Được rồi ạ, bây giờ có
thể nói, sao chị lại tìm được em? Hôm ấy chúng ta có trao đổi địa chỉ
đâu?”
“Bạn chị đã tìm giúp, chị có việc rất quan trọng cần hỏi em, không tìm em
không được”
“Có phải liên quan đến bà chị họ em, liên quan đến những câu em nói trong
nghĩa trang không?” Mễ Lam như cũng đang muốn tìm người để dốc bầu tâm sự.
“Em thật thông minh. Chị muốn hỏi em, em đã từng đến Tân Thường Cốc
chưa?”
“À, đúng rồi, đúng rồi, sao chị biết?” Không rõ lúc này Mễ Lam ngạc nhiên
vui mừng hay sợ hãi, giọng đang run run.
“Đừng sợ, chị cũng từng đến đó”
“Tạ ơn trời đất, chị vẫn khỏe mạnh, có khả năng là…cái chết của họ chỉ là
sự trùng hợp”.
Tư Dao do dự một lát, rồi vẫn nói ra tin xấu: “Em biết không, hai người bạn
đến Tân Thường Cốc cùng với chị, đã lần lượt chết trong vòng 2,3 tháng”.
“Ôi, đúng là như vậy à?” Giọng của Mễ Lam càng run rẩy hơn “Lẽ nào những gì
ông ta nói đều là thật?”
“Bọn em cũng gạp ông già mặc áo mưa giữa trờ nắng đó à?”
“Vâng, chính ông ta nói là “Đau thương đến chết””.
“Bọn em tất cả có bao nhiêu người đến núi Vũ Di?”
“Tất cả 7 người, lúc đó bọn em còn đắc ý tự xưng là “Thất kiếm”, trong đó 5
người là sinh viên đại học Y Giang Kinh đều đã chết, còn lại em và một người bạn
của em từ Australia về chơi, đã quay lại Australia rồi. Hai hôm trước em còn trò
chuyện với nó qua MSN, hình như nó vẫn ổn”.
Sự suy nghĩ của mình trước khi bị lật nhào. Trong 14 người đi đã có 7 người
chết, vừa đúng một nửa. Điều này chứng tỏ điều gì?
Bức thư mời dự tiệc của thần chết, có phải là đang trên đường chuyển
tới?
Dao Dao, những điều nghe được từ miệng Mễ Lam đã giúp ích gì cho ngươi? Chỉ
tăng thêm phần lo lắng cho cuộc sống vốn đã rối loạn của ngươi mà thôi!
“”Có thể nói tỉ mỉ hơn không, các em đã nhìn thấy những gì trong hang Thập
Tịch” Tư Dao hỏi, mau chóng trấn tĩnh. Trong những ngày hỗn loạn này, Tư Dao đã
học được cách nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng rối ren, phân tích các vấn đề
bằng cái đầu “mát”, có lẽ, đây cũng chính là bản năng sinh tồn.
“Đương nhiên là quan tài treo, tất cả có 3 cỗ, 1 co treo rất cao”
“Có nhìn thấy chữ bằng máu không?”
Có nhìn thấy 4 chữ “Đau thương đến chết”.
Có thấy ‘một cái hố nhỏ đỏ lòm, giống như chứa đầy máu không?’
“Có thấy.” Mễ Lam giống như bị buộc phải nói ra. Rõ rang đây là một cô bé
“ruột để ngoài da”.
“Đã có ai khác đến hỏi em về việc này chưa? Ví dụ cảnh sát chẳng
hạn?”
“Không có ai cả bởi không xả ra vụ sát hại nào. Hơn nữa… ngoài nhóm mấy
người chị họ em ra, thì ngay cả cha mẹ em cũng không biết chuyện em đi Tân
Thường Cốc. Họ vẫn tưởng rằng em đến chơi chỗ chị ấy ở Giang Kinh. Bây giờ em
càng không dám nói sợ cha mẹ em lo, sẽ nhốt em trong nhà mất”.
Tư Dao nghĩ, có lẽ hiện giờ nhốt cô ta ở nhà là việc làm khôn ngoan nhất!
Cô hỏi tiếp: “Nhóm bạn của chị họ em, sao lại biết về Tân Thường Cốc?”
“Do có một bức thư, hình như hội trưởng Hội du lịch đại học Giang Kinh gửu
cho bạn gái anh ấy. Bạn gái anh ấy có một người bạn thân là Ân Văn Phương. Chị
Vân Phương ử cùng trong đội văn thể với chị họ em, thế là tập hợp được 7
người”.
“Em có biết… chị họ em chết như thế nào không?”