Lưu Dục Chu gọi món bánh gối chay, anh còn dặn kỹ nhà bếp đừng cho mỡ lợn
.Thấy Mạnh Tư Dao kinh ngạc nhìn mình, anh cười: “ Tư Dao đừng lấy làm lạ, tôi
đã bắt đầu ăn chay. Ăn được hai tuần rồi,thấy rất dễ chịu”.
Tư Dao không biết nói sao,chỉ tiếp tục ngắm Dục Chu. Hình như anh gầy đi
đáng kể, cái đầu húi cua đã thay cho mái tóc dài vốn được chăm sóc kỹ, trông
người càng thêm hốc hác.
“Hình như anh quy Phật còn nghiêm chỉnh hơn cả phật tử”. Tư Dao thấy lòng
mình se lại,cô thấy xót xa cho Dục Chu.
“Ấy là nhờ tác dụng thần kỳ của nó. Sau khi Viên Thuyên ra đi,nhất là sau
khi thấy hồn ma- hoặc nói cách khác là ảo giác của tôi, tôi rất hay tụng kinh.
Điều này đã kéo tôi trở về cuộc sống bình thường, giúp tôi lại có được cái tâm
yên bình. Dù sao tôi vẫn phải gắng đối mặt với cuộc sống thường nhật và công
việc bận rộn. Nếu tâm không yên tôi chẳng thể làm nổi việc gì”. Dục Chu nói rất
chân thành.
“Thật đáng khâm phục, anh đã giải quyết được rất tốt”. Tư Dao thầm nghĩ,
liệu bao giờ cô mới có thể tìm lại được sự yên bình trong tâm? Các sự việc liên
tiếp xảy ra khiến cô không thể nào yên.
“Tư Dao không thể yên bởi mấy người bạn tốt đã…Chuyện về Tiểu Mạn đang đồn
đại khắp nơi, thật là đáng sợ!”
“Tuy tôi chưa từng nói với anh nhưng chắc anh cũng đã nhận ra, mấy người
bạn đó của tôi đều đã từng đến Tân Thường Cốc; Nghĩ đến lời của ông già đó…Chẳng
lẽ anh không sợ vận xấu ấy cũng sẽ đến với mình hay sao?” Tư Dao nghĩ bụng, sự
phản bội của Viên Thuyên đối với Dục Chu phải nói là tàn nhẫn.
Nhưng không ngờ Dục Chu lại mỉm cười: “Sao tôi lại không nghĩ ngợi? Nhưng
đây là cái hay của người tu hành theo đạo Phật. Mỗi khi u uất buồn rầu tôi lại
tụng niệm kinh Phật, lòng tôi lập tức yên ổn ngay.Và, sau khi học Phật pháp, tôi
cho rằng cái gọi là “lời nguyền” chẳng qua chỉ là một thứ ma tâm(2). Ma tâm đã
làm nhiễu loạn tư duy bình thường, ma tâm sẽ khiến người ta nảy sinh những hình
ảnh hoang tưởng. Khi đã ở tình trạng ấy thì con người không thể không xảy ra
chuyện. Người bị xảy ra chuyện lại tiếp tục đem ma tâm đến cho người khỏe mạnh,
hình thành một vòng tuần hoàn ác tính”.
Tư Dao chăm chú lắng nghe, suy ngẫm từng câu nói của anh, mỗi câu dường như
đều rất có lý. Đó là một hành trình diễn biến tâm trạng của một chàng trai đã
trải qua cuộc bể dâu. Mình nên nói với anh về chuyện Viên Thuyên như thế nào
đây? Có cần thiết phải kể rõ với anh về chuyện của Viên Thuyên và Lâm Mang “đi
đêm” hay không? Quách Tử Phóng thật đáng ghét, sao anh ta cứ khăng khăng bảo
mình đi “phỏng vấn” Dục Chu, bắt mình khơi lại chuyện cũ, trở thành một kẻ “buôn
chuyện”?
“Anh Chu nói rất có lý, đã giúp tôi rất nhiều. Nói về “tâm ma”, anh có cho
rằng trước đây Viên Thuyên cũng bị ảnh hưởng không?” Tư Dao thận trọng lựa lời,
cô sợ đụng chạm đến nỗi đau của Dục Chu.
“Có chứ! Giờ đây bình tâm nghĩ lại, có thể thấy mọi việc tương đối rõ. Tôi
nhớ sau chuyến đi núi Vũ Di, Viên Thuyên nhiều lần nói chuyện với tôi về cái
chết của Kiều Kiều.Viên Thuyên là người rất hay suy ngẫm, đã nêu ra rất nhiều
“lý luận”. Chẳng giấu gì Tư Dao…” Dục Chu ngần ngừ một lát.
“Tôi biết, mình là người đầu tiên bị nghi ngờ. Giờ nhớ lại, tôi đã thấy
lòng mình lắng dịu đi nhiều rồi”. Tuy miệng nói vậy nhưng Tư Dao lại tự nhủ: có
thật thế không?
“Thật sao?Thế thì rất tốt. Dù sao thì tôi vẫn chưa bao giờ cho là như
thế.Tôi nói thêm điều này cô đừng để bụng: Viên Thuyên còn nghi về chuyện bạn
trai của Kiều Kiều và Thương Tiểu Mạn là Lâm Mang…Lâm Mang có mặt trong chuyến
đi Vũ Di khiến người ta ngờ ngợ; vì hồi học đại học khi “năm chiến sĩ núi Lang
Nha” đi du lịch thì anh ta chưa từng hăng hái tự nguyện đi cùng để “hộ giá”. Tại
sao lần ấy lại đi, vả lại Kiều Kiều vốn cũng không muốn thế.Ngoài ra, tại sao
Tiểu Mạn lại nhạy cảm về chuyện giữa cô và Lâm Mang, Viên Thuyên ngờ rằng cô ấy
cố ý khích bác gây rắc rối cho cô và Kiều Kiều.
“Cho nên, cô ấy đã vài lần đi Thượng Hải điều tra về Kiều Kiều trước đây.
Hôm nọ tôi chả đã kể với Tư Dao rồi còn gì. Cô ấy điều tra không mấy suôn sẻ, vả
lại chuyến đi nào cũng kết hợp công tác, rất bận bịu. Tôi nhận thấy sau mỗi
chuyến đi Thượng Hải về, tâm trạng cô ấy đều rất không hay”.
Tư Dao định nói: “Tất nhiên rồi, vì cô ấy vừa mới gắn bó với Lâm Mang nên
bắt đầu cảm thấy không hài lòng với anh chàng thật thà Dục Chu và quan hệ hiện
có”, nhưng lại thôi và hỏi: “Chắc anh và cô ấy không vì chuyện đó mà trở nên xa
cách chứ?”
Dục Chu chợt biến sắc, hơi thở có phần gấp gáp, nhưng anh lập tức khép mắt
lại, môi mấp máy…Hình như đang điều hoà tâm trạng: Cuối cùng anh chậm rãi nói:
“Cô nói đúng, trước khi Viên Thuyên ra đi, tình cảm giữa chúng tôi đang xuống
dốc, ngày cưới cứ hoãn đi hoãn lại. Thậm chí chúng tôi đã từng rất căng với
nhau. Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy trái tim cô ấy đang dần xa tôi. Cô ấy là
người rất tỷ mỉ thận trọng, tôi thì lại không có một chứng cứ gì, đôi lúc đành
phải ấm ức mà chịu vậy. Tuy nhiên tôi cho rằng những điều đó chỉ là rất nhỏ vì
khi nghe tin Viên Thuyên ra đi, tôi hiểu sâu sắc rằng cô ấy đối với tôi quan
trọng biết nhường nào. Đời tôi không thể thiếu vắng cô ấy. Nếu Viên Thuyên giờ
đây có thể hồi sinh, tôi sẽ càng yêu cô ấy gấp bội”.
Tư Dao hiểu căn bản cô đã đạt được mục đích trong cuộc gặp hôm nay.Nhưng cô
càng thêm tức Quách Tử Phóng, anh ta chỉ đam mê những tình tiết quái dị lạ lùng;
đúng là anh ta đã chứng minh được Viên Thuyên ăn ở hai lòng, nhưng rồi sao nữa?
Thật vô nghĩa!
Câu nói của Dục Chu như vẫn vang bên tai cô: “Nếu Viên Thuyên có thể hồi
sinh…” Cô chợt nảy ra một ý ,bèn nói: “Muốn hỏi anh Chu điều này,anh đừng phật ý
nhé: gần đây…anh có nhận được QQ của Viên Thuyên không?”
“Tối hôm đó tuy biết Tư Dao đã gặp Viên Thuyên trên mạng QQ,nhưng nếu chưa
tận mắt chứng kiến tôi nhất định không thể tin người chết rồi mà vẫn chat được”.
Dục Chu dán mắt vào màn hình máy tính đặt trên bàn của Tư Dao, chầm chậm lắc
đầu. Anh bỗng ngoảnh sang nói: “Này, tại sao cô ấy không gửi tin cho tôi nhỉ?
Tôi rất muốn nói chuyện với cô ấy, dù chỉ là trên mạng QQ. Trước đây gặp ảo giác
cô ấy chỉ toàn im lặng không nói một lời”.
“Tôi nghĩ, chắc là cô ấy muốn điều tốt cho anh, không muốn quấy rầy cuộc
sống của anh. Hoặc là,tại anh đọc kinh Phật, nên cô ấy né tránh. Chắc anh khó
tưởng tượng nổi lần đầu nhận được QQ của Kiều Kiều, tôi đã sợ đến đâu. Cho đến
giờ tôi vẫn không muốn nhìn thấy QQ của họ, tôi toàn lẩn tránh họ”.
Dục Chu đứng lên. Chợt nhìn thấy quả cầu pha lê đặt trên bàn : “Viên Thuyên
gửi tặng cô phải không? Đẹp thật!”
Tư Dao nói vâng.
“Còn bức ảnh đâu,sao tôi chưa trông thấy?”
“Mọi tai hoạ đều khởi nguồn từ chuyến đi Tân Thường Cốc lần đó,tại tôi cứ
khăng khăng đòi đến hang Thập Tịch.Chắc Viên Thuyên rất hối hận vì chuyện đó,lẽ
ra cô ấy không nên ủng hộ tôi đi vào xem hang,nên mới gửi cho tôi bức ảnh nhằm
nhắc đừng thiếu suy nghĩ như thế nữa.Rồi một lần tôi thấy ấm ức, tôi đã cắt vụn
bức ảnh vứt đi rồi”. Thực ra sáng nay Tư Dao mới cắt vụn bức ảnh, sau khi biết
chuyện quan hệ giữa Viên Thuyên và Lâm Mang. Không hiểu sao cô cảm thấy mình bị
lừa dối ghê gớm. Cô và Viên Thuyên bao năm nay thân nhau như chị em, thế mà cô
ấy lại làm chuyện đó. Tư Dao thật sự thấy thất vọng về tình bạn này. Việc đầu
tiên cô nghĩ đến là xé bỏ bức ảnh phong cảnh mà hễ nhìn thấy lại khiến cô đau
đớn. Cô thậm chí định đập luôn quả cầu pha lê, nhưng lại thấy mình quá nóng nảy
pha chút xót xa. Bởi thế cô định lúc khác sẽ cất nó đi. Lúc này các mảnh vụn của
bức ảnh vẫn nằm trong cái hộp giấy vụn nhưng cô chẳng buồn nhìn nữa.
Dục Chu khẽ thở dài: “Ôi,thế thì thật đáng tiếc”.
“Tại sao ạ?’
“Viên Thuyên tặng ai thứ gì, đều không phải là ngẫu hứng.Bức ảnh đó nhất
định thể hiện những điều cô ấy muốn nói”.
“Dù cô ấy định nói gì, thì cũng đành vậy!” Tư Dao khẽ nhún vai, nghĩ bụng
tôi biết cô ấy định nói gì.Mấy người bạn chơi với nhau hết sức hồn nhiên trong
sáng như quả cầu pha lê này nhưng dưới bóng đen của chết chóc, dục vọng và sự
phản bội đã hoàn toàn mất ý thức kiểm soát, mà nguyên nhân khởi nguồn là chuyến
đi Tân Thường Cốc.
************************************
Chú thích
(1) Danh từ Phật học = trở về bên Phật
(2) Tâm trạng rối loạn,sai lầm,lệch lạc
***********************
Chương
34
LỜI NHẮN ĐỂ
LẠI
Yêu Yêu: Tại sao lại im lặng?
Hoàng Dược Sư: Tôi đang phải suy ngẫm, vì những điều bạn nói quá phức tạp
và đầy kịch tính. Rất cảm ơn bạn đã tin tôi, cho tôi biết những điều hết sức
riêng tư.
Yêu Yêu: Tôi ưa kịch tính, rất thích xem các tin giật gân nhưng rất ghét
phải trở thành vai chính.
Hoàng Dược Sư: Vị đại ca phóng viên kia lo lắng không phải là không có lý.
Nhất là đám thuốc ngủ kia, tôi cũng thấy giật mình.
Yêu Yêu: Đúng thế. Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tại sao lúc Kiều Kiều sắp chết cứ
nhắc đi nhắc lại mấy lần “mình rất buồn ngủ”. Tại sao lại bất chợt trượt chân
trên đường? Đoạn đường ấy, dù đi trong đêm mưa, nếu thận trọng thì không thể nào
bị trượt chân xuống dốc.
Hoàng Dược Sư : Và ,khi bị lăn xuống cô ấy hầu như không hề kêu lên. Nếu ta
nghĩ vì cô ấy đã uống thuốc ngủ ,thì điều này có thể giải thích xuôi tai.
Yêu Yêu: Nhưng, đang đi chơi vùng núi, ai lại uống thuốc ngủ bao giờ?
Hoàng Dược Sư: Ý bạn là Lâm Mang đã giở thủ đoạn, cho Kiều Kiều uống thuốc
ngủ sao?
Yêu Yêu: Hôm đó, hai người ấy hầu như toàn ở bên nhau. Món ăn và đồ uống
của cả hai, đều do Lâm Mang khoác trên vai. Lúc ngồi nghỉ, họ cùng ngồi ăn rất
thân mật.
Hoàng Dược Sư: Có lý đấy. Thật đáng sợ.
Yêu Yêu: Còn điều này nữa, Tiểu Mạn vốn rất thân với Kiều Kiều, luôn ghét
cay ghét đắng những chuyện tệ hại, tại sao lại mắc lừa Lâm Mang?
Hoàng Dược Sư: Có thể tạm giải thích là, một lần nào đó tiếp xúc riêng với
Tiểu Mạn, Lâm Mang đã cho cô ta uống thuốc ngủ, sau đó lợi dụng ,làm cái chuyện
đã rồi.
Yêu Yêu: Ý nghĩ này của anh thật mới mẻ. Con gái đôi khi vẫn thế, không
được lý trí lắm, một khi bị tấn công sẽ trở thành tù binh của ái tình.
Hoàng Dược Sư: Nhất là khi đối phương là một anh chàng quá điển trai.
Yêu Yêu: Tôi có một giả thiết còn đáng sợ hơn. Lúc nãy tôi nhắc đến vị nữ
chủ quản Bộ phận đầu tư của tập đoàn Thân Hồng. Chị ta đã tự sát ngay trên
giường của mình. Liệu có thể là ‘người tình say đắm’ Lâm Mang đã cho chị ta uống
thuốc ngủ rồi “giúp” chị ta cứa động mạch cổ tay không?
Hoàng Dược Sư: Đương nhiên có khả năng này. Bên công an không thể loại trừ
anh ta là kẻ tình nghi, trừ phi anh ta chứng minh được anh ta không có mặt ở
hiện trường.
Yêu Yêu: Nhưng anh nên biết, Kiều Kiều có thể làm chứng. Anh ta sẽ nói đã ở
với Kiều Kiều suốt đêm,và Kiều Kiều sẽ xác nhận.
Hoàng Dược Sư: Nhưng thực tế Kiều Kiều đã uống thuốc ngủ, nên không thể
biết mọi chuyện xảy ra đêm khuya, ví dụ Lâm Mang có ra khỏi nhà hay không. Tôi
chợt nghĩ đến lần anh ta gặp bạn hồi nọ, cảm thấy bạn đã bị một phen hú
vía.
Yêu Yêu: Tôi cũng rất sợ, nếu lần sau thấy anh ta tôi sẽ gọi 110.
Hoàng Dược Sư: Vậy thì cái chết của Viên Thuyên có nhiều khả năng liên quan
đến anh ta.
Yêu Yêu: Thử nói cụ thể xem?
Hoàng Dược Sư: Hôm Viên Thuyên xảy ra chuyện, cô ấy chỉ ở Thượng Hải một
buổi sáng. Gặp Lâm Mang vào giờ ăn trưa, buổi chiều lái xe trên đường cao tốc
Thượng Hải - Nam Kinh. Nếu bữa trưa cô ấy ăn hoặc uống thứ gì có thuốc ngủ, thì
lái xe sẽ quá nguy hiểm.
“Rất có lý. Tư Dao suy luận nhanh thật”. Tử Phóng vỗ tay,mắt sáng
lên.
“Tôi được cao nhân trợ giúp mà”. Tư Dao cảm thấy cô có được suy đoán như
thế là một việc đáng buồn, chẳng có gì đáng phấn khởi.
“Tuy nhiên đến lúc này mọi việc mới chỉ dừng ở chỗ suy đoán”. Lâm Nhuận
nhấp một ngụm cà phê. Khuya rồi còn uống cà phê, chứng tỏ anh là hạng trùm thức
khuya.
Tử Phóng nói: “Đúng! Toàn là những tình tiết thuộc “thì quá khứ”, chẳng có
chứng cứ rõ ràng thì không thể báo công an”.
Lâm Nhuận nói: “Nhưng điều đáng nói là, e rằng chúng ta sẽ vĩnh viễn không
thể có chứng cứ. Nói cách khác, rất có thể dự thật sẽ hoàn toàn trái ngược với
những điều chúng ta tưởng tượng. Đương nhiên tôi chỉ phát biểu từ hướng đối lập,
chứ tôi căn bản vẫn tán thành các phân tích của Tư Dao”.
“Vậy thì tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Tư Dao đang đứng trước ngã ba
đường. Còn bao chi tiết và ẩn số cần phải điều tra mà chẳng biết nên rẽ theo
hướng nào đây.
Lâm Nhuận nói: “Điều cốt yếu nhất trong cuộc điều tra của chúng ta, không
phải là lôi được các hành vi sa đoạ và vấn đề kinh tế của Lâm Mang ra ánh sáng,
mà là đề phòng các chuyện “ly kỳ” sẽ xảy ra đối với Tư Dao. Cho nên chúng ta cần
rà soát lại những cái chết kia một lượt, đề phòng bi kịch lại tái diễn”.
Tư Dao nhìn Lâm Nhuận bằng ánh mắt biết ơn. Cô nghĩ, anh ấy nói rất có lý
chứ không như Tử Phóng chỉ mải hứng thú với các tin giật gân và đồn đại.
Nhưng Tử Phóng vẫn chưa chịu: “Anh nói quá chung chung, có thể nói cụ thể
được không?”
“Về nguyên nhân cái chết của Kiều Kiều, căn bản chẳng còn đất để khai thác,
kể cả không loại trừ nguyên nhân do tác động của con người, thì vẫn nên coi đó
hoàn toàn chỉ là sự không may. Còn cái chết của Viên Thuyên và Tiểu Mạn…hai
người không cảm thấy có điểm gì tương tự à?”
Rõ ràng Lâm Nhuận đang suy nghĩ rất lung,anh liên tục nhấp cà phê.
“Tất nhiên họ đều chết vì tai nạn giao thông, nhưng đó chỉ là nhìn bên
ngoài”.Tử Phóng vẫn chưa đồng tình.
“Vụ lật xe ở Đại Lý, vì giới truyền thông quan tâm cho nên rất nhiều chi
tiết đã được nêu ra, còn sự cố của Viên Thuyên thì đến giờ chúng ta vẫn chưa suy
xét kỹ nên tôi cho rằng chúng ta nên chú ý đặc biệt đến cái chết của Viên
Thuyên. Vì nếu chúng ta không nỗ lực điều tra, thì sẽ chẳng có ai thay chúng ta
lần mò trên diện quá rộng để phân tích nguyên nhân sự cố cả”.
Từng câu từng chữ của Lâm Nhuận đều rất đúng với ý nghĩ của Tư Dao. Cô gật
đầu: “Tôi thấy đây là hướng đi đúng. Rõ ràng là một khâu mà đến nay chúng ta
chưa coi trọng”.
“Tư Dao đã tán thành, thế thì tôi sẽ nhận trách nhiệm đi hỏi kết quả điều
tra của bên công an, ví dụ, có cho pháp y giải phẫu khám nghiệm không…Nếu Tử
Phóng có thể điều tra xem Viên Thuyên có điểm gì khác lạ trong sinh hoạt kể cả
về quan hệ bạn bè và anh chồng chưa cưới, thì quá tốt”.
Tử Phóng lấy làm ngạc nhiên hỏi: “ Mọi vấn đề xoay quanh Viên Thuyên, để Tư
Dao điều tra thì càng sát hơn và có hiệu quả hơn, đúng không?”
Lâm Nhuận thấy Tư Dao cũng tỏ ra ngạc nhiên, anh giải thích: “Vì Tư Dao rất
hiểu Viên Thuyên, nên có lẽ sẽ chỉ nhìn vấn đề từ góc độ bạn thân. Như thế, có
thể sẽ không chú ý một số chi tiết; nhưng Tử Phóng là phóng viên có kinh nghiệm,
ai cũng biết trình độ của anh rồi. Anh sẽ điều tra từ những góc độ mới, chưa
biết chừng sẽ thu hoạch được nhiều hơn. Tư Dao cũng không được rỗi rãi đâu, cô
hãy tự nghiên cứu về bất cứ tình tiết nào ở Tân Thường Cốc liên quan đến Viên
Thuyên”.
Tử Phóng cười: “ Tôi có cảm giác chúng ta có thể mở một văn phòng thám tử
tư được rồi đấy!”
Tư Dao cũng cười: “ Kể cũng khéo thật: hai anh, một người là phóng viên,
một người là luật sư, thành lập văn phòng thám tử tư thì quá đúng với chuyên
môn!”
Tử Phóng nhìn Lâm Nhuận,nói có phần hài hước: “ Hình như đúng là quá
khéo!”
Lâm Nhuận hình như không nhận ra, anh quay người đi lên gác: “ Tôi phải bắt
đầu làm việc rồi đây”.
Tư Dao nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường: 11 giờ rưỡi.
Lâm Nhuận là một “điều tra viên” năng nổ. Chỉ hai ngày sau anh đã đặt trước
mặt Tư Dao vài tấm ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn giao thông của Viên Thuyên.
Vì lần trước anh đã thấy sự nhạy cảm của Tư Dao khi xem hồ sơ vụ lật xe ở Đại
Lý, nên anh có phần hồi hộp quan sát phản ứng của cô.
Tư Dao ngồi bất động nhìn các tấm ảnh, im lặng rất lâu. Tuy ít hôm nay cô
thấy rất oán hận Viên Thuyên nhưng thâm tâm cô vẫn không muốn tin tất cả những
chuyện không ra gì ấy, cô vẫn rất nhớ thương người bạn thân đã đi xa.
“Xe mà còn nát đến mức này, đủ biết người thê thảm đến đâu! Thật kinh
khủng!” Cô chỉ buông độc một câu, mũi hơi cay cay.
“Theo các tin tức mà tôi hỏi được thì đây chỉ là một vụ tai nạn giao thông
thường gặp. Không giải phẫu tử thi, vì cha mẹ Viên Thuyên cho rằng không cần
thiết. Nhưng có một chi tiết đáng lưu ý: cô ấy đã không thắt dây an toàn; nếu
thắt thì chưa chắc đã nguy đến tính mạng”.Lâm Nhuận hạ thấp giọng, thấy Tư Dao
đang cúi đầu buồn bã, anh khẽ lay lay, nhẹ vỗ vai cô.
Tư Dao bỗng thấy nhẹ nhõm hơn.
“Trước mắt chỉ có chừng này, tôi sẽ tiếp tục dỏng tai nghe ngóng
thêm”.
“ Ôm cả việc nghe ngóng?”
” Khi nào chán làm luật sư, hoặc bị mất việc làm, tôi sẽ theo anh Tử Phóng
đi giang hồ!”
“ Xin lỗi anh, anh rất bận việc, lại bắt anh phải để tâm vào câu chuyện
này”. Tư Dao biết Văn phòng luật sư Thiên Hoa có tiếng là “khu vực cao áp”, rất
đông các khách hàng lớn đến với họ, nên làm việc rất căng.
“Chẳng lẽ tôi mà không bận à?” Chẳng biết Tử Phóng bước vào từ lúc nào, anh
vừa cởi áo khoác vừa nói.
Tư Dao hơi nhíu mày: “Dù sao tôi cũng gọi anh là đại ca, sao anh lại làm
nũng như trẻ con thế?”
Tử Phóng hình như không nghe thấy,cứ tiếp tục nói: “Cô bạn Viên Thuyên của
cô cũng tài thật, trời đất ạ! Chỉ nói riêng hồi học đại học, nào là Hội sinh
viên,Nhóm biểu diễn thời trang, Hội du lịch, Hội nhiếp ảnh,Hội thư họa,Ban vừa
học vừa làm, Đội ten-nít…đâu đâu cũng có tên cô ta. Cô bé này lấy đâu ra lắm sức
thế?”
Tư Dao bình thản nói: “ Ban vừa học vừa làm chỉ là một bộ phận của Hội sinh
viên, nên có thể bớt mục đích này đi; anh điều tra chán chê mà chỉ được chừng
này thôi à ?”
“Còn nữa chứ: cô ấy mới đi làm ba bốn năm mà đã trở thành nòng cốt của Sở
tài chính kế toán, thực là tài ba! Cô ấy làm khá nhiều về kiểm toán,và cả tư
vấn, cố vấn nữa, phần lớn lại là các dự án lớn, mà không đắc tội với ai, cũng
không bị sai sót. Những năm qua là cao trào theo đuổi vật chất, rất nhiều cao
thủ giới tài chính kế toán đã sa ngã, mà cô ấy vẫn trụ vững được, giỏi
thật!”
“Tôi còn chưa biết cái từ ‘giới tài chính kế toán’ đâu”.Tư Dao cảm thấy Tử
Phóng giống như đang ba hoa về các bài viết về ngành giải trí của anh ta.
“Chứng tỏ cô rất ít ‘thực tế’”. Rõ ràng Tử Phóng chẳng khám phá được gì khá
hơn,anh ta lướt nhìn mấy tấm ảnh rồi đi về phòng mình.
Lâm Nhuận cầm mấy tấm ảnh lên, nói với Tư Dao: “Tôi chẳng muốn làm cô buồn,
huống chi số ảnh này hình như chẳng có mấy tác dụng, tôi lại cất nó đi
vậy”.
Ánh mắt Tư Dao dừng lại ở mấy tấm ảnh. Cô bỗng nói chắc nịch: “Đừng, cho
tôi mượn xem vài hôm đã”.
Kính lúp, kính lúp để đâu nhỉ?
Tư Dao tìm thấy nó ở ngăn kéo dưới cùng, áp nó vào gần các tấm ảnh.
Một tấm chụp ảnh các nhân viên y tế đang cáng Viên Thuyên máu me bê bết lên
xe cứu thương. Chỗ đó là ven đường cách hiện trường không xa. Chiếc xe Jeep màu
vàng, hở mui, thân xe đeo một băng vải đỏ tươi, trên đó là bảy chữ mày vàng rất
nổi. Tư Dao soi kính lúp nhìn rõ chúng.
“Câu lạc bộ ô tô Khang Uy”
Tư Dao biết câu lạc bộ các chủ xe hơi thường có hai loại: một loại căn cứ
vào thương hiệu của xe, có gắn cả biển ghi họ tên của chủ xe; loại thứ hai, là
một tổ chức gồm các chủ xe của một khu vực nào đó, không phân biệt thành viên sử
dụng xe nhãn hiệu gì, chỉ nhằm để giao lưu, xây dựng quan hệ khách hàng, là một
thú vui trong sinh hoạt, thậm chí để săn tìm tình ái. Rõ ràng câu lạc bộ ô tô
này thuộc loại thứ hai.
Tư Dao lập tức lên mạng quét một lượt, và đã tìm thấy diễn đàn “Câu lạc bộ
ô tô Khang Uy”.
Chủ đề: Những vị nào đã mục kích vụ tai nạn giao thông ngày 16 tháng 9 trên
đường cao tốc Thượng Hải- Nam Kinh?
“Thưa các vị đại nhân,tiểu nữ xin hỏi một điều. Có vị nào đã chứng kiến vụ
tai nạn xe hơi xảy ra ngày 16 tháng 9 trên đường cao tốc Thượng Hải-Nam Kinh,
nạn nhân là một cô gái? Tôi đang viết một bài luận văn về Phân tích các sự cố
giao thông, muốn tìm hiểu tình hình cụ thể về vụ này. Cảm ơn”.
Tư Dao tung tin này lên diễn đàn, và theo dõi liên tục. Chịu khó miệt mài
ắt trời chẳng phụ, chỉ một giờ sau đã có người hồi âm:
Chủ đề : Tôi sẽ nói
“Hãy cho tôi biết QQ của bạn, tôi sẽ cho bạn biết cụ thể”
Ký tên Mindy
Yêu Yêu: Mindy?
Mindy: Chào Yêu Yêu, tôi rất thích cái tên của bạn.
Yêu Yêu: Nên nói là tên của tôi very very very very Good!
Mindy: Mọi người thường hay chế nhạo cái tên của tôi.
Yêu Yêu : Tôi nói đùa đấy. Tôi rất cảm ơn nếu chị có thể giúp tôi. Hôm nào
đến Thượng Hải tôi xin mời chị đi ăn kem.
Mindy: Tại sao bạn lại hỏi về vụ tai nạn đó? Tôi muốn cho bạn biết nhưng
lại sợ.
Yêu Yêu: Sợ gì? Tôi chỉ muốn điều tra một cách rất khách quan.
Mindy: Tôi sợ vì vụ tai nạn ấy có hiện tượng rất lạ lùng. Tôi đã báo với
cảnh sát nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy hồi âm.
Yêu Yêu: Bà chị tốt bụng cứ cho tôi biết đi!
Mindy: Hôm đó tôi cùng “chuẩn LG(chồng)”(1) lái xe cùng đi chơi mùa thu với
các bạn trong câu lạc bộ Khang Uy.Chúng tôi dẫn đầu, chiếc xe Jeep mui trần. Hôm
đó khá đẹp trời nên kéo mui cho thoáng. Bỗng tôi nhìn thấy chiếc xe Buick phía
trước rất bất ổn: chạy quá nhanh ,hình như người lái đã uống rượu,nên xe cứ
“đánh võng”. LG của tôi nói xe kia thế nào cũng có chuyện ,bảo tôi hãy DV (quay
phim),biết đâu có lúc cần dùng đến nó. Anh ấy bấm còi mãi, nhưng xe kia vẫn
không có gì thay đổi. Cũng may anh ấy đã gợi ý nên tôi mới ghi lại được toàn
cảnh sự cố.
Yêu Yêu :Chị có thể truyền cho tôi không?
Xem đoạn phim đó trong máy tính của Tư Dao, Chung Lâm Nhuận và Quách Tử
Phóng đều rất kinh ngạc. Họ không trầm trồ khen Tư Dao câu nào mà chỉ chăm chú
xem.
Vì người này đang ngồi trong xe, nên hình ảnh rung dữ dội; tuy nhiên ống
kính vẫn bám sát chiếc xe Buick. Chiếc xe lao nhanh gần như vẽ thành chữ S liên
tục, giống như Mindy miêu tả người lái đã uống rượu rồi lái xe.
“Chú ý nhìn cái đèn kia, quái lạ?” Tư Dao nhắc mọi người.
Chỉ thấy đèn cảnh báo của xe sáng lên vài lần, rồi lại tiếp tục sáng vài
lần nữa; tắt đi vài giây rồi lại loé lên. Cứ như thế, nó loé sáng từng đợt, xe
lại càng đánh võng khiếp hơn. Hình như Viên Thuyên định tìm cách đi vào làn
đường chạy chậm nhưng vì xe ngoằn ngoèo dữ dội nên rất khó điều khiển, mãi vẫn
không thể thực hiện nổi. Cuối cùng chiếc xe Buick hoàn toàn không thể kiểm soát
được nữa, lạng ra khỏi tuyến cao tốc, đâm mạnh vào hàng cột bảo vệ ở ven đường.
Tiếp theo là một số cảnh ở hiện trường và cấp cứu.
“Đèn cảnh báo lập lòe kiểu ấy quá kỳ lạ”. Lâm Nhuận tự tay tua ngược đoạn
phim để xem lại.
“Khi xe mất tay lái, cô ấy bật đèn cảnh báo, là chuyện bình thường; nhưng
đèn lại bị ngắt quãng như thế, thì lại là chuyện bất thường, vì khi đã bật
công-tắc thì đèn cảnh báo sẽ tự đọng sáng liên tục . Trong phút căng thẳng như
thế, sao cô ấy còn đụng đến công-tắc,l úc bật lúc tắt?” Tư Dao nói.
Dường như cô đang giải thích câu nói của Lâm Nhuận, dù cô biết rằng cả hai
anh đều rất thông minh.
“Bật đèn cảnh báo, đương nhiên là muốn xe phía sau nhìn thấy; đàng sau xe
Viên Thuyên chính là xe của người quay phim phải không?” Lâm Nhuận hỏi.
“Đúng. Họ vẫn theo ở phía sau”.
“Họ đi xe gì?”
“Xe Jeep mui trần”.
Tư Dao chợt nảy ra một ý: “ Viên Thuyên làm mọi việc đều luôn có mục
đích.Cô ấy bật đèn cảnh báo theo một kiểu rắc rối kỳ lạ như thế, xe đi sau sẽ
không hiểu ý thì có tác dụng gì? Viên Thuyên rất thông minh, tất nhiên thừa hiểu
điều này. Chỉ có một khả năng là, khi thấy xe hở mui chạy phía sau có người đang
quay phim, cô hi vọng rằng máy quay sẽ ghi lại tình trạng tín hiệu đèn; đó là
thông tin mà cô muốn truyền đạt cho những người khác,ví dụ cảnh sát điều tra tai
nạn giao thông chẳng hạn…”
Tử Phóng và Lâm Nhuận nhìn nhau, hết lắc đầu lại gật gật đầu. Tử Phóng nói:
“Quá huyền bí,quá xa vời. Nhưng có lẽ đây là cách giải thích hợp lý nhất”.
Lâm Nhuận nói : “ Nếu đúng là Viên Thuyên làm việc gì cũng luôn có mục đích
– như cô vừa nói,thì rất có thể cách nháy đèn kỳ lạ ấy hàm chứa một thứ tín hiệu
gì đó. Thậm chí có lẽ cô ấy biết mình sắp nguy, trước lúc chết đành gửi lại chút
thông tin.Nó có thể khiến cho người điều tra nhận biết, hoặc cô ấy mong rằng
cảnh sát điều tra cảm thấy kỳ lạ, sẽ hỏi thật kỹ các bạn thân thiết của mình, ví
dụ Tư Dao chẳng hạn”.
Tử Phóng lắc đầu: “Thông tin gì mà chỉ là mấy lần đèn nháy bất quy tắc ấy?
Ai mà hiểu được nó nghĩa là gì? Cho mọi người biết rằng cô ấy sắp chết à?
”
Lâm Nhuận hỏi: “ Tư Dao cố nghĩ xem, giữa cô và Viên Thuyên có dùng ám hiệu
gì đặc biệt không? ”
Tư Dao ngẫm nghĩ. Cả hai thân nhau như chị em bao năm qua, đôi khi đã rất
hiểu ý nhau đến mức người này nói nửa câu thì người kia có thể nói nốt, khiến
bao người phải trầm trồ! Cô không sao nhớ nổi có “ám hiệu” gì ở đây…Và dù đây là
ám hiệu thì cũng chỉ là đèn lập loè, không lời không chữ viết…
Một ý nghĩ bỗng vụt đến, Tư Dao tua đoạn băng trở lại từ đầu,giấy bút sẵn
sàng, cô nói với Tử Phóng và Lâm Nhuận: “ Hai anh đếm giúp tôi xem, mỗi đợt đèn
sáng lập lòe mấy lần?”
Đợt một, đèn nháy hai lần. Tư Dao ghi lại số hai. Đợt hai nháy liền tám
lầeieef cô ghi số tám. Đợt ba, nháy một lần. Tiếp đó là đèn tắt khá lâu. Tư Dao
gạch ngang một nét dài.
Cuối cùng, tờ giấy thể hiện:
281---18---5267---2984
Ba người ngây ra nhìn bốn nhóm chữ số này.
“Tuy cộng hai nhóm cuối sẽ được một số có tám chữ số, nhưng tổng hợp tất cả
lại thì vẫn không giống với số điện thoại”.Tử Phóng chống tay nâng cái cằm dài
lên, anh đang suy nghĩ rất căng.
Lâm Nhuận thì lẩm bẩm: “Tại sao hai nhóm số đầu tiên chỉ có ba và hai chữ
số, hai nhóm sau lại có bốn chữ số?”
Tử Phóng bồi luôn: “Chẳng lẽ có quy định phải là bốn chữ số à? Đâu có như
mã số Tứ Giác?”
Tư Dao nghệt ra: “Mã số Tứ Giác?(2)”
Tử Phóng nói: “Mã số Tứ Giác là một cách để tra tự điển, rất ít người dùng.
Chắc chắn lớp trẻ như các cô không biết đến. Tôi còn nhớ mang máng, tôi thử nghĩ
xem sao…Không thể,vì 5267 và 2984 không thể tổ hợp thành chữ Hán”. Anh giơ ngón
tay vạch vạch trong không khí, lắc đầu.
Tư Dao bĩu môi: “Anh hơn tôi được mấy tuổi? Già lắm hay sao?Tất nhiên tôi
có nghe về mã số Tứ Giác,nhưng tin rằng Viên Thuyên không hơi đâu mà nhớ cái thứ
đồ cổ ấy…” Cô bỗng “à” một tiếng, rồi lập tức lên mạng dò tìm một hồi , cô tìm
mục “Mã số điện báo”.
“Gì thế?” Lâm Nhuận cúi xuống nhìn màn hình. “Đúng là mã số điện báo cũng
dùng từng nhóm bốn chữ số, hay là…nếu có số không…thêm vào cho hai nhóm đầu
tiên? Chẳng lẽ Viên Thuyên biết đánh điện báo à?”
Màn hình đã cho kết quả bước đầu: có rất nhiều trang web để tra cứu về mã
số điện báo. Tư Dao vừa lần giở vừa nói: “ Tôi nhớ ra rằng mã số điện báo cũng
là một cách để nhập chữ Hán, nhưng chưa nghe nói Viên Thuyên có thuộc quy tắc
hay không, cứ thử dò tìm cầu may vậy”.
Vì hai nhóm số bên trên có khả năng là thiếu số không, nên Tư Dao tra hai
nhóm sau có bốn chữ số trước.
5267 là chữ “Đến”.
2984 là chữ “Chết”.
Tư Dao toàn thân run rẩy. Khỏi cần tra nữa, cô đã biết hai nhóm số còn lại
tức là hai chữ nào.
0281 là chữ “Đau”
1800 là chữ “Thương”.
Đau thương đến chết.
Trên đường cao tốc,tại sao…tại sao khi đang ngồi trên chiếc ô tô không thể
kiểm soát được nữa,Viên Thuyên lại dùng đèn nháy để thể hiện bốn chữ này- bốn
chữ đã từng khiến Tư Dao không ngớt gặp ác mộng?
Chắc chắn Viên Thuyên đã nhìn thấy một cái gì đó, nên đã dẫn đến tình trạng
lái xe nguy hiểm bất thường như thế. Phải chăng là ảo giác về bốn chữ “Đau
thương đến chết”? Mình cũng từng nhiều lần có ảo giác về bốn chữ này, đã khốn
đốn mất một thời gian. Liệu có phải Tiểu Mạn gìăng lấy vô-lăng của người lái xe,
cũng vì đã nhìn thấy bốn chữ này không? Tại sao hễ bốn chữ này xuất hiện, là
khiến người ta mất lý trí?
Lâm Nhuận đặt tay lên vai Tư Dao, anh nói giọng trầm trầm: “Tư Dao đừng nên
nghĩ quá phức tạp. Chúng ta ít ra cũng đã có được chút đầu mối rồi”.
Tử Phóng thì không chú ý đến Tư Dao đang trầm mặc, anh phản bác: “Thế mà
gọi là đầu mối à? Tuy đã có được đoạn phim, nhưng tại sao Viên Thuyên lại phát
tín hiệu về bốn chữ này, thì chúng ta vẫn còn mù tịt!”
Không đơn giản như vậy đâu. Giả sử ngay lúc này trước mặt mình hiện lên bốn
chữ- kể cả rớm máu đi nữa- thì mình sẽ phát hoảng, nhưng sẽ không phát điên;
mình vẫn ý thức được rằng lái xe phải chú ý an toàn là trên hết.
Chắc là Viên Thuyên đã nhìn thấy một cái gì khác…Như trong ảo giác của
mình, Kiều Kiều xuất hiện thì mình khiếp hãi nhất.
Tư Dao lại mở lại đoạn phim.
Xe phóng rất kinh khủng…đèn nháy…đâm xe…hiện trường…cấp cứu…
Bỗng Tư Dao nhấp vào nút “tạm dừng”.Dường như áp mặt sát màn hình. Rồi cô
“khoanh” một vòng sáng vào một góc của cảnh phim. Cô nói khẽ,giọng run run: “Hai
anh nhìn xem,người này…”
Lâm Nhuận và Tử Phóng ghé nhìn rồi cùng kêu lên: “Chính là ông ta!”
Cảnh tượng đang cấp cứu, trong đám người đứng xem, có một người mặc chiếc
áo mưa sẫm màu, chiếc mũ mưa chóp nhọn sùm sụp trên đầu, không nhìn rõ
mặt.
Ánh nắng hắt bóng người ấy xuống mặt đường.
***********************************
Chú thích
(1) Nói vui : chuẩn = dự bị,lăm le.(Tham khảo: Chuẩn ý,Chuẩn
tướng…)
(2) Tự điển (hoặc từ điển) Trung Quốc đã ứng dụng phương thức này,quy
định các nhóm nét chữ ở bốn góc chữ Hán ứng với các chữ số từ 0 đến 9,có thể tra
chữ Hán rất nhanh.