Không bao giờ Tư Dao có thể quên cái bóng ấy, chiếc áo mưa màu xám, giữa
trời nắng, sứ giả của thần chết, nguồn gốc của mọi bất hạnh. Ông ta có mặt ở
hiện trường nơi Viên Thuyên chết, không thể là sự ngẫu nhiên.
“Nhưng, hồi đầu ông ta khuyên các vị hãy xuống núi kia à? Ông ta không thể
là hung thủ. Làm gì có kẻ cuồng sát nào lại cố ý để cho người khác nhận mặt?” Tử
Phóng lại lắc đầu.
Tư Dao đứng lên nhìn ra bầu trời âm u ngoài cửa sổ: “Chỉ là đoán vậy thôi,
chứ cũng rất khó nói chắc. Huống chi, gần đây tôi đã nếm mùi khiếp sợ của cái
trò mèo vờn chuột…Anh biết không, lời ông ta nói ngày đó lại càng kích thích
tính tò mò của tôi”.
Lâm Nhuận im lặng đã lâu, bây giờ mới nói: “Hay vẫn chỉ là ngẫu nhiên mà
thôi? Thời tiết đầu thu ở miền Hoa Đông thường không ổn định, dễ bất chợt có
mưa; một vị nào đó tính hay lo xa đang đứng xem cũng nên? Vả lại, cũng không
nhìn rõ mặt người này…”
Tư Dao chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Tử Phóng: “Những tấm ảnh hôm nọ anh
có được về vụ lật xe ở Đại Lý đâu rồi ?”
Tử Phóng sực tỉnh, vội xuống nhà để lấy. Chỉ thoáng chốc anh đã chạy lên
ngay, mồm liến thoắng: “Kỳ lạ,kỳ lạ quá!”
Tư Dao giật ngay lấy tấm ảnh, kêu lên “quả nhiên là thế!” Cô chỉ tay vào
một tấm ảnh : “Anh Lâm Nhuận nhìn này, ở đâu cũng có ông ta!”
Lâm Nhuận cúi nhìn thật kỹ, quả nhiên thấy ở một góc hiện trường có một
người mặc áo mưa mày xám đứng lẫn trong đám người xem. Có điều, kích cỡ người
trong ảnh quá nhỏ, chỉ có thể cảm nhận hình như người này và người trong đoạn
phim là một.
“Đúng là kỳ quái!” Lâm Nhuận không thể không công nhận.
“Hôm mà Kiều Kiều chết, ông ta đã nói ra lời nguyền ấy trước; ở hiện trường
Viên Thuyên gặp nạn có mặt ông ta, ở hiện trường Tiểu Mạn gặp nạn cũng có mặt
ông ta,thì không thể nói đều là ngẫu nhiên.Tôi cho rằng Viên Thuyên và Tiểu Mạn
đều nhìn thấy ông ta,vì thế mới trở nên không bình thường. Ông ta xuất hiện
khiến Viên Thuyên cảm thấy sự chết chóc, bèn nháy đèn cảnh báo để diễn tả “đau
thương đến chết”, hi vọng rằng tôi có thể xem được đoạn phim này,và biết rằng
trước khi chết cô ta đã nhìn thấy những gì.Viên Thuyên thật có bản lĩnh, trong
tình huống đó mà vẫn suy tính được, tôi thì phải xem đi xem lại mãi mới nhận ra
đoạn băng ấy. Chắc chắn Tiểu Mạn ngồi trên xe đã nhìn thấy người mặc áo mưa màu
xám và muốn người lái xe cho dừng lại để xác định, nếu đúng là người ấy thì sẽ
hỏi ông ta xem sự quái dị của hang Thập Tịch là ở điểm nào. Nếu chúng ta có thể
tìm được ông ta thì sẽ nắm được chìa khoá để giải mã tất cả các sự kiện cũng
nên”.
Tử Phóng cười nhạt: “Này tiểu thư ạ, bóng ông ta có trên ảnh trên phim
thật, nhưng ông ta không cho chúng ta xem chứng minh thư, đi tìm ông ta còn khó
hơn cả mò kim đáy biển! Các vị vẫn còn sáu người đang khỏe mạnh chứ gì? Chờ đến
lúc tìm thấy ông ta thì….” Chính anh cũng cảm thấy mình càng nói càng như dở
hơi, Lâm Nhuận thì bước tới bịt luôn mồm anh ta.
Đã gần nửa đêm, Tử Phóng và Lâm Nhuận trở về phòng mình. Phòng của Tư Dao
trở lại yên tĩnh. Sau một ngày bận rộn công việc, về nhà lại suy nghĩ căng thẳng
nát óc, thế mà Tư Dao vẫn tỉnh như sáo.
Có lẽ chỉ ít lâu nữa mình sẽ hình thành thói quen uống cà phê buổi tối cũng
nên.
Cô vẫn đang nghiền ngẫm; tối nay tuy có được phát hiện quan trọng nhưng
dường như lại càng thấy khó phân tích, càng thấy rối bời. Cô vốn tự cho rằng
mình là con người nhạy cảm đồng thời có khả năng phân tích khá tốt, nhưng lúc
này cô cảm thấy mình như gà mắc tóc.
Khi phân tích vấn đề, điều tối kỵ là lan man không có trình tự, phát hiện
quan trọng ngày hôm nay là kết quả của việc đi sâu điều tra về nguyên nhân cái
chết của Viên Thuyên; lúc này mình lại thấy rối bời không biết đâu mà lần, bởi
vì phát hiện này đã nảy sinh những ảnh hưởng càng rộng hơn, phương hướng điều
tra cũng nhiều hơn. Người mặc áo mưa bí hiểm kia không chỉ xuất hiện trên đường
cao tốc nơi Viên Thuyên lâm nạn, mà còn xuất hiện ở bên dốc núi đã cướp đi sinh
mạng của Kiều Kiều- dường như chỉ ra rằng trọng tâm điều tra tiếp theo phải là
ông ta. Nhưng mình đã không chỉ một lần đi Tân Thường Cốc rồi trắng tay trở về,
liệu có đáng lại dốc sức đi tìm tung tích ông ta không?
Mặt khác, điều phát hiện tối nay cho thấy Viên Thuyên hành động rất chỉn
chu, dù trong lúc nguy khốn nhất cũng vẫn gắng nghĩ ra cách truyền đạt lại thông
tin. Hoặc nói cách khác, mỗi bước đi của Viên Thuyên đều không hề tùy tiện, đối
với mỗi sự việc đều không hề ngẫu hứng làm theo cảm tính. Đúng thế, đó mới thật
sự là Viên Thuyên mà mình rất hiểu.
Vậy thì tấm ảnh mà Viên Thuyên trước khi chết đã gửi kèm hộp quà tặng mình,
chắc chắn cũng có ngụ ý tựa như những tín hiệu đèn cảnh báo này, chứ không chỉ
thể hiện sự nuối tiếc về chuyến đi Tân Thường Cốc, hoặc tỏ ý không hài lòng với
mình.
Vậy Viên Thuyên định nói điều gì?
Tư Dao thầm mạt sát mình quá dở, đã rất cảm tính xốc nổi mà huỷ bỏ tấm
ảnh.May sao mấy hôm nay ít có giấy lộn, nên sọt giấy vụn vẫn còn đây. Cô vội bới
tìm tấm ảnh đã bị cắt thành bốn mảnh.
Cô dùng keo trong suốt dán chúng lại rất tỉ mỉ, rồi nhìn thật kỹ phong cảnh
non xanh nước biếc tuyệt đẹp ấy nhưng vẫn không tìm ra một điều bí mật gì ẩn
chứa trong đó. Đương nhiên là không có một chữ số nào tượng trưng cho mật mã. Cô
lật mặt sau tấm ảnh, chỉ thấy mấy chữ in “giấy ảnh Giai Năng”, không có một điểm
gì khác lạ.
Gần như có thể khẳng định đây chỉ là một tấm ảnh bình thường.Chỉ là cầm lên
cô có cảm giác hơi nặng một chút vì đã được ép plastic.
Mỗi một chi tiết việc làm của Viên Thuyên đều có dụng ý. Tấm ảnh này nhất
định phải chứa một thông tin gì đó.
Hay là ý nghĩa của việc ép plastic kèm theo thông tin?
Nhưng phía dưới lớp plastic chỉ là ảnh và lưng tấm ảnh,chẳng có gì khác
lạ.
Tư Dao bóc màng keo trong suốt vừa dán, thì có thể sờ vào vết cắt tấm
ảnh.
Cô chợt nảy ra một ý , bèn cầm tấm ảnh của Tử Phóng, chụp vụ lật xe ở Đại
Lý để so sánh tỉ mỉ. Cô nhận thấy tấm ảnh chụp phong cảnh được ép plastic dày
hơn đáng kể. Cô đưa nó sát ngọn đèn để nhìn thật kỹ. Quả nhiên tấm ảnh đó gồm
hai lớp giấy ảnh chồng lên nhau, có thể nhìn thấy khe giữa hai lớp giấy có vết
hồ dán. Cô cố nén hồi hộp, dùng mũi dao dọc giấy thận trọng tách dần hai lớp
giấy ảnh.
Ôi,Viên Thuyên lại làm cái trò gì thế này?
Cuối cùng đã tách được hai lớp giấy ảnh ra. Tấm giấy nằm dưới không có ảnh,
chỉ thấy một hàng chữ ở chính giữa. Tuy thao tác “giải phẫu bóc tách” vừa rồi có
làm xước về mặt, bởi chúng vốn được dán hồ, nhưng Tư Dao vẫn đọc được các chữ
này:
“Blog Một Tỷ O O như hình vẽ”
Ý là gì vậy? Hay là Viên Thuyên đã để lại manh mối quan trọng trên Blog Một
Tỷ?
Cô nhìn kỹ, thấy ở góc tờ giấy ảnh có một dấu bưu điện rất mờ, dưới con dấu
có một hình vẽ nhỏ tựa như một kiểu logo, trông na ná như chữ “trung”, nom quen
quen nhưng Tư Dao không nhớ ra nó là cái gì.
Cô lập tức lên mạng tra “Blog Một Tỷ”,rất dễ tìm thấy trang web về Blog http://www.billionsblog.com. ,chủ nhân có
đăng ký, nhưng liệu “ O O” và “xem hình vẽ” có phải là số tài khoản và mật khẩu
không?
Cô thử nhấp xem, thì xuất hiện lờ báo lỗi: “Tài khoản mà bạn tìm, không
có!” Đúng thế, O O không thể là số tài khoản. Ôi, mình ngố thật, “O O” chẳng
phải là nick name Viên Viên Khuyên Khuyên của Viên Thuyên là gì?
Tư Dao gõ gõ đầu theo thói quen, rồi nhập ký tự Viên Viên Khuyên Khuyên vào
mục tài khoản , mật mã thì phiên âm chữ latin “như hình vẽ” = “ru tu” vẫn sai.
Câu trả lời là “mật khẩu của bạn không đúng!” Tuy nhiên, mình đã đoán đúng, đây
là số mật khẩu.
Tất nhiên cô biết mật khẩu không thể đơn giản là mấy chữ “như hình vẽ”. Mật
khẩu chắc chắn có liên quan đến tấm ảnh, hoặc là chính cái logo. Cô lại phiên âm
ba chữ “tân Thường Cốc là “xinshanggu” xem sao.Vẫn sai.
Dùng thẳng ba chữ Tân Thường Cốc làm mật khẩu thì quá trực tiếp.Vậy thì có
thể là gì? Dù là gì thì vẫn phải liên quan đến Tân Thường Cốc.
Thoạt nhìn vào tấm ảnh Tân Thường Cốc này, mình sẽ nghĩ ngay đến điều gì
nhỉ?
Đau thương đến chết
Cô nhập ngay các chữ phiên âm”shangxinzhisi” (đau thương đến chết). Vẫn
sai!
Đau thương đến chết, đau thương đến chết…cô lẩm bẩm. Rồi lại nhìn con dấu
bưu điện, suy nghĩ xem mật khẩu có thể là gì. Ánh mắt cô chợt dừng lại ở các con
số theo kiểu mã số điện báo mà lúc trước xem đoạn phim kia cô đã ghi lại.
Nhập lần này đã thành công!
Tư Dao đã hiểu tại sao Viên Thuyên lại có thể nhớ được các mã số điện báo
thể hiện bốn chữ Đau thương đến chết, bởi vì nó chính là mật khẩu Viên Thuyên
dùng để đăng ký blog! Còn con dấu bưu điện và logo chữ “trung” sẽ thể hiện điều
gì?
Mã số điện báo.
Cô bỗng nhớ ra, logo chữ “trung” là biểu trưng của “Truyền thông Trung
Quốc”. Cái lợi của điện báo là ở chỗ có thể đồng thời thao tác ở hệ thống bưu
điện và hệ thống truyền thông. Con dấu và logo truyền thông ngầm thể hiện mối
liên hệ giữa Blog đăng ký và điện báo. Chi tiết này khiến người ta phải nghĩ nát
óc mới lần ra được.
Cô tặc lưỡi tiến vào blog thuần túy cá nhân được bảo vệ bằng mật khẩu. Nội
dung của blog từ từ trải ra. Đập vào mắt cô trước tiên là bốn chữ to đậm đỏ thắm
như máu.
Đau thương đến chết!
Tư Dao cảm thấy một làn khí lạnh tràn vào tận tim.Thế mới biết ấn tượng thị
giác về chữ viết cũng có sức mạnh thật ghê gớm!
Đêm khuya đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Tim Tư Dao đập
mạnh.
“Dao Dao, tôi Lâm Nhuận đây mà!”
Phần lớn các điểm du lịch, nhìn ảnh thì rất đẹp nhưng đến tận nơi thì cũng
chỉ vừa phải thôi. Nhưng vùng này thì ngược lại, nhìn ảnh đã thấy là quá đẹp
nhưng đến đây rồi thì lại thấy nơi đây đẹp một cách đáng kinh gạc.
Chung Lâm Nhuận chụp luôn phong cảnh trước mặt, rồi in ra; thấy đúng như
bức ảnh mà Viên Thuyên đã gửi cho Mạnh Tư Dao.
Nó vẫn khiến người ta phải choáng ngợp, vẫn khiến người ta có cảm giác rất
rõ hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó! Tư Dao nghĩ ngợi, ba tháng trươc đây lâf
đầu tiên cô nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp này, bên cô còn có sáu bạn đồng hành,
thế mà đến nay đã có ba người vĩnh viễn ra đi. Đến giờ cô vẫn không ngờ cái chết
của các bạn cô lại liên quan đến cảnh sơn thủy mỹ lệ nơi đây, liên quan đến cái
hang quan tài treo thấm đậm lịch sử ngàn năm.
Có lẽ, đây là”bí mật” mà Viên Thuyên muốn cho mình biết. Nếu không, tại sao
cuói cùng loạt ảnh trên blog ấy lại dẫn bước chân mình đi dến hang Thập
Tịch?
“Đây là bức ảnh thứ hai ở trên blog”. Lâm Nhuận ngẩng đầu nhìn thác nước
đang đổ từ trên vách núi Niết Bàn xuống, rồi so sánh với bức ảnh vừa in ra, đang
cầm trên tay.
“Có một chi tiết này em quên chưa nói với anh: nghe nói nếu vừa uống một
ngụm nước suối từ thác nước đổ xuống, vừa thầm ước một điều, thì ta sẽ được thỏa
nguyện”. Tư Dao ngắm làn nước trong vắt, thoáng nghĩ rồi vục nước uống.
-Quảng cáo nói thế chứ gì? Lâm Nhuận khẽ cốc vào đầu Tư Dao. “Mắc lừa một
lần vẫn chưa đủ à?”
-Nói thật nhé, em rất mong có thể nhìn thấy thứ nước có ma lực, rồi uống,
rồi ước rằng cso thể trở lại mùa hè năm nay, để tất cả có thể bắt đầu làm lại,
sẽ không xảy ra những chuyện kinh hãi kia. – Tư Dao ngậm ngùi.
Lâm Nhuận rất nhạy bén, anh vội gợi sang chuyện khác: Thôi nào, Tư Dao cứ
giàu cảm xúc trước cảnh vật thế này, thì đi cả tuần cũng chẳng đến được hang
Thập tịch! Dù ước hay không thì vẫn nên tranh thủ uống ngụm nước khoáng thiên
nhiên đi.
Tư Dao gật đầu, cúi xuống vốc nước, thầm nghĩ : Cầu mong tất cả mọi người
may mắn còn sống sẽ trường thọ. Cô uống nước, nghĩ lại rốt cuộc mình vẫn ước,
Lâm Nhuận biết thì sẽ cười cho. Cô ngẩng lên nhìn Lâm Nhuận, bất giác thấy hơi
run run: ánh mắt nóng bỏng của Lâm Nhuận đang nhìn cô chẳng rõ từ lúc nào, có
điều, khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh lại cúi xuống uống nước trong lòng bàn
tay.
Ngay cái cảnh này cũng từng nhìn thấy! Tư Dao chợt kinh hãi. Tại sao lại
thế?
Cô nhớ rằng hôm đó Lâm Mang cũng lén nhìn cô, sắc mặt cũng y hệt, mà Lâm
Mang lại là một con người như thế! Chẳng rõ những gã đàn ông này nghĩ gì
nữa.
Có lẽ Hoàng Dược Sư nói đúng, mình chẳng nên tin bất cứ ai.
Lâm Mang, Tiểu Mạn, Viên Thuyên đều đã lần lượt khiến mình phải thất
vọng.
Hoàng Dược Sư nói quá đúng, mình không thể tin bất kỳ ai.
-Đứng trên cây cầu đá này, lẽ ra phải nhìn thấy những Thạch khắc ở trên
vách núi Niết Bàn. Tư Dao chỉ về vách Niết Bàn ở phía xa xa.
- Anh nhớ ra rồi, em đã nói ban ngày không thể nhìn thấy Thạch khắc, chỉ
đến tối mới nhìn thấy. Có giải thích được không? Lâm Nhuận nhìn sang vách Niết
Bàn, đúng là không có Thạch Khắc nào hết.
- Trở về chúng tôi đã từng bàn bạc, Tiểu Mạn cũng đã tra cứu tìm hiểu,
không phải tại ban ngày hay ban đêm, mà là tại hiệu quả của nước mưa. Mưa ở vùng
núi Vũ Di thường là mưa axits, rất có thể những chữ đó được tô bằng một thứ chất
liệu trong suốt nào đó, gặp nước mưa sẽ xảy ra một phản ứng hóa học, biến thành
màu đỏ. Chỉ tiếc là Kiều Kiều đã ra đi, cô ấy rất siêu về hóa học, chắc sẽ giải
thích đâu ra đấy.
Lâm Nhuận nói : Vậy thì, rất nhiều chuyện ở đây đều là do con người tạo ra,
kể cả đám loằng ngoằng và những vùng đá đỏ nhô ra tạo nên bốn chữ “Đau thương
đến chết”. Lát nữa phải ngắm kỹ mới được.
Anh đã đi hết cây cầu đá. Tư Dao nhìn anh từ phía sau, thầm nghĩ : anh ta
tích cực như thế, liệu có mục đích nào khác không?
Ôi, Dao Dao, sao người lại tệ thế này, sao lại nghi ngờ cả người đang ở
cạnh mình?
Nhưng mình có thể tin được ai nữa?
- Anh nói xem, lúc nãy uống nước suối dưới chân thác nước, anh nghĩ gì? Tư
Dao giả vờ như thuận miệng hỏi vậy, nhưng cô lại hiểu rằng mình đa diễn “không
đạt”. Giá mà mình được huấn luyện khả năng ngôn ngữ như kiểu luật sư thì tốt
biết mấy.
Quả nhiên Lâm Nhuận cảm thấy kỳ lạ, anh ngoái lại nói : Điều đó anh cho em
biết sao được? Nếu nói ra, điều ước sẽ mất thiêng thì sao? Nói xong anh cũng bật
cười.
Tư Dao cười nói: Thì ra, anh khuyên em đừng “mắc lừa” nhưng chính mình vẫn
cứ ngấm ngầm ước.
Lâm Nhuận nói: Nhưng sau đó anh lại nghĩ rằng, dù không có căn cứ khoa học
hay logic gì hết, mình cứ ước một điều thì cũng chẳng có hại gì!
-Không nói thì thôi, em cũng chẳng thiết nghe! Em đâu có làm phóng viên
ngành giải trí. Bí quá, Tư Dao đành tung ra bảo bối “muốn bắt thì vờ buông lỏng
đã”.
Lâm Nhuận bỗng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tư Dao, mấp máy định nói nhưng
lại không nói được, anh đành cúi đầu, vận hết can đảm, rồi ngẩng lên..nhưng vẫn
không nói nổi một tiếng.
Tư Dao vốn đang sẵn sàng để nghe, nhưng nhìn thấy bộ dạng như thế của anh,
cô cười phá lên : Nếu ra tòa mà anh cứ thế này, thì biện hộ mười vụ sẽ thua cả
mười một.
Lâm Nhuận cười ngượng nghịu : Không đâu. Anh đang định nói, thật thế; nhưng
chỉ sợ nói ra thì điều ước sẽ mất thiêng.
-Tức là anh đã công nhận mình mê tín!
-Anh bị em làm cho hư người rồi. Anh bỗng cảm thấy mình hơi lỡ lời. “Thôi
được, ừ thì nói vậy, điều ước của anh liên quan đến em. Cụ thể là gì, thì tạm
chưa nói vội. Chớ cho mọi chuyện lắng xuống đã, em có thể sống yên ổn vui vẻ,
thì anh sẽ cho em biết!”
Tư Dao cảm thấy bầu trời như càng xanh hơn. Cô cúi nhìn vào đầu ngón chân
của mình, mỉm cười.
-Được, em sẽ chờ để nghe. Cô nói khẽ, khẽ hơn cả những tiếng lá cành nơi
vách núi đang xào xạc.
Chỉ e đến lúc đó em chẳng có hứng để nghe nữa. Lâm Nhuận khẽ than, dường
như có chút bùi ngùi.
- Anh thật đa sầu, đa cảm đấy! Vậy là Tư Dao đã tìm được cơ hội để “trả
đũa”.
Vì không phải đi lòng vòng, nên khoảng hai giờ chiều họ đã đến được trước
cửa hang Thập Tịch. Lâm Nhuận bước lên trước, vén đám đây leo buông kín trước
cửa, định vào luôn. Tư Dao đã nhan tay níu anh lại “ Anh muốn chết à?” Vừa nói
xong, cô biết ngay là “thật chối tai” bèn nói tiếp: Xin lỗi, em lỡ lời, vì em
cuống quá. Anh không thể vào.
- Tại sao lại không thể vào? Lâm Nhuận giả vờ không hiểu.
- Anh đã hứa, là chỉ đứng chờ ở ngoài, sao lại không giữ lời? Tư Dao thấy
vẻ mặt của Lâm Nhuận không có vẻ gì là định đùa cả.
-Em nghĩ lại đi, anh có hứa thế đau!
Tư Dao cố nghĩ kỹ, đúng là lúc đó anh ấy không khẳng định điều gì. Phải
bằng mọi cách ngăn cản mới được : Anh Nhuận! Tôi rất cảm ơn anh đã đi cùng,
nhưng mong anh đừng làm cho tôi phải tăng thêm gánh nặng tâm lý!
Lâm Nhuận sững người, kinh ngạc nhìn Tư Dao, không hiểu tại sao cô lại giận
dữ như thế. Tư Dao hít sâu một hơi, rồi từ tốn dịu dàng nói : Anh đã biết rồi,
những người bạn rất quan trọng trong đời em, chỉ vì đã vào hang này mà lần lượt
bỏ em ra đi. Bấy lâu nay anh luôn quan tâm che chở cho em. Có một thứ cảm giác
ấm áp..em không muốn mất đi cảm giác ấm áp ấy, cho dù chỉ là một điều “có thể
xảy ra”.
Lâm Nhuận lặng lẽ ngắm nhìn Tư Dao, đôi mặt đẹp sáng trong đang ngấn lệ.
Anh thở dài cúi đầu nghĩ ngợi, nắm bàn tay cô và nói : Anh muốn vào, vì anh thật
sự lo lắng trong kia tối đen, rất không an toàn. Và, thực ra anh vẫn không tin
một cái hang đá lại có thể liên quan đến những cái chết xảy ra sau đó vài tháng.
Rõ ràng là do những nguyên nhân khác! Em đã nói thế thì anh cũng không khăng
khăng nữa, nhưng em phải hứua với anh rằng, vào hang cần hết sức thận trọng, chú
ý quan sát xung quanh. Hễ cảm thấy có nguy hiểm thì gọi vào máy của anh ngay,
anh nhất định sẽ bỏ qua quy ước.
Tư Dao cảm động, gật đầu. Bàn tay anh đang truyền sang cô một cảm giác ấm
áp không thể từ chối.
Hai người hiệu chỉnh tần số của máy bộ đàm cho khớp, rồi gọi thử. Tư Dao
nói thêm : Anh phải chịu khó nghiêm chỉnh đấy nhé! Cô cởi giày leo núi, rồi tiến
vào hang.
Đèn pin đã bật sẵn, cô vừa đi vừa lia đèn khắp xung quanh để phòng bất
trắc. Nước dưới chân khá lạnh, dịp này đã là cuối thu.
Cái hang lớn như thế này, cái gọi là điều bí mật nằm ở chỗ nào?
Điều này cô đã nghĩ rất nhiều. Những tấm ảnh trong blog của Viên Thuyên,
chỉ có ba tấm cuối cùng là chụp cảnh trong hang; Hai tấm trong đó chụp cảnh ao
nước dưới chân, không có gì lạ. Tấm còn lại chụp ba cỗ quan tài treo. Không có
đáp án.
Quan tài đang treo cao trên kia, khiến người ta cảm thấy phải nghiêm trang
sùng kính. Tư Dao bước thêm mấy bước rồi ngẩng lên nhìn. Vẫn là các vệt máu từ
quan tài thấm loang ra tạo thành bốn chữ : Đau thương đến chết. Cô thấy bùi
ngùi.
Viên Thuyên, cậu đã đưa ra một câu đố gì vậy? So với cậu, mình luôn đần độn
kia mà!
Nếu cứ đứng ngẩn ra mãi thế này, chi bằng hãy xem lại ba tấm ảnh đã, biết
đâu lại có được một gợi ý gì đó. Cô soi đèn pin nhìn kỹ từng tấm ảnh, rồi quan
sát xung quanh, mong tìm ra được vị trí Viên Thuyên đã đứng để chụp. Lúc này cô
lại mong có Lâm Nhuận ở bên, ít ra cũng có thể giúp cô quan sát.
-Dao Dao, tất cả vẫn ổn chứ? Hình như Lâm Nhuận có “cảm ứng tâm linh”, anh
đã gọi vào máy bộ đàm, hỏi cô.
- Không sao. Anh yên tâm. Em đang cố xác định vị trí đứng chụp ba tấm
ảnh.
-Anh khỏi cần nhắc, chắc em cũng biết cần phải tìm dấu hiệu đặc
trưng.
-Đúng thế, nhưng chất lượng ảnh thì không đạt, khó mà nhận ra đặc trưng gì,
nhất là hai tấm ảnh chụp ao nước, chỉ toàn là nước, góc phía trong hang thì tối
đen gần như giống hệt nhau, không có gì khác lạ..à…
-Giống hệt nhau-chính là đặc trưng. Hai người gần như đồng thanh kêu
lên!
Tư Dao nhìn lại thật kỹ hai tấm ảnh này, phần sáng lên do ánh đèn flash, là
nước; góc trong hang thì tối đen- đen kịt; bên trái của một tấm- kề với bên phải
của tấm kia.
Điều này chứng tỏ chúng được chụp từ cùng một vị trí, chỉ khác nhau về góc
chụp.
Tại sao phải nhấn mạnh cái vị trí này? Vị trí này là chỗ nào? Khó mà căn cứ
vào mặt nước để nhận biết, mà phải nhằm vào phía góc hang tối đen. Cô cố nhìn
thật kỹ, thấy ở góc hang, chỗ hơi cao hơn mặt nước một chút, có nhô lên một mảng
bằng phẳng.
Mặt phẳng ấy trông quen quen. Vậy thì là góc nào? Rất khó mà xác định. Lẽ,
nào mình chỉ mải xoáy vào hai tấm ảnh này? Tấm thứ ba chụp quan tài treo- có ý
nghĩa gì đay/
Đúng lúc này một tiếng “tõm”sức vang lên đang khi hết tĩnh, dạ.
“Vũng máu!” Ừ nhỉ, sao mình lại quên mất nó? Chõ cao hơn mặt nước ấy, chính
là “ao máu”.
Cô bước lên, lia đèn pin về phía góc hang nơi có “ao máu”.
Đúng, là ở đây! Tấm ảnh chụp từ vị trí hơi xa “ao máu”, nên chỉ thấy đen
kịt. Nhưng tại sao Viên Thuyên không đứng gần hơn để chụp “ao máu”? sao phải làm
cho phức tạp lên, nhất định bắt mình phải suy đoán cho ra vị trí này? Đây là một
cách để “che mắt”. Viên Thuyên thể hiện thật mơ hồ, để người ta khi xem ảnh,
thậm chí vào tận hang Thập Tịch, cũng không thể nhận định mấu chốt của vấn đề là
ở “ao máu”. Nhưng có phải “ao máu” là mấu chốt không? Tất cả mới chỉ là suy
đoán.
-Lâm Nhuận! Có lẽ em đã nhận ra vị trí đứng chụp ảnh. Tư Dao gọi ra bằng
máy bộ đàm, tuy nhiên cô chẳng thấy hào hứng gì, vì “ao máu” khiến cô nhớ lại
bao nhiêu cảnh tượng hãi hùng.
-Viên Thuyên đã từng nói em cực thông minh! Lâm Nhuận có ý khen ngợi rất
khéo léo.
-Em đã từng kể về “ao máu”, anh còn nhớ không?
-Gì thế? Em cho rằng bí mật của hang này liên quan đến nó à? Anh còn nhớ em
đã kể rằng có một con rắn đã nhao lên từ đó. Thứ “nước máu” ở đấy, chắc là do
trong nước có khoáng chất gì đó. Có cần anh vào, để cho rắng tấn công anh
không?
-Đừng! Em không sợ đâu! Tư Dao nói rắn rỏi, nhưng cô biết mình lại đang nơm
nớp.
- Nhớ là phải luôn luôn liên lạc với anh.
Trước hết, Tư Dao tìm kỹ phía dưới nước. Không thấy gì. Chân cô toàn giẫm
lên các hòn đá cứng dưới làn nước lạnh. Cô từ từ bước lại “ao máu”, soi đèn quan
sát kỹ. Chỉ là đám nước đo đỏ, không nhìn thấy đáy.
Lúc này, cái “khả năng” hiện thực gần nhất, chính là nước ở trong “ao máu”,
có lẽ đó là điều bí mật mà Viên Thuyên nói.
Dao Dao, ngươi có thể làm được, vì ngươi có đủ can đảm! Cô xắn tay áo, hít
một hơi thật sâu, gần như nhắm mắt, thò tay phải xuống!
“Oa..” nước lục sục dữ dội, cô rút ngay tay lên tức thì. Cẳng tay thấy dinh
dính nhơn nhớt…Một con rắn nước! Cô kêu lên, vung tay vẩy mạnh. Con rắn nhào
ngay xuống nước.
-Anh vào ngay đây, Tư Dao! Lâm Nhuận đã nghe thấy tiếng kêu của cô.
-Không! Tư Dao nghiêm giọng, chặn ngay. “Chỉ là một con rắn nước, em đã hất
nó đi rồi. Em đã chuẩn bị tinh thần sẽ gặp phải nó.
-Nếu em thấy sợ rồi thì thôi, đừng khám phá “ao máu” làm gì nữa.
-Thế thì chúng ta đi chuyến này công cốc, tay trắng về không à? Tư Dao lấy
làm lạ, tại sao Lâm Nhuận lại đưa ra ý kiến này.
- Em một mình mạo hiểm trong đó, anh rất không yên tâm. Với anh thì, chuyến
đi này không phải là tay trắng, được dịp cùng em..Lâm Nhuận lúng túng chẳng biết
nên nói thế nào cho dễ nghe.
Tư Dao thấy rất vui, quên cả tình thế lúc này bốn bề nguy hiểm rình rập, bí
mật về “ao máu” thi chưa tìm ra.
- Thôi nào, anh thật khéo biết chọn thời cơ! Hãy cứ chơ em điều rat rõ về
“ao máu” đã, rồi hãy hay!
Cô lấy lại hơi, rồi thò tay xuống lần nữa.
Nước không sâu, thò hết cánh tay có thể cố sờ thấy đáy. Đáy toàn là đá nhỏ.
Cô mò một vòng quanh bờ vũng nước, không thấy có gì lạ, bèn rờ vào phía tâm vũng
nước.
Cái gì thế này?
Cô rờ thấy một vật vuông vuông, như bằng cao su. Cô đẩy mạnh. Nó không nặng
mấy, đã bị xê dịch. Tay cô lại chạm vào một vật khác cũng to na ná và bằng cao
su. Tiếp tục mò, thấy tất cả có năm “cục cao su” giống nhau.
- Em..đã mò thấy mấy thứ..ở trong ‘ao máu’! Tư Dao gọi to.
-Được, thế thì mau ra đi, anh rất lo cho em! Cứ ngỡ anh ấy sẽ hỏi xem nó là
thứ gì, nào ngờ anh ấy vẫn cứ băn khoăn cho mình! Tư Dao vừa nghĩ vừa lần lượt
lấy các “cục cao su” đó lên!
Là thứ gì thế nhỉ?
Đúng lúc này Tư Dao nghe thấy “bõm”, một tiếng nước vọng đến. Từ chỗ không
xa mấy.
Rất khihẽ, nhưng quá đủ để cô phải cảnh giác.
Cô lặng đi. Lẽ nào trong hang này có người, hay là dã thú?
Âm thanh đó không going như con rắn nước nho nhỏ phát ra.
Cô hiểu rằng, dù là người hay dã thú cỡ lớn hiện ra thì cô cũng không được
tỏ ra hoảng sợ. Tuy nhiên cô đã hoang mang đến cực điểm.
Cô hoàn tòan bất động, muốn cố nghe xem có động tĩnh gì không.
Hoàn toàn im ắng.
-Dao Dao mau ra đi thôi! Xem chừng Lâm Nhuận chẳng có “công năng đặc biệt”
gì, anh nói câu này thật không đúng lúc.
Tư Dao lấy hết can đảm bất ngờ xoay người lại, lia đèn pin quát “Ai?” đồng
thời cô dã nhìn thấy một bóng đen đang đứng trong bóng tối cách cô không xa, hầu
như bị ánh đèn pin rọi trúng. Bóng đen ấy phản ứng cực nhanh, cúi đầu xuống, rồi
lao về phía cô
Tư Dao nhận ra đó là một bóng người.
Hình như y cầm hung khí, đang vụt vào cô. Cô giơ tay đỡ, chiếc pin văng đi.
Cô ngả người về đằng sau, không bị vụt vào mặt, nhưng kẻ ấy đã rất nhanh dùng
đôi tay ghìm vào bả vai cô ấn xuống nước. Tư Dao định giơ tay đánh lại nhưng y
vận sức rất mạnh, cô không sao vươn tay lên được. Cô vội đá thốc vào y, tuy có
đá trúng chỗ hiểm nhưng y vận sức rất mạnh, cô không sao vươn tay lên được. Cô
vội đá thốc vào y, tuy có đá trúng chỗ hiểm nhưng vì sức nước đã cản chân, nên
cú đá không đủ mạnh, trái lại, cô bị mất trọng tâm nên ngã nhào xuống. Kẻ kia
nhân đó tím tóc cô và dìm đầu cô xuống nước.
Kẻ ác nhân này thực độc đia và ra tay rất nhanh.
Tư Dao vẫn gắng sức vùng quẫy nhưng cô đã ở vào thế thất bại. Kẻ ấy ở tư
thế cao hơn, vận sức cực lớn, cọ đã bị ngập trong nước, đã bị uống một ngụm
nước, từ họng đến ruột gan nóng bỏng rất khó chịu. Cũng may, khi kẻ ấy bỏ một
tay ra để lấy các ‘cục cao su’ kia thì Tư Dao vận sức để nhổm người dậy; đầu và
nửa người cô đã ở trên mặt nước. Kẻ đó đành lại dùng cả 2 tay để ấn Tư Dao, lần
này y vận hết sức mạnh cẳng tay ghì vào gáy cô, ghìm đầu cô chìm trong
nước.
Cô gắng sức chống lại vài lần, nhưng vì ngạt thở nên tứ chi rã rời bất lực.
Lẽ nào mình lại phải bỏ mạng vô lý như thế này được?
Cái gọi là bí mật của Viên Thuyên là thế này hay sao?
Mắt cô tối sầm, những đốm ‘đom đóm mắt’ lấp lóe, sau đó là màn tối thật
sự.
Bỗng cẳng tay ghì cổ Tư Dao lỏng ra, cô vùng ngay dậy theo bản năng. Trước
mặt thấy một quầng sáng, rồi nghe thấy tiếng Lâm Nhuận gọi: “Dao Dao!”
Tư Dao vội kêu lên: “Cẩn thận, có người!”. Trong ánh sáng yếu ớt chỉ còn
kip trông thấy bóng đen vừa rồi vòng qua đoạn vách hang, chay ra phía cửa hang,
đúng lúc ấy Chung Lâm Nhuận lại tiến vào theo vách hang bên kia, “như 2 múi giờ
đối xứng nhau”, bởi thế y không bị ánh đèn pin của anh chiếu đến.
Nhưng Lâm Nhuận cũng cảm thấy hình như có ai vừa lướt qua. Nghe thấy Tư Dao
hô lên “hắn chạy ra cửa hang”, anh bèn ngoảnh lại, chần chừ giây lát, anh vẫn
quay về phía Tư Dao: “Em không bị thương tích gì chứ?” Tư Dao nói ngay: “Mau
đuổi theo hắn!” Lâm Nhuận vội quay ra phía cửa hàng để truy đuổi.
Tư Dao rất nóng lòng muốn biết kẻ tấn công mình là ai. Cô dốc hết sức lội
nước chạy xuống được một nửa dốc núi, và nhìn thấy một người mặc bộ đồ ngụy
trang chạy biến vào một cách rừng.
“Lâm Nhuận đừng đuổi nữa!”
Lâm Nhuận dừng lại, anh biết không thể nào đuổi kịp kẻ kia. Anh lại vội
chạy về phía cửa hang gọi to: “Em sao thế?” Lên đến nơi, anh ái ngại nhìn Tư Dao
một lượt từ đầu đến chân. Lúc này Tư Dao mới nhớ ra sau cuộc vật lộn giằng co
vừa rồi, chắc mình trông rất thảm hại. Cô cười: “Trông chẳng khác một đóa phù
dung mới ngoi lên khỏi nước, lấm lem phải không?”
“Ôi, thế mà em vẫn còn đùa được? Vừa rồi nếu anh vào chậm một bước thì đó
phù dung này đã làm tan rồi!” Lâm Nhuận rút chiếc khăn mặt ra đưa cho Tư
Dao.
Bây giờ Tư Dao mới nhớ ra rốt cuộc Lâm Nhuận vẫn vào hang. Cô tái mặt: “Thế
là… anh không chịu nghe lời, sao anh lại vào hang?”
Lâm Nhuận bình thản nói: “Anh không thể tại vì một thứ ‘có thể xảy ra’ mà
không đi cứu một thứ ‘tất nhiên’; chẳng lẽ anh cứ đứng ngoài, bỏ mặc em chống cự
với kẻ kia?”
Sự ngọt ngào và xúc động tràn ngập lòng Tư Dao. Món nợ ân tình này, mính sẽ
trả anh ấy thế nào đây? Chỉ e chưa kịp đền đáp thì cả hai đã lần lượt phải ra
đi.
Nghĩ đến đây mắt cô ươn ướt. Chắc Lâm Nhuận cũng đoán được tâm trạng của Tư
Dao, anh đặt tay lên đôi vai cô, ngắm nhìn khuôn mặt đẫm nước của cô dịu dàng
nói: “Tư Dao đừng nghĩ lan man. Đi cùng em là sự lựa chọn của anh; Anh biết mình
đang làm gì. Anh rất hiểu có rủi ro và có cả những thứ mà anh được. Anh muốn nói
với em rằng, càng gần em anh càng nhận thấy có những sự việc xảy ra trong cuộc
sống của chúng ta không đơn thuần là sự lựa chọn nữa, mà nó là sự thôi thúc của
cảm giác. Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã có cảm giác này. Nó khiến cuộc sống của
anh bị thay đổi hoàn toàn. Anh đã từng kháng cự, gắng để cho mình chỉ mải mê
công tác, đi sớm về muộn, để tránh gần em nhiều hơn. Nhưng đã có vô số việc xảy
ra với em mà em vẫn cứng cỏi chống đỡ, khiến anh không thể không nhìn lại chính
mình, để cho trái tim anh dẫn dắt mọi hành động của mình”.
“Ý anh là con người em thật là quá rắc rối, đúng không?” Khóe môi Tư Dao
run run, suýt nữa thì cô òa khóc.
Lâm Nhuận hơi hoảng, vội nói: “À, tại anh vụng nói, anh cưa nói cho rõ, ý
anh là…”
“Kìa, em đùa anh đấy! Em rất thích nghe anh nói”. Tư Dao mỉm cười, nhưng
đôi mắt cô lại trào lệ. Đã rất lâu, lâu lắm rồi cô không có được cảm giác hạnh
phúc tràn đầy như thế này.
Lâm Nhuận cầm chiếc khăn trong tay Tư Dao, lau nước mắt và mái tóc cho cô.
Tư Dao bật cười: “Kìa, em lại không biết tổng vệ sinh cho mình chắc?”
“Anh đã có ‘mưu đồ’ từ lâu, nay mới có cơ hội, em phải cho anh được hưởng
thụ chứ!” Lâm Nhuận cũng bật cười, đưa lại chiếc khăn cho Tư Dao.
Gió thổi mạnh, khiến Tư Dao rùng mình mấy lần. Lâm Nhuận lục trong túi xách
du lịch đặt dưới đất, lấy ra chiếc quần thể thao và chiếc áo phông cho Tư Dao:
“Em vào trong hang thay đi, kẻo người ướt sũng thế này rất dễ cảm lạnh!”
“Đi leo núi mà anh còn mang theo quần áo sơ-cua à?” Tư Dao rất ngạc
nhiên.
“Anh đã chuẩn bị khá tỉ mỉ cho chuyến đi này. Vì biết trong hang Thập Tịch
có nước, thà cứ mang thêm quần áo, thừa còn hơn thiếu,. Đã thấy là được việc
chưa?” Thật hiếm khi thấy Lâm Nhuận đắc ý như thế
Tư Dao đón lấy, cười nói “Mặc bộ đồ thùng thình này vào, thì em có thể
hip-hop rồi đây! Anh chờ thêm chút nữa, em sẽ vòng vào xem mấy cái ‘cục cao su’
đó có còn hay không. Vì anh vào kịp thời, cho nên chưa chắc hắn đã lấy
đi”.
“Được! Anh cũng đang mong ‘bí mật’ của Viên Thuyên được công bố!”
Một lát sau Tư Dao từ trong hang đi ra, đã thay bộ đồ rộng thùng thình của
Lâm Nhuận, trên tay là năm ‘cụ cao su’, vẻ mặt rất băn khoăn “Lạ thật, hắn không
lấy đi một cục nào”.
Sắc mặt Lâm Nhuận trở nên nặng nề: “Tức là hắn không hề quan tâm đến cái
‘bí mật’ này, mà là cố ý hại em. Em có ngờ ngợ hắn là kẻ đã đột nhập phòng em
hồi nọ không?”
“Không có vẻ giống ‘têm trôm’ ấy. Tên ấy có người thấp bé, còn tên này thì
cao hơn nhiều. Nếu hắn định hại em, thì đâu cần mò đến tận đây? Chắc hắn đến vì
cái điều ‘bí mật’ của Viên Thuyên ”
“Nhưng Viên Thuyên làm việc rất thận trọng kín kẽ, thiết lập rất nhiều ‘rào
cản’, còn ai có thể biết ‘bí mật’ ấy, nhất là nó lại ở ngay trong hang Thập Tịch
này?”
Tư Dao đặt các khối ‘cao su’ xuống đất, nói “Nhưng nếu xét từ góc độ khác,
liệu có phải Viên Thuyên cảm thấy có kẻ đang muốn biết về ‘bí mật’ này, nên cô
ấy mới thận trọng như thế?”
“Thế thì em xem nó đi. Anh sẽ tránh đi, sẽ không nhìn, không hỏi…” Lâm
Nhuận quay người bước đi thật
“Này này, anh đừng tếu nữa, được không?”
Lâm Nhuận đáp: “Anh nói thật đấy! Viên Thuyên đã dặn là ‘bí mật’ chỉ dành
cho em xem!”
“Chưa từng thấy ai máy móc như anh! Bây giờ thì lại khác, anh đã vào hang
rồi, anh là một trong những người ‘bạn chung hoạn nạn’ của em, dù không muốn xem
thì em cũng ép anh phải xem!” Tư dao nói ráo riết.
Lâm Nhuận gượng cười, quay lại. Tư Dao nói: “Em cảm thấy đây là những cái
túi bằng cao su, bên trong chứa cái gì đó…”
“Có vẻ là thế. Xem này, giữa túi và vật trong đó như là còn có khoảng
trống, ở mép thì có vết dán nóng. Bên ngoài lại được phủ một lớp sáp chống thấm
nhưng không đều lắm, không có vẻ nhà nghề”. Lâm Nhuận sờ nắn một cái túi, ròi
lục tìm con dao nhíp đưa cho Tư Dao: “Cẩn thận đấy, anh đã mở lưỡi”.
Tư Dao cầm dao, thận trọng rạch một đường ở mép túi. Đúng, lớp bọc ngoài là
cao su, bên trong là một vật màu sáng. “Hình như là mấy tờ giấy…” Tư Dao rạch
hẳn một đường dài rộng. Hai người nhìn thấy một xếp tiền 100 đồng nhân dân
tệ.
Hai người đều kinh ngạc. Chẳng lẽ, đây chính là cái bí mật ấy?!
Những tưởng nó sẽ liên quan với “Đau thương đến chết”, ai ngờ lại chỉ là
tiền?
Tất nhiên là rất nhiều tiền.
“Nhìn ang áng, túi này phải chứa đến vài vạn đồng. Năm túi, phải vào khoảng
30-40 chục vạn. Chưa giọ là ‘đổi đời’ thì vẫn cứ rủng rỉnh chán!” Lâm Nhuận moi
ra một tờ sơ lên ánh nắng, nhìn rõ chư in chìm và sợi dây bảo hiểm “Đúng là tiền
thật!”
Một cảm giác “quá ớn lạnh” tràn đến, Tư Dao lạnh lùng hỏi “Ý anh là gì
vậy?”
Lâm Nhuận thản nhiên nhếch mép cười: “Tiền này thuộc về chúng ta”
“Gì thế? Anh…” Tư Dao không dám tin ở tai mình nữa. Con người này…
“Ý anh là… sao anh lại may mắn đến thế này”
“Ôi! Anh đùa đấy! Coi như đã ‘trả đũa’ được em”. Lâm Nhuận cười rất vui vẻ,
anh giật giật tóc Tư Dao trêu đùa! “Căn cứ vào tính cách của Viên Thuyên, thì
chắc chắn cô ấy phải dặn dò em xử lý đám tiền này như thế nào”.
Tư Dao áp tay lên ngực, cười “Đùa ác thật! Em quên mất đây là chàng luật
sư, giả vò lừa cứ y như thật!” Cô cúi xuống thò ngón tay lần tìm, quả nhiên moi
ra một phong thư:
“Thân gửi Tư Dao”.
Ngày 2 tháng 9 năm 2005.
Tư Dao thân yêu,
Khi cậu đọc được thư này, thì chắc mình không bao giờ gặp lại cậu nữa.
Nhưng mình vẫn muốn nhờ cậu một việc, vì cậu là người thông minh nhất, tốt nhất,
và cứng cỏi nhất trong số các bạn thân của mình. Cậu có thể đọc được thư này,
chứng tỏ mình không hề khoa trương khi đánh giá về cậu.
Những cái túi này chứa cả thảy 350.000 đồng nhân dân tệ, toàn bộ số tiền
mình đã dành dụm được trong mấy năm công tác. Nhờ cậu giao cho cha mẹ
mình.
Cậu mãi mãi là người bạn tốt nhất của mình, hãy nâng niu những năm tháng
tốt đẹp đáng nhớ của chúng ta. Cậu vẫn nên là cậu, mãi mãi là cậu. Đừng học theo
mình.
Love
Viên Thuyên.
Nước mắt lại tuôn trào. Lâm Nhuận muốn khuyên nhủ cô, nhưng anh biết, đối
mặt với hiện thực, con người ta thật khó tránh khỏi xúc động. Anh ngồi yên để Tư
Dao gục vào ngực anh mà khóc, và nghỉ ngơi.