Em không thể hiểu nổi, tại sao Viên Thuyên phải thiết kế khéo léo tinh vi,
nào là blog, nào là ảnh, nào là núi cao hang sâu bí hiểm…chỉ vì muốn nhờ em
chuyển tiền cho cha mẹ? Đứng bên đường, tư Dao lẩm bẩm nói với Lâm Nhuận.
Lâm Nhuận vẫy tắc xi. Anh đưa mắt ra hiệu cho Tư Dao đừng nên nói
nữa.
Mẹ của Viên Thuyên- bà Ngụy Dung Bình ra mở cửa. Điều làm cho Tư Dao thấy
thật khs hiẻu là, khi trông thấy cô bà không những không tỏ ra ngạc nhiên, trái
lại bà còn thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười. Bà chỉ hơi mất tự nhiên khi nhìn thấy
Lâm Nhuận đi sau cô.
Hay là họ đã biết mình đến để giao tiền cho họ?
Tư Dao nói rõ mục đích, rồi giao chiếc cặp có khóa mã số cho cha mẹ Viên
Thuyên. “Bạn ấy là người con rất hiếu thảo. Bức thư Viên Thuyên viết cũng ở
trong này. Thư viết cho cháu, nhưng vì có ghi rõ số tiền nên cháu muốn hai bác
nên đọc. Toàn bộ số tiền ở trong này. Thực lòng, cháu thấy hơi kỳ lạ, tại sao
bạn ấy không trực tiếp đưa cho hai bác…
Cả hai ông bà đều rớm nước mắt. bà Dung Bình vội lau nước mắt. Cha Viên
Thuyên- ông Viên Quốc Thắng, nói “Chẳng giấu gì cháu, chung tôi đã biết
rồi”.
Tư Dao và Lâm Nhuận đưa mắt nhìn nhau thế này là thế nào?
Lúc này Tư Dao cung nhận ra hai ông bà cùng đưa mắt nhìn nhau.
“Đây là thư Viên Thuyên gửi cháu. Trước khi ra đi, nó cũng viết thư cho hai
bác, nói là sớm muộn gì cháu cũng sẽ đưa tiền đến. Bao giờ cháu đến đây, thì hai
bác sẽ giao cho cháu.” Ông Viên Quốc Thắng đưa phong thư cho Tư Dao.
Ôi, Viên Thuyên lại làm gì thế này?
Tư Dao đón lấy, phong bì không đề “Thân gửi Tư Dao…” nhưng có một hàng chữ
cái và chữ số viết liền LW586136697400C.
Lại là thứ mật mã gì vậy, mình sẽ giả mã thế nào đây?
Bên trong là một tấm ảnh . Khỏi phải bàn, tất nhiên lại là ám hiệu. Nhưng
cô nhìn kỹ, rồi thấy thất vọng, vì nó chỉ là tấm ảnh chụp cận cảnh về “ao máu”
trong hang Thập tịch.
Không! Thế này thi sai thứ tự : tiền giấu ở “ao máu”, sau khi cha mẹ Viên
Thuyên nhận được tiền, thì mới gioa cho mình tấm ảnh này theo “chỉ thị”. Bước
tiếp theo tại sao lại quay về “ao máu?” Viên Thuyên Thứ biết trong đó đã không
còn thứ gì nữa kia mà?
Hay là, “ao máu” vẫn còn chứa bí mật? Nhưng nếu đúng là thế thì tại sao
không cho biết cùng với 350.000 nhân dân tệ? Đi núi Vũ Di hàng ngàn cây số, đâu
phải như đi dạo chơi?
Lúc cô chào họ ra về , bà Dung Bình chợt nhớ ra điều gì đs bèn gọi với lại
: cháu Dao Dao! Mấy hôm trước hai bác nhận được bức thư từ nước ngoài gửi đến,
ngờ rằng đó là thư của Viên Thuyên. Hai bác không biết ngọi ngữ, phiền cháu đọc
hộ xem thứ viết những gì?”
Bác trai đưa bức thư đó cho Tư Dao, cô lướt nhìn rồi nói ngay “ Đây là tờ
thông báo của luật sư của Viên Thuyên, nói rằng Viên Thuyên xin sang định cư ở
Canada đã được chấp nhận”.
Cả hai ông bà đều trố mắt: Canada? Sao chúng tôi chưa hề thấy nó nói đến
bao giờ?
Tư Dao cũng thấy chưng hửng, cô nghĩ “ngay tôi còn không biết thì hai vị
làm sao biết được!
Viên Thuyên thực là bí hiểm. cậu đang làm gì thế này? Mình không thể theo
kịp tư duay của cậu nữa rồi.
Em cảm thấy mình như một cô gái ngớ ngẩn đang đuổi theo gió. Định tóm cái
đuổi của gió, rốt cuộc chỉ là con số không!- Tư Dao nói với Lâm Nhuận, giọng ai
oán.
Lâm Nhuận cười: Nếu sớm biết thế thì lúc đầu nên nghe lời anh, nuốt luôn
350,000 đồng, tí ra cũng chẳng phải là con số không!
Này, em đang nói chuyên đứng đắn! Em thấy mình hơi mất phương hướng. Mình
đang làm gì, mình định làm gì thế này? Mình chỉ nhằm hoàn thành ‘ý nguyện’ của
Viên Thuyên hay sao? Tất nhiên em rất vui lòng giúp bạn, nhưng vẫn cảm thấy hình
như trước mắt chúg nta còn có những việc cấp bách hơn phải làm. Ví dụ, tay Lâm
Mang tệ hại kia vẫn đang nhởn nhơ sống ở miền Hoa nam ; bí mật về bốn chữ “Đau
thương đến chết” vẫn đang chôn chặt; kẻ nào đã theo dõi em? Có phải em bị hồn ma
của Viên Thuyên, Kiều Kiều bao vây không? Tất cả, đều như những nẻo đường xa
thẳm dẫn đến của ải sinh tử! Anh thấy đúng không?
Lâm Nhuận khẽ gật đầu : Em nói đều đúng cả. Nhưng vẫn cứ băn khoăn, tại sao
Viên Thuyên phải thiết kế bài bản và rắc rối như thế? Tại sao không thể nói tất
cả với em mộtl ần, cứ bắt em phải lần mò tìm kiếm, chạy đi chạy lại? Chỉ còn
cách giải thích duy nhất, điều bí mật đang đợi em khám phá sẽ kinh khủng hơn hẳn
số tiền kia! Cô ấy cần em bảo đảm bằng hành động thực tế: một là em đáng tin
cậy, hai là em có đủ can đảm và trí tuệ.
Anh xin nói thêm rằng, xét tất cả các hiện tượng, cho thấy Viên Thuyên có
khả năng là mấu chốt để giải đáp mọi vấn đề bức xúc kia. Trong số các bạn em đã
ra đi, thì chỉ Viên Thuyên là người thật sự có linh cảm rằng mình sẽ chết. Cho
nên cô ấy đã gửi quà tặng, gửi blog, và nhiều bức ảnh. Liệu có phải cô ấy đã
hiểu về “Đau thương đến chết” không? Mặt khác, tính cách và tác phong làm việc,
đầu óc thì tỉnh táo, khó mà tin rằng cô ấy dã nảy sinh tình ái với Lâm Mang.
Liệu trong chuyện đó có những ẩn tỉnh mà chúng ta mãi mãi không thể biết không/
Còn một điểm nghi vấn nữa: tại sao sau khi Viên Thuyên chết, thì trên QQ của em
bắt đầu có “bầy ma quỷ nhảy mua”, rồi bắt đầu có kẻ theo dõi, có kẻ đột nhập
phòng em? Cũng không loại trừ các hiện tượng kinh dị, liệu có phải…Nhưng quả là
hoang đường, khó tin: liệu có phải Viên Thuyên trước khi chết đã để lại manh mối
cho em, và sau khi chết cũng có ý muốn giao lưu với em? Lâm Nhuận cầm cốc cà phê
uống cạn một hơi.
-Vậy thì sau đây em phải làm gì? Lại đi hang Thập Tịch à? Em đã thấy chán
rồi- Tư Dao cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt thực sự.
-Cứ gì em, mà ngay anh mới đi một lần đã thấy quá ‘thỏa mãn’ rồi, nhất là
lại biết rằng trong đó luôn có kẻ rình rập tấn công em! Nhưng nếu lại đi nữ để
có thể biết rõ toàn bộ đáp án, thì cũng được. Tất nhiên em nên cân nhắc tình
hình ở công ty, rồi hãy quyết định. Dù dao chung ta cũng không phải các nhà thám
hiểm chuyên nghiệp, anh không muốn em bị đuổi việc.
Tư Dao gật đầu : Vâng, thé thì để cuối tuần hãy đi. Hai tháng lương vừa qua
em nướng cả vào tiền vé máy bay rồi. Phải đi với em, anh cũng vất thật. Hay là
lần này anh đừng đi nữa, em nhớ là trước kia anh vẫn phải làm cả ngày cuối
tuần…
Lâm Nhuận nhìn thẳng vào mắt Tư Dao. Mãi đến lúc cô thấy mật tự nhiên, đưa
tay bịt mắt anh, anh mới cười : nếu em lại muốn làm một đóa “phù dung mới ngoi
lên mặt nước” thì anh sẽ không đi nữa, được chưa?
Hai người đang cười đùa thì Quách Tử Phóng đẩy cửa bước vào, trong anh có
vẻ không vui. Nhìn thấy hai người, anh lập tức nói oang oang: Cuối tuần, hai vị
bí mật hành động, đi du ngoạn non xanh nước biếc chứ gì? Sao không bảo tôi một
câu, khiến tôi tìm hết hơi. Tôi cứ như trâu húc mả sưu tầm tư liệu về Viên
Thuyên,nào ngờ tổng biên tập biết, ông ấy xạc cho một mẻ, trách rằng không
chuyên tâm vào nghiệp vụ.
Tư Dao và Lâm Nhuận đã bàn bạc, không muốn cho nhiều người biết về chuyến
đi hang Thập Tịch và vấn đề tiền nong, nên cả hai đành giả vờ tỉnh bơ. Tư Dao
nói: Anh đã bảo là bận đi Cung thể dục thể thao công nhân ở Bắc Kinh dự hội thi
ca hát, nên chúng tôi đâu dám làm phiền anh.
-Hai vị đi đâu những hai ngày?
-Ơ kìa, anh vừa nói đi ngao du sơn thủy, chúng tôi đi tua du lịch ở núi
Hoàng Sơn hai ngày. Gần đây thần kinh tôi quá căng! Tư Dao đành bị ra vậy.
Rõ ràng là Tử Phóng không tìn, anh cười nhạt chỉ vào Lâm Nhuận : hiền đệ
Lâm Nhuận đã vờ làm việc công để giải quyết việc riêng chứ gì?
Việc công việc riêng gì thế? Chuyện của Tư Dao, chính là việc riêng của
tôi.- Anh bỗng nghiêm nghị nói: Tôi chưa kịp nói để anh biết..tôi…đã yêu Tư
Dao!
Căn phòng bỗng lặng ngắt như tờ, đến nỗi có thể nghe thấy bước chân của
Lịch thu và con mèo Linda đang bước xuống cầu thang.
Tư Dao hoàn toàn không thể ngờ Lâm Nhuận lại bộc tộ tiếng tơ lòng thẳng
thắn như thế này. Đương nhiên cô có thể cảm nhận tình cảm ấy trong thời gian vừa
qua nhưng hai người cũng chưa từng trực tiếp bày tỏ, nên lúc này nghe nói thê cô
vẫn thấy rất đột ngột. Niềm vui bất ngờ khiến đôi mắt cô ươn ướt.
Khi cô đang rất khao khát tình yêu, thì tình yêu đến.
Tử Phóng cũng sửng sốt, đờ đẫn trước lời tuyên bố bất ngờ của Lâm Nhuận.
Hai tay anh giơ lên làm động tác “đầu hàng” : Tôi không có ý kiến gì…không sao,
hai người đâu có cần tôi phê chuẩn, đúng không? Nói xong anh quay người lên cầu
thang, suýt nữa thì va phải Lịch Thu đang đi xuống.
“Hay quá, tôi rất mừng cho hai người. Thực ra tôi luôn cảm thấy hai người
rất đẹp đôi, nếu tôi có “Chứng chỉ nghiệp vụ bà mối” thì tôi đã vun cho hai
người từ lâu!” Lịch thu rất có tài giải tỏa các tình thê khó xử.
Tử Phóng lại theo Lịch Thu đi xuống: Cô giáo Lịch Thu ạ, tôi thấy lo cho cô
đấy, vì kể từ nay cô sẽ phải chuẩn bị thêm một suất ăn tối.
Lúc này Tư Dao mới thật tỉnh táo trở lại, cười nói: Anh Tử Phóng không biết
à: Lâm Nhuận đã tranh với tôi thức ăn của chị Lịch Thu từ lâu, và còn quá đáng
hơn cả tôi: ăn bữa tối đã đành, lại còn lấy phần đem đi để ăn bữa trưa hôm sau
nữa kia.
Hoàng Dược Sư: Xin chúc mừng bạn, chúc mừng hạnh phúc! Là một người từng
trải đầy minh thương tích, tôi chúc mừng bạn. Tìm được tình yêu thật sự đâu phải
chuyện dễ!
Yêu Yêu: Cảm ơn anh, tuy nhiên, tôi vừa vui lại vừa buồn.
Hoàng Dược Sư: Why? (tại sao)
Yêu Yêu: Vì anh ấy đã tháp tùng tôi đi vào cái hang khốn khiếp ấy.
Hoàng Dược Sư: Thế thì sao?
Yêu Yêu: Anh ấy cũng sẽ “Đau thương đến chết” như tôi.
Hoàng Dược Sư: Chỉ cần bạn luôn tốt với anh ấy, thì anh ấy sẽ không đau
thương mà chết đâu!
Yêu Yêu: Tôi luôn cảm thấy sẽ là vô ích, không thể làm gì nổi; chạy ngược
chạy xuôi mãi mà vẫn hoang mang không biết đâu mà lần.
Hoàng Dược Sư: Sẽ không thể là nhọc nhằn rồi thành công cốc!
Yêu Yêu: Nếu là bạn chắc bạn cũng sẽ tức điên, vì điều bí mật ấy chỉ là
350,000 nhân dân tệ.
Hoàng Dược Sư: Nếu bạn không thiết thì cứ gửi cho tôi, nhưng phải đổi thành
đô-la kẻo ở chỗ tôi không thể tiêu được.
Yêu Yêu: Nói dễ nghe nhỉ? Đó là tiền Viên Thuyên để lại cho cha mẹ.
Hoàng Dược Sư: Lạ nhỉ? Sao lại phải phức tạp như thế?
Yêu Yêu: Không rõ nữa. Nhưng cũng may, tôi lại có được một manh mối
nữa.
Hoàng Dược Sư: Có lẽ, ít ra cũng lại được 350,000 nữa!
Yêu Yêu: Chỉ e sẽ không đơn giản như thế đâu. Tuần sau tôi lại đi hang Thập
Tịch, vẫn có anh chàng điển trai tháp tùng!
Hoàng Dược Sư: Phải hết sức thận trọng đấy!
Yêu Yêu: Này, tôi nhớ rằng bạn nhắc tôi phải thận trọng với mọi người xung
quanh. Với anh ấy thì có cần thận trọng không?
Hoàng Dược Sư: Điều này quá nhạy cảm, tôi xin từ chối trả lời.
Yêu Yêu: Thuốc đắng thì mới dã tật. Cứ nói đi!
Hoàng Dược Sư: Thật sự không thể nói. Bạn cần tự mình phán đoán. Tôi chỉ có
thể chân thành chúc bạn hạnh phúc và gặp nhiều may mắn.Số em thật may, hai lần cuối tuần đều đi ngao du sơn thủy, vào động tối om,
và còn thò tay vào nước đỏ lòm- Tư dao rọi đèn pin vào mặt nước “ao máu”.
Thế thì lần này hãy để anh thử xem có hên hay không. Lâm Nhuận đã xắn tay
áo từ lúc nào, không đợi tư Dao can ngăn, anh thò luôn tay xuống.
Một tiếng “òa” khiến anh rụt tay lại. Xem chừng con rắn nước đã coi ao máu
này là nhà nó rồi! tất cả diễn ra rất nhanh, Tư dao chưa kịp nói “cẩn thận có
rắn”.
Yên âm, trước đó anh vẫn nhớ là có rắn, nên không giật mình gì hết. Mong
sao đây là lần cuối quấy quả giấc mộng của tiên sinh rắn! Lâm Nhuận lại thò tay
xuống.
Vì đã bị tấn cống lần trước nên thỉnh thoảng Tư Dao vẫn lia đèn ra các vùng
tối xung quanh, rất sợ lại có kẻ “vồ mồi”!
Chúng ta đã chuẩn bị đẩy đủ cả, lần này sẽ không thể có người lò dò đến –
Lâm Nhuận biết nỗi lo lắng của Tư Dao. Đúng là lần này họ đã làm nhiều việc để
giữa an toàn. Trước hết họ không đi vào ngày cuối tuần, mà là xuất phát từ công
ty của mình vào ngày thứ năm, tập kết ở nhà ga xe lửa. Họ mua vé chằng đường
ngắn, rồi lên tàu; khi tùa chưa chuyển bánh thì họ lại xuống, đi ra khỏi ga theo
cửa chuyển hàng hóa, rồi lên tắc-xi phóng ra sân bay. Chuyên bay thẳng, đến sân
bay Vũ Hán suôn sẻ. Khi vào hang, họ đã chiếu đèn soi kỹ, xác định rằng trong
hang không có người.
-Vì em không thể không thận trọng – Tư Dao lại soi đèn về phía Lâm
Nhuận.
Lâm Nhuận mò rất kỹ, cuối cùng lắc đầu nói : Chẳng hiểu có phải Viên Thuyên
trêu chúng ta, hay là anh đã bỏ sót…nhưng dưới này không có thứ gì đáng chú ý
cả. Toàn là cát, có lẽ có thể đãi ra vàng cũng nên, chứ không nhận thấy cái gì
khác.
-Lần trước em đã mò ở xung quanh, đúng là không có gì cả.
Một giọt “máu” lăn từ chữ “Chết” xuống, lẽ ra phải rơi vào “ao” nhưng nó
lại rơi đúng gáy Lâm Nhuận. Anh đưa tay trái lên quệt, rồi cười “Bạn Tư Dao chớ
có nhổ nước bọt”.
Tư Daoa chợt nghĩ ngợi, rồi vội nói : Anh có nghĩ đến không: nước từ trên
liên tục tí tách, hang thì ẩm thấp, nước sẽ bay hơi rất ít, nhưng tại sao mực
nước ở ao này hầu như là cố định, không bị tràn ra?
Lâm Nhuận “ừ nhỉ”, rồi anh bắt đầu rờ khắp vách ao, vừa rờ vừa nói : Sờ,
thì không thấy vết rạn gì, nhưng cũng không lấy gì làm chắc”.
- Hay là, ao này còn chảy ra một chỗ khác.
-Anh chưa hiểu em đang nghĩ gì?
-Viên Thuyên đã đưa cho em hai bức ảnh này, thì chứng tỏ chắc chắn “ao máu”
phải đáng quan tâm; ví dụ, có còn cái hốc nào đó chứ đựng thứ gì…tại sao con rắn
nước cứ thích nằm trong cái ao này? Rắn nước cũng cần ăn, mà nước dưới chân
chúng ta thì có cái ắn, chứ cái ao này thì …rất có thể là có nhiều khoáng vật,
là thứ nước “nặng”, có thứ gì khiến nó thích thú?
Lâm Nhuận ngớ ra : Tiếc rằng anh rất dốt sinh vật học, những điều em nói
anh không sao giải thích nổi.
-Em nghĩ liệu trong “ao máu” này có hang rắn không? Anh cố rờ kỹ ở thành, ở
đấy nhất là ở giữa đáy xem…biết đâu Viên Thuyên đặt các cục cao su ở giữa cũng
là một gợi ý! Tư Dao thật sự mong lúc này có thể lần ra được mạch suy nghĩ của
Viên Thuyên.
Lâm Nhuận bỗng kinh ngạc kêu lên “ thật tài tình! Dao Dao giỏi thật! Đúng
là chính giữa ao có một cái lỗ nhỏ chỉ đút lọt ngón tay. Có lẽ con rắn nước ấy
nó nằm nghỉ trong này.
Không đơn giản thế đâu. Nếu là hang rắn thật, thì nó cũng cần không khí để
thở…Có lẽ bí mật nằm ở đó, nó không chỉ là hang rắn, phía dưới hẳn phải có cái
gì đó…
-Tư Dao chỉ mong mình cũng thò tay xuống.
Lâm Nhuận lại nói: Thì ra không chỉ có một, mà là có ba cái lỗ, mỗi cái chỉ
vừa lọt ngón tay. Ba ngón tay cùng vận sức…Anh thử xem nào, xoay ngược chiều kim
đồng hồ..À, nó cựa!
Cả hai đều sửng sốt. Dường như chỉ trong chớp mắt, cả ‘ao nước” đã tiêu
biến! Đáy ao, ngoài lớp đá màu nâu xỉn ra, là một cái nắp tròn với ba cái lỗ ở
tâm, ngón cái ngón trỏ và ngón giữa của Lâm Nhuận vẫn đang cắm vào đó. Nhìn kỹ
vòng quanh phía dưới thành và đá, thấy có một vành tròn kẽ hở chừng 1mm. “Nước
máu” đang rút xuống qua đó. Điều này chứng tỏ cái nắp là một thiết bị, xoay nó
thì đáy ao sẽ hở kẽ, nước sẽ chảy xuống dưới. Lâm Nhuận trầm trồ reo lên, anh
xoa nắp theo chiều kim đồng hồ thì nước lại dâng lên.
Hai người nhìn nhau, cùng thấy vừa kỳ lạ vừa hào hứng.
Lâm Nhuận lại xoay ngược chiều kim đồng hồ, nước rút; Anh đồng thời đổi chỗ
ba ngoán tay cắm vào để tiếp tục xoay cái nắp ngược chiều kim đồng hồ, chỉ lát
sau anh nhắc được cái nắp lên.
Cả hai đều sửng sốt!
Dưới cái nắp là một cái van chữ thập bằng sắ, na ná như những cái van đóng
mở gas hoặc nước máy, nhưng hơi to hơn.
Lâm Nhuận nhìn Tư Dao : Nếu không vặn cái van này thì sẽ không có chuyện gì
xảy ra, nhưng nếu muốn biết bí mật là gì thì phải hành động thôi!
Tư Dao nghĩ ngợi, rồi nói: Tuy cũng hơi sờ sợ, không biết kết quả ra sao,
nhưng có lẽ chẳng còn cách nào khác
Tin rằng Viên Thuyên không thể hại chúng ta. Lâm Nhuận xoay mạnh cái
van.
Một loạt tiếng “ùng ùng” vang rền lan khắp hang, inh tai nhức óc. Nước dưới
chân cũng nổi sóng bập bềnh.
Lâm Nhuận ngừng tay, sau khi ngớt tiếng vọng, thì âm thanh cũnglặng
im.
-Em cứ ngỡ là động đất! Tư Dao lia đèn pin bốn bề, may mà không thấy đất đá
rơi xuống.
Lâm Nhuận thở phào: Đã thế này thì đành tiếp tục vậy. Tính tò mò không cho
phép anh dừng lại- Anh vặn cái van.
Những tiếng ầm ầm điếc tai lại nổi lên, vang rền khắp hang; hình như chúng
phát ra từ vách hang, không thể xác định rõ vị trí. Nền hang, mặt nước đều rung
chuyển theo, thậm chí ba cỗ quan tài treo trên kia cũng đang chao đi.
Cỗ quan tài đen treo cao nhất không chỉ rùng rùng mà nó còn đang tụt dần
xuống!
Tư Dao đứng bất động như trời trồng. Cảnh tưởng trước mắt khiến cô không
chỉ kinh ngạc mà là rụng rời hồn vía; tự nhiên nảy sinh một cảm giác nghiêm
trang, kính nể e sợ trước người đã khuất, trước tất cả những sự sắp đặt vô cùng
kì diệu này.
Có cả nỗi kính nể e sợ đối với Viên Thuyên.
Tiếc thay, một cô gái đặc sắc nhường ấy đã trở về với cát bụi.
Lâm Nhuận cũng bị choáng ngợp trước cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Dưới
ánh đèn pin, cỗ quan tài treo ấy đang xuống thấp dần, một khối đen sẫm đầy vẻ
ngạo nghễ và tà dị, khiến người ta không dám áp tới để nhìn nó. Nhìn kỹ, thấy nó
được treo bởi một sợi cáp bằng sắt, sợi cáp đang dần dài ra, cỗ quan tài đang hạ
xuống.
Khi xuống cách mặt nước chừng nửa mét thì nó dừng lại. Những tiếng ầm vang
dường như cũng đồng thời im bặt, chỉ còn tiếng vọng âm âm lan đi.
Thì ra những tiếng ầm vang này nổi lên là vì cỗ quan tài hạ xuống.
-Chắc chắn có các chi tiết thiết bị nằm trong vách hang, vì khi anh vặn cái
van thấy rất nặng tay. – Lâm Nhuận vừa nói vừa bước về phía quan tài.
Liệu có phải đây là bí mật mà Viên Thuyên đã nói? Đúng thế, vì việc cỗ quan
tài hạ xuống đã là quá kỳ dị.
Hai người bước đến bên cõ quan tài, nhìn thấy phần cuối sợi cáp lại rẽ
ngang, dính liền với một thanh thép đánh đai quanh thân quan tài, tránh không ch
sợi cáp chạm vào nắp quan tài. Quan tài được làm bằng sắt.
-Chắc chắn Viên Thuyên không bả chúng ta viễn du chỉ để nhìn nó có thể lên
xuống. Rõ ràng là bí mật nằm ở trong này. Lâm Nhuận vừa nói vừa gõ gõ vào thân
quan tài.
Tư Dao rụt rè: Anh nói chẳng sai, nhưng nếu chúng ta mở nắp quan tài thì
chẳng khác gì đào trộm mộ cổ, là bất kính đối với người chết. Nhưng nếu không mở
thì còn có bí mật đáng gì nói nữa?
Lâm Nhuận tiếp tục nghiên cứu cái nắp uan tài, nắp không có đinh, đậy rất
khít vào thân quan tài. Thoáng nhìn ngỡ rằng chỉ còn cách đập nói thì mới có thể
mở ra.
-Nếu bí mật mà Viên Thuyên nói nằm ở trong này thì tất nhiên có thể mở nó
bằng cách rất đơn giản, bởi le một cô gái thì không thể nhấc nổi cái nắp quá
nặng – Lâm Nhuận ngắm chiếc quan tài thật kỹ, Tư Dao cũng tiến lại xem xét. Nắp
quan tài là một tấm sắt dày, chắc chắn sức người không thể nâng nổi.
-Nếu những việc này không do một mình cô ấy làm thì sao? –Tư Dao nói vậy
nhưng lại lập tức tự phủ nhận giả thiết này : Nhưng dù là bất cứ ai khác, cũng
không thể cho người thứ hai biết về điều bí mật này.
Lâm Nhuận ngẩngđầu : thế thì thôi không xem neũa, chúng ta ra về vẫn còn
kịp.
Tư Dao biết anh đùa, bèn cười nói : Anh đã biết quá nhiều, coi chừng em
phải diệt khẩu đấy! Có biết “diệt khẩu” là gì không?
Lâm Nhuận cười: Biết chứ! Kinh nghiệm của một người làm về pháp luật cho
anh biết, ‘diệt khẩu’ tức là…Dao Dao không cho anh chung hưởng các món ăn mà chị
Lịch Thu để lại nữa.
Tư Dao đang sờ vào thành quan tài, bỗng đụng phải một núm tròn tròn gồ lên.
Cô vội gọi Lâm Nhuận. Có lẽ đây là chỗ đáng ngờ nhất trên khắp cỗ quan
tài.
-Để anh thử đụng vào nó xem sao. –Lâm Nhuận ra hiệu cho Tư Dao lùi
lại.
Cô lùi lại vài bước, nhìn Lâm Nhuận đứng bên quan tài đang đưa tay về phía
cái vật đó. Bỗng một ý nghĩ thoáng qua, cô vội kêu lên “Đừng!”.
Lâm Nhuận ngớ ra : Sao thế?
-Em cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dù là ai đã bố trí quan tài ở trong
cái hang động này, thì học cũng là người cực thông minh, họ không hề muốn quan
tài này bị tùy tiện mở ra. Em vừa nhìn anh đứng bên, chợt nghĩ rằng nếu anh ấn
cái núm tròn ấy thì rất có thể nắp tài sẽ bật trúng vào người anh. Nó nặng như
thế sẽ đập chết người như chơi.
Lâm Nhuận ước lượng, thấy nắp quan tài đang ở tầm ngang ngực mình, nếu nó
bật mạnh ra thì mình khó mà thoát chết, anh hít thật sâu một hơi, nhìn Tư Dao
với ánh mắt biết ơn, rồi hạ thấp người, ấn cái núm tròn trên thân quan
tài.
Một tiếng “choang” vang lên inh tai.Quả nhiên nắp quan tài bật rất mạnh,
lao ra xa khoảng một mét về phía Lâm Nhuận đứng. Nếu anh không cúi thấp xuống,
nó đã văng vào đầu anh, quá đủ để giập mặt gãy xương thậm chí bỏ mạng. Nếu một
ai đó chi chăm chăm ấn nút để mở nắp, thì đã cầm chắc cái chết rồi!
-Dao Dao vừa nãy đã cứu anh thoát chết! Lâm Nhuận vẫn còn hú vía, nắm tay
Tư Dao với vẻ biết ơn.
-Anh còn nhớ chứ: tuần trướ, cũng ở đây anh mới là người thật sự cứu mạng
em. Tư Dao nhẹ nhõm thở phào.
Hai người nắm tay nhau tiến đến trước cỗ quan tài đang mở nắp. Họ kinh ngạc
không nói nên lời trước cảnh tượng trước mắt.
Trong quan tài, đập vào mắt họ không phải là xương cốt mà là những chiếc
va-li có khóa số, bằng kim loại, xếp chồng lên nhau.
Mép viền dưới nắp quan tài có hai hàng răng cưa, khớp với hai hàng răng cưa
ở mép trên của thân quan tài. Không còn nghi ngờ gì nữa, trong vách quan tài
phải có các loại chốt máy để tác động lên cái nắp.
Chưa kịp nghiên cứu sự kỳ diệu của cái nắp, mắt họ đã bị những chiếc vali
kia thu hút. Tất cả có bốn chiếc va-li vuông vức, mỗi cạnh già nửa mét, phía
dưới là một lớp vải gấm màu vàng, rất cũ kỹ, chắc là lớp vải lót nguyên sơ của
quan tài. Có thể nhìn thấy dưới lớp gấm vàng là những khúc xương trắng đục. Vậy
thì cỗ quan tài treo này vẫn là quan tài thật. Điều khiến họ kinh ngạc là, các
va-li này hình như ‘lửng lơ’ trong quan tài. Nhìn thật kỹ, thì ra bên dưới chúng
đều có gỗ kê. Gỗ được thiết kế thành một đường gờ nổi chạ quanh áp sát vào vách
quan tài cho đẹp. Gỗ có vẻ rất mới, các va-li khóa số cũng là kiểu dáng những
năm gần đây. Nếu chúng chính là ‘bí mật’ của Viên Thuyên thì những thanh gỗ nà
đương nhiên thiết kế để phục vụ chúng.
-Nếu đúng là Viên Thuyên bó trí thì phải nói là cô ấy rất trong trọng người
đã khuất. Ít ra cũng không dặt dè lên hài cốt – Lâm Nhuận nói. Anh cúi người về
phía trước – Anh đoán rằng đầu lâu của bộ xương nằm ở phía kia.
-Em chẳng bận tâm đến bộ xương làm gì- Mắt Tư Dao vẫn dán vào mấy chiếc
va-li. Nếu chúng là của Viên Thuyên, thì chẳng qua là cô ấy muốn lưu giữ những
thứ gì đó ở đây, để chờ em đến lấy.
-Thế thì ta đem về!
-Nhưng nào đã biết trong này chứa những thứ gì? Nếu không phải của Viên
Thuyên thì sao? Đành phải mở ra vậy ,biết đâu lại có bức thư chẳng hạn, cô ấy
thường làm như thế.
-Nào, đóan xem mật mã là gì? Giọng của Lâm Nhuận pha chút đắc ý.
-Để em xem nào. Mỗi số có bốn chữ số. Cả thảy có bốn cái va-li. Nếu cho em
thử vận may, thì em sẽ đoán là ‘Đau thương đến chết!’.
-Hay lắm, tuy không phải anh hùng nhưng nghĩ vẫn hơi giống nhau. Mã số điện
báo của chữ ‘Đau” là gì nhỉ? Lâm Nhuận bắt đầu xê xích các vòng số ở khóa
va-li.
“0281”. Kể từ sau khi biết rằng Viên Thuyên đã thuộc làu mã số điện báo của
“Đau thương đến chết”, Tư Dao cũng nhớ các con số này, cô có cảm giác một lúc
nào đấy có tể giúp ích cho cô.
Lâm Nhuận chỉnh đúng bốn hàng số, rồi nậy nắp va-li, nó bật lên luôn.
Tiền, rất nhiều tiền. Nhân dân tệ, đô-la Mỹ, đồng Ơ-rô, đô-la Canada.
Một lượng tiền mà người bình thường chưa từng nhìn thấy, một lượng tiền
khiến người ta dám vì nó mà mạo hiểm cả cuộc đời!
“Di cư Canada”! Tư Dao khẽ kêu lên. Tiền Canada có mặt ở đây tự nhiên khiến
Tư Dao nhớ đến chuyện Viên Thuyên xin di cư sang Canada mà cô ấy đã giấu bạn bè
thân thiết.
-Anh thử đoán xem, ở đây có bao nhiêu tiền? Tư Dao hỏi cô vẫn chưa hết bang
hoàng kinh ngạc.
-Còn phải xem các vali kia có bao nhiêu đô-la Mỹ và đồng Ơ-rô đã. Nhưng anh
có cảm giác quá đủ để cho hai chúng ta cao chạy xa bay, ẩn dật chốn sơn lâm,
khỏi phải khổ sở đi làm công cho ai nữa…”Vẻ mặt Lâm Nhuận chẳng có vẻ gì là đang
nói đùa.
-Chàng cấy cày, và thiếp dệt vải? Tư Dao mỉm cười, nhưng thấy toàn bộ khung
cảnh trước mắt không có gì đáng cười nên hỏi. “Chúng ta nên làm gì hả
anh?”
-Cứ mở nốt ba cái va-li kia đã, xem Viên Thuyên có cho ‘chỉ thị’ gì
không”.
Họ lần lượt mở cả ba va-li ra. Cả hai đều là viên chức thế hệ mới, dã từng
được ‘đụng’ đến không ít tiền bạc, song họ phải công nhận rằng chưa bao giờ được
nhìn thấy số tiền khổng lồ như thế này.
Nhưng, lại không hề có một ‘chỉ thị’ nào của Viên Thuyên?!
Viên Thuyên đã viết trong bức thư kia, ba mươi nhăm vạn đồng là tiền cô ấy
dành dụm trong những năm công tác, điều ấy hợp tình hợp lý; nhưng số tiền này
thì sao? Một viên chức phải đi làm mấy đời mấy kiếp mới để dành nổi?
-Một số tiền phi nghĩa. Đây là cách giải thích thỏa đáng nhất mà anh có thể
nghĩ đến. Nhất là vì cô ấy đã giấu nhẹm tất cả, tích cực xin đi Canada. Đây là
nước cờ mà rất nhiều kẻ có vấn đề kinh tế thường vận dụng. Xin lỗi, anh nó thế
này hơi ảnh hưởng đến vị trí thần tượng của Viên Thuyên trong mắt em. – Lâm
Nhuận nhìn Tư Dao.
Lâm Nhuận lại ngắm một lượt toàn bộ đám tiền trong va-li, rồi hỏi “Bà chủ,
nên xử lý chúng thế nào đây?”
-Nếu anh có thể giúp em đưa ra quyết định, thì em sẽ gọi anh là ông chủ. Tư
Dao nói có phần ngơ ngác.
-Tất nhiên là anh có nghĩ, nhưng bí mật này là do Viên Thuyên để lại cho
em. Cô ấy biết em nhất định sẽ có quyết định phù hợp nhất với cách nghĩ của cô
ấy. Nhưng..chắc em sẽ lại có chung ý nghĩ với anh.
Tư Dao ngẫm nghĩ : Nếu để em quyết định thật, thì lúc này trực giác mach
bảo em hãy để im không đụng đến.
Lâm Nhuận gật đầu : như thế, về mặt pháp lý sẽ không bị coi là đụng đến tài
sản của người khác cất giấu, tránh được ngàn vạn sự phiền hà. Nhưng anh cảm thấy
em sẽ rất khó trả lời câu hỏi “rốt cuộc phải xử lý đám tiền này ra sao?” Em
không thể cứ giả vờ coi như nó không tồn tại, để cho những người chủ cái hang
này- họ có thể không tồn tại, cũng có thể là có thật, có thể chính là “Đau
thương đến chết” hoặc là chủ nhân của quan tài- sẽ tham lam nẫng đám tiền này đi
mất?
-Em đang nghĩ, liệu đám tiền khổng lồ này có phải là tiền mồ hôi nước mắt
của rất nhiều người lương thiện, bất ngờ gặp điều gì đó mà bị đoạt mất, rồi tập
trung vào tay một người? Nhưng em vẫn không nghĩ nổi tại sao Viên Thuyên có thể
gom được đám tiền này.
-Ý em là cần làm rõ xem có phải của Viên Thuyên hay không à?
-Em muốn hỏi thêm cha mẹ Viên Thuyên, người chồng chưa cưới Lưu Dục Chu,
hoặc lại phiền anh hoặc anh Tử Phóng điều tra tình hình kinh tế của Viên Thuyên;
nếu không phát hiện ra điều gì đặc biệt thì đương nhiên sẽ giao nộp cho nhà
nước. Em không muốn điều tra nhiều hơn nữa, vì cảm thấy đám tiền này để ở đây
chẳng khác quả núi lửa lúc nào cũng có thể phun trào. Nhưng cũng cảm thấy trong
chuyện này có rất nhiều mắc mớ, nói cách khác, nguồn gốc của đám tiền này chắc
chắn phải có nhiều uẩn khúc. Nghĩ về những đầu mối do Viên Thuyên sắp đặt công
phu trước lúc đi công tác rồi chết…lẽ ra cô ấy phải trở về Giang Kinh trước hôm
em chuyển nhà để trực tiếp tặng quà cho em, thế mà sự việc lại giống như cô ấy
đã linh cảm được kết cục của mình, nên đã bố trí khác đi. Vì đám tiền này mà
phải sắp đặt như thế, chứng tỏ linh cảm của cô ấy có liên quan đến chúng.
Lâm Nhuận thở dài : Ý em là, sau khi có đám tiền này, cô ấy cảm thấy mình
đã rước vạ vào thân chứ gì? Tiếc thật, anh lại lỡ mất cơ hội làm giàu mất rồi!
Nhưng chúng ta ít nhất cũng nên trích ra một ít tiền lộ phí chứ nhỉ?
Tư Dao cho Lâm Nhuận một “thụi” : Đồ hám tiền!
Vẻ mặt Lâm Nhuận trở lại bình thường, anh nắm tay Tư Dao :Quyết định của em
khiến anh càng thêm kính nể em. Anh vẫn nghĩ mình đã tiếp xúc với không ít
người, nhưng vẫn thấy khó tưởng tượng liệu có bao nheieu người dửng dưng với số
tiền nhiều thế này. Đúng là anh cần phải làm cái nghề vệ sĩ này!
Tư Dao chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Lâm Nhuận, im lặng ; nhưng
rồi cô không thể nhịn được, bật cười : Kìa, trông anh thật thà cứ như là đang
bình bầu lao động tiên tiến cho em! Sao anh chẳng nghĩ xem liệu có phải vì em
rất dại không? Và, chính anh cũng rất ngoan ngoãn không?
-Nhận thức được như thế là tốt! Vừa nói anh vừa lần lượt đậy bốn chiếc
va-li lại.
-Thì ra anh nói vòng vo để tự khen mình! Em chịu cánh luật sư các anh rồi.