Tới nơi, Tống Như Ngọc xuống xe, Tần Hạo Thiên vẫn nhìn theo cho đến khi cô vào đến cửa, mới bảo tài xế lái xe đi.
Sáng hôm sau vừa thức dậy, Như Ngọc đã nhận được cuộc gọi của Phi Phi.
“ Alo, Phi Phi!”
“ Như Ngọc! Cậu đã khỏi bệnh hẳn chưa?”
“ Mình khỏi rồi! Cậu không cần lo.”
“ Ừ! Vậy thì tốt.”
“ Mà nè, mình thấy chủ tịch của cậu.., anh ta dường như rất quan tâm cậu?”
“ Tần Hạo Thiên! Anh ta quan tâm mình?”
“ Đúng vậy! hôm cậu bị bệnh anh ta đã chăm sóc cậu, còn mua thuốc, nấu cháo.”
“ Chuyện đó.., anh ta nói chỉ là trùng hợp gặp phải nên giúp đỡ thôi..., anh ta mà quan tâm tới mình sao? Không có chuyện đó đâu, anh ta còn nói, mỗi tháng chỉ cho mình lãnh một phần ba tiền lương. Số còn lại sẽ trừ nợ dần đó.”
Tống Như Ngọc một tràn than van với Phi Phi.
“ Vậy sao? Ây., xem ra lòng dạ tổng tài quả là khó đoán mà.”
Sau khi cúp điện thoại, Tống Như Ngọc lại loay hoay ăn uống rồi đi làm.
Tại công ty..
“Hạo Thiên! Hợp đồng này cần cậu ký gấp.”
Hàn Lâm đặt bản hợp đồng lên bàn làm việc của Tần Hạo Thiên.
“ Xong rồi.”
Tần Hạo Thiên ký nhanh, rồi giao lại cho Hàn Lâm.
Thấy Hàn Lâm vẫn chưa đi, anh hỏi.
“ Còn chuyện gì à,?”
“ À,, không có. Tôi chỉ muốn hỏi, tối qua là cậu đưa con gái người ta về nhà à?”
“ Cậu đang rất rảnh đúng không? Để tôi gọi cho chú Hàn, kêu chú ấy gọi cậu về giúp đỡ.”
“ Ấy, đừng đừng. Tôi sai rồi, không hỏi nữa, không hỏi nữa.”
Hàn Lâm rất sợ phải về nhà, rất sợ bị ba anh ta bắt vào học viện làm việc. Ở đây làm việc với Tần Hạo Thiên may ra anh còn sống nổi, chứ bắt anh về học viện làm việc, coi như xong đời.
Hàn Lâm nhanh chóng cầm hợp đồng chạy ra ngoài.
Gặp đúng lúc Như Ngọc đang định vào.
“Trợ lý Hàn!”
“ Chào trợ lý Tống!”
Thấy Hàn Lâm bộ dáng gấp gáp, Như Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“ Anh, có chuyện gì sao?”
“ Tôi sao? Tôi không có việc gì cả, nhưng mà.. chủ tịch, cậu ấy thì có.”
“ Chủ tịch có chuyện gì?”
“ Cậu ấy, đang bị táo bón, mà tình hình lại rất là nghiêm trọng.”
“ Táo bón, nghiêm trọng, vậy sao không đi khám bác sĩ, lại còn ở công ty làm việc?”
“ Ây,, là cậu ta xấu hổ, không chịu đi khám, tôi có một cách giúp được cậu ấy, nhưng cần người giúp đỡ.”
“ Vậy..., tôi có giúp được không?”
“ Nếu cô đồng ý giúp thì tất nhiên là được.”
Tống Như Ngọc nghĩ, Tần Hạo Thiên đã từng chăm sóc cô, lúc cô bị bệnh. Vì thế cô nên giúp anh ta.
“ Được, tôi đồng ý, giúp như thế nào anh cứ nói.”
“ Nhưng cô phải hứa là, không được nói với chủ tịch, là tôi đã nói bệnh của anh ấy với cô. Nếu không anh ta sẽ tức giận với tôi.”
“ Được rồi, tôi sẽ không nói.”
Rồi Hàn Lâm ghé vào tai Như Ngọc thì thầm gì đó.
Nghe Hàn Lâm nói xong, Như Ngọc nét mặt nghi hoặc hỏi.” Như vậy.. có được không?”
“ Được! Tất nhiên là được, tôi đã thử rồi, đảm bảo hiệu quả.”
Nghe Hàn Lâm nói vậy, cô cũng tin tưởng nghe theo.
Vốn muốn mang tài liệu vào phòng chủ tịch, nhưng giờ cô lại không vào, mà chạy xuống dưới. Ra bên ngoài công ty, đến hiệu thuốc gần công ty, mua thuốc gì đó.
Mua xong, cô nhanh chóng trở vào công ty.
Đến chỗ pha cafe, cô pha một cốc cafe rồi cho gói thuốc vừa mua vào.
Mà toàn bộ hành động của cô, Hàn Lâm đều lén quan sát hết. Anh ta cười khinh khích đắt ý.
“ Hạo Thiên ơi Hạo Thiên, là cậu suốt ngày ức hiếp tôi, tôi chỉ là giúp cậu xã hơi một chút, chắc là không quá đáng đúng không? Haha”
Tống Như Ngọc cẩn thận, một tay cầm tập tài liệu, một tay cầm cốc cafe đi vào phòng chủ tịch.
Đến cửa, cô gõ cửa rồi mới bước vào.
“ Chủ tịch! “
Cô đi từ từ đến gần bàn làm việc của Tần Hạo Thiên, mới nhẹ nhàng đặt cốc cafe xuống bàn. “ Tôi pha cafe cho anh.”
“ Ừm”
Thấy cô cứ đứng đó chưa đi,“ Còn việc gì?”
“ A,, tôi mang tài liệu đến cho chủ tịch.”
“ Được rồi, cứ để đó.”
Tống Như Ngọc để tài liệu lên bàn xong vẫn chưa chịu đi.
Tần Hạo Thiên ngước mắt nhìn cô.
Lúc này Như Ngọc hơi bối rối, không biết nên làm sao. “ À..., chủ tịch, cafe uống nóng thì mới ngon, anh mau uống đi.”
Tần Hạo Thiên nhìn cô, anh nghĩ có phải cô đang chú ý đến anh, muốn lấy lòng anh chăng?
Anh bưng cốc cafe lên uống hết một lượt, thấy anh uống xong đặt chiếc cốc xuống, cô mới xin phép ra ngoài.
Khi cô trở về bàn làm việc của mình, Hàn Lâm ở đâu đột nhiên xuất hiện, hỏi cô.” Sao rồi?” Giọng anh ta rất khẽ.
“ Xong rồi!” Như Ngọc cũng trả lời anh rất khẽ.
Nghe Như Ngọc bảo đã xong, anh nháy mắt với cô rồi rời đi.
Còn Tần Hạo Thiên, sau khi uống cốc cafe đó, liền cảm thấy bụng đau quằn quại, cả ngày anh không thể làm việc được, mà phải chạy ra, chạy vô tolet.
Đến khi không chịu được nữa, anh mới gọi tài xế đưa anh đến phòng khám.
Có vẻ như, Như Ngọc đã hơi quá tay, khi cho cả gói vào, chứ không phải nữa gói như Hàn Lâm dặn.