Hôm sau, Như Ngọc đã hết cảm, nên cô đến công ty làm việc như bình thường.
Tần Hạo Thiên ngồi trong phòng làm việc, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh, đang đặt trên bàn.
' Có nên gọi cho cô ấy?'
Anh còn đang dỗ dự, có nên gọi hỏi tình hình sức khỏe của cô. Thì Tống Như Ngọc đã đẩy cửa đi vào.
“Chủ tịch!” Cô đi đến chào hỏi anh.
“ Đi làm được rồi à?”
“ Vâng! Chuyện tối qua..., cảm ơn anh!”
Tần Hạo Thiên rõ ràng là quan tâm, nhưng vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt.
“ Không có gì, chỉ là.. trùng hợp gặp phải nên không thể bỏ mặc cô.”
Tống Như Ngọc đã quen với giọng điệu của anh, cô không nói thêm gì, nhưng trong lòng biết rõ, con người này *miệng cứng, lòng mềm *.
“ Đây là báo cáo của bộ phận tài vụ.”
Cô đặt sắp hồ sơ lên bàn làm việc của anh, rồi xoay người đi ra ngoài.
Anh thì cứ nhìn theo bóng lưng của cô.
....
“Chủ tịch! hai ngày nữa có buổi tiệc xã giao với các đối tác, lần này vẫn xấp xếp cho Anna đi với anh được không?”
“ Ừ”
Hàn Lâm đang hỏi ý kiến của Tần Hạo Thiên về việc xấp xếp chân dài, cùng anh dự tiệc xã giao với đối tác.
Trường hợp như vầy là những tổng tài chưa lập gia đình, hoặc không có bạn gái, đến những bữa tiệc như thế,thì phải tìm một cô chân dài đi cùng.
Nhiệm vụ của họ, chỉ là đi bên cạnh, nói chuyện xã giao với các vị phu nhân của đối tác, thi thoảng thì uống rượu với các đối tác của anh.
Chủ yếu làm cho bữa tiệc thêm phần náo nhiệt, đương nhiên, thù lao của các cô nàng cũng không ít chút nào.
Mà Anna là người thường được gọi tên, bởi vì cô là người mẫu có tiếng, được xem là có sự nghiệp làm nghề trong sạch ở giới này.
Vì vậy thường được Hàn Lâm mời, đi cùng Tần Hạo Thiên, xuất hiện trong các bữa tiệc xã giao.
Điều đáng nói là, các tay nhà báo, dù có săn được ảnh, thì tiêu đề cũng chỉ là, Người mẫu Anna có mặt trong buổi tiệc.....
Chứ không hề có tiêu đề thêu dệt, suy đoán mối quan hệ của Anna với Tần Hạo Thiên. Đơn giản vì... họ không dám “...”
Buổi chiều..
Đến giờ tan ca, mọi người đều đã ra về hết, riêng Như Ngọc vẫn còn ở lại.
Cô đang chăm chú làm việc.
Tần Hạo Thiên lúc này đi ngang qua, nhìn thấy đèn còn sáng, anh đến xem thử.
Nhìn thấy Tống Như Ngọc một mình tăng ca, anh đi đến lên tiếng hỏi. “ Vẫn còn làm à?”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp khó lẫn với ai, cô liền biết là ai.
Không ngẩn đầu lên, đáp, “ Vì hôm qua nghĩ nữa ngày, nên còn nhiều việc chưa làm xong.”
“ Ngày mai làm tiếp, nếu cô có chuyện ở công ty, người làm chủ tịch này lại mang tiếng ngược đãi nhân viên.”
Rõ là có ý quan tâm, sợ cô lại bệnh.
Lúc này Tống Như Ngọc ngước mặt lên, đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt mèo này của cô, anh lại bị thu hút. Nhứt thời, anh nhìn chằm chằm vào nó vài giây.
“Vậy.., tôi về là được.”
Bầu không khí không hiểu sao lại trở nên ngượng ngùng như vậy.
Thường ngày,không phải hai người, thường xuyên gặp nhau như vầy sao?
Tống Như Ngọc thu dọn bàn làm việc, rồi kéo ghế đứng dậy.
“ Chào chủ tịch! Tôi về trước.”
Nói rồi cô xoay lưng đi về phía thang máy nhân viên.
Tần Hạo Thiên cũng theo sau cô.
Cửa thang máy mở ra, cô bước vào, Tần Hạo Thiên cũng bước vào.
Gì thế này?
“ Chủ tịch! Đây là thang máy nhân viên.”
“ Tôi biết!”
“Anh không phải đi nhầm rồi sao?”
“ Tôi muốn đi, có vấn đề gì sao?”
“ À.. không có!”
Thang máy mở cửa, cả hai bước ra, Tống Như Ngọc đi trước.
Cô ra bên ngoài đón xe, giờ này không còn xe buýt nữa, nên cô đón taxi về.
Tài xế của Tần Hạo Thiên đã lái xe ra trước cửa công ty chờ sẵn. Nhưng anh chưa vội lên xe, vẫn quan sát Như Ngọc.
Tống Như Ngọc chờ nãy giờ vẫn chưa bắt được xe, thấy thế, Tần Hạo Thiên đến gần. “ Tôi có thể cho cô quá gian.”
Tống Như Ngọc “...”
“ Nhưng chúng ta không cùng đường.”
“ Tôi thích đi hóng gió đêm. Lên xe!”
Lại là ngữ khí ra lệnh của anh, Tống Như Ngọc chậm rãi bước tới.
Tài xế xuống xe, mở cửa cho hai người.
Lên xe, Tần Hạo Thiên bảo tài xế đến địa chỉ nhà Như Ngọc.
Xe đã chạy một đoạn đường, nhưng không khí trong xe vẫn y như vậy, rất yên tĩnh.
Tần Hạo Thiên vẫn đang chăm chú thao tác trên iPad, Tống Như Ngọc thì nhìn ra ngoài, thi thoảng lén nhìn sang anh vài giây, rồi nhanh chóng thu ánh mắt sang chỗ khác.
“ Thích nhìn tôi đến vậy à?”
Tần Hạo Thiên có con mắt thứ ba sao? vẫn chăm chú vào iPad mà lại biết cô nhìn trộm.
“ Không có!” giọng điệu chột dạ.
“Sắp đến ngày cô được lãnh lương?”
“ Đúng vậy”
“ Cô sẽ chỉ nhận được một phần ba.”
“ Gì chứ?”
Lúc này Tần Hạo Thiên đặt iPad xuống, nghiên người sang Như Ngọc, “ Cô quên việc nợ tôi à? “
“Tôi đâu có quên!”
“ Không quên thì có gì phải thắc mắc? Mỗi tháng tôi sẽ trừ hai phần ba tiền lương của cô, cho đến khi trả hết nợ.”
Mỗi tháng chỉ được lấy một phần ba tiền lương? Tiết kiệm lắm cũng chỉ vừa đủ chi tiêu, Tống Như Ngọc chỉ biết thở dài trong lòng.