Đầu Xuân

Chương 21: Chương 21




Hai người chậm rãi quay về ký túc xá. Hạ Lệnh Tân hỏi Trần Tịch cần đi tắm không, cậu đỏ mặt gật đầu. Hạ Lệnh Tân nói ừ, đi sang một bên mở máy đun nước nóng lên, bảo cậu đi tắm trước: “Cậu mở nước ấm chút, đừng để bị cảm lạnh, cũng đừng tắm lâu quá, tắm xong thì để quần áo ở ngoài, đừng tự giặt. Tớ đi ra ngoài một lát, quay về ngay, quần áo để vào sọt lát nữa tớ giặt cho. À, đúng rồi, có băng vệ sinh chưa? Cần tớ mua cho cậu không?”

Trần Tịch bị câu dặn dò và câu hỏi liên tiếp của anh làm cho mặt đỏ tai hồng, nhất thời không biết trả lời câu nào trước, mấy giây sau mới xấu hổ đáp: “Không, không cần, tớ có băng vệ sinh...”

Anh gật đầu, xoa đầu cậu, dịu giọng nói: “Ừ, tớ đi nhanh thôi, cậu đi tắm rửa đi.” Nói xong xoay người ra khỏi phòng ngủ. Trần Tịch không biết anh đi làm gì, cũng không nghĩ được nhiều. Bụng cậu rất đau, phía dưới cũng chảy máu, sợ là làm bẩn cả quần ngoài, cậu phải nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo. Thế là cậu lấy quần áo tắm rửa và băng vệ sinh vào WC.

Hạ Lệnh Tân nói đi nhanh quả nhiên là nhanh, lúc Trần Tịch tắm xong đi ra anh đã quay về phòng, cầm cốc của cậu để dưới máy lấy nước, thấy cậu ra thì cười ấm áp, vẫy tay: “Ra ngồi nghỉ một lát, tớ đun nước đường đỏ cho cậu, lát nữa uống.”

Cậu sững sờ, thấy trán anh toát mồ hôi, còn hơi thở dốc, ngơ ngác hỏi: “Vừa nãy cậu... đi mua đường đỏ cho tôi à?” Từ ký túc xá đến siêu thị mini không gần, nhanh như vậy đã mua về rồi, có lẽ là chạy suốt cả dọc đường.

Hạ Lệnh Tân gật đầu, đau lòng nói: “Cậu đau bụng lắm à? Không biết đường đỏ này có tác dụng không, mà uống nước ấm chắc tốt hơn. Nào, uống chút thử xem.” Anh kéo cậu đến bên giường bảo cậu ngồi xuống.

Trần Tịch ngơ ngác làm theo lời anh, đến bên giường ngồi xuống, lại bị anh kéo tay cầm cốc nước. Cốc hơi nóng, độ ấm nước vừa phải, mùi đường đỏ quanh quẩn ở mũi. Cậu nhấp thử một ngụm dưới cái nhìn chăm chú của anh. Vừa ấm vừa ngọt, ấm đến độ làm mắt cậu nóng lên, ngọt đến mức làm tim cậu đập thình thịch. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu ngơ ngẩn nhìn anh: “Cảm ơn cậu... ngọt lắm, uống ngon lắm. Cảm... Cảm ơn cậu, Hạ Lệnh Tân.”

Hạ Lệnh Tân hạ giọng nói: “Không cần cảm ơn. Cậu nghỉ sớm đi, đêm nay không học được không?” cậu đỏ mặt gật đầu. Anh xoa đầu cậu, xoay người ra ban công.

Trần Tịch uống vài ngụm nước đường đỏ, thấy Hạ Lệnh Tân bận rộn gì đó ở ban công, bỗng nhớ đến lời anh vừa nói, tim vọt lên tận cổ. Cậu đứng bật dậy để cốc xuống, cố nén cơn đau nhanh chân đến ban công xem, quả nhiên, Hạ Lệnh Tân đang giặt cái quần lót dơ của cậu! Cậu thấy thẹn không biết chui vào đâu, cũng bất chấp không thể chạm vào nước lạnh gì đó, giơ tay muốn giật lại quần lót. Sao, sao có thể để cậu ấy giặt giúp mình chứ!

Trần Tịch đột nhiên nhào tới dọa Hạ Lệnh Tân sợ. Anh thấy tay cậu sắp chạm vào nước lạnh, tay mình lại toàn xà phòng thì cũng bất chấp tất cả, phản ứng cực nhanh dùng hai cánh tay ôm cậu xoay nửa vòng cách chậu giặt, để cánh tay xuống cúi đầu nhìn cậu: “Làm sao thế?”

Trần Tịch đột nhiên bị ôm lấy xoay người, chạm vào cơ thể rắn chắc của Hạ Lệnh Tân rồi tách ra. Khi nói hơi thở của anh phả vào má cậu, đây là lần đầu tiên hai người đứng gần nhau như vậy. Cậu đã thẹn đỏ cả mắt, hoàn toàn không dám giương mắt nhìn anh, cố nén sự xấu hổ, nói: “Tôi, tôi tự giặt là được rồi... cậu, cậu không cần giặt giúp tôi... Cảm, cảm ơn ý tốt của cậu...”

Hạ Lệnh Tân nghe mà nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Không phải tớ có ý tốt, cũng không phải người tốt làm việc tốt gì. Tớ thích cậu, muốn chăm sóc cậu. Cậu đau bụng tớ đau lòng, để tớ nhìn cậu chịu đau làm việc, tớ không làm được.”

Đây là lần đầu tiên Hạ Lệnh Tân thẳng thắn nói thích. Bụng Trần Tịch vẫn quặn đau, nghe lời anh nói thì tim cậu đập càng nhanh hơn. Cậu kích động muốn tránh ra, mấy lần không được quả thực muốn khóc, mở miệng cũng không tự giác được hơi run: “Tôi, tôi không có ý đó... Để ở đó mai tôi giặt là được, tôi dùng nước ấm giặt...”

Hạ Lệnh Tân không ngờ rằng Trần Tịch phản ứng kịch liệt như vậy. Anh nghĩ đây là việc nhỏ không đáng nói, giặt cái quần thôi, có là gì đâu? Anh khó hiểu, liệu có phải hành vi của mình làm cho cậu cảm thấy mạo phạm không? Anh nghiêm túc nghĩ một lát, cảm thấy hành vi của mình quả thật mạo phạm cậu, để cho người ta giặt quần áo lót không phải chuyện Trần Tịch sẽ làm. Trong khoảng thời gian này mặc dù cậu chấp nhận một ít hành vi chăm sóc của mình, nhưng từ chối rõ ràng như hôm nay thì nhiều hơn, bởi vì mình đối với cậu vẫn chỉ là “người ngoài“.

Hạ Lệnh Tân nghĩ đến đây, khó được như đưa đám, chủ động lui về sau, nhường chỗ, giải thích: “Xin lỗi tiểu Tịch, tớ không có ý mạo phạm cậu. Chỉ là tớ nghe nói thời gian hành kinh không thể chạm vào nước lạnh. Hơn nữa cậu còn đau bụng, nên nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện giặt quần áo đối với tớ chỉ là chuyện cỏn con.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu thấy anh lui về sau một bước, lòng lại cuống lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh xem anh có giận không, thấy mặt anh không tỏ vẻ gì mới yên tâm. Nghe lời anh nói, cậu yên lặng vài giây mới mím môi nhỏ giọng hỏi: “Cậu coi tớ như con gái à?”

Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch biến sắc, vội giải thích: “Không.” lại dừng một chút, thấp giọng nói, “Tiểu Tịch, hy vọng cậu nghe hết câu không giận. Tớ không coi cậu như con gái, nhưng tớ cũng không coi cậu như con trai đơn thuần. Đối với tớ, cậu là độc nhất vô nhị. Giới tính của cậu là gì không quan trọng, cậu có thể là bạn trai tớ, cũng có thể là bạn gái tớ. Với tớ, cậu là cậu, là người mà đời này tớ muốn bảo vệ mà thôi.”

Cậu lẳng lặng nghe lời anh nói, nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, cảm thấy tim căng lên. Có mấy lời muốn nói ra khỏi miệng nhưng cậu cắn môi nuốt về, tránh khỏi tầm mắt anh, hai tay siết quần, lấy dũng khí nói nhỏ: “Bụng tớ đau quá, đi ngủ trước đây, mấy ngày nay phiền cậu... Ba ngày, ba ngày sau tớ tự giặt được, cảm ơn nhiều.”

Hạ Lệnh Tân sững sờ một giây, chợt hiểu ra, lòng mềm nhũn. Anh muốn ôm người trước mặt này, nhưng nhịn được, chỉ dịu dàng nói: “Ừ, cậu đi ngủ đi, sáng mai dậy muộn cũng được, vệ sinh để tớ làm.” Sau khi dùng hết 10 tệ lần đầu tiên, Trần Tịch lại đưa cho Hạ Lệnh Tân tiền bữa sáng. Hai người ăn ý mỗi ngày anh mua bữa sáng cho cậu, vệ sinh phòng ngủ thì cậu đảm nhận.

Trần Tịch không từ chối, gật đầu nói ừ, sau đó ôm bụng về uống hết nước đường đỏ, nằm lên giường. Hạ Lệnh Tân giặt sạch tất và quần lót của cậu rồi mới đi tắm rửa, tắm xong đi ra vứt quần áo của hai người vào máy giặt, qua lúc tắt đèn mới xong. Anh nhẹ nhàng quay về phòng. Cậu đã ngủ, anh yên lặng nói ngủ ngon.

Hạ Lệnh Tân ấm áp lại lần nữa online ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.