Đầu Xuân

Chương 22: Chương 22




Sáng hôm sau lúc Trần Tịch dậy, Hạ Lệnh Tân đã mua bữa sáng về, đang dọn vệ sinh. Thấy cậu dậy, anh quan tâm hỏi: “Dậy rồi à? Thế nào? Bụng đỡ đau chưa?”

Trần Tịch cảm nhận, bụng vẫn đau, nhưng không đau như tối hôm qua nữa, thế là cậu gật đầu đáp “Đỡ rồi”, xuống giường ôm quần áo vào WC thay. Bởi vì cơ thể đặc biệt nên cậu vào WC thay quần áo. Hạ Lệnh Tân cũng tôn trọng cậu, cho tới bây giờ cũng chưa từng cởi trần trong phòng ngủ, điều này làm cho cậu cảm thấy rất an toàn.

Thay xong quần áo đi ra, Hạ Lệnh Tân đã quét tước xong, đang lau phòng. Trần Tịch đi đến bồn rửa mặt, anh còn dặn dò một câu: “Mở nước ấm, đừng dùng nước lạnh.” Cậu “Ừ” một tiếng, có lẽ là thái độ của Hạ Lệnh Tân từ trước tới nay luôn rất tự nhiên nên cậu tỉnh dậy đã bình tĩnh lại, không còn cảm thấy xấu hổ bởi vì phải đối mặt với anh lúc đến tháng.

Rửa mặt xong cậu ngồi xuống bàn ăn sáng. Anh lau bàn, vừa lau vừa lảm nhảm: “Mấy ngày nay cậu không tiện, đi vệ sinh thì về ký túc xá. Ký túc xá mở cả ngày, không có ai quản lý. Ở lớp nhớ uống nước ấm, không uống nước lạnh. Nếu có tiết Thể dục thì xin nghỉ, hoặc là trốn đi chỗ khác. Thầy Thể dục biết tình huống lớp A10, không nói gì đâu...”

Trần Tịch lặng lẽ ăn một ngụm bánh mỳ uống một ngụm sữa đậu nành, nghe Hạ Lệnh Tân nhắc nhở không ngừng, cảm thấy rất lạ lẫm. Cậu nuốt xuống một ngụm bánh mỳ cuối cùng, nhìn anh, từ khóe mắt tới đuôi lông mày đều là ý cười: “Tớ biết rồi, tớ sẽ để ý. Sao hôm nay cậu biến thành gà mái thế? Đám Lý Tử Khâm từng thấy dáng vẻ này của cậu chưa?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hạ Lệnh Tân dừng tay, bất đắc dĩ cười cảm thán: “Haha, đừng nói đến họ, ngay cả tớ cũng là lần đầu tiên thấy mình như vậy đấy. Quả nhiên là sức mạnh của tình yêu, thay đổi một người dễ như trở bàn tay.”

Trần Tịch đỏ mặt không nói gì, cúi đầu thu dọn rác trên bàn, đứng lên định đi vứt vào thùng rác. Hạ Lệnh Tân lại chắn trước mặt cậu, thấp giọng nói: “Cho phép tớ ôm cậu được không?” cậu hoảng sợ, cuống quít giương mắt nhìn anh.

Anh không chờ cậu trả lời, vươn thẳng cánh tay ôm lấy cậu. Cậu hoảng sợ giãy giụa, anh lại ôm chặt hơn, cười khẽ bên tai cậu: “Không có nụ hôn chào buổi sáng, ôm một cái sạc pin cho tớ được chứ?” Nói xong thì buông cậu ra, đứng đàng hoàng, như thể vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.

Trần Tịch đỏ mặt nhìn Hạ Lệnh Tân, xấu hổ nhỏ giọng nói: “Không được ôm!” Nói xong cúi đầu vòng qua anh đi vứt rác, thuận tiện ra ban công rửa mặt.

Cậu làm cho lòng anh ngọt ngấy, mặt thì đầy vẻ cưng chiều. Anh đáp: “Ừ, không ôm, về sau ôm quang minh chính đại... Đừng dùng nước lạnh, vừa nãy rửa mặt rồi rửa lại làm gì...” mặt và tai Trần Tịch đều đỏ bừng, nghe vậy lại vỗ nước lên mặt, nước này nóng quá...

Chẳng mấy chốc đã tới thứ Sáu. Chủ nhật là Tết Trung thu, trường cho học sinh nghỉ ba ngày, từ thứ Bảy tới thứ Hai, buổi chiều thứ Sáu cũng được nghỉ sớm chút, tan học sớm. Trần Tịch ăn cơm trưa xong về ký túc xá thu dọn đồ đạc. Hạ Lệnh Tân cũng đi theo, Lý Tử Khâm cũng nói muốn đến phòng ngủ dọn đồ giúp anh, bị anh vô tình từ chối. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

“Tôi có gì mà phải dọn? Không cần nhờ ông, ông về lớp làm bài tập đi.” Hạ Lệnh Tân lạnh lùng đuổi người.

Lý Tử Khâm ai oán nói: “Mình tôi về lớp chán lắm, còn là anh em nữa không? Bây giờ ngay cả phòng ngủ cũng không được vào?” Vừa nói vừa quay đầu hỏi Trần Tịch, “Tiểu Tịch Tịch, cậu nói thật cho tớ biết, có phải Hạ Lệnh Tân giấu bí mật gì trong phòng ngủ không? Chẳng lẽ là đại mỹ nữ kinh thiên tuyệt thế? Sợ tớ gặp là mỹ nhân yêu tớ...”

Trần Tịch bị chọc cho mím môi cười không ngừng, lắc đầu nói: “Tôi không biết.”

Lý Tử Khâm sáng mắt lên, nhìn Trần Tịch thở dài, nói: “Không hổ là mỹ nhân, cười đẹp quá, hay là đại mỹ nhân mà Hạ Lệnh Tân giấu là tiểu Tịch Tịch? Aiz cậu cười tiếp đi, cậu cười lên lá cây ven đường cũng đẹp lên mấy phần đấy...” Trần Tịch được Lý Tử Khâm khen thẳng như vậy, xấu hổ, càng không cười được, chỉ cắn môi lắc đầu.

Hạ Lệnh Tân bất động thanh sắc ôm lưng Trần Tịch kéo Lý Tử Khâm ra xa chút, cảnh cáo nhìn cậu ta: “Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng dẻo mỏ.” Nói xong nhìn Trần Tịch đỏ mặt, lại nửa thật nửa giả nói, “Ông đã biết tôi giấu đại mỹ nhân thì ông thức thời chút, đừng chạy đến phòng tôi suốt. Bây giờ đại mỹ nhân của tôi vẫn chưa muốn gặp ông, chờ ngày nào đó người ta bằng lòng gặp ông rồi nói sau.” mặt Trần Tịch càng đỏ hơn, cậu quay đầu lại lặng lẽ lườm anh, Hạ Lệnh Tân mỉm cười. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lý Tử Khâm liếc mắt, khinh thường: “Hứ, không đến thì không đến, tôi thèm vào. Đi đây, tôi đi tìm đồ ngốc chơi bóng đây, ông về ngắm đại mỹ nhân của ông đi!” Nói xong phất tay một cái đi luôn. Hạ Lệnh Tân chậm rì rì đáp “Tạm biệt không tiễn”, Lý Tử Khâm tức giận đến độ dựng ngón giữa lên trời.

Trần Tịch thấy Lý Tử Khâm đi xa mới nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nói bậy nói bạ.”

Anh theo cậu vào ký túc xá, mỉm cười nói: “Tớ có nói bậy nói bạ đâu, cậu vốn đẹp mà, đúng là đại mỹ nhân, cũng không muốn lấy thân phận người yêu của tớ gặp cậu ấy. Tớ có nói sai không?” Trần Tịch nhìn Hạ Lệnh Tân đang ra vẻ “Sự thật là thế”, hiểu ra người này cố ý, không tiếp lời anh mà nói đến bài Toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.