Bởi vì khối toái phiến cửu thiên nguyên lô thứ chín chính là một khối lớn nhất, cũng là một khối tỏa ra khí nguyên cảm mạnh mẽ nhất, vì vậy cảm ứng đối với nó so với tám khối còn lại tự nhiên càng cường liệt hơn không ít.
Vừa ra khỏi thông đạo Kỳ Áo liền cảm ứng được khí tức tàn dư yếu ớt, dưới sự chỉ dẫn của Kỳ Áo. Lâm Khiếu Đường mang theo Triển Thanh Nhu phi hành cực nhanh, hai người đều áp chế khí nguyên của chính mình trong một phạm vi hợp lý.
Trong vòng mấy ngày phi hành hơn mười vạn dặm, tốc độ cũng không tính quá nhanh, bất quá trên đường không gặp sự cố nào, thỉnh thoảng cũng có gặp phải một ít tu luyện giả, so với khi còn ở trong Nam Xuyên Giới không khác nhau. Dọc theo hành trình, hai người đối với Chu Võ Quốc đã có hiểu biết trực quan nhất định.
Số lượng tu luyện giả ở đây vô cùng đông đảo, coi như là Đại Hạ Quốc cũng không thể bằng được, hơn nữa số lượng tu luyện giả từ linh hồn giai trở nên cũng không hề thiếu.
Dọc theo đường phi hành, hầu như ngày nào cũng có gặp được mấy tu luyện giả từ linh hồn giai trở nên tại khu vực gần đó vội vã bay qua.
Hơn nữa Chu Vỗ Quốc có vẻ cư võ tu rất phát triển, số lượng giữa đạo tu và võ tu hầu như tương đương với nhau, chí ít những địa phương mà Lâm Khiếu Đường đã bay qua đều duy trì tình trạng như vậy.
Năm ngày đầu tiên Lâm Khiếu Đường một mực theo sự chỉ dẫn của Kỳ Áo căn cứ vêt tích lưu lại tiến hành truy tung, thời gian mấy tháng nói dài thì cũng không dài lắm, mà nói ngắn hiển nhiên không ngắn. Thế nhưng đối với tu luyên giả từ linh hồn giai trở nên mà nói, thời gian mấy tháng đủ để từ một địa phương nào đó hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.
Bởi vậy trong quá trình truy tung Lâm Khiếu Đường cũng không quá mức cầu thành, đã làm tốt tâm lý chuẩn bị dừng lại trong Chu Võ Quốc thời gian dài, tìm kiếm điều ra thời gian dài hẳn là không tránh được rồi.
Thế nhưng khi truy tung tới ngày thứ sáu, Kỳ Áo đột nhiên cảm ứng được kẻ mang theo khối toái phiến thứ chín đang ở cách đó chỉ hơn nghìn dặm, hơn nữa đã vẫn giữ nguyên vị trí, hiển nhiên không di động.
Lâm Khiếu Đường lập tức đẩy nhanh tốc độ, thế nhưng ngay khi khoảng cách tới mục tiêu chỉ còn hơn ba trăm dặm, mục tiêu lại đột nhiên di động với tốc độ cực nhanh, tốc độ so với Lâm Khiếu Đường không hề thua kém, thậm chí còn nhanh hơn một chút.
Đương nhiên Lâm Khiếu Đường còn chưa dùng tới kim lôi sí, thứ nhất bởi vì sử dụng kim lôi sí tiêu hao nguyên lực quá lớn, thứ hai mục tiêu cũng không phải là một người mà là ba người, hơn nữa trong đó có tu luyện giả địa vương giai, ba nữa là không thể nào bỏ lại Triển Thanh Nhu, bốn nữa nơi này là Chu Võ Quốc, cho dù đuổi kịp được đối phương thì cũng thế nào? Ngạnh cứng cướp đoạt, Lâm Khiếu Đường nắm chắc tới chín phần mười thành công, thế nhưng chỉ có một phần mười nắm chắc thoát khỏi Chu Võ Quốc.
Mặt khác nếu như đã tới Chu Võ Quốc thì Lâm Khiếu Đường cũng không đự định bỏ đi quá vội vàng, dù sao ở nơi này có nguyên khí dồi dào như vậy, tu luyện giả so với Nam Xuyên Giới nhiều hơn không ít, đối với Lâm Khiếu Đường hiện tại, đột phá địa vương giai hậu kỳ như lửa cháy lông mày, nhưng tài nguyên cần có lại vô cùng khổng lồ, tại Chu Võ Quốc chắn chắn sẽ có số lượng nguyên thạch phẩm chất tốt hơn nhiều so với Nam Xuyên hay Đại Hạ, càng không nói với thảo nguyên.
Ba ngày tiếp theo, một đường truy đuổi, đương nhiên mấy người phía trước không hề phát hiện ra, song phương vẫn luôn khống chế khoảng cách trong vòng trên dưới năm trăm dặm. Đây là khoảng cách tương đối an toàn, đại tu sư trong tình huống bình thường có phạm vi dò xét vào khoảng ba trăm dặm, nguyên thức mạnh mẽ hơn nữa thì cũng có thể đạt tới trên dưới bốn trăm dặm, thế nhưng năm trăm dặm thì có thể nói hầu như không một đại tu sư nào đạt được, cho dù đạt được thì cũng khó có thể phân biệt rõ ràng.
Lâm Khiếu Đường tuy tìm ba người tuy rằng tất cả đều là địa vương giai, nhưng không một ai đạt tới địa vương giai hậu kỳ. Một người là địa vương giai trung kỳ, còn hai người là địa vương giai sơ kỳ.
Bởi vậy khoảng cách năm trăm dặm có thể nói rất an toàn, hơn nữa Lâm Khiếu Đường có phương pháp thu liễm khí tức vô cùng tinh diệu, có thể thần không biết quỷ không thay bám theo phía sau.
Theo sau tới ngày thứ tư, đối phương đã dừng lại tại một địa phương tương đối đông người, nhưng Lâm Khiếu Đường cũng không bởi vì vậy mà đến gần, cũng dừng lại tại chỗ, ngày thứ hai đối phương lại một lần nữa di động, Lâm Khiếu Đường tiếp tục theo đuôi, mấy ngày sau đối phương tiêp tục dừng lại, dừng lại trong thời gian một ngày.
Dừng lại bốn năm lần, cuối cùng Lâm Khiếu Đường cũng ngụy trang thành một tu luyện giả cấp thấp tiến vào trong thị trấn. Dịch dung chính là phương diện hắn rất có tâm đắc, hắn và Triển Thanh Nhu đổi trang phục ngụy trang thành sư huynh muội một môn phái nhỏ.
Hỏi một số người bình thường cũng đã biết được không ít tin tức, đặc biệt Triển Thanh Nhu thông qua mị thuật làm cho không ít nam tu mắc câu.
Nu tu đại đa số đều tìm hiểu một loại mị thuận nào đó, đây là loại bản lĩnh cầu sinh rất nhiều khi cần phải dùng tới, mà Triển Thanh Nhu là một thiên chi kiều nữ, từ trước tới nay rất ít khí dùng tới, bởi vậy phương diện này không quá tinh không, bất quá lấy tu vi địa vương giai của nàng thì mê hoặc một ít tu luyện giả cấp thấp chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lâm Khiếu Đường có lúc ngại thời gian gấp gáp, trực tiếp bắt người mang đi, tiến hành thi triển ấn hồn thuật, phục chế toàn bộ ký ức của đối phương, trong nháy mắt liền biết được tất cả, bất quá thi triển pháp thuật này đối với người bị thi pháp có ảnh hưởng nhất định, nhưng những kẻ bị thi triển pháp thuật cũng chỉ đành tự than thở mình không may, gặp phải Lâm Khiếu Đường.
Nguyên lai Chu Võ Quốc vẫn chưa hoàn toàn buông tha tài nguyên tu luyện bên trong đại lục (Nam Xuyên Giới, Đại Hạ Quốc và thảo nguyên), chỉ là vẫn tập trung chủ yếu tại hải vực, bên trong đại lục phụ trợ một phần.
Ngoại trừ luyện ngục hành lang gấp khúc ra, Chu Võ Quốc có ít nhất hơn mười địa phương dị vực, còn có một ít chỗ thậm chí là thượng cổ cảnh địa khá lớn.
Những địa phương này từ trước tới nay Chu Võ Quốc vẫn chưa hề chân chính bỏ qua, bình thường vẫn sẽ có tu luyện giả tiến vào tìm kiếm trân bảo, tài liệu, linh thảo, thậm chí là mỏ nguyên quáng, còn có nguyên thạch.
Bất quá kẻ có tu vi thấp cũng không dám tiến vào trong những thượng cổ cảnh địa này. Dù sao bên trong đó vô cùng hung hiểm, hơn nữa bọn họ cũng không nắm chắc mười phần thông qua được kết trận phong bế.
Chu Võ Quốc tuy rằng vẫn chưa hề buông tha những nơi này, nhưng cũng không hề có hoạt động mạo hiểm quy mô lớn, muốn vào thì từng nhóm nhỏ hoặc là đơn độc tiến vào, có thể tìm được bảo bối hay không, hoặc có thể thoát thân ra được hay không phải xem bản lĩnh chính mình.
Bình thường, những tu luyện giả có can đảm tiến vào những nơi này, hoặc là tu luyện giới khác đều có tu vi không kém hoặc là địa vị tương đối cao, nhưng thông thường tán tu chiếm đa số.
Thế nhưng những địa phương dị vực hoặc là thượng cổ cảnh địa này thường không có người tiến vào trong thời gian dài, có thể để linh thảo phát triển tươi tốt, nguyên khí nồng nặc và nguyên quáng ngưng tụ.
Một ít môn phái trung tầm Chu Võ Quốc sẽ phía ra hai ba vị nguyên lão tiến hành càn quét một lần, trên cơ bản mỗi mười năm sẽ tiến hành một lần.
Nhưng địa phương này có hoàn cảnh khác nhau, nhưng thực tế trở thành hậu hoa viên của các môn phái, hơn nữa là hoa viên không cần người khác để ý tới, cứ định kỳ là sẽ có người tới làm cỏ.
Hơn mười địa phương khác nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng một môn phái trung tầm tuyệt đối không thể nuốt trôi, thông thường những môn phái trung tầm hơi có chút danh tiếng trong Chu Võ Quốc, cứ một đoạn thời gian nhất định sẽ tiến vào những địa phương đó “làm cỏ”.
Bởi vì những địa phương dị vực này được các đại môn phái ngầm đồng ý, coi như là phân chia cho các thế lực môn phái trung tầm, khái niệm môn phái trung tầm của Chu Võ Quốc tương đương với những môn phái lớn trong ba tu luyện giới trung tâm đại lục, đã có tu luyện giả địa vương giai, mà đại môn phái của Chu Võ Quốc tương đương với các siêu cấp đại môn phái trong tam giới trung tâm đại lục, ví dụ như Cửu Đỉnh Sơn của Đại Hạ Quốc, hoặc là Hiên Viên Tông của Nam Xuyên Giới, hoặc là Thiên Hà Tông hiện tại.
Còn định nghĩa siêu cấp môn phái của Chu Võ Quốc, thực lực tự nhiên phi thường cường đại, bất quá toàn bộ Chu Võ Quốc chỉ có hai môn phái được liệt danh là siêu cấp đại môn phái. Một là Bất Chu Sơn, còn một là Thái Vũ Môn, một đạo một võ hòa lẫn, hai siêu cấp đại môn phái này hình thành niên tầng lớp thống trị cao nhất Chu Võ Quốc.
Tầm mắt của những đại môn phái này đều đặt vào hải vực vô biên vô hạn, thông thường khi tầm bảo đều đến hải vực hoặc là dị vực nào đó trong hải vực mênh mông, chiếm lấy các loại nguyên mạch, khoáng thạch và linh thảo của biển, cộng thêm vô số đảo nhỏ dồi dào hải nguyên. Đối với tài nguyên trong đại lục thực sự không để ý nhiều lắm, thỉnh thoảng có nhớ đến thì cũng qua càn quét một chút, nhưng cũng không tận sức nhiều lắm, loại tình huống này rất ít khi phát sinh.
Dù sao đại môn phái đôi khi cũng sẽ tận lực bồi dưỡng nhưng môn phái nhỏ, coi như là làm lực lượng hậu bị cho chính mình. Nguyên nhân chính là vì như vậy cho nên giao giới giữa các nước trong đại lục hoặc dị vực nào đó trở thành phạm vi thế lực của môn phái tầm trung.
Mỗi lần “làm cỏ” đoạt được bảo vật, những môn phái trung tầm này đều tùy cơ bán cho những trung tâm giao dịch ven đường, thứ gì đó tốt một chút thì lưu lại cho chính mình sử dụng hoặc là dành cho môn phái, còn nếu như không dùng được, sẽ bán cho một ít thế lực hoặc là những phiên giao dịch cỡ lớn.
Vận khí tốt mà nói, có thể tìm được một ít bảo bối thượng phẩm, vậy thì sẽ mang tới phiên giao dịch lớn nhất Chu Võ Quốc, nơi Thiên Du Phương tổ chức.
Biết được những tin tức này, Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu đối với hành động của ba người phía trước nhất thời hiểu ra, đồng thời cảm giác được tu luyện giới tại Chu Võ Quốc đối với tam đại tu luyện giới bên trong đại lục phồn vinh hơn không ít, hơn nữa càng lúc càng phát triển, những tin tức nhìn như có chút quan trọng này, tại Chu Võ Quốc hầu như mọi người đều biết.
Lại truy đuổi thêm mấy ngày, ba người phía trước rốt cuộc ngừng lại tại một thành thị vây xung quanh ngọn núi lớn, mà dừng lại xong tựa hồ không có ý định rời đi trong thời gian ngắn.
Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu chờ đợi hai ngày rồi mới chậm rãi thử tiếp cận thành thị, khi vào trong thành mới biết, nơi đây dĩ nhiên là địa phương con người bình thường và tu luyện giả chung sống, thành thị dưới chân núi là nơi con người bình thường định cư, còn trên núi thì có rất nhiều tu luyện giả ở lại.
Ngọn núi này có hình thể giống như một gốc đại thủ cao lớn chọc trời, phía dưới nghìn trượng hầu như là một cột trụ thẳng, mà phía dưới thì hơi dày rộng một ít, bên trên thì nhỏ hơn một chút, trên nghìn trượng bắt đầu tỏa ra bốn phía, giống như hình dạng một cây non tỏa tán lá ra.
Tán cây lớn nhất của ngọn núi có đường kính vượt quá mười dặm. Nói chung đây là một ngọn núi vô cùng kỳ lạ, khí nguyên trên núi phi thường sung túc, là nơi tu luyện rất tốt.
Hỏi thăm dò xét cận thận, Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh mới biết được ngọn núi hình đại thụ này chính là hình thức sơn mạch đặc biệt của Chu Võ Quốc, có người nói là bởi vì thời kỳ viễn cổ hình thành lực hút không gian tạo ra.
Tên là Thụ Sơn.
Toàn bộ Chu Võ Quốc, những thụ sơn như thế này chí ít cũng có hơn mười vạn, phân bố khắp nơi không hề có quy luật gì, có địa phương tương đối nhiều một chút, có địa phương lại tương đối ít.
Mà Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu phi hành gần mười ngày vừa qua lại không thấy loại thụ sơn như thế này, ít nhất trong vòng phương viên mấy nghìn dặm cũng chỉ chỉ có một ngọn mà thôi.
Ngọn Thụ Sơn này, đối với Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu mới tiến vào Chu Võ Quốc lần đầu tiên mà nói, chung quy vô cùng to lớn, hình thái ngọn núi kỳ dị như vậy, hai người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng trải qua một đoạn thời gian tìm hiểu, ngọn Thụ Sơn này trong hơn mười vạn Thụ Sơn của Chu Võ Quốc, chỉ coi như tương đối nhỏ, Thụ Sơn cao lớn chân chính quả thực là chọc thẳng trời cao. Chỉ bộ phận thân tròn đã có đường kính hơn mười dặm, chiều dài thì càng không cần phải nói, về phần tán cây càng lớn đến không thể tưởng tượng nổi, đứng từ xa quan sát tưởng chừng như đại lục trên không trung.
Trong tam đại tu luyện giới đại lục Kỳ Đông, thành thị có con người chung sống chung với tu luyện giả phi thường ít ỏi, thế nhưng tại Chu Võ Quốc lại là một chuyện rất bình thường.
Hầu như mỗi một tòa thành thị đều kiến thiết bao vây xung quanh Thụ Sơn, nghiễm nhiên đem tu luyện giả trên Thụ Sơn trở thành thần linh triều bái, càng cam nguyện phục vụ vì tu luyện giả.
Không chỉ có như vậy, trong thế giới con người không hề có cái gì gọi là hoàng quyền, hoàn toàn du môn phái trên Thụ Sơn quản hạt.
Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu lúc này tiến vào trong thành tị. Tòa thành thị này có tên là Thiên Du Cửu Phường là thành thị thứ chín thuộc quyền quản hạt của Thiên Du Phường, tại Chu Võ Quốc phi thường nổi danh, là nơi đặc biệt dành cho các tu luyện giả giao dịch, hơn nữa cấp độ cũng tương đối cao.
Mỗi người vào thành đều phải giao nộp ba khối nguyên thạch trung cấp, tu luyện giả cũng có nơi ở chuyên dụng, chính là tại tầng phía dưới cùng của ba mươi tầng thạch thất, mỗi một tầng chí ít có một trăm gian, mỗi một gian ước chừng hơn mười trượng vuông.
Tên là Thạch Phủ Khách Sạn.
Chỉ là mỗi ngày đều phải giao nộp hai khối nguyên thạch trung cấp, coi như là phí dụng dừng chân. Khi Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu tiến vào trong Thạch Phủ Khách Sạn thì đã kín không còn chỗ.
Không chỉ không còn phòng, mà rất nhiều tu luyện giả đang vây tụ tại Thạch Phủ Khách Sạn tranh luận cái gì đó.
Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu áp chế khí nguyên của chính mình tại mức linh hồn giai sơ kỳ tiến vào trong đám đông. Đám tu luyên giả này phần nhiều là đại sư giai trung hậu kỳ và linh hồn giai sơ trung kỳ.