- Chỉ còn một phòng là sao?
Một tu luyện giả trung niên trầm mặt nói. Tu vi của người này đã đạt tới linh hồn giai trung kỳ, trong đám tu luyện giả ở đây coi như là người có tu vi cao nhất, hơn nữa lại là một võ tu.
- Thế nào lại còn một phòng? Vừa rồi không phải nói có tới hơn ba trăm gia thạch thất hay sao?
Một thanh niên mặc lục bào cũng lo lắng hỏi, người này đã có tu vi linh hồn giai sơ kỳ.
Đám tu luyện giả phía sau cũng đều kêu la om tỏi, tình cảnh có chút hỗn loạn, bất quá tất cả cũng chỉ dám la hét ngoài miệng, không có người nào dám làm loạn, động chân động tay.
Đứng trước cửa có hai người, đều là thanh niên một cao một gầy, mặc võ phục màu xanh. Tuy rằng chỉ có tu vi đại sư giai trung kỳ, thế nhưng đối với những tu luyện giả ở đây không có chút sợ hãi nào, thậm chí trong mắt còn hiện rõ vẻ khinh miệt, tựa hồ không hề đặt chúng tu luyện giả ở đây vào trong mắt.
Mà sự thực cũng đúng như vậy, chúng ta tu luyện ở đây tuy rằng rất hung hăng, thế nhưng đối với hai người thanh niên này rất kiêng kỵ. Dù sao thì đối với Thiên Du Phường, toàn bộ Kỳ Võ Quốc không có bao nhiêu người dám đắc tội.
Người thanh niên cao gầy nhìn đám người đang kêu la, không hiện chút vẻ động dung nào, thản nhiên nói:
- Hơn ba trăm gian còn lại đều là phòng dành cho khách quý, mỗi một ngày cần phải giao nộp hai mươi khối trung cấp nguyên thạch, giao nộp phí dung xong thì có thể vào.
Lời này làm cho chúng tu luyện giả nhất thời ồ lên.
- Cái này thực sự quá đáng mà! Thiên Du Phường các ngươi sao không trực tiếp cướp đoạt đi cho nhanh!
Trong đám người có người giận dữ nói.
Lúc này gã thanh niên thấp lùn nói:
- Một hai mươi năm tổ chức Cửu Du Tập Hội một lần, người tới đây rất đông, lúc này rời thời gian chỉ còn có ba tháng, nhưng tám phần mười tu luyện giả đều đã tụ tập tới rồi, hơn ba nghìn phòng bình thường của chúng ta đã được người ta chọn toàn bộ, chỉ còn lại có hơn ba trăm phòng có nguyên nhãn cỡ nhỏ giành cho khách quý mà thôi, vào ở trong đó sẽ được đãi ngộ với cấp bậc khác hẳn, hơn nữa có thể giao dịch lẫn tu luyện đồng thời, so với động thủ của rất nhiều người còn tốt hơn nhiều, hai mươi khối nguyên thạch trung cấp sao có thể coi như đắt được cơ chứ!
Tuy rằng đã nhận được lời giải thích, thế nhưng đám tu luyện giả xung quanh đều không hài lòng, có một bộ phận tu luyện giả tu vi tương đối thấp đều lựa chọn nhanh chóng rời đi, Thiên Du Phường tự nhiên không phải bọn họ có thể đắc tội được, oán giận phát tiết vài câu còn được, không thể làm gì hơn nữa, chỉ đành tới tìm những nhà nghỉ bình dân xung quanh thử thời vận.
Bất quá vẫn có không ít đứng nguyên tại chỗ không đi, muốn nhìn xem tình hình những người phía sau xem thế nào, dù sao thì ở trong thạch thất có thể thu được tin tức về Cửu Du Tập Hội từ rất sớm, nếu như là khu vực con người bình thường rất có thể sẽ bỏ qua cái gì đó.
Lâm Khiếu Đường đứng trong đoàn người vừa nghe được giá cả, đôi lông mày nhất thời nhíu chặt lại, hiện tại mục tiêu của hắn đang ở trong Thạch Phủ Khách Sạn này.
Bất quá Kỳ Áo dò xét khối toái phiến thứ chín đã không còn ở trên ba người này, khi bọn họ tiến vào trong thạch thất liền được chuyển đến một nơi nào đó, khi chuyển đi khí tức liền biến mất.
Dựa theo suy đoán, ba người kia hẳn là đem khối toái phiến đó hoặc là ẩn trong một pháp bảo nào đó cho Thiên Du Phường tiến hành bán đấu giá, làm Thiên Dù Phường chữ tín hàng đầu Chu Võ Quốc, tự nhiên sẽ đem thứ này tạm thời phong ấn để vào khu, phòng ngừa bị thất lạc với một lý do nào đó.
Nguyên bản Lâm Khiếu Đường không biết phải giành mảnh toái phiến cuối cùng này vào tay như thế nào, ngạnh cứng cướp lấy là hành động rất không sáng suốt, sẽ chỉ làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp, hiển nhiên không nên làm như vậy. Ăn trộm thoạt nhìn có vẻ không tồi, nhưng độ khó lại tương đối lớn, mảnh toái phiến hẳn là được đặt trong không gian trữ vật, hơn nữa còn được phong ấn cẩn thận, muốn không một tiếng động lấy về tay quả thực khó như lên trời, về phần trực tiếp lấy đi càng không thể.
Bất quá lúc này nan đề lại có thể giải quyết tương đối rõ ràng, chỉ cần phát hiện pháp bảo nào có ẩn chứa mảnh toái phiến rồi trực tiếp mua là được.
Lâm Khiếu Đường trong thời gian vừa qua để luyện chế đan dược, số lượng nguyên thạch tiêu hao phi thường lớn, hầu như mỗi một lần mạo hiểm xong thu hoạch được cái gì đó, sau một lần bế quan liền dùng hết sạch.
Cũng may Lâm Khiếu Đường luôn có thói quen giữ trong người một ít nguyên thạch trung cấp, hơn một trăm năm qua, hiện tại còn dự trữ được hơn nghìn khối, con số này trên thực tế đã tương đối lớn rồi.
Bất quá đối với tu luyện giả địa vương giai mà nói, con số này thực sự quá mức ít ỏi, thậm chí có thể nói là nghèo kiết xác. Điều này không thể trách được Lâm Khiếu Đường, từ lúc ban đầu, hắn đã coi như một mình một người phấn đấu, cho dù sau này gia nhập vào Thiên Hà Tông, cũng không lấy đi tài nguyên tu luyện của môn phái, thậm chí là một khối nguyên thạch cũng chưa từng nhận qua, chỉ là thỉnh thoảng cần một ít linh thảo, dùng cấm địa tu luyện, không hơn.
Bởi vậy từ trước tới nay Lâm Khiếu Đường đều một mình một người phấn đấu giành được, tự nhiên không thể so sánh được với những tu luyện giả địa vương giai bình thường khác, lợi dụng số lượng nhân lực khổng lồ để thu hoạch tài nguyên tu luyện.
Theo suy nghĩ của Lâm Khiếu Đường, hơn một nghìn khối nguyên thạch trung cấp để mua một ít pháp bảo hẳn là không thành vấn đề, hơn nữa trên người chính mình còn có một ít kim dương đan và thổ cương tinh, hai đại trân bảo hi hữu, tại hội đấu giá này, tài lực để cạnh tranh một kiện pháp bảo hẳn là vẫn có được.
Thế nhưng hiện tại một ngày trong thạch thất lại cần tới phí dụng hai mươi nguyên thạch trung cấp, nhất thời làm cho Lâm Khiếu Đường có chút phát sầu, trên người hắn hiện tại chỉ có tổng cộng hơn một nghìn khối nguyên thạch trung cấp, mà hội đấu giá còn tới ba tháng nữa mới bắt đầu, 100 ngày cần tới hai nghìn nguyên thạch, giá cả tại Chu Võ Quốc lại cao như vậy sao?
Bởi vì Chu Võ Quốc so với trung tâm đại lục còn giàu có hơn, tài nguyên tu luyện cũng phong phú hơn không ít, giá hàng thực sự cao hơn trung tâm đại lục rất nhiều, đương nhiên cũng rất có hạn, chỉ cao hơn một bậc, không đến nỗi khoa trương như Lâm Khiếu Đường tưởng tượng.
- Lâm đại ca, trên người Thanh Nhu còn có hơn ba nghìn khối nguyên thạch trung cấp, chúng ta ở một gian cũng được!
Thấy thần sắc Lâm Khiếu Đường có chút đọng lại, Triển Thanh Nhu rất hiểu ý, lập tức lên tiếng nói.
- Không cần, chúng ta tới nơi khác nhìn một chút, hoặc có thể trực tiếp ở tại sơn cốc gần đây tìm chỗ cư trú tạm thời là được.
Lâm Khiếu Đường hầu như không cần suy nghĩ thuận tiện nói.
Lâm Khiếu Đường làm như vậy cũng không phải là dùng tiền của Triển Thanh Nhu có chút ít cố kỵ, mà là thực sự tính không ra, dừng chân một ngày mà muốn tới hai mươi khối nguyên thạch trung cấp, chả lẽ bên trong có khoáng mạch nguyên thạch hay sao?
- Lâm đại ca, dù sao đi nữa thì Thanh Nhu cũng không cần dùng tới số nguyên thạch này.
Triển Thanh Nhu rất thành khẩn nói, bất quá vừa mới nói được phân nửa đã bị cắt đứt.
- Giữ lại tu luyện cho chính mình, có thể nghĩ biện pháp khác!
Lâm Khiếu Đường nói xong liền rời đi, bỗng nhiên thần sắc ngưng trụ, nhìn về phía không trung xa xa.
Những tu luyện giả khác còn chưa thấy được điều gì khác thường, một lát sau Triển Thanh Nhu đã cảm ứng được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn, ước chừng qua thời gian nửa chén trà nhỏ mấy tu luyện giả linh hồn giai khác mới phát hiện ra có mấy cỗ khí nguyên rất cường đại đang bay tới nơi này với tốc độ rất nhanh.
Chỉ chốc lát, bốn gã tu luyện giả ăn mặc không giống nhau từ trên không trung hạ xuống, trong đó có hai người tu vi linh hồn giai hậu kỳ đỉnh phong, hai người còn lại có tu vi địa vương giai sơ kỳ.
Bốn người này vừa đến, những tu luyện giả vây xung quanh đều tự động tránh ra tạo thành một con đường nhỏ để cho bốn người đi qua, trên mặt hiện rõ vẻ cung kính, vô luận là thật hay giả, thì có thể khẳng định được một điều, linh hồn giai hậu kỳ đỉnh phong và địa vương giai sơ kỳ không phải là kẻ mà bọn họ có thể trêu chọc vào được.
Không chỉ có những tu luyện giả vây tụ xung quanh, coi như là hai gã thanh niên trẻ tuổi một cao một gầy bối cảnh sau lưng hùng hậu cũng không tránh khỏi nao nao, dù sao thì tồn tại cao cấp như vậy Thiên Du Phường cũng không muốn đơn giản đắc tội.
Thanh niên cao gầy chắp tay thi lễ, cao giọng nói:
- Vãn bối ra mắt bốn vị tiền bối!
Dừng lại một chút lại nói.
- Bốn vị tiền bối, xin mời!
Khi bốn người hoàn toàn đi vào bên trong, thanh niên thấp lùn quay vào bên trong hô lớn.
- Bốn vị nguyên lão của Tạo Linh Tông, Thiên Khuê Tông đến!
Khi bốn người vừa đến biến mất sau cầu thang đá xa xa, đám tu luyện giả xung quanh rốt cuộc có người bước ra chất vấn thanh niên cao gầy và thanh niên thấp lùn.
- Không phải nói không có phòng sao? Vì sao bọn họ có thể tiến vào?
Thanh niên cao gầy coi thường liếc mắt nhìn kẻ đứng ra nói:
- Cấp trên đã dặn qua, người có tu vi từ linh hồn giai hậu kỳ trở nên phải đối đãi như khách quý, không phải dừng lại ở chỗ này, hơn nữa giá cả phòng bọn họ ở sẽ được giảm đi còn bốn khối!
Lời này vừa nói ra, đám tu luyện giả xung quanh không ai lên tiếng phản đối, bởi vì cho dù là địa phương nào đi nữa, hầu như đều có chính sách ưu đãi đối với những tu luyện giả thực lực cao.
Lâm Khiếu Đường biết được tin tức này, khóe miệng hơi nhếch lên nói.
- Triển cô nương, chúng ta trước tiên tìm chỗ nghỉ chân một đêm, ngày mai hãy trở lại.
Triển Thanh Nhu lập tức hiểu rõ ý tứ của Lâm Khiếu Đường, chỉ là khi nghe thấy ba chữ “Triển cô nương” kia, càng cảm thấy có chút không thoải mái.
Lâm Khiếu Đường tự nhiên là muốn dùng tu vi linh hồn giai hậu kỳ đến vào ngày mai, hôm nay tuy rằng đã tới một lần, thế nhưng lấy thực lực của hắn và Triển Thanh Nhu, tất cả các tu luyện giả ở đây đều không chú ý gì đối với bọn họ, cho dù có thì cũng rất nhanh chuyển mắt đi.
Tuy rằng bốn khối vẫn vô cùng quý giá, thế nhưng so với hai mươi khối thì tốt hơn rất nhiều. 100 ngày cũng chỉ có 400 khối, hiển nhiên không thể nào so sánh được với 2000 khối.
Bất quá ngay khi Lâm Khiếu Đường dự định rời đi, thì một gã thanh niên mặc lục bào trực tiếp đi tới.
Người này chính là một trong những người vừa mới ồn ào tranh cãi, thanh niên mặc lục bào vừa tới trước mặt Lâm Khiếu Đường lập tức tự giới thiệu nói.
- Đạo hữu, tại hạ là Dương Thiên, có một số tin tức muốn tiết lộ, không biết là có hứng thú muốn biết hay không?
- A? Nói!
Kỳ thực, từ khi Lâm Khiếu Đường mới đến đã chú ý tới ánh mắt dò xét của người này, tựa hồ như đang lựa chọn cái gì đó.
Dương Thiên cẩn thận nhìn bốn phía một chút rồi nói.
- Ở đây không tiện nói, có thể đi tới chỗ khác hay không?
Hàn quang trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe lên, trong lòng nổi lên sát khí nói:
- Dương đạo hữu, mời dẫn đường!
Dương Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua đám tu luyện giả vây xung quanh, liền hướng về phía thành thị bước đi, Lâm Khiếu Đường theo ngay sau đó, Triển Thanh Nhu tự nhiên không ở lại.
Đi cũng không xa, Dương Thiên liền bay lên trời, phi hành về phía sơn cốc bên ngoài thành, Lâm Khiếu Đường cười lạnh lùng bám sát theo sau.
- Lâm đại ca, đối phương có thể thấy chúng ta là người lạ, không môn không phái, muốn tìm một chỗ bí ẩn nào đó tiến hành cướp đoạt!
Triển Thanh Nhu truyền âm nói.
- Không sai!
Lâm Khiếu Đường trả lời rất thẳng thắn.
- Vậy vì sao chúng ta lại đi theo hắn?
Triển Thanh Nhu có chút ngoài dự liệu hỏi.
- Nếu như có người muốn đưa tiền cho chúng ta, lẽ nào còn đẩy đi hay sao?
Lâm Khiếu Đường có chút thú vị, tà ác hỏi ngược lại.
- Lâm đại ca là muốn đen ăn đen?
Triển Thanh Nhu lần đầu tiên lĩnh giáo một bộ mặt khác của Lâm Khiếu Đường.
- Kiếm chút tiền dừng chân cũng tốt!
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên có cảm giác muốn chơi trò đùa dai.
Tốc độ phi hành của ba người cũng không nhanh, bay chừng thời gian một nén hương, đến một chỗ sơn cốc bình thường cách Thiên Du Cửu Phường hơn trăm dặm, bất quá sơn cốc này đã được bố trí một đạo kết trận cỡ nhỏ phong tỏa khí nguyên, hơn nữa cực kỳ bí mật tinh diệu, bình thường tu luyện giả căn bản không thể nào phát hiện ra được, thế nhưng trong mắt Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu, chút tài nghệ này quả thực không đáng nhìn, Lâm Khiếu Đường thậm chí còn không cần dùng tới tử kim tuệ nhãn cũng có thể đơn giản nhận biết được sự tồn tại của kết trận này.
Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu hầu như có thể khẳng định được có người cố ý dẫn bọn họ tới bẫy rập, thế nhưng khí tiến vào trong sơn cốc, đã phát hiện ra thực sự đúng là có người mai mục, trên thực tế bọn họ cũng không hề tận lực mai phục, mà chỉ nằm trên một gốc đại thụ khá rộng ngủ khò khò.
Tu vi của người này so với Dương Thiên cao hơn một chút, đã đạt tới linh hồn giai trung kỳ. Lâm Khiếu Đường có chút kỳ quái, nếu như chỉ với chút lực lượng này mà nói, muốn giết người đoạt bảo thì hơi có chút miễn cưỡng. Bản thân mình và Triển Thanh Nhu biểu hiện ra bên ngoài là tu vi linh hồn giai sơ kỳ. Hai đấu với hai, cho dù đối phương có chiếm ưu thế đi nữa thì tính mạo hiểm phiêu lưu vẫn rất lớn, tìm người có tu vi đại sư giai để hạ thủ hiển nhiên thích hợp hơn nhiều.