Đấu Y

Chương 167: Chương 167: Chữa bệnh cho hoàng đế lão nhi (thượng).




Trong Vương phủ, một lão giả mặc thanh bào ngồi ngay ngắn trên ghế chủ toạ phòng tiếp khách, Đoan Vương gia vẻ mặt khiếm tốn ngồi ghế bên cạnh.

Vị tiểu vương gia Hạ Khôn này với vẻ mặt hèn mọn đứng một bên, thỉnh thoảng ngâm nước trà cho lão giả, nghiễm nhiên trở thành một gã gia phó tạm thời.

- Tiền bối, lần này đến Kinh Châu thành không biết bản vương có thể cống hiến gì đó hay không?

Đoan vương gia nịnh nọt.

Lão giả mặc thanh bào híp mắt nói:

- Lão phu đến đây là vì một chuyện cực kỳ trọng yếu, ngươi không giúp được gì, ta chỉ là mượn vương phủ của ngươi nghỉ chân một chút, qua vài ngày sẽ đi.

Đoan vương gia cận thận hỏi:

- Không biết là chuyện quan trọng gì.

- Ngươi không cần biết, nói cho ngươi chỉ mang đến hoạ sát thân, nói đến đây mà thôi, sau này không nên tiếp tục hỏi.

Lão thả mặc thanh bào không nhịn được nói.

- Dạ dạ dạ! Bản vương thất lễ rồi.

Đoan vương gia đâu còn có chút bộ dáng vương gia nào, vội vã gật đầu.

- Đồ nhi của ta tới, nhanh để cho bọn họ tiến vào.

Lão giả mặc thanh bào căn dặn.

Đoan vương gia không dám chậm trễ, lập tức phân phó xuống phía dưới.

Chỉ chốc lát, một nam một nữ từ bên ngoài chạy đến, chính là Bao Mộc Bạch và nữ tử tuổi còn trẻ lúc trước.

- Sư phụ!

Hai người vừa tiến vào liền thi lễ.

- Ân, các ngươi đi xuống phía dưới!

Lão giả thanh bào hướng phía Đoan vương gia phất tay. Đoan Vương gia lập tức mang theo nhi tử và mấy hạ nhân lui ra ngoài.

Lão giả mặc thanh bào lấy ra một đạo phù, toàn bộ căn phòng lập tức được bao phủ bởi một vòng sáng. Đây chính là cách âm phù, như vậy bên ngoài không thể nghe được bên trong nói chuyện gì.

- Sự tình tra đến đâu rồi?

Lão giả mặc thanh bào hơi cấp bách hỏi.

- Sư phụ liệu sự như thần, “khai thiên kiếm” hẳn là trong đại viện hoàng cung, cho dù không ở trong đó thì cũng sẽ có liên quan rất lớn.

Bao Mộc Bạch khẳng định trả lời.

- A, nói như vậy, lão phu thu được mật hàm nặc danh cũng không phải là bịa đặt!

Lão giả mặc thanh bào vuốt chòm râu thật dài có chút suy nghĩ nói.

- Sư phụ, chúng ta không tra được tin tức xác thực, bất quá mấy ngày hôm nay Kinh Châu thành tụ tập rất nhiều thế lực, bát đại môn phái hầu như đã đến đông đủ, dường như không phải chỉ có mỗi sư phụ thu được mật hàm.

Nữ tử tuổi còn trẻ đứng một bên nói.

- A? Đúng không? Lẽ nào là bọn họ cũng như ta tám năm trước thu được một một hàm?

Lão giả mặc thanh bào có vẻ rất ngoài ý muốn.

Bao Mộc Bạch lại giải thích:

- Sư phụ, mấy ngày gần đây đồ nhị vẫn dò xet trong Kinh Châu thành, cảm giác được các thế lực khác không phải biết tình hình, khả năng là mỗi một phương thu được mật hàm có nội dung và thời gian không giống nhau, cũng có lẽ căn bản là trung hợp, chỉ là đến Kinh Châu thành để điều tra tin tức.

Lão giả mặc thanh bào hip mặt lại nói:

- Mặc kệ là phải hay không phải, nhất định là có người muốn cho bát đại môn phái chúng ta tụ tập cùng một chõ, sau đó bọn chúng ngồi xem trai cò tranh đấu thu lợi ngư ông, tính toán thực sự rất sâu a.

- Sư phụ thần cơ diệu toán!

Bao Mộc Bạch nịnh nọt.

- Chẳng lẽ là Hao U?

Nữ tử tuổi còn trẻ nghi hoặc nói.

Lão giả mặc thanh bào lắc đầu:

- Lịch sử tồn tại của Hoa U không hề kém hơn so với bát đại môn phái chúng ta, nhiều năm như vậy trôi qua, chưa bao giờ tham gia vào tranh đoạt thần khí, nhiều nhất chỉ là thu thập tình báo, nếu như mấy nghìn năm đều như vậy, không thể đột nhiên sản sinh hứng thú đối với thần khí, huống hồ Hoa tiên tử và Thái U lão tổ chính là thần nhân đương đại, cho dù người khác có được thần khí vị tất đã là đối thủ của họ.

Nữ tử tuổi còn trẻ vẫn lo lắng nói:

- Thế nhưng vạn nhất họ phát hiện ra công dụng khác của thần khí, bỗng nhiên nổi lên tâm tranh đoạt, cũng không phải là không có khả năng.

Lão giả mặc thanh bào khẽ lắc đầu:

- Khả năng này cũng không thể bài trừ, bất quá Hoa U dù thực sự muốn tranh đoạt, hẳn là ánh mắt không đặt ở “cửu thiên nguyên lô” và “khai thiên kiếm”, hai kiện thần khí này đối với họ mà nói thì tác dụng không quá lớn. Hoa tiên tử tự sáng tạo ra Vô Hoa Luân Hôi cùng với U Nguyên Thần Công của Thái U lão tổ đều là thuỷ mộc thuộc tính, một đạo một võ, muốn tranh đoạt thì sẽ hướng ánh mắt đến Biên Nhai Hải, nơi xuất hiện “luân hồi chi quyển” và “hải tinh”, đó mới là thứ họ muốn.

- Sư phụ, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?

Bao Mộc Bạch tích cực hỏi.

- Yên lặng xem tình hình, cách thời điểm thần khí hiện hình còn có hai mươi sáu ngày thời gian, tám năm còn đợi được, cũng không cần quá cấp bách một lúc.

Lão giả mặc thanh bào ung dung nói.

- Sư phụ, ta…

Bao Mộc Bạch muốn nói cái gì đó, tới miệng rồi lại nuốt trở lại, không biết nên nói như thế nào.

Lão giả mặc thanh bào quét mắt nói:

- Có chuyện gì thì nói ra, không nên giấu giấu giếm giếm trước mặt vi sư.

Bao Mộc Bạch quyết tâm nói:

- Sư phụ “đại hồi quyết” của ta đã đến đại quan ải thứ ba, nếu như trước khi thần khí hiện hình vẫn không thể đột phá mà nói sợ là không thể giúp được sư phụ cái gì.

Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của lão giả mặc thanh bào hơi hơi giật giật.

- Ngươi muốn sư phụ giúp ngươi trùng quan?

- Đồ nhi không dám, đồ nhi chỉ là muốn sư phụ ban cho mấy mai tăng nguyên đan tương đối tốt.

Bao Mộc Bạch cấp bách nói.

Lão giả mặc thanh bào trầm mặc một hồi, lây ra hai mai đan hoàn.

- Đây là hai khoả nhập sư đan, tuy rằng không phải là đan dược gì tốt nhất, nhưng đối với ngươi khi trùng quan vẫn có trợ giúp rất lớn, mấy ngày nay ngươi không cần ra ngoài điều tra nữa, cứ ở trong vương phủ chuyên tâm tu luyện, đại hồi quyết ngoại trừ lần đầu tiên trùng quan tương đối khó khăn thì hai quan ải tiếp thao hẳn là tương đối dễ dàng, tám năm qua khổ cho ngươi vì vi sư mà điều tra nội dung trong bức mật hàm mà bôn tẩu đông tây, bẩy năm trước thiếu chút nữa còn bị Lâm gia lão tổ kia giết chết, chờ khi chuyện này giải quyết xong, vi sư nhất định sẽ giúp ngươi đòi lại mặt mũi.

Vẻ mặt của Bao Mộc Bạch cảm kích tiếp nhận nhập sư đan.

- Tạ ơn sự phụ nâng đỡ!

Lão giả mặc thanh bào thoả mãn gật đầu, lại nói:

- Tiểu Thanh a, bình thường đối với sư huynh ngươi cần chiếu cố nhiều hơn, hảo hảo hậu hạ có biết không?

Thanh đỏ mặt lên, cúi đầu nói:

- Sư phụ, tiểu Thanh đã biết.

Bao Mộc Bạch đã hiểu ý tứ của sư phụ, liếc mắt nhìn về phía Tiểu Thanh, tuy rằng lớn lên rất bình thường, nhưng vóc người tuyệt đối là cực phẩm, đặc biệt là hai quả cầu to lớn trước ngực, cho dù đã mặc vào một bộ y phục khá dày, nhưng vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng được đường viền to lớn chói mắt. - Ân, hai ngươi đi thôi!

Lão giả mặc thanh bào phất tay, hai người lập tức lên tiếng trả lời rồi lui xuống.



Đối với vị hoàng đế trước mắt này, Lâm Khiếu Đường cũng không kinh sợ nhiều lắm, có thể là vì nguyên nhân thực lực của hắn từ lâu đã thoát ra khỏi phạm trù người phàm, đối với những cảm giác của con người bình thường không còn khắc sâu.

- Ngoại công, Khiếu Đường ca ca mà ta thường nói với người đã đến thăm ta rồi!

Lâm Uyển Nhi vui vẻ giới thiệu.

- Ha hả, tiểu nha đầu ngươi thật cao hứng nha, còn không mau qua đây cho ta nhìn!

Hoàng đế lão nhi cười cười nói, thấy ngoại tôn nữ của chính mình vui vẻ như vậy, tâm tình của hắn cũng tốt hơn nhiều.

- Thảo dân ra mắt hoàng thượng!

Lâm Khiếu Đường không rõ chào hỏi như thế nào đành lên tiếng.

- Xì!

Lâm Uyển Nhi cười thành tiếng.

- Cái gì thảo dân ra mắt hoàng thượng nha, gọi ngoại công là được rồi!

Ngoại công? Cách xưng hô này Lâm Khiếu Đường thật đúng là không quá thích ứng, nhân tiện nói:

- Ta nghĩ là nên gọi là hoàng thượng đi! Chỉ là xưng hô mà thôi, không cần phải quá chú ý.

- Ha hả, gọi cái gì cũng được!

Hoàng đế lão nhi cũng rất hiền hoà.

- Ngoại công, mau đứng lên!

Lâm Uyển Nhi khẩn cấp kéo tay hoàng đế lão nhi nói.

Hoàng đế lão nhi mộc mạc.

- Đây là làm sao vậy, lẽ nào thiên tháp hạ xuống hay sao?

Uyển nhi thần bí, uyển chuyển hàm xúc cười:

- Ngoại công, bệnh của ngươi có thể chữa được rồi.

Hoàng đế lão nhi kinh ngạc hướng xung quanh nhìn một lượt nói:

- A, phải! Nha đầu, ngươi mời vị danh y ấy tới cho trẫm a!

- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!

Uyển nhi cười tủm tỉm nói.

Hoàng đế lão nhi nhìn bốn phía một chút, không giải thích được nói:

- Ở đâu cơ?

- Đây không phải sao?

Uyển Nhi chỉ tay về phía Lâm Khiếu Đường.

- Hắn?

Hoàng đế lão nhi hiển nhiên không quá tin tưởng, cũng không phải không tin Lâm Khiếu Đường biết y thuật mà là không quá tin tưởng tuổi còn trẻ như vậy đã là danh y.

Uyển Nhi nắm lây cánh tay của hoàng đế lão nhi (DG: ở đây text là Lâm Khiếu Đường nhưng mình thấy là hoàng đế mới đúng, có lẽ lão tác giả nhầm hoặc text nhầm chăng), nhẹ nhàng lắc lư nói:

- Ngoại công, ngươi không tin? Ta đã nói với ngươi, nếu như Khiếu Đường ca ca cũng không trị được bệnh nào đó vậy thì trên đời này không ai có thể trị được.

- A, lợi hại như vậy!

Hoàng đế lão nhi kinh ngạc.

- Được rồi, nhiều lời không bằng trực tiếp thử, Khiếu Đường ca ca ngươi xem, ngoại công không tin ngươi, nhanh trổ bản lĩnh ra cho người nhìn, ca ca của Tử Tinh quận chúa không phải chỉ có hư danh.

Lâm Uyển Nhi bỗng nhiên dí dỏm nói.

Đã quen Lâm Uyển Nhi lâu đến như vậy, chưa từng thấy nàng trong trạng thái bướng bỉnh mà có thể nói những lời dí dỏm, xem ra nha đầu kia cùng với ngoại công của nàng trong bốn năm qua tình cảm rất không tồi, Lâm Khiếu Đường mỉm cười ngồi xuống phía cạnh ngoài của giường, vừa định bắt mạch cho hoàng đế lão nhi, lại bị một tiếng ngạc nhiên sợ hãi, làm cho càng hoảng sợ.

- Hoàng thượng, trăm triệu lần không thể a!

Vị lão giả mặc quan phục vẫn đứng một bên đột nhiên quỳ xuống mang theo tiếng khóc nức nở hô lên, thanh âm cực kỳ trầm bổng du dương, nói mà so với hát còn hay hơn nhiều:

- Hoàng thượng, thái y đã hoàn toàn chẩn đoán ra bệnh tình và đã có phương pháp điều trị, Hoàng đại sư cũng đã cho phép rồi, nếu như lúc này để cho ngoại nhân dã y quấy rầy trình tự, sợ là sẽ có sai lầm. Hoàng thượng, thỉnh ngài lấy đại cục làm trọng, thân thể của người chính là căn bản của quốc gia, tuyệt đối không thể có nửa điểm qua loa đại khái!

Thế lực ngoan cố thực sự là chỗ nào cũng có a, Lâm Khiếu Đường buồn cười nhìn thoáng qua lão giả mặc quan phục.

Biểu tình vui vẻ hưng phấn lúc trước của Lâm Uyển Nhi hầu như trong nháy mắt lạnh xuống:

- Chu thái sư, không có điều gì là tuyệt đối, thái y đã khám chữa bệnh cho hoàng thượng lâu như vậy, không hề thấy hoàng thượng có bất kỳ chuyển biến tốt hơn nào, về phần cái gì đó họ Hoàng, tuy rằng có bản lĩnh luyện dược tuyệt đỉnh, nhưng y thuật cũng bình thường. Hoàng dược sư đã chuẩn đoán bản quận chúa sống không quá mười ba tuổi, vậy mà bản quận chúa đến bây giờ không phải vẫn sống tốt đấy sao.

Lão giả mặc quan phục nguyên lai là thái sư đương triều, cấp quan nhất phẩm, quyền cao chức trọng, phụ thuộc vào phe phái thân vương, bình thường đối với quyết định của phe tể tướng thường đưa ra ý kiến phản đối, cho dù là chuyện tình không hề đưa ra bàn luận, cũng sẽ bị hắn lấy dao đâm vào.

- Quận chúa, ngài không nên hiểu lầm, cựu thần tuỵêt đối không có ý đối đầu với người, hoàn toàn suy nghĩ vì hoàng thượng, vị tiểu hữu này y thuật tất nhiên là cao siêu, nhưng trên đời này mọi chuyện luôn theo quy luật tuần hoàn, nếu bỗng nhiên làm trái quy luật này thì sẽ phá hỏng mọi chuyện, hai năm qua dù cho bệnh tình của hoàng thượng không hề chuyển biến tốt hơn, nhưng cũng không hề nặng thêm, tinh thần trạng thái so với lúc ban đầu cũng khá hơn rất nhiều, điều này nói rõ phương thuốc có tác dụng nhất định, lúc này nếu như cắt đứt, dùng phương thuốc khác, sợ là không tốt lắm đâu!

Chu thái sư hùng hồn từ tốn nói.

Khuôn mặt mĩ lệ của Uyển nhi bỗng nhiên hiện lên nụ cười nhạt:

- Bản quận chúa bất quá chỉ là thỉnh người đến chuẩn đoán bệnh một chút, nhưng không muốn nhúng tay trị liệu, Chu thái sư ngài cần gì phải khẩn trương như vậy, lẽ nào trong lòng có quỷ hay sao? Lo lắng bản quận chúa mời người tới tra ra điều gì đó kỳ quái?

Trên mặt chu thái sư cả kinh, mạnh mẽ dập đầu nói:

- Hoàng thượng minh xét, cựu thần trung tâm, thiên địa chứng giám.

Hoàng đế lão nhi ngồi một bên bang quan nghe tranh cãi, trên mặt cũng không có nhiều biến hoá, ôn hoà nói:

- Chu thái sư không cần quá mức khẩn trương, Tử Tinh quận chúa chỉ là quan tâm đối với trẫm, những năm gần đây người khám và chữa bệnh cho trẫm cũng không thiếu, còn sợ cái gì nữa? Lâm tiểu hữu, đến đây, nha đầu này đem ngươi thổi lên tận trời, ngươi sẽ chẩn đoán bệnh cho trẫm!

Chu thái sư thấy mình khuyên giải không được, liền nháy mắt hướng về một tên thị vệ ngoài cửa, gã hộ vệ nhẹ gật đầu một cái sau đó lui xuống.

Hành động này hiển nhiên không tránh được ánh mắt lãnh đạm của Uyển nhi, bất quá nàng cũng không ngăn cản, bởi vì nàng biết rõ gã hộ vệ này muốn đi làm cái gì, điều này hợp với ý của nàng…

Đối với các chuyện trong hoàng cung đại viện, Lâm Khiếu Đường không hề có chút hứng thú nào, giả như cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không phát hiện, bắt lấy cổ tay của hoàng đế lão nhi bắt đầu chẩn đoán bệnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.