Đấu Y

Chương 166: Chương 166: Đấu tranh của Hoàng tộc.




- Nói như vậy, lần tranh đoạt thần khí trăm năm trước, cuối cùng là hoàng tộc đoạt được “khai thiên kiếm?”

Lâm Khiếu Đường có chút suy nghĩ nói

Uyển nhi gật đầu nói:

- Đúng vậy, nhưng lại là phụ thân của đương kim hoàng thượng cũng là tằng ngoại công của ta.

Nguyên lai hai trăm năm trước, tằng ngoai công của Uyển nhi đã mai danh ẩn tích buông tha cho thân phận hoàng tộc khổ tâm tu luỵên, cuối cùng lấy trăm tuổi bước vào sư giai, tuổi thọ tăng lên trăm năm, lúc đó chính là lần thần khí xuất hiện hai trăm năm trước, nhưng với thực lực như vậy thì không đủ để tranh đoạt thần khí.

Vì vậy lại tiếp tục nằm gai nếm mật suốt hơn trăm năm rốt cuộc cũng tiến vào đại sư giai, tại một trăm trước tiến vào hàng ngũ những người tranh đoạt thần khí.

Thế nhưng thần khí người người đều muốn, coi như là những lão quái vật cũng tham gia góp vui, tằng ngoại công của Uyển nhi dù đã tiến nhập đại sư giai nhưng vẫn như cũ không có lực cạnh tranh tuỵêt đối.

Bất quá, rất may trời không phụ người có lòng, tằng ngoại công của Uyển nhi dưới sự hỗn loạn rốt cuộc đã lấy được thần khí vào trong tay, đáng tiếc là đã tới ba ngày cuối cùng thần khí hoá thạch.

Trên mảnh đất thần kì Kỳ Minh Phong này, có tới bát đại thần khí, một một trăm năm hiện hình một lần, có một năm giành cho tranh đoạt, một năm sau sẽ tự động bay đi, hoá thành tảng đá, ngủ say một trăm năm, sau trăm năm tiếp tục hiện thế, muôn đời vẫn cứ luân hồi như vậy.

Trải qua thời gian rất dài đã không còn ai biết được thần khí rốt cuộc là đến từ đâu, là người nào sáng tạo ra, là thần hay là người? Tất cả đã không còn ai biết được.

Tằng ngoại công của Uyển Nhi lúc đó đã bị trọng thương, cách thời điểm thần khí hoá thạch còn có ba ngày, đã không còn kịp tìm hiểu thánh giai vũ kỹ trong “khai thiên kiếm”.

Thật vất vả với đoạt được thần khí tới tay, lại bay đi, tằng ngoại công của Uyển nhi không cam lòng, vì vậy lúc thần khí hoá thạch bay đi, đã động tay động chân lên “khai thiên kiếm”, đã đem bản thân buộc chặt vào “khai thiên kiếm”, còn gia tăng thêm vài đạo cao giai kết trận.

Kết quả là cùng thần khí bay đi, khi thần khí ở một nơi hoang vu không thấy bóng người hạ xuống thì vị tằng ngoại công này của Uyển nhi đã mất đi nửa cái mạng, nếu như không gia trì thêm vài đạo kết trận cao cấp, trên người lại mặc kim tàm ti giáp, lại khoác thêm cương từ y, công thêm một thân hộ thể chân khí mới miễn cưỡng bảo trụ được tính mệnh.

Mà nguyên nhân quan trọng hơn chính là trong quá trình thần khí hạ xuống đất đã đụng phải không gian toàn qua làm tốc độ chậm lại rất nhiều, lại không hề tiến hành không gian chuyển hoán, đã gánh vác môt phần gánh nặng rất lớn.

Vị tằng ngoại công của Uyển nhi này rốt cuộc tài cao mật lớn, vận khí cũng tốt đến thần kì, bằng không cho dù phòng hộ có nghiêm mật hơn nữa cũng khó thoát khỏi cái chết. Dù sao uy lực của thần khí không người nào có thể khống chế được.

Lúc rơi xuống đất, khai thiên kiếm trong nhắy mắt thạch hoá tiến sâu vào trong vách núi, xung quanh lập tức mọc cây cỏ che lấp. Tằng ngoại công của Uyển nhi lúc đó muốn rút ra cũng là vô lực, cho dù bổ cả ngọn núi này ra cũng không lấy được.

Đây chính là thần khí, rất nhiều lúc không phải nhân lực có thể lay động được vì vậy vị tằng ngoại công của Uyển nhi này rất thức thời buông tha ý niệm đào ra, mang theo thân thể trọng thương, lợi dụng nguyên lực còn lại không nhiều lắm bảo vệ tâm mạch, đi bộ quay trở lại Kinh Châu thành.

Vừa đi chính là mười năm, nghị lực của vị tằng ngoai công này cực kỳ kiên định, vượt qua thường nhân rất nhiều lần. Hơn nữa hắn vừa đi vừa bay, nhiều thì bay được một hồi lâu, không được thì dùng chân chậm rãi đi về phía trước, hơn nữa lại dùng một loại bí pháp ghi nhỡ kĩ con đường đã đi.

Suy nghĩ của vị tằng ngoại công này kỳ thực rất đơn giản, nếu hiện tại không đào ra được vậy thì cố gắng đợi sau trăm năm thần khí lại hiện hình, chờ lúc đó bản thân đến lấy là được rồi.

Tằng ngoại công của Uyển nhi cũng biết được rằng bản thân nhất định không đợi được đến lúc thần khí hiện hình nên đã đem bản đồ về Kinh Châu thành.

Bí mật cùng với bát đại môn phái và cả tu luyện giới tranh đoạt thần khí, đây chính là kế hoạch được tiến hành trong bóng tối với mục đích thoát khỏi vận mềnh làm khôi lỗi của bát đại môn phái, đáng tiếc đã tiến hành mấy trăm năm cũng không có kết quả, hơn nữa mỗi một thế hệ chỉ có người được chỉ định làm kẻ kế thừa mới được biết kế hoạch này, cũng chính là bí mật để khống chế toàn bộ tổ chức.

Bất quá tổ chức này tại đời của vị tằng ngoại công của Uyển nhi đã suy yếu đến mức gần như suy vong, khi vị tằng ngoại công này vô cùng vất vả quay về được hoàng cung thì ngoại trừ đương kim hoàng thượng có thể nhận thức được hắn đã không còn ai biết được thân phận chân thực của hắn.

Lại nói tiếp hoàng đế đời trước chính là cháu trai của tằng ngoại công Uyển nhi, con cái bên dưới không ai chịu đấu tranh vì vậy trong quá trình điều trị cho vị tằng ngoại công này đã cố ý sắp xếp vài thị nữ xinh đẹp. Vị tằng ngoại công này suốt đời vì sự nghiệp của hoàng tộc mà phấn đấu không mệt mỏi, vẫn độc thân một người đến giờ, cuối cùng tuổi già khó giữ được khí tiết, bị mấy người thị nữ làm cho thần hồn điên đảo, trong lúc hồ đồ đã gieo một mầm móng, coi như là càng già càng dẻo dai, bất quá tố chất thân thể của người tu luyện vốn cường hãn, tự nhiên không phải người thường có thể so sánh được.

Sau này mới có đương kim hoàng thượng hiện nay, cũng chính là thân ngoại công (ông ngoại) của Uyển Nhi, phụ thân Long Hiên công chúa, đây chính là báo đáp của hoàng đế đời trước cho tằng ngoại công Uyển Nhi suốt đời cống hiến vì hoàng tộc, hơn nữa bản thân con cháu cũng rất cố gắng đấu tranh, không bằng giúp người hoàn thành ước vọng.

Ai ngờ được trong lúc mấy thị nữ phụng dưỡng tằng ngoại công, ngược lại khiến cho bệnh tình chuyển biến tốt hơn rất nhiều, lợi dụng một loại phương pháp song tu hấp thu dương nguyên của đối phương, tương hỗ bổ dưỡng, đúng là lại tiếp tục sống hơn mai mươi năm nữa, trong hơn hai mươi năm này chuyện gì cũng không hỏi, chỉ tiêu dao khoái hoạt, coi như đã giải quyết xong tiếc nuối thời tráng niên.

Trước khi chết, vị tằng ngoại công này đã đem bí mật vẫn giấu trong lòng lưu lại trên người Long Hiên công chúa vừa mời sinh ra, tất nhiên chính là địa đồ nơi có thể tìm được hoá thạch “khai thiên kiếm”.

Nhưng mà, Long Hiên công chúa đã không bảo vệ tốt bí mật này, tựa hồ đã để một kẻ thứ ba biết được một chút manh mối vì vậy đã có chuyện truy sát năm đó, cuối cùng phải chết oan uổng.

Bất quá Long Hiên công chúa vẫn có chút thủ đoạn, tuy là đã làm trò trước măt thích khách đem địa đồ thiêu huỷ, thế nhưng đối phương không hề biết rằng vị Long Hiên công chúa này không chỉ có bề ngoại mĩ lệ tuyệt luân, còn có một cái đầu thiên tài nhìn qua thứ gì đó là không bao giờ quên.

Long Hiên công chúa bằng kí ức đã đem địa đồ vẽ ra một cách cục kì chính xác, cũng đem địa đồ trân quý này lưu lại trên người nữ nhi mới sinh không lâu, chính là Lâm Uyển Nhi.

Đến lúc này, Lâm Khiếu Đường không khỏi cảm thán tổ tiên cố chấp kiên trì và thông minh tài trí. Trong mắt người thường, tất cả mọi thứ trong tu luyện giới chính là tồn tại tối cao, mà tu luyện giả chính là những thần tiên.

Coi như là hoàng đế kia cũng chỉ là một con người mà thôi, một phàm nhân muốn thoát được sự không chế của thần tiên, điều này cần bao nhiêu dũng khí, gan dạ và sáng suốt đây?

Hoàng tộc Hiên Viên quốc bị không chế nhiều năm như vậy, và vũng vẫy từng đó năm, nỗ lực thật lớn, trả giá biết bao gian khổ và tâm huyết, kết quả cũng chỉ là một tấm địa đồ mà thôi, thậm chí không biết hiện tại còn có thể dùng được hay không nữa.

Lâm Khiếu Đường chỉ là hơi chút cảm khái mà thôi, phần cuối của cố sự này, đối với hắn mà nói thì vô cùng tuỵêt vời, bởi vì Uyển nhi có địa đồ thì khác gì mình có địa đồ đây? Tuyệt đối là một tin tức cực tốt.

- Địa đồ ở đâu?

Lâm Khiếu Đường có chút lo lắng hỏi, dù sao chỉ cần lấy được “khai thiên kiếm” thì nhiệm vụ của bản thân coi như đã hoàn thành rồi.

- Tại…

Không biết vì sao đột nhiên trên mặt Lâm Uyển Nhi hiện lên một rặng mây đỏ, dừng lời một chút, hấp hé miệng, lại nói:

- Không nói cho Khiếu Đường ca ca!

- Vì sao?

Lâm Khiếu Đường không đoán được suy nghĩ.

Lâm Uyển Nhi cũng không nói rõ, chen vào nói:

- Khiếu Đường ca ca, ngươi đang đi tìm thần khí đúng không?

- Ân!

- Vì sao muốn tìm thần khí? Khiếu Đường ca ca lẽ nào muốn tranh bá thiên hạ? Hoặc có lẽ muốn trở nên mạnh hơn?

- Cũng không phải!

- Vậy thì là vì cái gì?

- Để tự bảo vệ mình!

Lâm Uyển Nhi mở to hai mắt nhìn, có phần khó hiểu.

Lâm Khiếu Đường giải thích nói:

- Có người uy hiếp ta, nếu như ta không thể tìm được một kiện thần khí thì có thể sẽ giết ta, thậm chí tiêu diệt toàn bộ Lâm gia.

Uyển nhi giật mình nói:

- Là ai? Khẩu khí thật lớn, để cha ta đi giáo huấn hắn!

Lâm Khiếu Đường cười khổ:

- Lâm đại thúc sợ là không phải đối thủ của hắn.

Đôi mắt đẹp đến cực điểm của Uyển nhi mở thật to, bộ dạng không thể tin tưởng nói:

- Người đó có thực sự lợi hại như vậy không, ngay cả cha ta cũng không phải đối thủ, thế nhưng Khiếu Đường ca ca làm sao lại nhận biết người đó đây?

Lâm Khiếu Đường rất bất đắc dĩ, hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ nói ra cũng không ai tin tưởng, vì vậy lấy làm lệ nói:

- Nói đến rất dài, sau này có thời gian kể cho Uyển nhi nghe.

- Ân, Khiếu Đường ca ca nhất định phải nhớ kĩ kể cho Uyển nhi nghe a, được rồi, chuyện về Đường Tăng trước kia còn chưa kể!

Lâm Uyển Nhi rất chờ mong nói.

- A, ân, là như vậy…

Lâm Khiếu Đường bắt đầu chậm rãi kể chuyện, chỉ là chưa bắt đầu bài giảng, ngoài cửa đã chạy tới một thân ảnh vui vẻ…

- Quận chúa, hoàng thượng phục dụng gốc “phượng vĩ thảo” ngàn năm khiến tinh thần rất khá, người nên nhanh tới xem!

Một thiếp thân nha hoàn bỗng nhiên vui mừng chạy vào nói.

Lâm Uyển Nhi đang vui mừng chờ mong, lúc này mới vỗ gáy, hy vọng nhìn Lâm Khiếu Đường.

- Khiếu Đường ca ca, ngươi giúp ngoại công của ta chuẩn đoán một chút bệnh tình nha. Ngoại công những năm qua quá khổ cực, không biết đã thỉnh bao nhiêu danh y, dược sư, ngay cả đệ nhất luyện dược sư Hiên Viên quốc cũng bất lực, đan dược luyện chế, ngoại công phục dụng không những không làm bệnh tình chuyển biến tốt hơn mà ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

Lâm Khiếu Đường hì hì cười

- Nếu như Khiếu Đường ca ca chữa được cho ngoại công Uyển nhi thì Uyển nhi ngươi phải cho ca ca ta nhìn tấm địa đồ ấy a!

Uyển nhi không có do dự e lệ như hồi nãy, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Cho dù Khiếu Đường ca ca không trị hết bệnh được cho ngoại công thì Uyển nhi vẫn cho ngươi xem mà.

- Uyển nhi rất thông minh.

Lâm Khiếu Đường làm môt bộ dáng hiển nhiên làm được.

Trong phòng khi đối mặt với Lâm Khiếu Đường thì Lâm Uyển Nhi mềm mại như nước, khôi phục tư thái nữ nhi yếu đuối xinh xắn động lòng người, thế nhưng vừa mới bước ra khỏi gian phòng, khí thế trên người nhất thời thay đổi, đôi con mắt uông uông nhu thuỷ ngưng kết thành hàn băng cực lạnh, đôi mắt đẹp bắn ra quang mang bức người, Lâm Khiếu Đường thiếu chút nữa hoài nghi bản thân có phải nhận sai người.

Thông thường tu luyện giả đối với hoàng cung thế tục như thế này cũng không coi ra gì, cho dù rực rỡ đến thế nào đi nữa cũng chỉ là những thứ vô dụng, nhưng mà, Lâm Khiếu Đường là trường hợp đặc biệt, một trường hợp đặc biệt thật lớn. Hắn đối với hoàng cung luôn luôn thấy hiếu kỳ, trên đường đi tới hết nhìn đông lại nhìn tây, nếu như không phải có Uyển nhi phía trước toạ trấn, sợ là hắn đã sớm bị coi như giáp điệp bắt lại rồi.

Đại Hiên Bảo Các, khi bốn chữ này tiến vào trong tầm nhìn của Lâm Khiếu Đường thì hắn có chút kỳ quái, lẽ nào nơi này bày đặt bảo bòi gì đó.

Đi vào trong nhìn mới biết được, là thư phòng của hoàng đế, thế nhưng bố cục phòng sách này thực thậm tệ, ngoại trừ thư phòng còn có phòng ngủ, phòng nghỉ ngơi và vài gian biệt ốc vân vân, hộ vệ đứng gác chí ít có hơn mười người.

Tiến vào một gian sương phòng thì nhìn thấy một vị lão giả mặc y phục màu vàng nửa nằm nửa ngồi trên giường, tinh tế cầm quyển sách trong tay vừa đọc vừa suy nghĩ, bên cạnh còn có mấy thị nữ tư sắc không tồi, còn có một lão giả khác mặc quan phục đúng bên cạnh không biết đang nói cái gì.

- Ngoại công!

Lâm Uyển Nhi vừa mới vào đã kêu lên một tiếng êm ái, bất quá nét băng lạnh trên mặt vẫn không giảm đi bao nhiêu.

Lão giả mặc quan phục lập tức đình chỉ không nói, cũng không quá hữu hảo nhìn Lâm Uyển Nhi, lẳng lặng đứng một bên.

- Uyển nhi, ngươi tới rồi, cám ơn dược thảo của ngươi, trẫm khá hơn nhiều.

Lão giả mặc hoàng y chậm rãi nói.



Bầu trời Kinh Châu thành chợt loé lên hào quang, một chùm thanh quang hạ xuống Đoan vương phủ…

- Sự phụ tới, chúng ta đi!

Đang ở khách điếm đả toạ, con mắt của Bao Mộc Bạch mở ra nhẹ giọng nói, dứt lời người đã như thiểm điện phóng ra ngoài, một nữ tử thân thiết đi theo sau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.