Thấy Yến Phi Thiên có điều hiểu lầm, Lâm Khiếu Đường không hề nghĩ nhiều, liền nói:
- Vãn bối nguyện ý bái tiền bối, nguyện làm môn hạ.
Yến Phi Thiên không nghĩ tới trước khi bản thân giải thích rõ ràng tiểu gia hoả họ Lâm này đã sảng khoái đáp ứng, trên mặt nhất thời hiện ra nét tươi cười mừng rỡ, có một đồ đệ như thế này vậy thì không cần phải sợ tật bệnh gì nữa.
- Đã như vậy. Chúng ta lập tức lên núi gặp chưởng môn sư huynh.
Căn bệnh hành hạ nhiều năm được chữa khỏi, lại nhận một đại thần y làm đồ đệ, tâm tình của Yến Phi thiên không khỏi cực kỳ vui vẻ, nóng lòng muốn báo ơn lập tức nói.
- Thật tốt quá, thật tốt quá, sau này Lâm đại ca chính là sư đệ của Linh nhi rồi!
Yến Linh bống nhiên nhảy nhót hoan hô, hưng phấn nói.
Sư đệ? Lâm Khiếu Đường bĩu mỗi. Hiển nhiên có chút khhông tình nguyện.
Yến Phi Thiên vừa muốn đứng dậy cũng không khỏi nhếch miệng cười khổ, lại ngồi xuống. Dược hiệu của Ma Phí tán đã qua. Vết mổ chưa hoàn toàn khép lại, chỉ hơi chút cử động nhất thời cả người nhói lên đau đớn.
Lâm Khiếu Đường vội vàng đỡ lấy nói:
- Tiền bối, vãn bối cũng không quá vội. Hãy chờ vết mổ hoàn toàn khép lại rồi mới lên núi, hiện tại tiền bối không tiện đi lại, phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới được.
Yến Phi Thiên khẽ gật đầu:
- Cứ theo lời Lâm tiểu huynh nói!
Ba ngày sau, vết mổ của Yến Phi Thiên đã cơ bản hồi phục. Từ khi khi bệnh đến giờ, đã mấy chục năm trôi qua, Yến Phi Thiên chưa bao giờ cảm thấy thân thể thoải mái như vậy. Sau khi vết mổ cơ bản hồi phục lập tức dẫn theo Lâm Khiếu Đường tiến vào ngọn núi cao nhất, nơi toạn lạc của mạng chính Cự Kiếm Sơn Trang. . .
Tổng đường “kiếm điện” của Cự Kiếm Sơn Trang thiết lập trên đỉnh ngọn núi cao nhất, độ cao so với mặt nước biển hơn một ngàn mét. Đứng từ xa nhìn lại trông giống như được khảm trên vách núi cheo leo.
Đi tới gần Lâm Khiếu Đường mới cảm nhận được quần thể kiến trúc này lớn đến đến mức nào, Lâm Khiếu Đường lần đầu tiên nhìn thấy kiến trúc kinh người như vậy, giống như thần điện trong thần thoại Hy Lạp, chỉ là nó ẩn chứa ý vị Đông Phương rất nồng đậm.
Cửa lớn này. . . ít nhất cũng phải có mười thước cao. Cảm giác như đây là một cung điện của người khổng lồ như Bàn Cổ đang trú ngụ.
Trên đường đi bình thường nhìn thấy rất nhiều đệ tử trong môn phái. Sau lưng mỗi người đều đeo một thanh trúc kiếm rất lớn, ngoại hình có lẽ có chút khác nhau nhưng kích cỡ hoàn toàn giống nhau.
Nếu như gặp phải người mà trên lưng không mang kiếm thì hoặc người đó có địa vị nhất định trong môn phái hoặc người đó có thực lực rất cao. Yến Phi Thiên cũng không mang kiếm trên lưng, sau này Lâm Khiếu Đường mới biết, chấp sự bởi vì công việc bận rộn nên thường không mang kiếm nhưng nếu như có chiến sự gì đó cần ra mặt, hoặc tham gia đại sự trọng yếu gì đó, tất cả môn nhân của Cự Kiếm Sơn Trang đều đeo trên lưng một thanh kiếm lớn.
Lâm Khiếu Đường cảm thấy một điều rất mới mẻ đó là, những đệ tử gặp trên đường đi hơn phân nửa đều bay trên trời, lui tới chạy đi đều áp dụng phương pháp di chuyển bằng cách phi hành, quả thực rất thần kỳ.
Cự Kiếm Sơn Trang được sáng lập hơn năm nghìn năm trước, là do một vị tiền bối đoạt được thần khí Khai Thiên Kiếm sáng lập lên, cái tên môn phái cũng vì như thế mà được đặt ra.
Tất cả các thế hệ môn nhân của Cự Kiếm Sơn Trang đều có chung một nhận thức, Khai Thiên Kiếm chính là của Cự Kiếm Sơn Trang, đó là do thượng cổ đại thần ban tặng làm bảo vật trấn phái.
Nhưng có một điều tiếc nuối là Khai Thiên Kiếm hơn năm nghìn năm qua đã hiện thế hơn năm mươi lần, Cự Kiếm Sơn Trang chỉ đoạt được nó ba lần, thế nhưng cũng chỉ giới hạn trong thời gian một năm. Cuối cùng thần kiếm sẽ hoá thạch bay đi, môn nhân của Cự Kiếm Sơn Trang cũng chỉ đành bất lực.
Năm mươi lần còn lại hơn phân nửa là trong sự tranh đoạt của các địa môn phái tốn mất phần lớn thời gian, còn chưa kịp sử dụng, thầm kiếm đã hóa thạch. Cũng có mấy lần võ tông, đạo tông hai đại tông phái lần lượt đoạt được, nhưng đều là cầm chưa nóng tay đã bay đi mất.
Yến Phi Thiên và Lâm Khiếu Đường đứng ở của đại điện yên lặng chờ đợi, một lúc sau tên đệ tử vừa vào thông báo đã đi ra, cúi đầu nói:
- Yến sư thúc, chưởng môn sư bá cho mời.
Lâm Khiếu Đường chú ý tới hai gã đệ tử đứng canh gác trước cửa, cả hai đều đã đột phá sĩ giai ngưng kết ra nội tinh, tiếp nhập sư giai. Tuy bọn họ chỉ mới sơ kỳ nhưng phải biết rằng đây chỉ là đệ tử canh gác của mà thôi.
Đai điện tuy lớn nhưng kết cấu nội bộ không hề phức tạp. Khoảng không rộng lớn đồng thời tăng thêm cảm giác thần thánh.
Tiến vào chủ đường, một trung niên nam tử mặc áo bào màu bạc ngồi dựa lưng vào chiếc ghế cao nhất, đính rất nhiều bảo thạch cuối phòng và vài gã nam tử mặc trường bào các màu đang nghị luận cái gì đó. Những người này nhìn thoáng qua đều có bộ dáng bốn năm mươi tuổi.
Người mặc trưòng bào màu bạc hiện nay chính là trang chủ của Cự Kiếm Sơn Trang, Tôn Nghĩa, đương nhiên cũng có thể gọi là chưởng môn.
Tôn Nghĩa chính là một tu võ giả trực hệ hậu đại của Tôn gia, từ hơn một trăm năm trước đã gia nhập vào Cự Kiếm Sơn Trang. Thái độ đối xử với mọi người xung quanh luôn ôn hoà chu đáo, giỏi về nối liền mọi người trong tổ chức, một thân tu vĩ cực cao đã đạt tới 9 tinh võ sư, chủ tu võ kỹ của Cự Kiếm Sơn Trang Khai Sơn kiếm quyết đã tới mức xuất thần nhập hoá, lại dung hợp thêm tổ truyền bí kỹ của Tôn gia Nhất Côn Tảo Thiên Hạ. Lấy côn thuật phối hợp với kiếm quyết. Hơn một trăm năm qua, đã sáng tạo ra một phương pháp phối hợp côn kiếm. Đạt tới hồn cấp bí tịch, thâm ảo dị thường.
Khoảng chừng tám mươi năm trước, bởi vì Yến Phi Thiên đã có một quyết sách vô cùng sai lầm, làm Cự Kiếm Sơn Trang mất đi ưu khi tranh đoạt một nguyên nhãn, mỏ quáng nguyên thạch rất lớn. Cuối cùng tổn thất hơn một trăm tên đệ tử ưu tú. Trở thành một con chó rơi xuống nước lớn nhất trong bát đại môn phái.
Sau này chỗ nguyên quáng đó bị bảy đại phát còn lại phân chia một cách hoà bình, không tiếp tục kéo dài tranh đấu, chỉ có Cự Kiếm Sơn Trang bị đẩy ra ngoài.
Đối với một trong bát đại môn phái như Cự Kiếm Sơn Trang mà nói loại chuyện này là một sỉ nhục to lớn. Bảy đại môn phái tự phân chia chính là một sự cảnh cáo. Bị đạo tông bài xích còn chưa tính, vậy mà lại bị ba võ tông môn phái còn lại hướng phía về đạo tông. Điều này đã khiến cho cao tầng của Cự Kiếm Sơn Trang chú ý tới.
Nguyên nhân chủ yếu cung là bởi vì Yến Phi Thiên trời sinh thẳng thắn và vô cùng cố chấp. Trong rất nhiều trường hợp quan hệ với các chưởng môn khác không được tốt cho lắm, thậm chí trong mắt các vị chưởng môn đó, hắn rất không vừa mắt. Lúc đó, bảy vị chưởng môn đối với Yến Phi Thiên đều có khúc mắc, hơn nữa lần phán đoán sai lầm đó gây tổn thất không nhỏ. Tất nhiên lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Sai lầm nhỏ có thể bỏ qua, cùng lắm chỉ trách phạt đôi câu nhưng lại làm chết rất nhiều đệ tử có tiềm năng lại là chuyện khác.
Lần đó không những làm cho các trưởng lão phẫn nộ, thậm chí ngay cả các nguyên lão cấp cao nhất cũng bị chọc giận, chức vụ chưởng môn của Yến Phi Thiên lập tức bị bãi miễn, còn bị đẩy đi trông coi một khu mỏ vứt bỏ. Trên danh nghĩa làm một gã chấp sự nhưng thực tế công việc này không có một đệ tử cao cấp nào phải làm.
Từ đó địa vị của Yến Phi Thiên trong môn phái xuống dốc không phanh, không thể ngẩng đầu lên được. Bản thân cũng chỉ có thể cam chịu, tu vi lại không tién thêm được bước nào. Lúc đầu Yến Phi Thiên có thể được chọn làm chưởng môn đó là do trong mắt các trưởng lão hắn là một đệ tử rất có tiềm năng trong đám đệ tử hậu bối. Tuổi còn trẻ đã đạt được tu vi 3 tinh võ sư. Muốn cho hắn tại vị trí một chưởng môn rèn luyện một phen, là một công tác chuẩn bị cho vị trí của nhân vật trụ cột sau này của môn phái. Nhưng cá tính của Yến Phi Thiên vốn không thích hợp với vị trí cao như chưởng môn một môn phái. Cái này ngược lại là hại hắn, nếu như lúc đầu không cho hắn lên làm chưởng môn, có thể ngày hôm nay hắn đã tiến nhập địa sư giai, trở thành một trưởng lão được mọi người kính ngưỡng.
Ban đầu tiềm chất của Tôn Nghĩa cũng không tính là cao nhưng cách cư xử lại được rất nhiều người tán thành nên đã được chọn làm chưởng môn. Lúc đó Tôn Nghĩa ngay cả sư giai còn chưa đạt được.
Thực sự thì lúc đó không có người để tuyển chọn, những cao thủ trong phái đều chuyên tâm tu luyện không chú ý đến “việc vặt” trong môn phái. Những đệ tử có tu chất không kém thì các trưởng lão lại không dám tuyển. Nên đã để cho gã Tôn Nghĩa này chiếm tiện nghi.
Bất quá Tôn Nghĩa xác thực là một người rất thích hợp cho chức vụ chưởng môn này. Trong tám mươi năm đã quản lý môn phái vô cùng tốt, mọi việc đều được sử lí rất gọn gàng, tài nguyên cung phụng hàng năm cho các trưởng lão tăng đáng kể.
Càng dựa vào một thân thể không có nguyên môi xuất sắc nhất củ đột phá bình cảnh bước vào cánh cửa rộng lớn sư giai. Đương nhiên chức vị chưởng môn với rất nhiều quyền hạn đã cho hắn một trợ lực to lớn.
Đối mặt với Tôn Nghĩa, Yến Phi Thiên nhiều ít có chút xấu hổ, tám mươi năm qua hai người hầu như không hề gặp mặt. Nếu không phải lần này tình huống có chút đặc thù. Yến Phi Thiên quyết không đến cầu kiến.
Tôn Nghĩa còn hoàn hảo một chút, nhưng trong mắt mấy chấp sự lại có chút bài xích Yến Phi Thiên. Quan hệ với mọi người thực sự kém đến vậy sao? Lâm Khiếu Đường thấy vậy cau mày.
- Yến sư huynh không biết có chuyện gì quan trọng hay không?
Tôn Nghĩa có vẻ tương đối bất ngờ.
Yến Phi Thiên thi lễ rồi nói:
- Chưởng môn sư đệ tại thượng, những năm gầy đây ta cảm thấy thân thể của mình ngày càng kém, lo lắng sau này ta không chịu được lâu, nên muốn thu nhận một đồ đệ để truyền y bát! Mong ngài đồng ý.
Tôn Nghĩa lại một lần bất ngờ, tính tình của vị sư huynh này hắn vô cùng rõ ràng, ngay hôm nay rốt cuộc là như thế nào mà hắn cư nhiên muốn nhận một đồ đệ, bất quá chuyện này cũng không phải là cái gì xấu. Cười cười nói :
- Sư huynh nói quá lời, nếu như người muốn nhận môn đồ, cứ việc chọn vài người trong hàng đệ tử của môn phái là được. Chỉ cần chọn được người ưng ý rồi đến thông báo cho sư đệ một tiếng là được, đâu cần sư huynh phải tự mình đến đây một chuyến như thế này.
- Ta muốn chọn một người ở bên ngoài môn phái làm đồ đệ!
Yến Phi Thiên kiên trì nói.
- Cái gì? Bên ngoài môn phái? Không thể!
Một gã chấp sự mặc áo bào mầu tro quyết không đồng ý nói, trong đôi mắt đục ngầu nhìn Yến Phi Thiên tràn ngập nét căm thù.
- Vì sao không thể?
Yến Phi Thiên nói mang theo một chút tức giận.
Một vị trung niên khác mặc trang phục thư sinh ánh mắt lạnh lùng nói:
- Đừng nói là ngoại nhân, coi như là em vợ, ngươi cũng không được phép thu làm đồ đệ, Yến sư huynh ngươi tuy rằng hiện tại mang chức vụ một chấp sự, nhưng trên thực tế chỉ là một đệ tử cao cấp. Chỉ có người khác thu ngươi làm đệ tử chứ làm gì có đạo lý ngươi được thu đồ đệ!
Yến Phi Thiên nhìn Tô Nghĩa, hơi cúi người nói:
- Chưởng môn sư đệ, Yến mỗ biết rõ bản thân thẹn với tông môn, nhưng tám mươi năm qua vẫn gián tiếp bị cấm đoán tại một quáng động vứt đi trong vùng núi phía tây bắc diện bích tư quá. Lúc sinh tiền nghĩ lại cũng chẳng lưu lại được chút gì, lẽ nào một yêu cầu cuối cùng này cũng không thể đáp ứng hay sao chứ?
Lão giả mặc áo bào màu tro lập tức chen vào nói:
- Chưởng môn sư huynh, nghiệt đồ này lúc trước đã hại chết hơn một trăm đệ tử tinh anh của bổn phái, trong đó còn có đệ tử của vài chấp sự. Ngày hôm nay nghiệt đồ này lại muốn chính mình thu đồ đệ, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Ta kiên quyết phản đối.
Tôn Nghĩa có chút khó xử nhìn hôi bào lão giả nói:
- Đinh sư đệ, tâm tình cả ngươi ta có thể lí giải được, lần đó tên tôn tử có chân ngũ nguyên môi của ngươi cũng bởi vì vậy mà ngã xuống. Bất quá việc năm đó cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi hết cho Yến sư huynh, còn có một nguyên nhân rất lớn đó là tên phó chưởng môn của Vân Tiêu Điện kéo quân đến trả thù. Chúng ta không thể mắc vào mưu kế của người khác hơn tám mươi năm qua như vậy được.
Lão giả hơi hạ thấp người nói:
- Chưởng môn sư huynh giáo huấn cũng có đạo lý riêng, chỉ là danh ngạch nhập môn năm nay sớm đã dùng hết, lần võ đạo đại hội lần này có thêm hạng mục trận pháp tổ đội, bản môn hợp nhất bốn đội ngũ, cộng thêm bốn tán nhân, tổng cộng là hai mươi sáu người, hơn hẳn năm vừa rồi, hơn nữa năm nay lại đến thời giạn thu nạp đệ tử các gia tộc, đã sớm định là năm mươi tám người được chọn, áp lực đối với các chấp sự đã rất lớn. Nếu như còn nhận thêm người vô danh bên ngoài sợ là các trưởng lão sẽ có ý kiến.