Nạp Lan U vừa mới ra khỏi cửa đại lao, Lâm Khiếu Đường khống chế hơn mười kim thủ trong nháy mắt đem cánh cửa giật tung hóa thành một mũi tên màu vành ném ra.
Lục long vẫn đang thủ hộ bên ngoài cảm giác được một cỗ nguyên lực cường đại vọt mạnh đến, vốn định ngăn lại, thế nhưng lại cảm giác được khí tức này chính là của vị hắc ám long tộc lúc trước, chỉ là lúc này khí tức có hơi chút không giống nhau, ngoài trừ khí nguyên hắc ám nồng nặc ra, dĩ nhiên còn có một tầng lực lượng thần thánh nồng đậm.
Cái này rốt cuộc là có chuyện gì sảy ra? Cho dù đã có một nghìn năm sinh mệnh nhưng lục long cũng không thể nghĩ ra được.
Ngay trong lúc lục long còn đang do dự, một đạo kim quang cực mạnh lao ra khỏi cửa đá, không có bất luận ý tứ dừng lại nào, chỉ chớt mắt một cái đã biến bay lên bầu trời đêm, nhanh chóng biến mất không thấy.
Lục long ngạc nhiên chưa bình tĩnh, thì lại có thêm một khí tức nguyên lực càng mạnh lao ra khỏi cửa đá, chính là long sư Đặng Cổ Tháp.
- Lục long ngu xuẩn, ngươi thế nào lại không ngăn cản người xâm lấn như vậy?
Đặng Cổ Tháp hổn hển nói.
- Tác Tư Na Ngõa không thể công kích đồng loại của mình.
Lục long trầm thấp trả lời.
Con ngươi của Đặng Cổ Tháp co rút lại, tựa hồ như nghĩ đến cái gì đó, tỉ mỉ suy xét lại cảm thấy không thích hợp, ám nguyên lực trên người thanh niên kia nhất định là do thi triển một loại ảo thuật che mắt nào đó, đầu lục long này thực sự quá vo dụng rồi, ngay cả thật giả cũng không thể phân biệt rõ ràng.
- Hừ, Tác Tư Na Ngõa, bản long sư một trăm năm trước đã đem ngươi từ trong tay của thần thánh cự long cứu ra ngoài, ngươi báo đáp ta như vậy hay sao chứ? Ngày nay đổi Tang Địch Tư đến, ngươi đi làm tọa kỵ của đồ đệ ta.
Đặng Cổ Tháp phẫn nộ nhìn bầu trời đêm nói, vịt đã nấu chín thế mà cứ như vậy chạy mất, làm sao có thể không đau lòng.
Lâm Khiếu Đường mang theo Nạp Lan U độn phi đến một khu rừng cách Thiên Long thành hơn một trăm dặm, Tây Tây Á đã chờ tại đó rất lâu. Ban ngày, khi Lâm Khiếu Đường phát hiện Nạp Lan U bị bắt đã thông qua cảm ứng linh hồn thông tri cho Tân Tây Á tạm thời rời khỏi Thiên Long thành.
- Sư phụ của ta đâu rồi?
Vừa mới hạ xuống đất Nạp Lan U đã vội hỏi.
Lâm Khiếu Đường dò xét xung quanh một hồi, xác nhận không có người nào đuổi theo mới nói:
- Sư phụ của ngươi đã khôi phục ký ức, không bao lâu hẳn là sẽ đến tìm ngươi.
- Các ngươi làm thể nào trốn ra được?
Nhìn Lâm Khiếu Đường bình yên vô sự, Nạp Lan U thực sự có rất nhiều điều muốn hỏi.
Lâm Khiếu Đường thản nhiên trả lời:
- Xông qua tầng thứ sáu thì có thể trực tiếp truyền tống ra ngoài.
Nghe xong lời này Nạp Lan U kinh ngạc không gì sánh được. Tầng thứ sáu. Chính là địa phương có muốn cũng không dám đến
- Các ngươi thực sự tiến vào tầng thứ sáu?
Lâm Khiếu Đường cảm giác được Nạp Lan U không thể tin nổi, lắc đầu nói:
- Không nên kích động như vậy, nơi đó ngoại trừ mấy cái thi thể ra thì không có thứ gì hết.
- Cái gì cũng không có?
Nạp Lan U lại một lần nữa bị trùng kích.
- Những lời đồn thổi qua thời gian dài đã bị khuếch đại hơn rất nhiều, khi Nạp Lan tiểu thư ngươi gặp lại được sư phụ, muốn biết tình huống cụ thể như thế nào thì hãy hỏi nàng ta, ta tìm ngươi chỉ là vì muốn đem vật phẩm của sư phụ ngươi chuyển giao cho ngươi.
Nói xong, Lâm Khiếu Đường lấy ra một đóa bạch ngọc đàm hoa lớn cỡ nắm tay trẻ con.
Nạp Lan U kinh ngạc tiếp nhận bạch ngọc đàm hoa, pháp bảo của sư phụ nàng sao không nhận ra. Nhìn thấy những vết rạn trên thiên đàm hoa, trong lòng chợt căng thẳng, ngay cả pháp bảo lợi hại nhất của sư phụ cũng suýt nữa bị hủy hoại, vậy thì tình huống lúc đỏ hẳn là rất nguy hiểm, lần thứ hai hỏi:
- Sư phụ lẽ nào lại lánh tạm đến một nơi nào đó để chưa thương?
- Nạp Lan tiểu thư, không cần quá lo lắng, pháp bảo này xác thực có chút hư hao, thế nhưng sư phụ ngươi lại hoàn hảo không tổn hại gì, cho dù có chút thương thế nhẹ, nghĩ đến chắc là đã hoàn toàn bình phục rồi, không tới một năm sư phụ ngươi chắn chắn sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó ngươi hãy đem bạch ngọc đàm hoa này giao cho nàng, thuận tiện giúp Lâm mỗ chuyển lời đến nàng, hãy nói Lâm mỗ tuyệt đối không thể hạ thủ, giờ xin cáo từ.
Lâm Khiếu Đường nói xong liền chuẩn bi ly khai.
Nạp Lan U vô ý thức nắm lấy góc áo của Lâm Khiếu Đường khẩn cầu nói:
- Lâm tiên sinh, chờ một chút, ta nghĩ muốn cầu xin ngài một việc.
Lâm Khiếu Đường sớm đã dự liệu
- Nạp Lan tiểu thư, sớm muộn gì thì ngươi cũng sẽ quay về Kỳ Đông đại lục, tất cả mọi thứ ở đây hãy buông tha đi thôi, không cần vì những thứ không cần thiết mà mạo hiểm.
Thần sắc của Nạp Lan U thoải mái, giải thích:
- Lâm tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, Phỉ Nhã thương hội bị hai phản đồ đó đoạt mất căn bản ta không để trong lòng, cũng không hề có ý tứ muốn đoạt lại, chỉ là trong tháp giao dịch sở cao cấp tại Thiên Long thành, ta có cất giấu hai loại vật phẩm trong mật thất, hai loại vật phẩm này rât trân quý ta đã tốn hao công sức, tinh lực, và cái giá phải trả rất lớn mới có thể kiếm được.
- A? La loại bảo bối gì?
Lâm Khiếu Đường hơi có chút hứng thú.
- Một khỏa “linh vương đan” và năm cây “cổ độc thi thảo”
Nạp Lan U chăm chú nói.
Nghe đến ba chữ linh vương đan, Lâm Khiếu Đường một điểm hứng thú cũng không có, biểu tỉnh hơi chút động tâm lập tức nhạt đi nhiều, còn tên của vật phẩm thứ hai tựa hồ không phải là vật quá quý hiếm gì, bất quá Lâm Khiếu Đường vẫn có chút ý tứ hỏi thăm
- “Cổ độc thi thảo” là vật gì vậy?
Nạp Lan U đối với việc Lâm Khiếu Đường không biết đến “cổ độc thi thảo” lại có chút ngoài dự định, liền hỏi ngược lại:
- Lâm tiên sinh có biết “thần thi thảo” hay không?
Tinh thần của Lâm Khiếu Đường rung lên, rất rõ ràng gật đầu. Nạp Lan U tiếp tục nói:
- “Cổ độc thi thảo” thực ra chính là một loại “thần thi thảo”, chỉ là dược thảo này lại sinh trưởng tại thi thể của thượng cổ đại thần chết bởi loại độc dược nào đó không biết tên hoặc những nơi có độc nguyên khí cường đại, thông qua việc hấp thu dinh dưỡng từ những thi thể này mà “thần thi thảo” cũng hấp thu độc lực ẩn chứa trong đó, qua nhiều năm tháng rốt cuộc đã phát sinh biến dị trở thành “cổ độc thi thảo”. Tuy rằng nó không có những công dụng thần kỳ như “thần thi thảo”, hơn nữa lại là vật kịch độc, nhưng nếu có thể đem nó luyện hóa cho tốt, bài trừ được kịch độc ra ngoài, đến lúc đó chỉ còn thần nguyên của thượng cổ đại thần, chí ít cũng có một phần ba dược lực của “thần thi thảo”, dược thảo được bài kịch độc ra ngoài trở thành vật phòng thân tuyệt hảo.
Nghe xong lời giải thích của Nạp Lan U, Lâm Khiếu Đường có thể lý giải đại khái lịch của “cổ độc thi thảo”, âm thầm suy nghĩ, cảm giác được dược thảo này nhất định có tác dụng đối với bản thân, liền nhìn Nạp Lan U nói:
- Nạp Lan tiểu thư muốn ta giúp ngươi đoạt lại hai dạng vật phẩm này đúng không?
Nạp Lan U gật đầu
- Nếu như Lâm tiên sinh nguyện ý xuất thủ trợ giúp mà nói, trong hai dạng vật phẩm này ngài có thể chọn một.
- Ta muốn ba cây “thần thi thảo”!
Lâm Khiếu Đường hầu như không cần suy nghĩ đã thốt lên.
Nạp Lan U còn đang lo lắng Lâm Khiếu Đường sẽ lựa chọn “linh vương đan”, lúc này mới yên tâm thầm thở một hơi, đồng thời lại cảm thấy kỳ quái vì sao Lâm Khiếu Đường lại chọn “cổ độc thi thảo”. Tuy nói “cổ độc thi thảo” là vạn năm thiên thảo “thần thi thảo” biến chủng mà thành, hai loại dược thảo này coi như là huynh đệ với nhau, thế nhưng tác dụng của “cổ độc thi thảo” hiển nhiên không phải một đẳng cấp so với “thần thi thảo”. Tựa như là tiểu đệ bị bệnh liệt dương và đại ca hùng hùng cương mãnh, sự khác nhau giữa chúng có thể nói là trên trời và dưới đất. Đại bộ phận nội nguyên đều bị độc nguyên tác dụng chiếm cứ, căn bản không tạo thành tác dụng gì đáng kể, ngay cả “linh vương đan” cũng còn lâu mới sánh bằng.
Đối với người có tu vi đại sư giai mà nói, “linh vương đan” mới là tiên dược chí cao, nếu như không có đan dược này thì tỉ lệ đột phá quan khẩu vào linh hồn giai có thể nói là cực kỳ bé nhỏ. Khi có đan dược phụ trợ, cho dù không chắc chắn tuyệt đối thì cũng có mấy phần cơ hội, cũng có thể đem xác suất thành công đề cao lên tới hai thành, tỷ lệ như vậy đã phi thường cao rồi.
Coi như là tu luyện giả linh hồn giai mà thu được “linh vương đan” để làm dược vật phụ trợ tu luyện thì cũng có tác dụng rất lớn, cho đến tận khi tu vi tiến vào linh hồn giai hậu kỳ thì tác dụng của linh vương đan mới từ từ giảm nhỏ. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao đan dược này có tên gọi là “linh vương đan”, cao thủ linh hồn giai hầu như đều có thể sử dụng.
- Lâm tiên sinh không cần khách khí với ta, lần này nếu không phải là Lâm tiên sinh đến giải cứu, Nạp Lan U sợ là đã bị tên long sư kia làm nhục đến tự tử, vốn nên báo đáp, chỉ tiếc là trong hoàn cảnh tha hương lại gặp tai biến đột ngột, túi tiền ngượng ngùng, vật bình thường chỉ sợ làm cho Lâm tiên sinh chướng mắt. Lại nói lại, nếu như Lâm tiên sinh đã tuyển chọn một thứ, vậy thì tiên sinh cứ lấy hết năm cây “cổ độc thi thảo” là được.
Nạp Lan U sáng khoái nói.
Lâm Khiếu Đường không nói nhiều, nhẹ nhàng gật đầu, rốt cuộc cũng tiếp thu đề nghị, lúc này quay lại Thiên Long thành hiển nhiên không phải là hành động sáng suốt, làm cách nào để lẻn vào cần phải nghiên cứu kỹ…
…
Nửa tháng sau, trong sân của khu lôi đài ngầm tại phụ cận một nơi cách trạm vận tải Thiên Long thành không xa, Pháp Mã Nhĩ một thân đầy máu ngã xuống bãi máu lớn, hắc hùng đảng đã bao vây xung quanh mọi người nơi này.
Một gã cự hán vóc người cực kỳ cao lớn, thân cao vượt quá hai thước dẫm chân lên mặt Pháp Mã Nhĩ, nhỏ nước bọt nói:
- Pháp Mã Nhĩ, ngươi cũng có ngày hôm nay a, bang phái của các ngươi không phải là lợi hại lắm hay sao chứ? Lão đại của các ngươi không phải vô địch hay sao? Như thế nào mà một điểm ôn dịch nho nhỏ cũng đánh ngã các ngươi.
Pháp Mã Nhĩ mạnh mẽ khụ vài tiếng, trong một tháng vừa qua hơn một nửa thành viên trong bang phái của hắn đã bị nhiễm bệnh, ôn dịch tàn sát bừa bãi trên dưới toàn bộ bang, thậm chí lão đại cũng không thể tránh khỏi. Ba ngày trước lão đại chung quy không chống lại được ôn dịch tấn công mà chết đi, hắc hùng đảng biết được chuyện này, toàn bộ đảng viên trên dưới xuất động tấn công, đem bang phái cảu hắn đánh đến tơi bời hoa lá, ngay cả Pháp Mã Nhĩ vốn định chạy trốn cũng lâm vào cảnh bị đối phương bắt giữ.
Pháp Mã Nhi trong bang phái coi như là một nhân vật thuộc thượng tầng, một thân tu vi không tồi, đã đạt tới 6 tinh đấu vệ, cho dù hắc hùng đảng có bao vây hắn thì cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng thê thảm như hiện tại. Đáng tiếc Pháp Mã Nhi cũng đã bị nhiễm ôn dịch năm ngày trước, sức chiến đấu giảm một mức lớn, vừa rồi thậm chí không đấu nổi với ba đảng viên hắc hùng đảng, kết quả là không bao lâu đã bị bắt giữ.
Gã cự hán có biệt hiệu Hắc Hùng, chính là lão đại của hắc hùng đảng, kiến tạo bang phái mười năm, toàn bộ khu vực phía đông Thiên Long thành chỉ có một mình bang phái của Pháp Mã Nhĩ là có thể chống lại được. Hôm nay bang phái của hắn coi như mặt trời lặn đằng tây, hắc hùng đảng tự nhiên không bỏ qua cơ hội tốt nhất cử tiêu diệt đối phương.
- Có gan thì hãy giết ta đi!
Pháp Mã Nhĩ dùng hết khí lực toàn thân giận dữ hét lên.
Hắc Hùng tăng thêm lực lượng dưới chân, hung ác cười cười:
- Đừng nóng vội, ta sẽ giết ngươi, chỉ là không phải bây giờ, ta đang suy nghĩ dùng phương pháp gì để giết chết một gã khiến người ta buồn nôn như ngươi, năm ngoái, lúc ngươi cùng lão tử tranh giành nữ nhân nhất định không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay đúng không, ha ha ha…
Phanh…, hắc hùng trong lúc cười to lại bồi thêm vào đầu Pháp Mã Nhĩ một cước mạnh mẽ. Pháp Mã Nhĩ cảm giác xương sọ của chính mình phảng phất giống như vỡ tan ra, đau đớn không gì sánh được, trong lỗ tai chỉ cảm thấy ầm ầm vang vọng, tất cả mọi thứ bên ngoài có chút mơ hồ không rõ.
- Lão đại, ta nghĩ không bằng đem hơn mười kỹ nữ đến đây, đem hắn hút khô, sau đó lại rút nội nguyên của hắn, cuối cùng nhét vào con kiến.
Một gã thanh niên tuổi còn trẻ hình dạng bỉ ổi, cười nhẹ lấy lòng đưa ra chủ ý.
Đúng lúc này, thân thể của lão đại hắc hùng đảng run lên nhè nhẹ, cảm giác có điều không thích hợp, thế nhưng lại không phát hiện ra chỗ nào không đúng, một cỗ uy áp vô hình đột nhiên phủ xuống…
Phù một tiếng, một bàn tay màu vàng từ ngực của thanh niên tuổi còn trẻ xuyên thấu ra ngoài, gã thanh niên trừng lớn con mắt nhìn ngực chính mình bị xuyên thủng, thế nào cũng không nghĩ ra bản thân lại đột nhiên chết như vậy.
Sau đó, tiếng kêu rên liên tiếp và những tiếng xương gãy vang lên. Hơn mười gã thành viên hắc hùng đảng vừa mới hoàn hảo không tổn hao gì, trong nháy mắt ngã vào trong vũng máu, kẻ yên lành chỉ duy nhất còn lại một người chính là lão đại hắc hùng đảng.
Ác bá suốt đời, Hắc Hùng chưa bao giờ phải sợ hãi như vậy, tại đầu đường xó chợ Thiên Long thành trà trộn nhiều năm, ngoại trừ lúc hướng thành vệ quân Thiên Long thành giao nộp cung phụng định kỳ thoáng sinh ra chút sợ hãi ra, nhưng lúc khác chính là đi ngang dọc khắp nơi, loại cảm giác sợ hãi này đã sớm thoát ly khỏi phạm vi ý thức của Hắc Hùng.
Một gã thanh niên mặc thanh bào, vóc người rất yếu ớt lo lắng từ bên ngoài bước vào trong, phía sau còn có một nữ tử ám dạ tinh linh.
Hắc Hùng hoàn toàn không dò xét được tu vi nông cạn của hai người này, trong lòng Hắc Hùng cả kinh, hai người này có lẽ chính là khái niệm trong mơ của hắn, tu luyên giả cấp cao?
Trong đầu Hắc Hùng mạnh mẽ hiện ra năm chữ rõ ràng, thân thể lực lưỡng nhất thời mềm nhũn, tu luyện giả cấp cao không phải là thường sinh hoạt trong hoàng cung hay sao chứ?