Đấu Y

Chương 260: Chương 260: Cứu sống.




Nhìn Lâm Khiếu Đường đang chậm rãi bước tới gần, Pháp Mã Nhi cho rằng bản thân phải chết không cần nghi ngờ, thế nào cũng không nghĩ ra được có thể nhìn thấy “chủ nhân” xuất hiện tại nơi này.

Thân thể to lớn của Hắc Hùng hoàn toàn cứng ngắc, nhìn thanh niên và ám dạ tinh linh không dám động đậy một chút.

Pháp Mã Nhĩ giãy dụa đứng dậy, khiêm tốn khom người nói:

- Ra mắt tiền bối, tiểu nhân vô dụng để tiền bối chê cười rồi.

Hắc Hùng nghe được những lời của Pháp Mã Nhĩ, thân thể không tự chủ được run run, cũng không biết lấy đâu ra can đảm, nhanh chóng hướng tới Pháp Mã Nhi ngay gần đấy, khống chế được hắn, bàn tay khổng lồ siết chặt lấy cái cổ Pháp Mã Nhi, hung ác độc địa nói:

- Đừng tới đây, nếu không ta lập tức bóp nát cổ hắn.

Lâm Khiếu Đường lãng đạm nhìn Hắc Hùng, cước bộ không hề dừng lại, tựa hồ đối với sinh tử của Pháp Mã Nhĩ căn bản không hề để trong lòng, thản nhiên nói:

- Động thủ đi!

Hắc Hùng không thể tin tưởng những gì lỗ tai hắn nghe được, hung quang trên mặt chợt lóe lên, dù sao thì cũng chết, chỉ còn cách liều mạng, bàn tay to mạnh mẽ vặn xuống dưới.

Toa…

Ngân quang hiện lên, cánh tay tráng kiện của Hắc Hùng rời khỏi cơ thể, một đạo huyết trụ điên cuồng phun ra, Hắc Hùng trừng lớn con ngươi nhìn bản thân đã cụt tay, cảm giác đau đớn còn chưa rõ ràng, phốc, một ngân ngận đã đâm thủng trái tim của hắn.

Tân Tây Á lạnh lùng nhìn thân thể to lớn đang dần dần ngã xuống, thu hồi ngân nhận lặng yên không một tiếng động lui về phía sau Lâm Khiếu Đường.

Pháp Mã Nhĩ cảm kích nhìn Lâm Khiếu Đường chân thành nói:

- Đa tạ tiền bối đã xuất thủ cứu giúp.

Lâm Khiếu Đường vẫn chưa trả lời, chỉ là nhìn Pháp Mã Nhĩ từ trên xuống dưới, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì đó, một hồi lâu mới lên tiếng:

- Ngươi đã bị nhiễm ôn dịch rồi?

- Khái…khái…khái… khái…!

Vừa nghe thấy hai chữ ôn dịch, Pháp Mã Nhĩ phản ứng có điều kiện mạnh mẽ khái mấy tiếng, đôi mắt thật sâu hãm xuống dưới tròng, thật vất vả mới dừng ho khan được, nói:

- Tiểu nhân vô năng, chỉ sợ là cái mệnh này không còn lâu nữa.

Lâm Khiếu Đường đột nhiên giơ tay hạ xuống một chưởng, đem Pháp Mã Nhĩ đánh bay ra ngoài. Pháp Mã Nhĩ còn đang ngạc nhiên thì đã ngược hướng bay giữa không trung, sau đó sáu kim thủ đột nhiên xuất hiện trong không trung, nháy mắt đã nắm lấy hai bờ vai và tứ chi của Pháp Mã Nhĩ, vững vàng khống chế hắn lơ lửng giữa không trung.

Trong ngực của Pháp Mã Nhĩ bốc lên, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, không biết Lâm Khiếu Đường muốn gì, bất quá trong mắt của Pháp Mã Nhĩ không hề xuất hiện vẻ khủng hoảng.

Lại thêm một kim thủ hình thành trong hư không, ngón trỏ của kim thủ duỗi ra tạo thành thanh đao, nhẹ nhàng cắt vào cánh tay Pháp Mã Nhĩ, một dòng máu tươi hơi chuyển sang màu đen lập tức chảy ra ngoài. Lúc này một thân ảnh chỉ cao hơn mười bốn tấc từ trong cơ thể của Lâm Khiếu Đường phóng tới, đem máu tươi của Pháp Mã Nhĩ tiếp lấy, ngưng tụ thành một huyết cầu nho nhỏ.

Kim quang trong mắt Lâm Khiếu Đường bừng sáng, đấu luyện cấp tốc vận chuyển, lấy tri thức hai kiếp người và các kỹ năng hiện tại tu luyện được, lợi dụng tâm pháp đấu luyện tổng hợp một chỗ, giống như một chiếc máy tính điên cuồng phân tích thành phần trong huyết cầu, dần dần phân rõ chủng loại bệnh độc Pháp Mã Nhĩ mắc phải.

Trên người Pháp Mã Nhĩ có rất nhiều khối ban màu đen nho nhỏ, đang có dấu hiệu nóng dần lên, bệnh trạng loại này có điểm giống như hắc tử bệnh, bất quá sau khi Lâm Khiếu Đường kiểm tra một cách tỉ mỉ mới phát hiện ra, loại bệnh độc này so với hắc tử bệnh mà hắn biết có chỗ khác nhau. Mỗi một bệnh khuẩn giống như môt tu luyện nguyên nhỏ nhỏ, bá đạo dị thường, coi như là tu luyện giả thông thường cũng khó có thể chống lại sự xâm hại của chúng.

Sau ba canh giờ, rốt cuộc thì Lâm Khiếu Đường cũng đã tìm ra phương pháp giải quyết, kim quang trong mắt dần dần mờ đi, cuối cùng khôi phục lại như bình thường.

Trải qua quá trình tôi luyện trong phế dược phòng, Lâm Khiếu Đường đối với dược thảo tại Kỳ Minh Phong coi như hiểu rõ được tám phần, không cần suy nghĩ đã có thể đem phương thuốc viết ra, rồi đưa cho Tân Tây Á nói:

- Dựa theo ghi chép đến khu giao dịch mua hết tất cả dược thảo đến đây, không nên làm cho người khác chú ý, cũng không cần mua quá nhiều, những dược thảo này chỉ là dược thảo tương đối bình thường, nếu như không tìm được đầy đủ thì có thể đến các hiệu thuốc để mua, nhưng vô luận là mua được đầy đủ hay không thì trước khi trời tối nhất định phải quay lại. Đặng Cổ Tháp đã đem một nửa binh lực trong Thiên Long thành nắm trong tay, lão gia hỏa này hẳn là đang phái người truy tìm chúng ta, trong lúc ngươi đi mua thảo dược nhất định phải cẩn thận.

Tây Tây Á hơi hơi gật đầu, đội tóc giả lên, cấp tốc đi ra ngoài cửa.

Tân Tây Á làm việc, Lâm Khiếu Đường vô cùng yên tâm. Nữ tử này đối với mọi việc xung quanh cực lỳ lạnh lùng nhưng tâm tư kín đáo, cảnh giác dị thường, vĩnh viễn duy trì tâm tính khẩn trương, tựa hồ như thế giới tùy thời rơi vào tình trạng hủy diệt.

Bị Lâm Khiếu Đường treo lơ lửng lâu như vậy, Pháp Mã Nhĩ rốt cuộc chịu không nổi hôn mê, trước khi màn đem buông xuống, Tân Tây Á bình yên quay trở về, cũng đã mang tới đầy đủ dược thảo mà Lâm Khiếu Đường cần.

Lâm Khiếu Đường đem những dược thảo này tụ tập một chỗ, trực tiếp đem nội dương dẫn độ làm lô đỉnh, nội dương đem toàn bộ dược thảo bao vây lại, giống như một đỉnh lô thực chất bắt đầu tiến hành luyện hóa dược thảo.

Tuy rằng với tu vi đại sư giải thì không thể đem nguyên linh phóng xuất ra ngoài cơ thể, thế nhưng trong cơ thể Lâm Khiếu Đường lại có hai nguyên linh, một là nội dương, một là nội linh, chỉ cần bảo lưu một thứ trong cơ thể thì sẽ yên ổn không tổn hao gì.

Nội dương so nội linh không giống nhau, không hề có trạng thái linh thể hình người, chỉ giống như môt viên cầu nho nhỏ rất đơn thuần, màu sắc do thuộc tính nguyên lực của tu luyện giả quy định.

Thuộc tính thủy chính là màu lam, thổ thuộc tính là màu vàng đất, hỏa thuộc tính lại là màu trắng, mộc thuộc tính là màu xanh hoặc nâu, kim thuộc tính là màu trắng bạ hoặc có lẽ là màu vàng kim.

Hỏa thuộc tính nguyên lực của Lâm Khiếu Đường là mạnh nhất, vì vậy màu sắc của nội dương là màu trắng, giống như môt mặt trời nho nhỏ. Bât quá sự khác nhau giữa nội dương của đại sư giai so với chân dương của linh hồn giai khác biệt rất nhiều, chân dương không những được cho là linh hồn phân thân, hơn nữa càng đầy đủ chân thực hơn, thậm chí còn có thể biến đổi thành nhiều hình thái khác nhau.

Trải qua thời gian ba ngày luyện hóa, chín khỏa dược hoàn màu trắng dần dần ngưng tụ thành hình bên trong nội dương, Lâm Khiếu Đường thu hồi nội dương, đem khỏa dược hoàn nhét vào trong miệng Pháp Mã Nhĩ đang hôn mê, giúp hắn nuốt xuống.

Ước chừng sau thời gian một chén trà nhỏ, Pháp Mã Nhĩ chậm rãi mở hai mắt, nhìn qua tuy rằng còn rất uể oải, nhưng trạng thái tinh thần so với trước rõ ràng không giống nhau. Pháp Mã Nhĩ kỳ quái quan sát bản thân, đơn giản hoạt động tay chân một chút, cảm giác có lực hơn rất nhiều, không còn vô lực như trước, những điểm hắc ban chán ghét trên người cũng đã nhạt đi rất nhiều, đang ở tốc độ cực nhanh dần dần tiêu giảm.

Cánh tay Lâm Khiếu Đường nhấc lên, cách không nâng Pháp Mã Nhĩ vừa định quỳ xuống, sau đó nói:

- Ta muốn ngươi đi làm cho ta một chuyện!

- Xin tiền bối cứ nói!

Pháp Mã Nhĩ rất tích cực.

Đừng nói là một chuyện, cho dù trăm chuyện đi nữa, Pháp Mã Nhĩ cũng tuyệt đối không từ chối. Trước đó Pháp Mã Nhĩ có tiền tài, hiện nay lại có được cuộc sống đáng quý, thanh niên trước mắt rõ ràng chính là phụ mẫu tái sinh của hắn, thiên thượng thần tiên, ôn dịch này đã tàn phá toàn bộ đại lục hơn một năm qua, cho tới bây giờ chưa từng nghe được trường hợp nào có người đem bệnh nhân mắc ôn dịch trị hết, coi như là cao nhân của hai đại giáo hội cũng thúc thủ vô sách.

Pháp Mã Nhĩ trà trộn xã hội nhiều năm, con mắt nhìn người coi như chính xác, thanh niên trước mắt này có thể đem bệnh bất trị thuốc đến bệnh trừ, hiển nhiển bản linh cực cao, ý ít thì phương diện y thuất so với những người gọi là cao nhân của Minh Tây đại lục này cao minh hơn nhiều, chỉ riêng điểm này thôi, đi theo người này tuyệt đối không sai lầm.

- Giúp ta đi trộm hai vật phẩm!

Thần sắc của Lâm Khiếu Đường hơi có chút thần bí nói.

- Vật gì vậy?

Nhãn thàn của Pháp Mã Nhĩ sáng lên.

- Ngươi không cần biết nó là cái gì, đến lúc đó chỉ cần nhìn theo ánh mắt của ta mà hành động, chỉ một người ngươi sợ là thiếu, có thể tìm được vài người trợ giúp hay không?

- Này…

Pháp Mã Nhĩ có hơi chút do dự.

- Tìm không được nhân thủ? Trước kia ngươi không phải là thành viên của bang phái gì đó hay sao? Thoạt nhìn địa vị trong bang còn không thấp.

Lâm Khiếu Đường kỳ quái nói.

Pháp Mã Nhĩ lắc đầu thở dài:

- Tiền bối có chỗ không biết rồi, một tháng trước bang phái của vãn bối có không ít người nhiễm phải ôn dịch, lúc đó Hắc Hùng đảng thừa cơ mà vào, đem chúng ta một lướt bắt hết, hiện tại đã không còn bao nhiêu người, cho dù tìm được thì sợ là bọn họ đang trong tình trạng nguy kịch không làm được gì.

- Đại khái tìm được bao nhiêu người?

Lâm Khiếu Đường truy hỏi.

Pháp Mã Nhĩ suy nhĩ một chút rồi nói:

- Hẳn là có thể tìm được trên dưới mười người.

- Đưa họ cùng nhau tới đây!

Lâm Khiếu Đường quả đoán nói.

- Thế nhưng…

Pháp Mã Nhĩ có chút do dự, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, kinh hỉ nói:

- Lẽ nào tiền bối định trị liệu cho bọn họ?

- Nhanh chóng đem người đến là được!

Lâm Khiếu Đường thục giục.

Sau khi Pháp Mã Nhi ly khai, Tân Tây Á lần thứ hai cầm phương thuốc ra ngoài, bất quá lần này Tân Tây Á không đi bao lâu đã quay trở về, dược thảo trong tay còn muốn nhiều hơn lần trước.

Có kinh nghiệm luyện chế lần đầu tiên, khi Lâm Khiếu Đường luyện chế lần thứ hai, rõ ràng vô cùng thuận buồm xuôi gió. Khi Pháp Mã Nhĩ đem người tìm được đến nơi thì Lâm Khiếu Đường đã đem hơn hai mươi khỏa đan dược màu trắng luyện chế hoàn thành.

Những người mà Pháp Mã Nhĩ triệu tập đến hơn phân nửa là bị khiêng vào trong, số còn lại thì có thể miễn cưỡng bước di, tất cả mọi người hắn tìm đến đều đã có dấu hiệu nhiễm ôn dịch.

Thế nhưng khi đã đem người đến lôi đài ngầm, Pháp Mã Nhĩ liền ngây dại, thế nào cũng không tìm ra tiền bối ở đâu, phảng phất giống như biến mất khỏi thế gian.

- Pháp Mã Nhĩ, thần y mà tiểu tử ngươi nói đang ở chỗ nào? Tại sao ta lại không nhìn thấy đâu cả?

Một thanh niên tráng hán nhìn sân lôi đài ngầm rộng trống trải ẩm ướt chất vấn.

- Pháp Mã Nhĩ ngươi không phải là bị bệnh đến mụ đầu rồi chứ!

Lại có thêm một trung niên hán tử bị nhiễm ôn dịch chưa sâu khinh thường nói.

Những người khác cũng đã bắt đầu gào thét om sòm, tuy rằng cả đám đều đã bị nhiễm ôn dịch, thế nhưng trước giờ đều là những nhân vật liều lĩnh, cho dù đang bị bệnh không nhẹ thế nhưng vẫn không đổi được loại khí tức lưu manh cố hữu.

Pháp Mã Nhĩ trừng mắt nhìn đám người này nhưng cũng không có cách nào, hiện tại bang phái chỉ còn những phần tử nòng cốt này còn sống sót, thực thiệu thiếu một chút thì nhiễm bệnh vài ngày là đi, những người còn lại đều có tu vi tương đối khá, địa vị trong bang so với hắn không kém hơn bao nhiêu, nếu không phải bọn họ nhìn thấy dấu hiệu ôn dịch trên người Pháp Mã Nhĩ đã biến mất không ít, vậy thì tuyệt đối không nghe những lời kêu gọi của Pháp Mã nhĩ mà tới đây.

- Pháp Mã Nhĩ, tên tiểu tử nhà ngươi, lúc này là lúc nào rồi mà còn đùa giỡn với chúng ta. Trong cái địa phương này cũng có thần y, ngươi con mẹ nó khi chúng ta là ngu ngốc a, chúng ta đi, thực con mẹ nó xui…

Tiếu Ân đã từng là nhị bả thủ trong bang phái hổn hển nói.

Mấy gã khác còn dùng đôi mắt bệnh nhân oán hận nhìn về phía Pháp Mã Nhĩ…

Pháp Mã Nhĩ cảm thấy kỳ quái, nhìn sân rộng không có đến một bóng người kinh ngạc đến đờ người ra, sao lại không có người ở đây cơ chứ? Lẽ nào tiên bối có chuyện gì đó khẩn cấp, tạm thời ly khai?

Tiếu Ân vừa mới xoay người định bỏ đi, hai kim thủ đột nhiên xuất hiện tại bờ vai của hắn, nhẹ nhàng trảo xuống, liền đem thân thể của hắn nâng bổng khỏi mặt đất, nhanh chóng bay tới giữa sân rộng.

Tiêu Ân không ngừng bay cách mặt đất khá xa quá sợ hãi, còn đang không biết chuyện gì đang sảy ra, thì một khuôn mặt tuẫn lãnh xuất hiện trước mắt. Lâm Khiếu Đường tách miệng của hắn ra, đem một khỏa dược hoàn đẩy vào trong.

Tiếu Ân muốn nhổ ra nhưng không kịp, khỏa dược hoàn màu trắng phảng phất giống như được bôi một tầng dầu mỡ, xẹt một cái đã chui sâu vào trong bụng của hắn, dược hoàn vừa vào bụng, trên vai Tiếu Ân buông lỏng, từ trên không trung rớt xuống, đặt mông thân mật tiếp xúc mặt đất.

- Phi phi phi…, *** tiểu tử thối, ngươi cho lão tử ăn cái gì vậy?

Tiếu Ân rất không có giác ngộ hùng hùng hổ hổ nói.

Những người khác cũng ngơ ngác nhìn thanh niên đang huyền phù trên không trung, phi hành đối với những tu luyện giả cấp thấp như bọn hắn mà nói, đó chính là một loại tiên thuật truyền thuyết.

Ngay trong lúc mọi người còn đang đờ người, hơn mười kim thủ bỗng nhiên xuất hiện, nhanh chóng dùng các loại thủ đoạn, đem dược hoàn màu trắng bá đạo tống vào trong miệng tất cả mọi người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.