Tất cả mọi người bị tài nghệ thần kỳ của Lâm Khiếu Đường làm cho kinh sợ, cho dù bi ép buộc nuốt chửng thứ gì đó không biết tốt hay xấu thế nhưng tất cả vẫn trong trạng thái kinh ngạc ngây ngốc.
Trong mắt bọn họ thì cao giai tu luyện giả giống như thần tiên trên trời, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
- Mã Khắc Tư, hắc ban trên người ngươi đang dần dần biến mất.
Đột nhiên có người cả kinh kêu lên.
Tiếng hét này đã lôi tất cả mọi người từ trong trạng thái ngây ngốc kéo trở lại, đoàn người nhất thời rối tung lên, mỗi người đều phát hiện ra bản thân đang có biến hóa, hắc ban dần biến mất, trạng thái tinh thần so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, mấy người vừa mới được khiêng vào thậm chí có thể đứng lên đi lại, bụng cảm thấy đói.
Phốc…, một tiếng đánh rắm không hề che đậy đột nhiên phát ra, một cỗ hôi thối không gì sánh dược tràn ngập không khí xung quanh.
- Mót quá, mót quá…
Một gã đại hán cấp bách hô lên, nhanh chóng xông ra ngoài.
Chỉ chốc lát hơn phân nửa số người đứng đây đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài tìm nhà xí, độc tố trong cơ thể cần đi theo đường phía sau bài tiết ra ngoài, hiệu lực dược tính giằng co tới hơn một canh giờ, đám người Pháp Mã Nhĩ gọi đến rốt cuộc cũng đã ổn định lại.
Lúc này không một ai dám tiếp tục kêu rống gào thét, vừa rồi còn đang trong trạng thái vô cùng uể oải khi bị nhiễm ôn dịch, hiện tại có cảm giác giống như vừa mới tỉnh khỏi giấc mơ, thậm chí không thể tin được ôn dịch cứ như vậy được bài trừ ra khỏi cơ thể.
Thần sắc của Pháp Mã Nhĩ hiện rõ nét đắc ý nồng đậm, phảng phất như đang nói: “Hiện tại thì tin tưởng ta chưa nào?”
Từ đầu đến cuối, Lâm Khiếu Đường vẫn lẳng lặng huyền phù trong không trung nhìn đoàn người, đông một tiếng, có người đột nhiên quỳ rạp xuống dưới đất, hướng về phía Lâm Khiếu Đường vừa ho vừa nói:
- Tiền bối, cầu mong ngài cứu thê tử và hài tử của chúng ta, bọn họ cũng đã bị nhiễm ôn dịch rồi, sợ là sắp không chịu nổi.
Tiếp đó, càng thêm nhiều người quỳ xuống, yêu cầu của tất cả hoàn toàn giống nhau. Lâm Khiếu Đường cau mày, bỗng nhiên ý thức được tựa hồ như bản thân đã quên đi cái gì đó, nếu như chuyện bản thân chữa trị được ôn dịch này truyền ra ngoài thì sợ là hắn đừng mong yên ổn ở chỗ này.
- Các ngươi hãy đứng lên trước, chỉ cần các ngươi đáp ưng ta hai chuyện, ta tự nhiên sẽ ra tay cứu người nhà các ngươi.
Lâm Khiếu Đường nhấc tay lên, một cỗ lực lượng nho nhỏ tràn ra như sóng, đem toàn bộ đám người đang quỳ gối nâng dậy.
- Tiền bối, ngài có chuyện gì cứ nói, chỉ cần chúng ta có thể làm, coi như là lên núi đao xuống biển lửa, chúng ta cũng tuyệt đối đi làm.
Tiếu Ân vỗ vỗ bộ ngực nói.
Lâm Khiếu Đường hướng Pháp Mã Nhĩ đơn giản truyền âm vài điều, Pháp Mã Nhĩ liên tục gật đầu, sau đó nói với mọi người:
- Tiền bối để cho mọi người đến đây là vì có hai chuyện cần mọi ngươi đi làm. Chuyện thứ nhất chính là phải đi trộm hai dạng vật phẩm tại Phỉ Nhã thương hội, chuyện thứ hai chính là phải đem sự tình tiền bối chữa bệnh cho mọi người bảo mật một cách tuyệt đối, không được phép để lộ phong thanh ra ngoài.
Ba ngày tiếp theo, Lâm Khiếu Đường lại luyện chế thêm một ít dược hoàn màu trắng, tạm thời đặt tên cho nó là “hắc khứ đan”. Hơn hai trăm khỏa được mang ra ngoài, thiếu chút nữa thiếu, thực sự không ngờ tới chỉ có hơn hai mươi người lại có thể có nhiều thân nhân như vậy.
Bất quá mấy ngày khổ cực của Lâm Khiếu Đường không hề uổng phí, đám tiểu lưu manh suốt ngày trà trộn đầu đường xó chợ này rốt cuộc đã mang về được rất nhiều tin tức có giá trị.
Đặng Cổ Tháp quả nhiên có hành động rất mạnh, vận dụng lực lượng cực lớn của Long Thạch đế quốc để tìm kiếm tung tích Lâm Khiếu Đường trong phạm vi toàn bộ quốc gia, bất quá nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Đặng Cổ Tháp nằm mơ cũng không hề nghĩ ra được căn bản Lâm Khiếu Đường không ly khai Thiên Long thành nửa bước.
Nguyên lai Đặng Cổ Tháp là quốc sư của Long Thạch đế quốc, đã từng phụ tá qua tam đại Long Thạch đại đế, địa vị cực kỳ cao. Có được toàn bộ tài nguyên tu luyện trong Long Thạch đế quốc làm hậu thuẫn cho bản thân, lại có thêm bản lĩnh chuyên môn thu phục cự long, tại Long Thạch đế quốc có thể nói là hô mưa gọi gió, coi như là long kỵ sĩ mạnh nhất của Long Thạch đế quốc hiện nay, hắc ám long kỵ Tát La Gia cũng có chỗ không bằng.
Hiện tại Long Thạch đế quốc bị một hồi ôn dịch rất lớn làm cho sứt đầu mẻ trán, thực lực quốc gia tổn hao một mức lớn, đám quý tộc hầu như không thể chống đỡ được, hoàn toàn dựa vào sự trợ giúp của Đạt Khắc giáo để duy trì chút tàn hơi còn lại, thế nhưng Đạt Khắc giáo lại đang có xu thế vận dụng toàn bộ lực lượng chiến tranh với Lai Đặc giáo, bởi vậy sự trợ giúp rất có hạn.
Ôn dịch tàn sát bừa bãi tựa hồ như không hề có chừng mực, lúc đầu chỉ là người thường không thể chống đỡ được bệnh độc mà chết đi, thế nhưng hiện tại những tu luyện giả cấp thấp cũng đã bắt đầu không chống lại được, thậm chí còn có một số tu luyện giả cao cấp không chịu nổi sự tập kích của ôn dịch mà nhiễm bệnh.
Để phòng ngừa ôn dịch tiến thêm một bước khuếch tán tràn lan hơn, các quốc gia trong Minh Tây đại lục đã tự động phong bế lẫn nhau. Bởi vì Long Thạch đế quốc là nơi khởi nguồn bệnh dịch, nên chính là quốc giai chịu tai họa nghiêm trọng nhất, bên ngoài hầu như đã phong tỏa tất cả sự lưu thông, liên hệ với Long Thạch đế quốc.
Địa long kỵ sĩ đoàn và phi long kỵ sĩ đoàn Long Thạch đế quốc cũng chỉnh bởi vì tràng ôn dịch này mà hầu như đã bị phế bỏ, long tộc cấp thấp hầu như không thể chống lại được bệnh độc cường đại mà tử thương quá nửa.
Trận ôn dịch khủng khiếp này và mẫu thuẫn không thể điều hòa giữa hai đại giáo hội, đã tạo cơ hội cho ước muốn độc bá một phương của Đặng Cổ Tháp có cơ hội thực hiện. Thực tế hắn đã đem toàn bộ hoàng thất của Long Thạch đế quốc giam lỏng trắng trợn, thậm chí còn đuổi hai vị cự long kỵ sĩ ra khỏi Thiên Long thành, bởi vì cự long đã nhiễm phải ôn dịch, mà kỵ sĩ nếu như không có tọa kỵ thì sức chiến đấu giảm đi một mức lớn, chỉ đành phải ngậm ngùi rời khỏi thành.
Đạt Khắc giáo đối với chuyện này cũng coi như mở một con mắt nhắm một còn mắt, ai thống trị Long Thạch đế quốc đối với bọn họ mà nói không trọng yếu, chỉ cần đúng hạn giao nộp đủ cung phụng là được. Tại phương diện này Đặng Cổ Tháp tự nhiên không keo kiệt, từ mấy tháng trước hơn phân nửa nguyên thạch trong quốc khố Long Thạch đế quốc đã bị hắn lấy đi vừa dâng tặng cửa ngầm vừa cung phụng ngoài ánh sáng. Đối với nội loạn trong Long Thạch đế quốc, Đạt Khắc giáo chọn thái độ trầm mặc không lên tiếng.
Trong toàn bộ Long Thạch đế quốc người có thể chống lại được Đặng Cổ Tháp chỉ còn có hắc ám long kỵ Tát Gia La, thế nhưng không biết vì sao, vị long kỵ có địa vị cực cao của Long Thạch đế quốc này, ba tháng trước vẫn luôn trốn kỹ trong đại thành lớn thứ hai Long Thạch đế quốc Dặc Khảm Tư không hề thấy xuất hiện bên ngoài, tựa hồ như rất khiếp sợ. Bất quá cho dù là như vậy thì Đặng Cổ Tháp cũng không muốn cùng vị hắc ám long kỵ này sẽ rách mặt, hai bên đang dùng một loại tình thế rất vi diệu đây đó giằng co lẫn nhau…
Sau khi đem tình hình cơ bản của Long Thạch đế quốc lý giải thấu triệt, Lâm Khiếu Đường đơn giản hướng Pháp Mã Nhĩ dặn dò một vài chuyện, sau đó mang theo Tân Tây Á suốt đêm phi hành rời khỏi Thiên Long thành, hướng về phía bắc, một thị trấn nhỏ cách đó hơn bốn trăm dặm.
- Chủ nhân, chúng ta nhất định phải ở chỗ này biểu lộ ra ngoài hay sao?
Tân Tây Á xuất hiện một chút biểu tình lo lắng cực kỳ hiếm hoi.
- Chỉ cân chúng ta tranh thủ được thời gian một ngày một đêm là được rồi, sau khi Đặng Cổ Tháp mang theo bộ hạ rời khỏi Thiên Long thành thì Nạp Lan U sẽ có được cơ hội thuận lợi thu lại hai dạng vật phẩm đó!
Lâm Khiếu Đường rất tin tưởng nói.
- Thế nhưng thị trấn nhỏ này thực sự các Dặc Khảm Tư thành quá gần rồi, nếu như làm cho cả Tát La Da cũng tới nơi này, sợ là chúng ta không thể ứng phó được.
Tân Tây Á tựa hồ như rất e ngại vị hắc ám long kỵ chưa lộ mặt này.
Lâm Khiếu Đường cười cười nói:
- Ta lúc nào nói qua muốn chính diện cùng với bọn họ đối địch, không cần hắc ám long kỵ xuất động, hai chúng ta cũng không phải là đối thủ của Đặng Cổ Tháp, bất quá nếu như dùng chiến thuật đánh du kích mà nói, vậy thì cần phải bàn lại, chỉ xét riêng phương diện tốc độ ta còn có chút nắm chắc.
Cái gọi là biểu lộ kỳ thực rất đơn giản, Lâm Khiếu Đường chỉ cần vào trong thị trấn nhỏ nghênh ngang tiêu sái dạo một vòng là được, danh tiếng của hắn sớm đã truyền đến khắp nhang cùng ngõ hẻm trong toàn bộ Long Thạch đế quốc. Bình dân bách tích có thể không quá mức để ý, thế nhưng quan viên lính tráng của đế quốc, sớm đã đem hình dáng khuôn mặt của hắn nhớ kỹ trong đầu, phải biết rằng, nếu như có thể bắt sống hắn mà nói, rất có thể lấy được một bút thưởng phẩm cực lớn, còn nếu như đánh chết thì vật phẩm thưởng cho cũng tương đối khả quan.
…
Nạp Lan U sớm đã ngụy trang thành một tiểu lưu manh đầu đường xó chợ theo đám người Pháp Mã Nhĩ sáng sớm đã lẻn vào Phỉ Nhã giao dịch sở. Bị hoàn cảnh chung toàn đại lục ảnh hưởng, nơi giao dịch cực kỳ hoang vắng, cực kỳ tiêu điều.
Pháp Mã Nhĩ mang theo hơn hai mươi gã huynh đệ trong bang tiến nhập Phỉ Nhã giao dịch sở từ phía sau, rất quang minh chính đại, cả đám người tùy tiện vừa nói vừa cười, đưa tới không ít ánh mắt chú ý. Bất quá sau khi dò xét tu vi của đám người này thì các quản lý cho rằng sinh ý tới cửa lại thất vọng cười khinh thường. Đám tiểu lưu manh nho nhỏ này mà cũng dám đến nơi này nháo nhào, chỉ sợ gặp phải một tu luyện giả cao cấp tính tình không tốt nào đó đánh cho một trận no đòn.
- Đứng lại! Nơi này là khu giao dịch cao cấp, ngươi có tu vi dưới sư giai không được tiến vào!
Một gã bảo vệ canh cửa hung hãn ngăn cản đám người Pháp Mã Nhĩ.
Cho dù là bảo vệ canh cửa thì cũng đã có tu vi ít nhất là sư giai trung kỳ, tự nhiên không phải là đám tiểu lưu manh chỉ có tu vi vệ giai như Pháp Mã Nhĩ có thể trêu chọc vào, nếu là trước đây người của khu giao dịch nhất định sẽ đánh chết Pháp Mã Nhi ngay tại chỗ, hắn tuyệt đối không thể bước vào nửa bước. Pháp Mã Nhĩ biết rõ, nơi này so với thế giới mà mình đang sống là hai lĩnh vực hoàn toàn không giống nhau.
Bất quá, ngày hôm nay Pháp Mã Nhĩ lại không hề lộ vẻ sợ hãi, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười sáng lạn nói:
- Tiền bối, chúng ta tới đây là muốn làm một bút giao dịch.
Bảo vệ canh cửa nhíu nhíu mày, rất không nhịn được nói:
- Các ngươi ở bên ngoài sân rộng là có thể giao dịch được rồi, ở đây không tiếp đón tu luyện giả cấp thấp.
Trên mặt Pháp Mã Nhĩ lộ vẻ khó xử, làm bộ do dự môt chút, hơi tới gần bảo vệ canh cửa, thần bí nói nhỏ:
- Tiền bối, thứ ta mang tới sợ là không đơn giản, ngươi xem, ta dẫn theo nhiều tiểu đệ đi cùng như vậy, chính là sợ bị người khác cướp đoạt. Ngày hôm qua vẫn bối tiêu dao một đêm, hừng đông trở về nhặt được một chiếc nhẫn, tiểu nhân tuy rằng là người thô lỗ, thế nhưng đối với cảm ứng nguyên lực coi như còn biết chút ít. Chiếc nhẫn này theo như vãn bối cảm ứng thì tuyệt đối không đơn giản. Vì vậy không dám lộ liễu mang trên người đã trực tiếp đi tới nơi này, nếu như đưa chiếc nhân ra ngoài, chỉ sợ là cao giai tu luyện giả lập tức phát hiện ra, sẽ lấy mất cái mệnh nhỏ này của tiểu nhân, ngài biết đến…
Nhìn thấy Pháp Mã Nhĩ thần thần bí bí như vậy, không chờ cho hắn nói xong, bảo vệ canh cửa đã thuận tiện nói:
- Lấy ra nhìn xem.
Pháp Mã Nhĩ cực kỳ cẩn thận đưa tay đưa vào trong lồng ngực móc ra một chiếc nhẫn lung lay nhoáng lên trước mặt bảo vệ canh cửa, đôi mắt của gã bảo vệ sáng ngời, hắn cũng cảm giác được chiếc nhẫn này tuyệt đối không bình thường. thuận tiện nói:
- Ngươi ở chỗ này chờ một lát, ta đi vào trong thông báo một tiếng.
Nhìn bóng lưng của gã bảo vệ canh cửa Pháp Mã Nhĩ khẽ cười một chút, quay mặt hướng về phía Nạp Lan U lẫn trong đám đông giơ ngón tay cái biểu thị đãn thành công, Nạp Lan U chỉ gật đầu nhè nhẹ coi như là đã đáp lại.
Nạp Lan U nữ giả nam trang, trên mặt bôi một lớp tro bụi, mái tóc cũng độn thêm một vòng, trong cơ thể đã được Lâm Khiếu Đường dùng nguyên lực của hắn ngăn chặn khí tức phát ra, nhìn qua nhiều nhất chỉ cảm ứng được là một tiểu lâu la tu vi vệ giai sơ kỳ kém cỏi mà thôi.
Chỉ chốc lát gã bảo vệ canh cửa đã quay trở về, phía sau còn có một thiếu phụ đi theo, Nạp Lan U vừa nhìn thấy thiếu phụ này thì sâu trong nội tâm không thể kìm chế nổi giận dữ vô cùng, thế nhưng chỉ có thể nghẹn trong lòng mà thôi.
Vị thiếu phụ xinh đẹp này chính là Duy Lạp, người tiếp đãi Lâm Khiếu Đường khi hắn đến Phỉ Nhã giao dịch sở lần đầu tiên, Lạc Phỉ cùng với nữ tử này đã cùng nhau phản bội Nạp Lan U, phân biệt xà vào lòng của Đặng Cổ Tháp và đồ đệ của hắn La Địch Ni Áo, trở thành thị tỳ của thầy trò hai người đó.
Duy Lạp lần thứ hai bảo Pháp Mã Nhĩ lấy chiếc nhẫn ra quan sát, khi nhìn thấy chiếc nhẫn tỏa ra quang mang màu xanh yếu ớt, trên mặt Duy Nap nhất thời ngẩn ra, đây chính là bảo bối của La Sát quốc chế tạo ra “trấn thiên giới”, có thể trong nháy mắt giúp người sử dụng bộc phát ra thực lực cao gấp ba lần, bất luận là chức nghiệp gì cũng có thể sử dụng. Đây chính là trang bị phụ trợ thượng phẩm, đặc biệt trong thời khắc nguy cơ, nó tuyệt đối là một lựa chọn để bảo mệnh.
Vẻ chấn kinh trên mặt Duy Nạp chỉ duy trì trong thời gian ngắn liền khôi phục lại như bình thường, mê người cười nói:
- Vị tiên sinh này, thỉnh đi theo ta.
- Chờ một chút!
Pháp Mã Nhĩ đột nhiên bối rối nói.
Duy Nạp quay lại nhì gã thanh niên có đầu tóc khá dài, dung mạo coi như không tồi, có chút bất mãn nói:
- Còn có chuyện gì không thích hợp hay sao?
Pháp Mã Nhĩ làm bộ khẩn trương bắt đầu nói:
- Tiền bối, các huynh đệ của ta có thể vào được cùng hay không? Ta một người thực sự có điểm sợ hãi.
Duy Nạp bừng tỉnh cười nói:
- Phỉ Nhã thương hội chúng ta chính là một trong ba thương hội lớn nhất toàn bộ Minh Tây đại lục, cũng không phải là một chợ đem hạ tam lưu, ngươi sợ cái gì? Sợ chúng ta đoạt mất bảo bối của ngươi hay sao?
Pháp Mã Nhĩ vội vàng trả lời:
- Tiền bối, tiểu nhân không phải có ý tứ này, chỉ là tràng diện nào mà tiểu nhân chưa thấy qua, trong lòng có chút đắn đo không chính xác.
Duy Nạp nhìn lướt qua đám người đang chờ đợi phía sau Pháp Mã Nhĩ, tất cả chỉ là một đám tiểu lưu manh không cần nhắc tới mà thôi, coi thường thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía trấn thiên giới mà Pháp Mã Nhĩ còn đang cầm trên tay, nói:
- Cùng nhau vào đi, bất quá khi đi không được gây ra tiếng động lớn, lại càng không được làm loạn trong này, nếu là ai đó làm trái với quy củ, đừng tránh bảo tiêu của bản thương hội nặng tay.
- Dạ dạ dạ…
Pháp Mã Nhĩ thở ra một hơi dài rất rõ ràng, liên tục gật đầu nói.
Theo Duy Nạp, mọi người cùng nhau tiến vào một phòng khách tầng một giao dịch tháp, bên trong không có người nào, chỉ có một vị thanh niên kỵ sĩ anh tuấn nhàn nhã ngồi trên ghế khách nhân, đang tự thưởng thức chén trà trong tay.
Nạp Lan U lẫn trong đoàn người hơi hơi kinh hãi, La Địch Ni Áo thế nào lại ở chỗ này, lẽ nào tin tức có sai lầm hay sao?
Đặng Cổ Tháp đã tự mình đi tróc nã Lâm tiên sinh rồi cơ mà, cư nhiên không mang theo đồ đệ bảo bối đi cùng.
- Duy Lạp, thế nào lại mang nhiều người tiến vào như vậy?
Lạc Phỉ từ trên lầu hai chậm rãi đi xuống, nhìn phòng khách đột nhiên náo nhiệt kỳ quái hỏi.
Duy Nạp bước lên trước hướng về phía Lạc Phỉ nói:
- Đám người này không biết là có được vận *** chó gì, cư nhiên nhặt được một kiện trấn thiên giới.
- A?
Thần sắc Lạc Phỉ hơi hơi biến đổi, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nghe nói La Sát quốc để điều tra xem đệ nhất dũng sĩ Bỉ Mông tộc Khăn Long tiến vào “ma tháp cấm địa” chết như thế nào nên đã phái ra một gã tiên tri, một tháng trước đột nhiên tiến vào Thiên Long thành, có thể là lão gia hỏa đó đánh rơi?
Duy Lạp mặc kệ là ai đánh rơi, thanh âm thấp hơn vài phần nói:
- Đám côn đồ nho nhỏ này có lẽ không biết giá trị thực tế của trấn thiên giới, chúng ta có thể tùy tiện đưa ra chút đồ vật để trao đổi, có để đem bọn chúng đuổi đi, bút buôn bán này tuyệt đối kiếm lời lớn lại không hề tốn kém bao nhiêu sức lực.
Lạc Phỉ gật đầu, liếc mắt nhìn La Địch Li Áo đang ngồi một bên, đột nhiên truyền âm cho Duy Lạp nói:
- Ngươi đến quấn lấy La Địch Ni Áo, ta không muốn cho hắn biết chúng ta có được trấn thiên giới, Đặng Cổ Tháp và tiểu tử này không thể tin tưởng hoàn toàn được, chúng ta phải lưu lại chút thủ đoạn đề phòng.
Duy Nạp hơi hơi gật đầu, nở nụ cười thật tươi hướng về phía La Địch Ni Áo bước đi, La Địch Ni Áo cũng tham lam nhìn về thân thể đang lắc lư cùng đôi nhũ phong rõ ràng không hề có bất cứ thứ gì rằng buộc phía trước của Duy Lạp.
La Địch Ni Áo đang vô cùng phiền muộn vì sư phụ không chịu phái hắn thống lĩnh phi long kỵ sĩ đoàn đi tróc nã tội phạm quan trọng nhất, hôm nay đến đây cũng chỉ vì muốn tìm Duy Lạp giải buồn, về nhóm tiểu lưu manh đột nhiên tiến tới, thực tế cũng có vài phần hiếu kỳ, bất quá khi Duy Lạp ép sát người, dùng đôi ngọc thố to tròn mềm mại chặt chẽ ép lên cánh tay của hắn, La Địch Ni Áo lập tức đem tất cả mọi chuyện vứt ra sau đầu, đôi tay tham lam lập tức vươn ra vuốt ve đôi kiều động căng tròn, nhẹ nhàng cười rồi cùng Duy Lạp đi vào phòng trong.
Thấy Duy Nạp đã thành công hấp dẫn La Địch Ni Áo, Lạc Phỉ liền mang theo đám côn đồ lên trên tầng thứ hai. Bọn người này cho dù có tới mấy trăm người đi nữa cũng không tạo ra được uy hiếp gì đáng kể đối với Lạc Phỉ, chỉ là để cho bọn họ tham quan một chút tầng thứ nhất và tầng thứ hai xem khí thế Phỉ Nhã thương hội như thế nào.
Trước đó Nạp Lan U còn đang lo lắng làm sao để lên được tầng thứ hai, lúc này mới thờ phào, bản thân lo lắng có chút dư thừa rồi. Lúc ban đầu khi Nạp Lan U cất giấu “linh vương đan” và năm cây “cổ độc thi thảo” cũng là vì nghĩ đến trường hợp bản thân gặp tao ngộ nào đó, giấu ở một nơi bí mật cũng chưa chắc đã được an toàn tuyệt đối, địa phương vô cùng bại lộ hiển nhiên không thể được, vì vậy Nạp Lan U đã đem hai dạng vật phẩm đó cất giấu trong một hố nhỏ trong tường tàng hai tháp giao dịch, lại càng đặt thêm một tầng pháp trận phong bế mà sư phụ nàng trước kia ban cho nàng, để tránh khỏi việc hai vật phẩm này tỏa ra nguyên lực khiến cho người khác phát hiện.
Khi tới tầng thứ hai Lạc Phỉ để cho Pháp Mã Nhĩ chờ đợi một lát, bản thân liên đi lên tầng thứ ba, tựa hồn như muốn lấy thứ gì đó.
Tầng thứ hai có hai gã thủ vệ, đều đã có tu vi sư giai trung kỳ, bất quá hai gã thủ vệ này đối với Nạp Lan U không hề có uy hiếp đang kể gì, lại thêm Pháp Mã Nhĩ, Tiếu Ân một đám người quấy nhiễu, căn bản không nhìn thấy phía sau đoàn người rốt cuộc là có chuyện gì sảy ra.
Mượn đám người quấy nhiễu tầm nhìn, Nạp Lan U lập tức hành động, khi Nạp Lan U tìm được hai dạng vật phẩm thu vào trong trữ vật giới chỉ, trong lòng thầm thở một hơi nhẹ nhõm, ít nhiều tầng thứ hai này cũng có pháp trận phong bế sư phụ ban cho, mới có thể giấu kín được đồ vật mà không bị người khác phát hiện ra, bằng không chỉ xét riêng trình độ xảo diệu giấu kín đến đâu đi nữa thì cũng tuyệt đối không thể tránh khỏi sự dò xét của nguyên thức tu luyện giả cấp cao. Vừa nghĩ đến sư phụ, dung nhan Nạp Lan U đột nhiên tối sầm lại, có cảm giác phiền muộn nói không ra lời.
Khi Lạc Phỉ trở về, trong tay cầm theo hai dạng vật phẩm, một kiện là khinh khải (giáp nhẹ), một thanh trường kiếm, đưa vào trong tay Pháp Mã Nhĩ nói:
- Hai dạng trang bị này, đều là những trang bị thượng phẩm mà cao thủ đấu khí mơ ước có được, một kiện là tinh linh chi khải, một một kiện là ải nhân chi kiếm, đều qua tay danh sư chế tạo ra, về mặt phòng ngự và tấn công có thể gia trì thêm 50% hiệu quả.
Pháp Mã Nhĩ giống như nông dân vào thành kinh hô:
- Trời ạ, ta nằm mơ cũng muốn bản thân có được một kiện khinh khải như thế này.
Lạc Phỉ khinh miệt nhìn Pháp Mã Nhĩ đang hô tô gọi nhỏ, bỗng nhiên minh bạch được vì sao có một số người vĩnh viễn chỉ có thể sinh hoạt tại tầng thấp nhất của kim tự tháp, hiển nhiên là vấn đề của cảnh giới tư tưởng, một kiện khải giáp vớ vẩn như thế này mà cũng ngạc nhiên, thực sự là không có kiến thức mà.
Pháp Mã Nhĩ nhìn sang khinh khải, lại nhìn chiếc nhẫn trong tay nói:
- Tiền bối, có thể cho ta thêm một ít nguyên thạch hay không?
Lạc Phỉ nhướng mày
- Ngươi muốn bao nhiêu?
Pháp Mã Nhĩ nuốt nước miếng nói:
- 10 có thể chứ?
Lạc Phỉ kinh ngạc, còn đang định chờ bọn người này sử dụng công phu sư tử ngoạm, cư nhiên chỉ cần 10, bất quá nét mặt vẫn hơi hơi co lại nói:
- Chiếc nhẫn này kỳ thực cũng không có tác dụng quá lớn, chỉ là môt kiện pháp giới tăng thêm hai mươi phần trăm pháp nguyên lực mà thôi, nếu như trao đổi tinh linh chi khải và ải nhân chi kiếm chúng ta đã thiệt một chút rồi.
Pháp Mã Nhĩ nhìn về phía các huynh đệ phía sau, cực kỳ luyến tiếc đem khinh khải đưa trở lại, không tình nguyện nói:
- Vậy thì ta đến thương hội khác xem thế nào!
Lạc Phỉ vung tay ra, đưa tới một túi nguyên thạch:
- Câm!
Pháp Mã Nhĩ đếm một chút, nhất thời mặt mày rạng rỡ, cúi đầu khom lưng nói:
- Cảm tạ tiền bối, cảm tạ tiền bối.
Vừa nói, Pháp Mã Nhĩ liền cầm theo khinh khải và thanh kiếm cùng mọi người hướng cánh cửa bước ra khỏi căn phòng.
- Đứng lại!
Lạc Phỉ đột nhiên lạnh lùng kêu lên.
Pháp Mã Nhĩ nghi hoặc xoay người lại nói:
- Tiền bối còn có chuyện gì hay sao?
Sắc mặt của Lạc Phỉ cực kỳ lạnh lùng
- Nhẫn đâu?
- Ha ha!
Pháp Mã Nhĩ bắt đầu khô khốc cười, chiếc nhẫn trong tay đã đưa tới.
Lạc Phỉ tiếp nhận trấn thiên giới kiểm tra, xác nhận không lầm, hèn mọn nhìn đám người đang cuồn cuộn đi xuống dưới lầu, nhẹ nhàng xoay xoay trấn thiên giới trong tay khinh thường nói:
- Một đám ngu ngốc.
…
Môt chỗ biên cảnh phía tây bắc Thiên Long thành, một vị thanh niên sắc mặt tuấn lang mặc áo bào màu xanh, ôm một nữ tử ám dạ tinh linh lẳng lặng huyền phù trong không trung, trước mặt đang có một con hắc ám cự long dài đến hơn ba mươi trượng chặn lại phía trước, trên đỉnh đầu hắc ám cự long còn có một nam tử sắc mặt tái nhợt nhưng mỹ lệ đến dị thường, đúng vậy, chỉ có thể dùng từ mỹ lệ để hình dung hắn, chứ không phải là anh tuấn.