Đấu Y

Chương 265: Chương 265: Cứu giúp lẫn nhau.




Nguyên linh của Tân Tây Á cực kỳ không ổn định, thân thể càng dần càng đen. Biết rằng nếu như cho Lâm Khiếu Đường đủ thời gian nghiên cứu, hẳn là hắn có thể tìm được phương pháp giải quyết, thế nhưng tình trạng của Tân Tây Á đã cực kỳ khẩn cấp, làn da đang biến hóa với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện rõ một tia lo lắng, đang muốn dùng lực lượng cường đại hơn nữa dẫn độ nội linh, thanh âm của hắc ám cự long lại lần thứ hai truyền vào nguyên thức của hắn.

- Tu luyện giả cường đại, để hoài báo, Phí Đức Nỗ Tư sẽ dùng hắc ám tẩy lễ để giải cứu bằng hữu của ngươi!

Tát La Gia cả kinh nói:

- Phí Đức Nỗ Tư, ngươi điên rồi sao? Lần dùng hắc ám tẩy lễ trước đó còn không đến ba tháng, dưới tình huống nguyên khí chưa hoàn toàn khôi phục như hiện tại, ngươi lại sử dụng nó mà nói, ngươi nhất định sẽ chết đó.

Pdlt nhìn thoáng qua Tát La Gia, không hề hối hận nói:

- Phí Đức Nỗ Tư có thể vứt bỏ đi tôn nghiêm, nhưng tuyệt đối không thể vứt bỏ hứa hẹn, Tát La Gia ngươi nhất định phải hảo hảo sống cho tốt, coi như là để hắc ám kỵ sĩ còn tồn tại, lại thêm hi vọng của ngươi nữa.

Pdlt nói xong, đôi cánh to lớn mạnh mẽ vỗ, từ trên cao lao xuống dưới đất, Lâm Khiếu Đường cũng bay theo sau, Tát La Gia không còn sự lựa chọn nào khác, dưới sự khống chế mạnh mẽ của ba mươi sáu kim thủ đồng thời hạ xuống sơn lâm

Tân Tây Á lẳng lặng nằm trên mặt đất, hắc ám cự long sừng sững đứng một bên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm ngôn ngữ cực kỳ khó đọc, Lâm Khiếu Đường một chút cũng không nghe hiểu.

- Tu luyện giả cường đại, ta cần có một đoạn thời gian để hoàn thành hắc ám tẩy lễ, trong thời gian này nhờ ngươi bảo hộ sự an toàn cho Tát La Gia, Phí Đức Nỗ Tư cảm giác được phía xa xa có một cỗ khí tức nguyên khí cực kỳ cường đại đang đến gần, không biết là có người phát hiện ra chúng ta hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Hắc ám cự long bỗng nhiên ngừng đọc chú ngữ nói.

Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn bầu trời.

- Ngươi cứ yên tâm, nhất định ta sẽ không để cho bất kỳ ai quấy nhiễu đến ngươi.

Hắc long nhẹ nhàng gật đầu một cái, trong đôi mắt nhất thời bắn ra một đạo kim quang thẳng tắp lao vào thân thể Tân Tây Á đang nằm trên mặt đất, đem nàng bao phủ hoàn toàn trong màn quang mang.

Xa xa xác thực có một cỗ khí tức nguyên lực cường đại đang di chuyển tới gần, trong trạng thái lo lắng, Lâm Khiếu Đường đã lấy ma pháp trận lúc trước A Mạn Đạt lưu lại cho hắn, kích hoạt ma pháp trận đem phương viên mấy nghìn trượng xung quanh che dấu.

- Thả ta ra!

Tát La Gia đột nhiên quát to một tiếng.

Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn Tát La Gia người đầy vết thương, bĩu môi vung tay lên, ba mươi kim thủ trong nháy mắt biến vào hư không.

Tát La Gia oán hận co duỗi tay chân, trong miệng không biết đang nhỏ giọng lầm bầm cái gì đó, đột nhiên Tát La Gia lao tới Lâm Khiếu Đường cách đó không đến hai trượng, trong tay không biết từ khi nào đã nhiều hơn một thanh trủy thủ.

Thấy người này ngoan cố không thay đổi như vậy, Lâm Khiếu Đường có chút giận dữ, ánh mắt chợt lóe lên, mạnh mẽ nghiêng người tránh né, một quyền đánh thẳng vào cái bùng mềm mại của Tát La Gia.

Biểu tình của Tát La Gia hơi hơi vặn vẹo, phun ra một ngụm nước chua thật lớn. Giơ trủy thủ lại muốn phản kích, thế nhưng sau gáy đột nhiên bị va chạm mạnh, không thể cầm chắc được trủy thủ trong tay té ngã ra mặt đất.

- Trước khi bệnh tình của ngươi lành lặn lại, ngươi tốt nhất không nên cố gắng động thủ vô ích!

Lạnh lùng nhìn Tát La Gia té ngã trên mặt đất, Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói, vượt qua thân thể đang co rúm lại đi đến bên cạnh ngồi xuống tại chỗ.

Tát La Gia xấu hổ và giận dữ nhìn gã thanh niên tóc đen mắt đen cách đó không xa, dôi mắt xinh đẹp phun trào xấu hổ, giận dữ và oán khí vô bờ, một tay ôm bụng, một tay xoa xoa gáy, giãy dụa muốn đứng dậy, thế nhưng đúng lúc này, Tát La Gia chỉ cảm thấy trong ngực truyền đến từng trận đau đớn kịch liệt, toàn thân giống như bị thiêu đốt, khó chịu đến cực điểm.

Tính cách quật cường làm cho Tát La Gia không hề rên rỉ một tiếng, thế nhưng cảm giác đau đớn lại không ngừng truyền đến ý thức mẫn cảm, khuôn mặt vốn tái nhợt lúc này đã hoàn toàn không có huyết sắc, giống như một người chết băng lãnh và thê lương.

- A…!

Một tiếng gầm rú bén nhọn phát ra xông thẳng trời cao, Tát La Gia rốt cuộc đã không chịu nổi sự đau đớn sâu trong linh hồn của mình, hét thật to.

Lâm Khiếu Đường vừa mới nhắm hai mắt lại dưỡng thần, lúc này hơi hơi mở ra, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại chậm rãi nhắm mắt lại.

- A…!

Lại thêm một tiếng kêu rên thống khổ hơn, Tát La Gia cực kỳ đau đớn khó chịu, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng xé rách y phục chính mình.

Da thịt trắng hồng như ngọc bên trong y phục sau khi xé rách lộ hết ra ngoài, trong làn da hiện rõ những vết đen li ti, phảng phất giống như những con kiến đang bò trong cơ thể.

Tát La Gia nhìn thấy cách đó không xa có một cành cây đại thụ bị gãy, dốc hết khí lực toàn thân lao tới, so với việc chịu đựng cảm giác sống không bằng chết này, có lẽ thống khoái một lần tốt hơn nhiều.

Ba, một tiếng thanh thúy, Tát La Gia chỉ cảm thấy sau đầu một trận đau nhức, trước mắt tối sầm liền mất đi tri giác, yên lặng ngã trên mặt đất.

Nhìn Tát La Gia bị bản thân đánh cho hôn mê, Lâm Khiếu Đường chậm rãi ngồi xổm xuống, tỉ mỉ kiểm tra thật kỹ những vết đen li ti trên thân thể Tát La Gia, đem Tát La Gia xoay ngược trở lại, nhất thời Lâm Khiếu Đường cảm thấy kinh hãi.

Y phục trên người bị chính Tát La Gia xé rách đến không còn bao nhiêu chỗ che, chỉ còn lại vài chỗ được mảnh vải tơ tằm rách nát che phủ, trước ngực có một đôi nhũ phong cao ngất nguy nga ngẩng cao, nàng di nhiên là một nữ nhân.

Lâm Khiếu Đường vô cùng ngoài tưởng tượng, lại có chút thoải mái, một nam nhân làm sao lại có một khuôn mặt mỹ lệ đến như vậy, chỉ là trước đây hắn quá chú tâm đến chiến đấu và suy nghĩ cách chạy trốn, trong lúc nhất thời hắn đã quên mất vài chi tiết đặc thù của nam nhân.

Lâm Khiếu Đường ngồi xổm trước thân thể ngạo nhân đầu những vết đen li ti, trong đầu không sinh ra một chút tạp niệm nào, dò xét kiểm tra một lúc, kết luận được Tát La Gia rõ ràng bị nhiễm phải bệnh độc của ôn dịch biến dị, so với bệnh độc của mấy người Pháp Mã Nhĩ bị mắc phải còn muốn lợi hại hơn gấp trăm lần.

Lâm Khiếu Đường lấy ra một khỏa “hắc khứ đan” nhét vào trong miệng của Tát La Gia, lợi dụng nguyên lực trực tiếp đưa đan dược vào bụng của nàng, lúc trước Lâm Khiếu Đường đã luyện chế khá nhiều “hắc khứ đan”, hiện tại còn hơn chục khỏa.

Bất quá Tát La Gia bị nhiễm ôn dịch đã khá lâu, bệnh độc đã biến dị thành một loại khác, cực kỳ hung hãn, Lâm Khiếu Đường chưa biết “hắc khứ đan” bình thường có thể chữa khỏi bệnh tình của nàng hay không. Thế nhưng mặc kệ, nói như thế nào đi nữa, cho dù không trị được hoàn toàn hẳn là cũng có thể kìm hãm được phần nào bệnh tình phát tác.

Quả nhiên không được bao lâu, hắc ban trên người Tát La Gia đã biến mất không ít, thế nhưng gần như chỉ duy trì được hơn nửa canh giờ, hắc ban lần thứ hai bắt đầu dày đặc. Lâm Khiếu Đường lại đưa thê một khỏa “hắc khứ đan” vào người Tát La Gia, lúc này thời gian duy trì chỉ được đến một nửa.

Lâm Khiếu Đường hơi kinh ngạc, năng lực tiến hóa của bệnh độc này thực sự quá mạnh mẽ, lúc này không tiếp tục kéo dài, đơn giản lấy ra toàn bộ “hắc khứ đan”, dẫn nội dương làm đỉnh lô, đem hơn mười khỏa “hắc khứ đan” dung nhập vào một chỗ, ngưng luyện lại, lại dung nhập thêm một chút độc nguyên của nội linh.

Một canh giờ sau, một khỏa siêu cấp “hắc khứ đan” đã thành hình. Hiện tại tâm pháp đấu luyện đã được Lâm Khiếu Đường tu luyện đến lô hỏa thuần thanh, hoàn toàn dung nhập vào trong nguyên thức, sử dụng thuận buồm xuôi gió, có khả năng tùy thời mà ứng biến.

Tát La Gia không chỉ bị nhiễm ôn dịch mà trước đó nàng còn bị thương khá nặng, tựa hồ như chính do nàng tu luyện có vấn đề, lại còn có thêm một cỗ hắc ám nguyên lực từ bên ngoài trùng kích hỗn loạn.

Lâm Khiếu Đường đem nội linh của hắn dẫn độ vào trong cơ thể của Tát La Gia hút hết độc nguyên, dùng nguyên lực của bản thân đem một ít độc nguyên bức ra ngoài cơ thể, tuy rằng không thể thanh trừ được hoàn toàn thế nhưng coi như được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Khí sắc của Tát La Gia rõ ràng chuyển biến tốt hơn rất nhiều, khôi phục lại một chút huyết sắc, hắc ban trên người vẫn nồng đậm như cũ, thế nhưng rõ ràng tình trạng thân thể so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

Ngay khi Lâm Khiếu Đường đem siêu cấp “hắc khứ đan” đẩy vào trong cái miệng nhỏ thì đôi mắt màu xanh nhạt yêu mị đột nhiên mở ra, hiện rõ sự khủng hoảng dày đặc, đề phòng nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Lâm Khiếu Đường không quan tâm, tay kia mạnh mẽ nắm lấy cằm của Tát La Gia, ra sức bóp mạnh, khiến cho cái miệng nhỏ nhắn mở ra, ngón tay bắn tới, đan dược tinh chuẩn bắn thẳng vào trong cái miệng đang mở, Tát La Gia vô ý thức ngậm miệng lại, bị động đem thứ vừa mới bắn vào cổ họng của nàng nuốt xuống.

- Phi phi… ngươi cho ta ăn cái gì?

Tát La Gia khẩn trương nói.

Lâm Khiếu Đường nhìn Tát La Gia từ trên xuống dưới, muốn quan sát xem hắc ban trên người nàng sau khi nuốt siêu cấp “hắc khứ đan” rốt cuộc có thể biến mất hay không.

Tát La Gia cúi đầu nhìn, bản thân dĩ nhiên đang xích lõa hoàn toàn, nhất thời thẹn quá hóa giận.

Ba…

Một cái bạt tai nặng nề đặt trên khuôn mặt của Lâm Khiếu Đường

Lâm Khiếu Đường nhất thời phát hỏa, nhấc tay định đánh trả, thế nhưng khi nhìn thấy Tát La Gia bất khuất ngẩng đầu nhìn mình, ngửa mặt nhìn không hề né tránh, hốc mắt rõ ràng mông lung một mảnh, cánh tay vừa mới giơ lên liền chầm chậm thu lại. Lâm Khiếu Đường sờ sờ vào má của mình, hướng về phía khác bước đi.

Tát La Gia ngồi dưới đất ngẩn người, đột nhiên cảm thấy trong cơ thể xảy ra những biến hóa nghiêng trời lệch đất, cảm giác đau đớn lúc trước đã hoàn toàn biến mất không thấy, nguyên linh dần dần khôi phục sinh cơ, hắc ám nguyên lực trước đó vẫn di lưu trong cơ thể sau khi trải qua hắc ám tẩy lễ hầu như đã biến mất không còn, chỉ còn lại một chút chỉ cần bản thân khôi phục lại thì có thể dùng nguyên linh hoàn toàn tịnh hóa.

Một kiện trường bào từ trên trời nhất thời rơi xuống người Tát La Gia, Tát La Gia nhìn trường bào sửng sốt một chút, tựa hồ như đã minh bạch cái gì đó, trong lòng nhất thời vô cùng xấu hổ, nhưng mà càng kinh ngạc nhiều hơn. Nếu như là nội thương của nàng có thể trị hết thì cũng bình thường thôi, chỉ cần có người nào đó có tu vi cao thâm nguyện ý xuất thủ trợ giúp, đều có thể đem lượng nguyên lực hỗn loạn trong cơ thể nàng bình ổn lại, thế nhưng bệnh độc ôn dịch biến dị trong cơ thể nàng dĩ nhiên đã chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa theo thời gian, trạng thái cơ thể lấy tốc dộ cực nhanh dần dần khôi phục, trong bụng cảm thấy ấm áp.

- Xin lỗi!

Lâm Khiếu Đường đang đả tọa chậm rãi mở mắt ra, liếc mắt vừa nhìn, chỉ thấy Tát La Gia đã hoàn toàn khôi phục lại tư thái một nữ nhân mỹ lệ, khuôn mặt không hề có chút biểu tình nhắm mắt lại.

- Ngươi có thể đối phó được với ôn dịch?

Ngôn ngữ của Tát La Gia rất ôn hòa, bao hàm một chút hiếu kỳ.

Không có hồi âm …

- Tức giận?

Vẫn như cũ không có hồi âm…

- Ngươi hẳn không phải là tu luyện giả của Minh Tây đại lục đúng không?

Tát La Gia đã sửa đổi thái độ cực kỳ căm thù lúc trước, liên tục đưa ra những câu hỏi, tuy rằng không có bất luận câu trả lời nào, thế nhưng nàng vẫn vô cùng nhiệt tình.

Mặt trời lặn phía tây một ngày một đêm, cứ như vậy mà trôi qua, dưới màn đêm, Tát La Gia đã nhóm lên một đống lửa, lẳng lặng ngồi bên cạnh Lâm Khiếu Đường, thỉnh thoảng lại hỏi một câu, bất quá tất cả các câu hỏi đều trở thành lời lẩm bẩm của một mình Tát La Gia.

Hừng đông hiện lên, trong sơn lâm phát ra một tiếng long ngâm, một đạo quang mang màu đen từ trên trời phủ xuống, thẳng tắp bắn vào trong sơn lâm, chiếu xạ vào thân thể Tân Tây Á.

Con ngươi của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ mở ra, chỉ nhìn thấy cách đó không xa, thân thể hầu như đã hoàn toàn biến thành lân giáp màu đen của Tân Tây Á chậm rãi bay lên, dưới sự chiếu rọi của quang mang, làn da lân giáp hóa của ngàng chậm rãi thoái hóa bóc ra…

Bồng, thân thể của Tân Tây Á bắn ra một cỗ trọc khí (khí bẩn), sau đó quang mang màu đen biến mất.

Ầm ầm, thân thể to lớn của hắc ám cự long không chống đỡ được nặng nề ngã xuống đất, đem mấy cây đại thụ xung quanh đè gãy, phát ra những tiếng ầm ầm thật lớn.

- Phí Đức Nỗ Tư!

Tát La Gia kinh hô một tiếng vọt tới.

Thân ảnh của Lâm Khiếu Đường chợt lóe, chỉ chốc lát đã xuất hiện bên cạnh Tân Tây Á. Tân Tây Á không thể tin tưởng mở to đôi mắt nhìn vào hai tay chính mình, đối với bản thân đã lấy lại được sinh cơ cảm thấy không thể tin tưởng được, kỳ thực từ khi Đặng Cổ Tháp triệu hoán ra ma vật ma giới đả thương nàng, Tân Tây Á đã chuẩn bị tư tưởng bản thân phải chết không hề nghi ngờ.

Hắc ám cự long vô lực té ngã trên mặt đất, ánh mắ nh hòa nhìn Tát La Gia tóc tai bù xù, cũng không nói ra lời, trong vòng ba tháng đã liên tục sử dụng hai lần hắc ám tẩy lễ, cho dù hắc ám cự long cường đại cũng không thể chịu đựng nổi sự tiêu hao quá to lớn này, sinh mệnh dường như bị xói mòn ra hư không, dần dần biến mất.

Tát La Gia vô cùng thống khổ, lúc này một bàn tay to đột nhiên đặt lên trên cái đầu to lớn, một cỗ hắc ám nguyên lực dâng trào không hề keo kiệt vận chuyển, truyền thẳng vào trong cơ thể suy yếu cực độ của Phí Đức Nỗ Tư…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.