Đấu Y

Chương 540: Chương 540: Danh dương Chu Võ (5).




Tuy muốn làm rõ ràng, thế nhưng trong lòng chúng nữ tu Thanh Phong Môn càng thêm sợ hãi, thanh niên mặc tử bào kia rốt cuộc còn bao nhiêu con bài chưa lật, mỗi một lần xuất hiện là một lần đả kích mạnh mẽ, lần lượt đánh đổ từng bức tường trong nội tâm chúng nữ tu.

Lâm Khiếu Đường cho đám Tham Thị Thú tụ lại bên người chính mình, không cho một con nào phóng đi, những tiểu vật này hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng chính Lâm Khiếu Đường cũng không rõ ràng lắm, hơn nữa Lâm Khiếu Đường cũng không muốn giết chết mấy gã đại tu sư này, bởi thù hận không phải quá sâu, không nhất thiết đi tới mức tận cùng, chỉ cần đạt được tác dụng uy hiếp là đủ rồi.

Bất quá con Phật Tịch Điểu kia Lâm Khiếu Đường lại không dự định buông tha, ống tay áo lần thứ hai rung lên, một đạo quang mang màu xám cấp tốc bắn ra.

Nguyên bản Phật Tịch Điểu coi như bình ổn, nhưng khi nhìn đến quang mang màu xám xuất hiện, lập tức kêu to rồi bay lên cao tránh xa, thế nhưng khó tránh khỏi tốc độ cực nhanh của quang mang màu xám.

Phật Tịch Điểu hét thảm lên một tiếng, đã bị một con tiểu điêu màu xám cắn đứt cổ, sau đó tiếp tục kẹp xuống một ngọn núi rồi dùng mỏ xé từng miếng ăn, biểu tình có vẻ rất thỏa mãn.

Nhìn linh thú của mình bị ăn thịt, hòa thượng gầy gò giận dữ, một bàn tay thật lớn lập tức hạ xuống, hét lớn:

- Phật thủ ấn!

Một chiếc phật thủ ấn rộng chừng một trượng lập tức từ trên trời áp xuống hướng tiểu điêu, khí thế hừng hực, hẳn là hòa thượng gầy gò đang muốn báo thù cho sủng vật của mình.

Thần sắc Lâm Khiếu Đường chợt đổi, hóa quyền thành trảo, một tử kim thủ ước chừng một trượng lập tức bắn đi.

Trong hư không hai bàn tay thực lớn va chạm một chỗ, tuy đôi bên tương xứng, thế nhưng trên trên tử kim thủ bỗng nhiên cháy lên một ngọn tử hỏa, trong phút chốc liền đốt trụi phật thủ ấn.

Cùng lúc đó, hòa thượng gầy gò trên cao thổ ra một bụm máu, hẳn đã bị nội thương.

Ba gã đại tu sư còn lại tuy vô cùng sợ hãi trong lòng, nhưng thân là đại tu sư không cho phép bọn họ lùi bước, đang muốn khởi xướng công kích thêm một lần nữa.

Trong lúc đó, tử mang trên người thanh niên mặc tử bào vụt sáng, hơn mười mũi tử kim theo bốn phương tám hướng phân chia phóng về phía Mạc Tương Chân Nhân, Khô Minh Thượng Nhân và Thường Bạch Sơn.

Ba người nhất thời hoảng hốt, vội vàng nghênh đón, trong hư không truyền đến tiếng chấn hưởng đinh tai nhức óc, hơn nữa chấn động còn càng lúc càng kịch liệt.

Các loại pháp bảo trên không trung mỗi lúc kích đấu càng thêm kịch liệt.

Ầm!

Ba tiếng nổ lớn hợp lại thành một, phát ra âm ba khiến hơn mười ngọn núi xung quanh bốn phía bị gẫy ngọn.

Thái Tương Chân Nhân, Khô Minh Thượng Nhân và Thường Bạch Sơn đồng thời bị chấn xa hơn trăm trượng, trên khóe miệng ba người đều xuất hiện một vệt máu, một cánh tay của Thường Bạch Sơn càng vô lực lắt lẻo một bên, hiển nhiên đã bị bẻ gãy.

Các loại pháp bảo trên không trung lũ lượt tán đi, sắc mặt thanh niên mặc tử bào hơi chút tái nhợt nhưng thần thái vẫn tự nhiên như trước, tựa hồ cũng không thương tổn gì nhiều.

Trận chiến này cũng không phải duy trì liên tục trong thời gian dài, nhiều nhất chỉ có khoảng bốn nén hương mà thôi, thế nhưng toàn bộ quá trình chiến đấu lại kinh tâm động phách, hoành tráng vô cùng, chỉ tiếc người xem lại rất thưa thớt, tất cả cũng chỉ có hơn chục người mà thôi.

Năm gã đại tu sư bị đánh nội thương không thể hoàn thủ đành phải dừng tay. Nếu còn muốn tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ đến nguyên linh cả năm người cũng phải thương tổn, ngày sau cho dù khôi phục lại tu vi thì cũng sẽ bị ảnh hưởng thật lớn, nghiêm trọng hơn, thậm chí trực tiếp hạ xuống một cảnh giới từ địa vương hậu kỳ biến thành địa vương trung kỳ, nếu thân thể còn hư hao nghiêm trọng vậy càng thêm đau khổ hơn, bắt buộc phải đoạt xá, tu vi thêm lần nữa hao tổn một giai vị.

Lâm Khiếu Đường thu hồi pháp bảo của mình, triệu hồi Tham Thị Thú và Cửu Thiên Tử Hoàng Điêu, lập tức cất giọng nói:

- Lâm mỗ và chư vị cũng không có thù ận, ngày sau không nên tùy ý phát ra tham niệm nữa, các ngươi đi thôi!

Năm gã đại tu sư còn đang huyền phù trên không trung nghĩ đối sách, cũng không nghĩ rằng đối phương đơn giản nói ra một câu như vậy, cả năm người nhất thời nhìn nhau không biết làm sao.

Thấy mấy người bất động, khí nguyên trên người Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên đại phát, không gian bốn phía đều khẽ run lên.

- Thế nào? Các ngươi còn muốn Lâm mỗ hạ sát thủ sao?

Thân hình năm vị đại tu sư không tự chủ được khẽ chấn động. Thụ thương nặng nhất là hòa thượng gầy gò, hai tay chắp hình chữ thập (十), than nhẹ một tiếng nói:

- Thí chủ tâm tịnh như gương, lão nạp xấu hổ, cáo từ!

Có người thứ nhất, người thứ hai liền rất dễ dàng. Thái Tương Chân Nhân dùng tay che ngực, không nói gì hết, lập tức rời đi.

Nhãn thần Khô Minh Thương Nhân vẫn âm lãnh, nhưng bên trong còn ẩn chứa một tia đáng tiếc và bất cam, đương nhiên đối với tổn thất ngày hôm nay càng đau lòng không ngớt. Thế nhưng thanh niên mặc tử bào lại có thực lực quá mức cường thế, ngay cả khi hắn dùng tới thủ đoạn độc ác của quỷ tu cũng phải chùn bước, nếu còn tiếp tục liều mạng hiển nhiên là làm điều ngu ngốc. Lúc này mới nuối tiếc hóa thành một đạo quang mang màu đen biến mất.

Một bên cánh tay của Thường Bạch Sơn đã bị đánh gãy, phải lập tức tiến hành điều dưỡng, bằng không nếu quá một ngày dẫu hắn có là một võ tu đi nữa cũng khó tránh khỏi tàn phế, bởi vậy nên không nói lời nào lập tức hóa thân thành quang mang biến mất.

Bốn trong số năm người đã rời đi, chỉ còn lại Linh Dược Lão Tổ, thần sắc chần chờ chưa muốn ly khai. Chờ sau khi bốn người kia rời đi hẳn mới không chút tự nhiên mở miệng nói:

- Lâm đạo hữu thần thông cái thế, là đương đại cao nhân, sợ rằng chỉ có hàng nhất lưu như Vũ Thái Đấu mới có thể cùng so sánh. Văn mỗ tự cảm không bằng. Lần này đến đây đoạt bảo thực có vẻ buồn cười, Lâm đạo hữu có thể không tính toán hạ thủ lưu tình, đại nhân đại lượng, Văn mỗ càng bội phục không ngớt. Linh đan hợp với cao nhân, Văn mỗ tuyệt không dám dị nghị, Tạo Linh Tông ngày sau cũng tuyệt đối không tìm Lâm đạo hữu gây phiền phức!

Sắc mặt Lâm Khiếu Đường khẽ động, đối với lão đầu nét mặt như tráng niên này bỗng nhiên nói ra những lời như vậy thực nghĩ kỳ quái, bất quá vừa nghĩ lại lập tức hiểu được.

- Không đánh không quen, tỷ thí đấu pháp, tranh đấu luận bàn vốn là chuyện bình thường tại tu luyện giới, Văn đạo hữu không cần bận tâm, Văn đạo hữu còn gì xin cứ nói thẳng đi!

Lâm Khiếu Đường thẳng thắn nói.

Biểu tình Linh Dược Lão Tổ có chút lúng túng nói:

- Văn mỗi muốn mời Lâm đạo hữu đi Tạo Linh Tông một chuyến!

Sắc mặt Lâm Khiếu Đường trầm xuống, hiển nhiên không chút tình nguyện, đối với đề nghị này rõ rằng thể hiện sự bất mãn.

Linh Dược Lão Tổ cũng biết như vậy quá đường đột, vừa mới cùng người ta tranh đấu liền mời về địa bàn của mình, cho dù ai cũng khó tiếp thu nổi, rất dễ hiểu sai mục đích, bởi vậy mới vội giải thích:

- Lâm đạo hữu chớ nên hiểu lầm, tại hạ tuyệt không dám có bất luận quỷ kế gì, chỉ là tại hạ say mê luyện đan, cuộc đời này có một tâm nguyện lớn nhất là chế ra một viên đan dược ngũ tinh, thế nhưng tại giới này tạp chất quá nhiều, khí nguyên vô cùng loãng chứ đừng nói tới thanh nguyên, muốn luyện chế ra một viên đan dược nhất tinh đã là si tâm vọng tưởng, bất quá tại hạ chuyên tâm nghiên cứu mấy trăm năm rốt cuộc tìm được một biện pháp, chỉ là cần phải có một vị tu luyện giả cao cấp có thân thể phệ độc dương hồn hỗ trợ mới có thể tiến hành được.

Lâm Khiếu Đường khẽ cau mày, hơi buông lỏng nói:

- Ngươi muốn ta trợ giúp ngươi luyện đan?

Linh Dược Lão Tổ lập tức gật đầu nói;

- Không sai, chỉ cần Lâm đạo hữu đáp ứng, Văn mỗ nguyện ý đưa ra giá cao thỉnh mời, nếu thật có thể thành công luyện chế ra đan dược trên nhị tinh, chắc chắn sẽ phân cho đạo hữu một viên!

Lâm Khiếu Đường thật ra đối với luyện đan cũng có tâm đắc, bởi vậy đối với luyện đan thuật của người khác ngược lại không mấy hứng thú, đang muốn cự tuyệt, bỗng nhiên sâu trong nguyên thức, nghe tiếng Kỳ Áo hô to:

- Nhất định phải đi, luyện đan thuật của ngươi tuy rằng cực kỳ tinh thâm, nhưng chỉ giới hạn trong giới này mà thôi. Khi tới thượng giới sẽ không còn như vậy, đan dược bình thương căn bản là đồ bỏ, chỉ có đan dược tinh cấp mới có người muốn, hơn nữa đan dược bình thường tại thượng giới đối với tu luyện căn bản không có bất luận phụ trợ gì. Lão phu tuy là một đại sư luyện khí, nhưng tại phương diện luyện đan lại hoàn toàn ngu ngốc, tối đa chỉ có thể luyện ra đan dược nhất tinh, chính điều này đã hạn chế rất nhiều tiến độ tu luyện của mình. Không nên xem thường cao thủ luyện đan tại hạ giới, biết đâu lại gặp được thu hoạch bất ngờ!

Khí huyết Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên bốc lên. Đối kháng với năm đại tu sư đã là cực hạn, lúc này chỉ cố gắng khống chế một hơi mà thôi, vẻ mặt bên ngoài thong dong cũng chỉ là cường ngạnh chống cự.

Kỳ Áo nói vậy tự nhiên là có đạo lý của hắn, Lâm Khiếu Đường áp chế khí huyết, trầm giọng nói;

- Lâm mỗ sẽ cân nhắc, nếu đáp ứng ba tháng sau sẽ tới quý phái làm khách, còn không tới tức là không đáp ứng, Văn đạo hữu cứ tùy tiện!

Linh Dược Lão Tổ còn muốn mở lời thuyết phục thêm nhưng thấy thần sắc thanh niên mặc tử bào như có phần không nhịn được, đành ngưng lời, chắp tay nói:

- Hôm nay lỗ mãng, Văn mỗ thực xấu hổ, nếu Lâm đạo hữu tới thăm bản phái, chắc chắn sẽ khoản đãi, cáo từ!

Nói xong Linh Dược Lão Tổ lại lấy ra một viên đan dược ăn vào, không tiếp tục nói nhiều thêm, lập tức xoay người bay đi.

Năm vị đại tu sư đều ly khai, trận chiến kinh thế hãi tục rốt cuộc đã kết thúc. Xa xa, Mạc Côn và gã thanh niên họ Giang khẽ liếc nhau, cả hai đều lộ vẻ khiếp đảm, liền muốn xoay người chạy trốn.

Nhưng ngay lúc hai người nhích thân mình cũng là lúc hai tử kim thủ bỗng nhiên bay tới, nắm chặt lấy hai người.

- Hai vị tạm thời theo Lâm mỗ một đoạn thời gian!

Lâm Khiếu Đường vung tay, hai người kia lập tức bị kéo tới trước mặt.

- Đạo hữu, tất cả chỉ là hiểu lầm, tại hạ là thiếu chủ Thiên Bản Tông, chỉ cần đạo hữu buông tha tại hạ, gia phụ nhất định sẽ đưa ra một phần hậu lễ!

Mạc Côn lúc này đâu còn lòng phản kháng, khẩn thiết nói.

- Mạc thiếu chủ an tâm, chỉ cần hai người các ngươi từ bỏ thủ đoạn chạy trốn, yên ổn theo Lâm mỗ một thời gian, Lâm mỗ sẽ thả các ngươi!

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.

Thanh niên họ Giang còn muốn nói gì, nhưng thấy thần sắc kiên định của thanh niên mặc tử bào, lời vừa ra tới cửa miệng liền nuốt trở vào. Nghĩ đến người này giữ mình và Mạc Côn lại bên người hẳn có mục đích, không cần lo tới có hạ sát thủ hay không, nếu như muốn giết thì hắn đã sớm động thủ rồi, không cần phải làm điều thừa như vậy, tự nhiên cũng an tâm hơn không ít.

Lâm Khiếu Đường nhìn lướt qua chúng nữ tu Thanh Phong Môn một lần, hơn mười vị nữ tu nhất thời lạnh toát sống lưng, đâu còn dám tiếp tục lưu lại, Hoàng Thiến lập tức thôi động nguyên niệm, xoay người phá không bay đi.

Cuối cùng tất cả mọi người đều bị đuổi đi hết, nhưng thần sắc Lâm Khiếu Đường vẫn không chút thư thả nào, lại một lần nữa cưỡng chế khí huyết muốn bốc lên, nhìn lên cao nói:

- Hai vị đạo hữu, theo dõi lâu như vậy cũng đủ rồi!

Thân thể Vân Du Tiên Tử hơi chấn động, thân ảnh chợt lóe đã thấy xuất hiện tại trước Lâm Khiếu Đường hơn mười trượng, sắc mặt ngưng trọng đánh giá Lâm Khiếu Đường nói:

- Đạo hữu thần thông như vậy, tại Chu Võ Quốc lại yên lặng vô danh, thực có điểm kỳ quái.

- Danh tiếng bất quá chỉ là hư vô, cần tới làm gì!

Lâm Khiếu Đường thản nhiên trả lời.

- Nói rất hay, bất quá cho dù thần thông đạo hữu không chỉ độc địa tại Chu Võ Quốc, cũng có thể trước nay chưa từng có, nhưng nếu nói tới đắc tội với ngũ đại môn phái, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!

Vân Du Tiên Tử lên tiếng đe dọa nói.

Thần sắc Lâm Khiếu Đường ngưng trọng, hàn quang trong mắt chợt lóe, nói.

- Lâm mỗ đã cho cơ hội, nếu kẻ nào còn muốn dây dưa không ngớt, vậy đừng tránh Lâm mỗ độc ác, nếu muốn tiêu diệt mấy môn phái, cho dù ngọc đá đều tan Lâm mỗ cũng có thể làm được.

Lời này vừa nói ra, trong lòng Vân Du Tiên Tử mạnh mẽ hít một ngụm lương khí, không biết vì sao gã thanh niên mặc tử bào này khiến cho nàng vô cùng kiêng kỵ.

Đứng một bên là Trữ Tân, khi nghe được lời này, vẻ thưởng thức trong mắt càng thêm nồng đậm.

- Ha ha, đạo hữu nói quá lời! Tự nhiên không có người nào dám bức một vị đại tu sư tới tuyệt lộ cả, đó chỉ là tự chuốc lấy đau khổ mà thôi!

Vân Du Tiên Tử hòa hoãn cười, bầu không khí khẩn trương ngay lập tức hạ xuống, tiếp theo lại nói:

- Nhưng lo lắng tới cũng không thừa, không biết đạo hữu có nguyện làm khách khanh trưởng lão của Thiên Du Phường? Chỉ cần có quan hệ với Thiên Du Phường, ngũ đại phái tự nhiên sẽ không dám có bất luận suy nghĩ không tốt nào!

Nói ra lời này, Vân Du Tiên Tử còn liếc mắt sang Mạc Côn và gã thanh niên họ Giang đang bị không chế một bên, hai người cũng làm bộ không nghe không thấy, hiển nhiên đối với Thiên Du Phường vô cùng kiêng kỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.