Nghe lời mời của Vân Du Tiên Tử, biểu tình Lâm Khiếu Đường có phần đạm mạc, thậm chí là lãnh đạm.
- Lâm mỗ là người quen độc thân tiêu dao không thích ràng buộc, chịu không nổi câu thúc, khách khanh trưởng lão không cần cũng được, bất quá vẫn muốn đa tạ thịnh tình của tiên tử.
- Đạo hữu không cần do dự, khách khanh trưởng lão phi thường tự do, hơn nữa còn được môn phái chia sẻ tài nguyên, nếu ngươi cần người tùy thời đều có thể điều động đệ tử môn phái.
Vân Du Tiên Tử không muốn bỏ qua một đại trợ lực như thế này, tiếp tục nói.
- Ha hả, nghe không khác một tên ăn bám vậy!
Lâm Khiếu Đường cười nói.
Vân Du Tiên Tử giải thích
- Khách khanh rưởng lão chỉ cần tại thời điểm môn phái gặp phải nguy cơ ra tay xuất thủ là được!
- Vẫn là không được tự do!
Lâm Khiếu Đường lắc đầu thở dài nói:
- Tiên tử không cần nhiều lời nữa, Lâm mỗ quen chốn sơn ngoại, đúng là không chịu được!
Sâu trong ánh mắt Vân Du Tiên Tử hiện lên một cỗ sát ý, bất quá trong nháy mắt liền biến mất không thấy, lấy thân phận của nàng tại Chu Võ Quốc, muốn mời kẻ nào, ai dám không theo.
Vân Du Tiên Tử cũng là một đại tu sư, nếu lúc này là người khác, nàng thực sự sẽ ra tay, thế nhưng thanh niên mặc tử bào này vừa mới bày ra thực lực khiến nàng vô cùng kiêng kỵ, chỉ sợ lấy thực lực một người vị tất đã là đối thủ của hắn, ngược lại còn làm hại chính bản thân mình.
- Vậy được rồi, nếu Lâm đạo hữu cố chấp như vậy, Vân Du cũng không tiện cưỡng cầu, bất quá đại môn Thiên Du Phường lúc nào cũng mở rộng đón chào Lâm đạo hữu, chỉ cần ngươi nguyện ý tùy thời đều có thể trở thành khách khanh trưởng lão Thiên Du Phường.
Trong lòng Vân Du Tiên Tử cảm giác phức tạp, nói.
Lâm Khiếu Đường không hề nói nhiều, thân ảnh chợt lóe bay thẳng lên trời, Mạc Côn và thanh niên họ Giang cũng bị tử kim thủ nắm kéo đi theo.
Triển Thanh Nhu liếc mắt nhìn sang Trữ Tân vẫn đứng kế bên Vân Du Tiên Tử, trong mắt nhất thời hiện lên một tia dị dạng, sau đó mới bay lên trời.
- Mẫu thân, cứ để bọn họ đi như vậy sao?
Trữ Tân đối với nhãn thần vị nữ tử bên người thanh niên mặc tử bào lúc trước khi rời đi cảm thấy rất khó chịu, không khỏi hỏi nói.
- Thực lực người này đã trên tầm đại tu sư, mẫu thân không có nắm chắc lưu hắn lại!
Lòng tự tin lúc trước của Vân Du Tiên Tử lúc này đã không còn sót lại chút nào, thành thật nói.
Vẻ tiếc nuối trong mắt Trữ Tân càng thêm dày đặc. Bất quá chính nàng cũng hiểu rõ lúc này không thể theo ý nguyện chính mình, thực lực thanh niên mặc tử bào đã vượt quá xa dự liệu ban đầu.
Tâm tình hai người vốn hào hứng bừng bừng, bỗng nhiên tụt dốc không phanh, đành quay người bay trở về.
Lâm Khiếu Đường một đường cuồng phi. Triển Thanh Nhu có chút theo không kịp, bất quá Mạc Côn và thanh niên họ Giang bị kéo theo càng thêm thê thảm hơn, đầu tóc mặt mũi dính đầy bụi bặm.
Cứ như vậy phi hành hơn nửa ngày, Lâm Khiếu Đường lại đổi sang phi hành tầng thấp, được một đoạn đường lại đổi hướng theo chiều gấp khúc, thu liễm khí tức bản thân, đồng thời che kín hoàn toàn khí nguyên hai người Mạc Côn và thanh niên họ Giang.
Cuối cùng tại một thôn trang phàm nhân tọa lạc trên một dãy núi bình thường, đoàn người mới hạ xuống.
Triển Thanh Nhu vẫn lẳng lặng đi theo, đối với tâm tư cẩn mật của Lâm Khiếu Đường cảm thấy kính phục vạn phần, nếu là nàng chỉ sợ không thể cẩn thận như vậy, tu luyện giả lớn lên trong đại môn phái đối với giác quan cảm nhận nguy hiểm không quá mạnh mẽ, dù sao bình thường cũng không có người dám trêu chọc bọn họ.
Chốn sinh sống của phàm nhân thông thường khí nguyên rất đạm bạc, tu luyện giả sẽ không thích lui tới những chốn như thế này.
Lâm Khiếu Đường vừa hạ xuống một động khẩu liền dùng kết trận phong ấn lại lẫn dưới đám loạn thạch, căn bản không thể nhìn ra.
Sau khi an bài tất cả thỏa đáng, Lâm Khiếu Đường lập tức ngồi xếp bằng xuống, trong ngực truyền tới một trận đau nhức, ho một tiếng liền phun ra một ngụm máu.
Kỳ thực tại lúc kịch chiến với năm tên đại tu sư, Lâm Khiếu Đường đã bị thương nhưng vẫn cố gắng cưỡng chế, trước mặt chúng tu luyện Chu Võ Quốc không thể lộ ra nửa điểm tình thế bất lợi.
Nhưng cưỡng chế như vậy lại khiến thương thế càng thêm nghiêm trọng, trải qua lộ trình một ngày đêm rốt cuộc tiến vào vòng an toàn mới có thể buông lỏng, một hơi này rốt cuộc không còn áp chế được nữa, phun ra một ngụm máu. Máu màu tím phun ra lập tức ăn mòn cả một mảng đất phía dưới.
Triển Thanh Nhu cũng biết Lâm Khiếu Đường có thể đã thụ thương, nhưng nghĩ cũng không đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày là được, lại không ngờ máu vừa phun ra hàm chứa kịch độc như vậy, dĩ nhiên có thể ăn mòn sâu xuống dưới đất, không khỏi hoa dung thất sắc nói:
- Lâm đại ca, ngươi trúng độc sao?
Lâm Khiếu Đường quệt miệng, lắc đầu nói:
- Không có, máu của ta nguyên bản màu tím, bên trong còn ẩn chứa độc nguyên, cũng không phải là trúng độc, không cần lo lắng!
Triển Thanh Nhu hiếu kỳ nhìn vết máu dưới mặt đất, nhất thời kinh ngạc không ngớt. Huyết dịch cư nhiên lại hàm chứa kịch độc.
Lâm Khiếu Đường đánh ngất Mạc Côn và gã thanh niên họ Giang, sau đó đi tới trung ương động khẩu ăn vào mấy viên đan dược tự hành chữa thương.
Nhìn sắc mặt Lâm Khiếu Đường tái nhợt, môi khô khốc, bên trong dáng vẻ tươi cười còn cất dấu khí chất tang thương nồng đậm, Triển Thanh Nhu bỗng nhiên có loại xung động muốn khóc.
Huyết dịch màu tử sắc, hơn nữa bản thân ẩn chứa độc nguyên, cuộc đời tu luyện của Lâm đại ca rốt cuộc đã ăn phải bao nhiêu khổ cực, chịu biết bao nhiêu tội tình? Triển Thanh Nhu không dám liên tưởng tiếp.
Lâm Khiếu Đường trực tiếp kiểm tra thương thế, kỳ thực cũng không quá mức nghiêm trọng, chỉ là do cưỡng chế phát tác nên có phần nặng thêm mà thôi.
Sau khi ăn vào mấy viên đan dược lập tức tiến hành tiêu hóa dược lực, lại dùng khí nguyên cường đại của mình tiến hành điều tức, nghĩ cũng không đáng ngại.
Hơn nữa hiện tại nguyên thạch dự trữ rất sung túc, tùy thời có thể lấy ra một ít hấp thụ. Mấy ngày sau, khí sắc liền khôi phục không ít, môi miệng khô nứt trước đó cũng không còn.
Ba ngày ba đêm, Triển Thanh Nhu vẫn thủy chung thủ hộ một bên, hai tròng mắt không nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm Lâm Khiếu Đường đang trị thương. Chỉ cần có bất luận dị trạng gì, Triển Thanh Nhu sẽ nguyện đạo nghĩa không từ, dung nguyên linh của mình trợ giúp chữa trị.
Bất quá tình huống cũng không nghiêm trọng như Triển Thanh Nhu tưởng tượng, khi thấy Lâm Khiếu Đường từ từ khôi phục lại, lúc này mới thầm buông một hơi, chính mình cũng tiến vào trạng thái điều tức.
Sự yên lặng trong động khẩu hoàn toàn trái ngược với sự náo động bên ngoài. Ngay tại thời điểm Lâm Khiếu Đường trị thương, toàn bộ Chu Võ Quốc bị tin đồn về trận chiến đấu của sáu vị đại cao thủ làm cho sôi sùng sục.
Đại nguyên lão Thiên Bản Tông là Thái Tương Chân Nhân bị trọng thương, trở về phái lập tức bế quan!
Đại nguyên lão Minh Quỷ Phủ là Khô Minh Thượng Nhân trọng thương vừa hồi phủ liền té xỉu ngay trên đại điện, may được vài tên đệ tử nâng dậy đưa vào cấm địa môn phái.
Đại nguyên lão Lục Đại Phật Tự là Kim Sa Thiền Sư trọng thương trở về, hai món pháp bảo thành danh là kim sa và phật châu màu vàng đều bị hư hao, một con linh thú Phật tịch điểu duy nhất đã biến mất. Dưới sự phụ trợ của ba đại nguyên lão khác m tiến vào đại phật điện trị thương.
Đại nguyên lão Cuồng Võ Môn là Thường Bạch Sơn kéo một cánh tay phế trở về, vừa tới đại môn liền té xỉu, máu tươi chảy thấm ướt một dường dài, được hai đại nguyên lão khác trong môn phái đưa ngay vào trong cấm địa.
Linh Dược Lão Tổ yên lặng tại Tạo Linh Tông hơn bốn trăm năm, lần đầu tiên xuất sơn trọng thương trở về, sắc mặt vàng như nghệ, trông rất dọa người. Sau khi trở lại môn phái một câu cũng không nói lập tức tiến vào phòng luyện đan của mình không thấy đi ra nữa.
Hơn mười vị nữ tu luyện giả linh hồn giai, địa vương giai của Thanh Phong Môn chật vật trở lại, trọng bảo Đạp phong xa của môn phái bị hư hao, toàn bộ thụ thương, tất cả như chim sợ cành cong, vừa mới trở lại môn phái liền lập tức tiến vào Thanh Phong Cốc chữa thương.
Không chỉ lục đại môn phái, hầu như toàn bộ Chu Võ Quốc đều đồng loạt truyền đến mấy tin tức này.
Song song với đó một tin tức khác cũng không ngừng được truyền bá rộng rãi, tại phụ cận một vùng cảnh sơn, một gã thanh niên mặc tử bào độc chiến năm đại nguyên lão của ngũ đại phái, một lượt đánh bị thương cả năm vị đại tu sư, chính mình vẫn toàn thân trọn vẹn trở ra.
Tên tuổi Lâm Khiếu Đường càng ngày càng được truyền bá rộng rãi trong các môn phái, trong thời gian mấy ngày, hơn phân nửa tu luyện giả Chu Võ Quốc đều nghe được tin tức này.
Cùng lúc đó, Vũ Thái Đấu và Thiên Dương Tử rốt cuộc từ sâu dưới lòng đất bay lên, trên mặt cả hai người lộ rõ vẻ tươi cười thỏa mãn, hiển nhiên giao dịch đã thành công.
Vừa trở lại mặt đất, Vũ Thái Đấu liền sang sảng cười nói:
- Thiên Dương huynh, không nghĩ tới giới này còn lưu lại bảo vật như vậy, nhất định là do cao nhân từ thời viễn cổ cẩn thận cất giữ, bất quá mật thất kia tựa hồ đã bị cướp sạch qua, chỉ còn lại mấy viên ngũ tinh linh vương đan còn bảo tồn đến nay.
Thiên Dương Tử đối với Vũ Thái Đấu vẫn có ý cố kỵ, thần sắc hòa nhã nói:
- Bảo bối tới tay nhưng một khi chết đi thì cho dù có tốt đến mấy cũng chỉ có thể trở thành tế phẩm theo mình mà thôi, chỉ cần có thể phi thăng, bản phường chủ nguyện ý vứt bỏ tất cả, một khi tiến vào thượng giới, thọ nguyên tăng nhiều, lo gì thời gian tầm bảo.
- Ha ha, Thiên Dương huynh nói chí lý!
Vũ Thái Đấu cười to nói.
Ngay lúc hai người đang trò chuyện, phía xa có một đạo bóng trắng như thuấn xạ bay tới, chính là Vân Du Tiên Tử đã chờ đợi bên ngoài năm ngày thời gian. Trước nàng đã nhận được truyền âm phù của Thiên Dương Tử, huống chi Vũ Thái Đấu cũng từng thấy qua phu phụ hai người bí mật thông tri cho nhau.
Ban đầu, Vân Du Tiên Tử cảm giác phu quân hồ đồ, bất quá khi biết Vũ Thái Đấu dùng Định hải thần kiếm đổi lấy liền không còn dị nghị gì nữa.
Vân Du Tiên Tử và Vũ Thái Đấu hàn huyên vài câu liền đề cập tới chính đề, kể lại lần lượt toàn bộ các sự kiện đã diễn ra nhiều ngày qua.