Đấu Y

Chương 263: Chương 263: Hắc ám long kỵ sỹ sinh bệnh (thượng)




- ôm chặt vào!

Lâm Khiếu Đường khẽ quát một tiếng, hai bàn tay nhỏ bé trên vai lập tức nghe lời ôm chặt.

Toàn thân nguyên lực của Lâm Khiếu Đường thôi động đến tầng cao nhất, hai tay đẩy ra, ba mươi sáu kim thủ hóa thành lưu tinh quyền bay vọt tới hướng về phía Tát La Gia. Thần sắc Tát La Gia ngưng trọng, không dám có một chút sơ ý, huy vũ trường thương trong tay vững vàng chống lại.

Theo tốc độ kim thủ càng lúc càng nhanh, Tát La Gia cảm thấy bản thân có chút không đỡ nổi, mấy kim thủ đã thoát ra khỏi vòng phòng ngự giáng thẳng vào tấm lưng rộng rãi của hắc ám cự long.

Hắc long nổi giận gầm lên một tiếng vang dội, trong miệng lẩm nhẩm niệm chú, một cỗ lực lượng vô hình nhanh chóng hình thành.

Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, phảng phất giống như có một nghìn cân cự thạch đeo bám trên người, cảm giác cực kỳ khó chịu, áp lực lại không ngừng tăng cao, phảng phất giống như tiến vào khu vực có lực hút siêu cường, trọng lượng thân thể tăng cao, hành động dần dần trở nên chậm chạp hơn.

- Chủ nhân hãy cẩn thận, đây chính là long ngữ ma pháp mười ba cấp, không gian trọng lực tràng.

Khí tức của Tân Tây Á không được ổn định cho lắm nhưng vẫn cố gắng nhắc nhở, lúc này lực lượng gia trì trên thân thể của nàng sắp vượt qua phạm vi chịu đựng của nàng.

Lâm Khiếu Đường cắn răng nhìn Tát La Gia đang không ngừng tiếp cận, trong lòng căng thẳng, dồn sức vào thanh trường thương trong tay mạnh mẽ ném ra ngoài, hai tay mở rộng, sâu trong nguyên thức triệu hoán, một đám mây màu bạc đột nhiên xuất hiện.

“Tham thị thú” điên cuồng tuôn ra, phóng thẳng vào thân hình to lớn của hắc ám cự long, bữa tiệc lớn ngon miệng như thế này làm sao có thể bỏ qua.

Tát La Gia và hắc ám cự long đồng thời kinh hãi, loại côn trùng hung ác này rõ ràng là thượng cổ ma thú, sao lại có thể xuất hiện nơi này ?. Hắc ám cự long gầm nhẹ, trong mũi miệng phun ra một luồng hỏa diễm màu đen thật lớn.

Oanh một tiếng, đám mây màu bạc khi sắp chạm tới hỏa diễm trong nháy mắt tản rộng ra, bất quá vẫn có rất nhiều “tham thị thú” không thể tránh khỏi bị đốt thành tro tàn.

Tuy nhiên “tham thị thú” căn bản không hề biết cài gì gọi là sợ hãi, đã chết một nhóm phía trước, lại có thêm càng nhiều nhóm điên cuồng lao tới.

Sắc mặt của Tát La Gia trắng bệch, trường thương màu đen giống như thiểm điện huy vũ điên cuồng, đối mặt với đám ma thú thượng cổ Tát La Gia đành phải dùng tới tuyệt chiêu của hắn “liệt trảm thiên quân”.

Chỉ nhìn thấy trường thương màu đen trong tay Tát La Gia vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp, một cỗ lực lượng cường đại theo đó tuôn trào mạnh mẽ, sau đó luồng sóng xung kích vượt qua đường kính năm mươi trượng, giống như sét đánh nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.

Sưu một tiếng, không gian vặn vẹo, uy lực của sóng xung kích cường đại không gì sánh được quét ngang đàn “tham thị thú”. Đám mây màu bạc dưới tác động của sóng xung kích cường đại lung lay sắp đổ.

Đám mây màu bạc giống như bị một đao chém xuống chia làm đôi, ngàn vạn con “tham thị thú” chỉ trong một kích này đã phải bỏ mạng tạo ra một cơ mưa máu màu xanh lả tả rơi xuống rừng rậm bên dưới.

Lâm Khiếu Đường kinh ngạc nhìn một màn trên không trung, trong lòng thở dài, quả là kỹ nghệ kinh người.

Thế tấn công của sóng xung kích sau khi chia đôi đàn “tham thị thú” không hề giảm xuống, mạnh mẽ đánh thẳng vào một ngọn núi to lớn cách đó không xa, trực tiếp đem ngọn núi đó cắt đứt, thế nhưng lực lượng xung kích vẫn chưa hết, tốc độ không giảm đánh tới tận ngọn núi thứ hai.

Ầm Ầm tiếng nổ, sóng xung kích và ngọn núi va chạm với nhau phát ra lực lượng bạo tạc thật lớn, một phần tư ngọn núi sau đòn này trực tiếp bị cắt rời sụp xuống.

Kỹ nghệ đáng sợ, dưới một kích này của Tát La Gia, hầu như toàn bộ địa hình phía dưới biến đổi.

Nếu như ngay từ đầu hắn đã dùng đến chiêu này đối với mình, Lâm Khiếu Đường thực sự không dám tưởng tượng kết quả, cho dù không chết thì chức cũng phế đi nửa cái mạng, đây là uy lực chân chính của linh hồn giai hay sao? Lâm Khiếu Đường có chút sợ hãi thầm nghĩ.

Hô xích xích, sau khi sử dụng chiêu này, Tát La Gia có vẻ cực kỳ uể oải, nửa quỳ trên đầu của hắc ám cự long, hai mắt mơ màng. Đoàn mây màu bạc kia đang dần dần tụ lại, đã biết uy lực của chiêu này cực lớn, thế như đối với đoàn ma thú có thân hình nhỏ bé như “tham thị thú” mà nói chỉ có thể tạo thành thương tổn cho một phần nhỏ trong số chúng mà thôi.

- Tát La Gia, ngươi đã không thể chiến đấu nữa rồi, cứ tiếp tục như thế này thì ngươi nhất định không thể kham được gánh nặng mà chết đi.

Hắc ám cự long trầm thấp nói.

Một đạo bảo hộ màu đen trong suốt từ thân hình của hắc ám cự long trong nháy mắt hình thành, đem đám “tham thị thú” điên cuồng chặn ở bên ngoài, “tham thị thú” điên cuồng cắn xé vòng bảo hộ, bất quá vòng bảo hộ được hắc ám cự long dùng hắc ám nguyên lực cường đại của mình tạo thành, có thể tạm thời chống đỡ không thể công hãm.

Tát La Gia ho nhẹ liên tục, ôm chặt ngực, quật cường nhìn thanh niên tóc đen cách đó không xa nói:

- Nếu như không thể cải biến được hiện trạng của đế quốc, không bằng chế trận.

- Tát La Gia, nếu như ngươi chết vậy thì truyền thống long kỵ sĩ mấy nghìn năm của Long Thạch đế quốc rất có thể sụp đổ tại đây, ngươi sẽ trở thành một hắc ám long kỵ sĩ cuối cùng, ngươi thực sự lựa chọn như vậy hay sao?

Hắc ám cự long không có bao nhiêu tình cảm hỏi ngược lại, điều làm hắc ám cự long nghi hoặc chính là vì sao Tát La Gia lại suy yếu đến mức độ như thế này, cho dù chiêu trước đó tổn hao cực kỳ lớn, thế nhưng cũng không đến nỗi làm cho Tát La Gia giống như suy yếu đến không còn sức như hiện tại.

Tát La Gia trầm mặc…..

- Tát La Gia, chỉ một Đặng Cổ Tháp nho nhỏ làm cho ngươi e ngại thế sao?

Hắc ám cự long lần thứ hai hỏi.

Tát La Gia khinh miệt cười

- Phí Đức Lỗ Tư, ngươi đã đánh giá quá cao Đặng Cổ Tháp rồi, hắn bất quá chỉ là một vai diễn hài kịch biết lợi dụng thời cơ để lên sân khấu mà thôi, ngay từ đầu ta đã không coi hắn là đối thủ.

- Vậy vì sao ngươi lại tuyệt vọng như vậy ? Ngươi sợ cái gì chứ ? Ta có thể cảm giác được ngươi đã suy yếu rất nhiều.

- Ta sợ hãi ôn dịch, làm vinh quang của Long Thạch đế quốc, một long kỵ sĩ cực mạnh đối mặt với ôn dịch có thể làm được cái gì? Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn quốc dân chết dần chết mòn trong ôn dịch mà thôi.

- Ngay cả như vậy cũng không nên buông tha hi vọng, ôn dịch là một hồi tai nạn, nhưng chung quy không phải tận thế, cuối cùng nó cũng sẽ qua.

Thanh âm của hắc ám cự long trầm thấp rung động truyền ra không gian xung quanh.

Lâm Khiếu Đường bị bao phủ trong tầng trọng lực tràng chỉ có thể nhìn một người một rồng nói chuyện với nhau về cái gì đó trong màn bản hộ trong suốt phía xa xa, không hề nghe được thanh âm gì, bất quá áp lực trên người đã không còn trầm trọng như lúc đầu, pháp lực tựa hồ như đã giảm một mức lớn, coi như hắc ám cự long cũng không thể duy trì đồng thơi hai ma pháp mười ba cấp trong thời gian dài.

Tát La Gia cười khổ nói:

Phí Đức Nỗ Tư, sự tình không đơn giản như ngươi tưởng tượng vậy đâu, bệnh tình của ta đã nặng thêm rồi.

- Cái gì

Hắc ám cự long kinh hãi

- Ngay cả hắc ám tẩy lễ cũng không thể đem bệnh tình của ngươi trị hết hay sao? Ta nghĩ phải bình phục mới đúng chứ!

- Ta chỉ nhìn bề ngoài bình phục mà thôi, cho dù hôm nay không thể chiến đấu đến chết, không được bao lâu, sợ là ta sẽ trở thành hắc ám long kỵ sĩ đầu tiên từ trước đến nay chết bởi ôn dịch.

Tát La Gia khổ sáp cười

- Vì đế quốc mà chết trận, chung quy vẫn tốt hơn nhiều so với chết bệnh, ta vẫn ẩn nhẫn để cho Đặng Cổ Tháp tự tung tự tác cũng là vì không muốn đế quốc tiêu vong, nếu như ta cùng với Đặng Cổ Tháp công nhiên đối kháng thì đế quốc sẽ lập tực sụp đổ, thậm chí sẽ suy sụp đến mức dao động đến lực lượng căn bản của đế quốc, có thể làm cho các thế lực khác thừa cơ mà vào. Cho dù thế nào đi nữa, ít nhất Đặng Cổ Tháp cũng sẽ không để đế quốc biến mất, bảo trì được đế quốc không bị các thế lực khác xâm chiếm. Đem Long Thạch đế quốc trở thành lịch sử của Minh Tây đại lục, ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Đôi mắt đẹp của Tát La Gia lóe lên tia sáng nhiệt thành kiên quyết nói.

Hắc ám cự long còn muốn nói cái gì đó, thế như lúc này, vòng bảo hộ xuất hiện một trận run run, có một chỗ cư nhiên bị “tham thị thú” phá thủng, mấy con “tham thị thú” liều mạng lao vào tấn công.

Phí Đức Lỗ Tư chỉ là một hắc ám cự long tuổi còn khá trẻ, một cự long làm tọa kỵ cho nhân loại thông thường đều có nguyên nhân bất đắc dĩ, có một số là vì làm chuyện sai lầm nên đã bị long tộc trừng phạt, cũng có một số chỉ là vì muốn lịch lãm cuộc sống bên ngoài. Nếu là cự long trưởng thành, có tu vi cao thâm tuyệt đối không hạ mình làm một tọa kỵ cho nhân loại, đại đa số long tộc có tu vi cao thâm sẽ lột bỏ thể xác cũ coi như dấu hiệu trưởng thành hoặc tiến hóa, dung nhập vào long tộc cao cấp hơn.

Trong cao tầng của hai đại giáo hội, chí ít có hơn phân nửa đều là hắc ám cự long và thần thánh cự long hóa thân thành nhân loại tạo nên.

Phí Đức Nỗ Tư nhìn thấy mấy con “tham thị thú” đang xâm nhập vào vòng trong, hắc ám nguyên lực lại một lần nữa bành chướng, vòng bảo hộ lập tức được vá lại, tiếp tục phng bế, mấy con “tham thị thú” trong nháy mắt chế dưới long tức.

Lâm Khiếu Đường cảm thấy lực lượng vẫn đè ép lên người mình đột nhiên biến mất, dưới sự thôn phệ điên cuồng của “tham thị thú”, hắc ám cự long đành phải dồn hết nguyên lực vào vòng bảo hộ, không gian trọng lượng giam cầm Lâm Khiếu Đường bắt buộc phải giải trừ.

Nếu như lúc này thu hồi “tham thị thú” chạy trốn mà nói, có lẽ là một cơ hội tốt, Lâm Khiếu Đường âm thầm suy nghĩ, đúng lúc này trên cổ cảm thấy căng thẳng, bị một vòng tay tinh tế quấn quanh.

Tại không gian trọng lực đè ép Tân Tây Á hầu như đã bị tiêu hao toàn bộ khí lực, vừa rồi không gian trọng lực đột nhiên biến mất làm cho nàng suýt nữa mất thăng bằng, ngã xuống, vô ý thức đưa tay ôm lấy cổ của Lâm Khiếu Đường, cố gắng ổn định lại thân mình.

Băng…, một tiếng nổ, màn bảo hộ hắc ám cự long và Tát La Gia đột nhiên bạo tạc, lại thêm một nhóm lớn “tham thị thú” bị bạo tạc chết, khí lưu xung kích tràn ra xung quanh làm cho đàn “tham thị thú” tách ra một con đường, trong lúc nhất thời “tham thị thú” tản mác loạn bất kham.

Nhìn đám “tham thị thú” tử thương gần một nửa, trong lòng Lâm Khiếu Đường thương tiếc không thôi, đám thượng cổ ma thú chưa tiến hóa hoàn toàn này rốt cục vẫn còn rất yếu đuối, trong nguyên thức nhẹ nhàng kêu gọi, đám mây màu bạc trong nháy mát quay trở về, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy.

Tát La Gia và Lâm Khiếu Đường huyền phù trong hư không lẳng lặng đối mặt giằng co, cả hai đều đang chờ đợi thời cơ xuất thủ tốt nhất, qua một hồi chiến đấu vừa rồi, hai người đã có chút lý giải về nhau, không muốn tuyd tiện xuất thủ như trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.