Đấu Y

Chương 181: Chương 181: Hôn mê.




Lang nhân biến hình lần thứ hai bất luận là tốc độc, mẫn tiệp hay lực lượng đều đề thăng trên diện rộng.

“Trảm liệt thương” của Lâm Khiếu Đường cũng không thể đâm thủng thân thể của hắn.

Thân thể lớn như vậy dĩ nhiên lại có độ mẫn tiệp như con ruồi. (DG: chả hiểu tác giả so sánh kiểu gì).

Một đen một vàng, trong huyệt động bay qua bay lại, chỉ trong thời gian chớp mắt đã giao thủ mấy lần, mỗi lần va chạm đều phát ra âm thanh bang bang trầm muộn.

Hồ Mị Nhi muốn ở một bên đánh lén nửa lang nhân nhưng không được, tốc độ của bọn họ thực sự quá nhanh, bất quá Hồ Mị Nhi không vì vậy mà nhàn rỗi. Tiểu đao hình trăng rằm bay vụt ra ngoài, sức chiến đấu của năm tên nửa lang nhân giảm xuống quá nhiều, đã không thể né tránh được, đều bị một đao cắt đứt cổ họng.

Nửa canh giờ trôi qua. Trận đấu vẫn còn đang tiếp tục.

Lúc này, linh ngọc bài được cài trong đai lưng của những lang nhân chết đi đã bắt đầu hơi phát quang, tín hiệu truyền tống trận bên ngoài rốt cuộc cũng đã truyền đến.

Nhưng mà, trận chiến đấu của Lâm Khiếu Đường và nửa lang nhân vẫn còn đang tiếp tục tiến hành, hai người hầu như tương đương nhau, trận chiến này tựa hồ vĩnh viễn đánh không xong.

Thời gian không ngừng trôi qua, linh ngọc bài từ khi bắt đầu phát quang thì có hai canh giờ để ra ngoài, nếu như trong thời gian này không ra, bên ngoài sẽ lập tức cắt đứt liên hệ, muốn ra cũng không được nữa rồi.

Nửa lang nhân càng đánh càng hăng, điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể tựa hồ bành trướng hơn chút ít, song chưởng nổi lên một tầng quang mang màu xanh đen, miệng rộng há ra, một viên sóng cầu xanh đen bắn về phía Lâm Khiếu Đường.

Cư nhiên còn có một chiêu như vậy, Lâm Khiếu Đường rất ngoài tưởng tượng. “Trảm liệt thương” trong tay hoành ngang, mạnh mẽ chém tới, một bổng đem sóng cầu đang bay đến gần toàn bộ đánh bật trở lại.

Con ngươi của nửa lang nhân mở to, song không còn kịp, hai chưởng vỗ lên, đem sóng cầu kẹp lấy, mạnh mẽ dốc hết sức, lập tức phá tan sóng cầu.

Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn mấy thi thể nửa lang nhân trên mặt đất đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thực sự nếu như không kết thúc trận đấu này, sợ là sẽ không thể trở ra được. “Trảm liệt thương” trong tay chợt dài ra, thô hơn, quang mang càng chói mắt không gì sánh được.

Lâm Khiếu Đường hầu như đem toàn bộ nguyên lực quán chú vào thân thương, chăm chú nắm chặt trường thương trong tay, trên người tỏa ra khí thế bệ vệ kịch liệt, nội tinh lại kịch liệt xoáy tròn, nội anh lập tức kêu lên.

Nửa lang nhân di chuyển rồi, toàn thân lần thứ hai biến hóa một chút, cơ thể hơi hóa thành khải giáp, con ngươi trong mắt chốc lát trở lên trắng, hoàn toàn bị vây trong trạng thái điên cuồng.

Hai bên chấp nhận được ăn cả ngã về không!

Lâm Khiếu Đường hét lớn một tiếng, không có một chút bảo lưu nào, toàn bộ lực lượng đều tập trung trên cánh tay phải, trường thương giống như mũi tên bắn đi.

Cự ly ngắn như vậy, lại có tốc độ nhanh không gì sánh được, muốn tránh! Trừ phi có thể thuấn di, nửa lang nhân hiển nhiên không có khả năng này.

- Rống!

Nửa lang nhân gầm lên một tiếng, hiểm hiểm bắt lấy thân thương, thế nhưng lực lượng cực lớn không vì thế mà bị ngăn cản, ma sát kịch liệt với thân thương làm cho bàn tay của hắn phát ra hỏa diễm, thân thể khổng lồ bắn ngược ra phía sau.

- Rống!

Lại một tiếng rống to, nửa lang nhân lộ vẻ rất thống khổ.

Tư… Trảm liệt thương đột phá được sự ngăn cản của hai thiết trảo, mạnh mẽ đâm thẳng vào trái tim của nửa lang nhân, trực tiếp ghim hắn vào vách động.

- Công tử! Người thắng rồi!

Hồ Mị Nhi hoan hô vui mừng, trận đấu kinh tâm động phách, từ đầu đến cuối chỉ có nàng là khán giả duy nhất.

Thực lực cường đại vĩnh viên là tiêu chuẩn duy nhất để bình phán một người tại thế giới này. Xưng hô của Hồ Mị Nhi đối với Lâm Khiếu Đường từ tiểu tử ban đầu rất tự nhiên chuyển thành công tử.

Mi mắt của Lâm Khiếu Đường nhập nhèm, ý thức từ từ trở lên mơ hồ, ngay trong nháy mắt, trảo long thủ vươn dài, đem hai khỏa trữ vật giới chỉ thu lại, sau đó chỉ thấy trước mắt tối sầm, cái gì cũng không còn biết được nữa.

- Công tử, công tử…

Tiếng kêu của Hồ Mị Nhi vang lên bên tai của Lâm Khiếu Đường càng lúc càng xa. Chính mình thực sự không được nữa hay sao? Uyển nhi. Xin lỗi. Ta đã thất ước rồi.



Cửa ra truyền tống trận của luyện ngục hành lang gấp khúc đã mở ra hơn nửa canh giờ, nhưng không hề có một người đi ra.

Ban đầu Thổ Nham lão quái rất tự tin, lúc này lại mặt ủ mày chau, lần này nếu như không thể thu được “cửu thiên nguyên lô” vào trong tay mà nói, chỉ có thể đợi một trăm năm sau mà thôi.

Trưởng lão dẫn đầu các phái cũng lộ ra một tia lo lắng, mười ngày qua hầu như đều ở chỗ này chờ đợi.

- Nham lão quái, thế nào mà đến bây giờ vẫn không có ngươi nào đi ra?

Kim Bất Phôi có chút không chịu nổi bèn hỏi.

Thổ Nham lão quái nhắm mắt nói:

- Lão phu sao biết được bên trong phát sinh ra những chuyện gì? Muốn biết chính ngươi vào là được, còn có nửa canh giờ nữa mới đóng lại.

Ở đây đều là những trưởng lão các phái, đối với luyện ngục hang lang gấp khúc nhiều ít đều có lý giải nhất định. Bên trong dù cho có hung hiểm đến như thế nào thì cũng không đến mức không có một người ra được. Huống hồ còn có ba cao thủ đại sư giai tiến vào.

Trong tám phái tựa hồ chỉ có Hùng trưởng lão của Phủ Thú sơn là lộ vẻ bình tĩnh, . hình như lòng tin của hắn rất đầy đủ.

Trương Mạo Thiên từ trước đến nay vẫn nhìn Phủ Thú Sơn không quá thuận mắt, nhân tiến nói:

- Hùng trưởng lão có thể nhàn nhã dạo chơi như vậy, chắc là những đệ tử tiến vào lần này đều tài trí hơn người, một hồi chắc sẽ cũng nhau đi ra!

Lời nói này trong tai trưởng lão của sáu phái còn lại hiển nhiên biết là nói mát. Thầm trào phúng Phủ Thú Sơn phái ra những tên đệ tử rác rưởi đi vào, sống hay chết cũng không có gì quan trọng.

Hùng trưởng lão khinh thường nhìn thoáng qua Trương Mạo Thiên, không thân thiện nói:

- Trương trưởng lão cứ yên tâm, người đi ra của Phủ Thú Sơn chúng ta so với Cự Kiếm Sơn Trang các ngươi chắc chắn sẽ nhiều hơn.

- A! Phải? Hùng trưởng lão vì sao lại khẳng định như vậy. Không phải Phủ Thú Sơn các ngươi trước đó đã dặn dò các đệ tử tiến vào bỏ qua, trước tiên tìm một nơi an toàn tạm thời ẩn nấp, tránh né, đợi mươi ngày sau mới đi ra ngoài đấy chứ?

Trương Mạo Thiên ngạc nhiên nói.

Lời nói này nhất thời làm cho các trưởng lão sáu phái còn lại cười khẽ.

Trong mắt Hùng trưởng lão hiện lên một đạo hung quang, hừ một tiếng không thèm nói lại.

Lại gần nửa canh giờ trôi qua, vẫn như cũ không có người nào đi ra. Lúc này trên mặt của Hùng trưởng lão cũng không yên.

Thổ Nham lão quái không ngừng lắc đầu, nét mặt già nua hiện ra nét tiếc hận cũng có không cam lòng, nhịn đau nói:

- Chư vị, truyền tống trận mở ra tiêu hao nguyên thạch thực sự quá lớn, huống hồ qua thời gian này, sau đó sẽ có những biến đổi rất không ổn định, nếu như đã không có người đi ra, tất cả mọi người hãy nén bi thương, lão phu muốn đóng truyền tống trận rồi.

- Tiếp tục chờ một chút!

Kim Bất Phôi ngăn cản nói.

- Vậy thỉnh Kim trưởng lão bỏ ra nguyên thạch, lão phu mang đi đã sắp dùng hết rồi.

Thổ Nham lão quái không nhanh không chậm nói.

- Cầm lấy!

Kim Bất Phôi trực tiếp lây ra một cái túi lớn, bên trong có chừng hai ba nghìn nguyên thạch.

- Số này chỉ có thể chống đỡ được một phần tư canh giờ mà thôi!

Thổ Nham lão quái không khách khí tiếp nhận nói.

- Vậy thì đợi thêm một phần tư canh giờ.

Kim Bất Phôi gắt gao nhìn chằm chằm vào truyền tống trận. Lân này Toàn Vũ Môn đã phái ra một vị trưởng lão đi vào, lại còn là đệ tử quan môn của Kim Bất Phôi hắn.

Có thể không đoạt được cửu thiên nguyên lô, Kim Bất Phôi cũng không quá chú ý, hắn chỉ là muốn áp đảo các phái khác trong lần tranh đoạt thần khí để giành thắng lợi mà thôi, thế nhưng nếu chỉ vì như vậy mà tổn thất một vị trưởng lão thì thiệt hại quá lớn.

- Tiền bối, ở đây ta cũng còn một ít nguyên thạch, người cầm lấy!

Một tiếng sợ hãi nũng nịu truyền đến.

Thổ Nham lão quái quay đầu nhìn, chính là đệ tử của Hồng Diệp Cốc. Đây là một chấp sự duy nhất mà không phải trưởng lão trong bát đại môn phái dẫn đầu ở đây. Bởi vì Hồ trưởn lão của các nàng đã dẫn theo chúng đệ tử, đạo nghĩa không chùn bước tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc.

Hồ Mị Nhi chính là một vị kỳ tài tu luyện khó có được gần hai trăm năm qua của Hồng Diệp Cốc. Lần này phái nàng tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc chỉ sợ là cũng muốn giành cho nàng một cơ hội đi vào để kiếm một chút điểm tốt, tỷ như trung giai thú nguyên tinh, thiên niên dược thảo hoặc vân vân. Nhưng nếu như vì vậy mà chết non, rõ ràng không thể bù được cái mất.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, nhưng vẫn cũ không thấy ai xuất hiện, phảng phất giống như không có ai tiến vào vậy.

- Được rồi, nếu như tiếp tục mở như thế này, truyền tống trận sẽ gặp phải phản phệ. Nếu gặp phải không gian bành trướng vậy thì tất cả các vị có thể bị hút vào bên trong, vậy thì rất phiền phức.

Thổ Nham lão quái không hề ôm bất kỳ hy vọng nào.

- Đi ra rồi…

Con ngươi của Kim Bất Phôi co rút lại, nhìn về phía trung tâm truyền tống trận, nói nhỏ một câu.

Tất cả các trưởng lão khác đều sửng sốt, mỗi người đều trừng con mắt thật to, xác thực có cái bóng dần dần rõ ràng hơn, các trưởng lão đều muốn nhìn rõ rốt cuộc là ai đi ra, càng thêm mong muốn người đó là đệ tử môn phái của mình.

Hùng trưởng lão cũng toát một thân mồ hôi lạnh, bởi vì hắn có thể cảm nhận được khí tức người đi ra tuyệt đối không có khả năng là đệ tử của đám thổ phỉ Phú Thú Sơn. Trong đó có một cỗ hơi thở phi thường yếu ớt, một cỗ hơi thở khác mặc dù cực kỳ cường đại thế nhưng lại có chút uể oải.

Có lẽ truyền tống trận mở ra trong thời gian quá dài, hay là điểm tiếp nối không quá ổn định, cái bóng trong trung tâm truyền tống trận vẫn không thể hoàn toàn hiện ra.

Hầu như giằng co trong thời gian một chén trà nhỏ, trong sát na truyền tống trận đóng lại, hai cái bóng rốt cuộc đã trở lên rõ ràng.

Bộ dáng có chút chật vật. Hồ Mị Nhi với một thân hồng y bị tổn hao rất nhiều chỗ đứng ở trung ương truyền tống trận, ngọc thủ gắt gao nắm lấy một cái cổ tay. Chủ nhân của cái cổ tay ấy nửa người nằm trên mặt đất nửa người lại được Hồ Mị Nhi ôm lấy, đầu nghẹo một bên tựa hồ như đang ngủ.

- Trưởng lão!

Nữ chấp sự của Hồng Diệp Cốc một bên kêu lên.

Sắc mặt Hồ Mị Nhi lạnh lùng, ánh mắt bắn thẳng vào Hùng trưởng lão đứng trong đám người, Hùng trưởng lão nhất thời cảm thấy không ổn.

Thổ Nham lão quái đang muốn hỏi cái gì đó, Hồ Mị Nhi đột nhiên khẽ kêu nói:

- Phủ Thủ Sơn là gian tế, bọn họ là hậu đại (con cháu đời sau) của lang nhân.

Một câu kinh thiên!

Trong mắt Hùng trưởng lão hiện lên một tia hoảng loạn, ngoài miệng lại không nóng không lạnh nói:

- Hồ trưởng lão, tâm có thể loạn, nhưng lời thì không thể nói lung tung a! Ngươi có chứng cớ gì hay không?

- Chứng cớ! Hừ!

Hồ Mị Nhi đưa một tay ra, bẩy tán khỏa trữ vật giới chỉ đều tung ra ngoài.

- Những cái này chính là trữ vật giới chỉ của đệ tử Phủ Thú Sơn các ngươi, có muốn nhìn xem bên trong có cái gì hay không?

Sắc mặt của hung trưởng lão kinh biến, không nói hai lời, hóa thành một đạo hắc mang cấp tốc bay đi.

- Muốn chạy, cho lão tủ quay trở lại!

Tâm tình của Kim Bất Phôi hiện tại rất kém, nghe xong những lời Hồ Mị Nhi nói, còn có chút không quá tin tưởng, bất quá tên gấu chó kia chưa nói được hai câu đã bỏ chạy, vậy thì quá khả nghi rồi.

Tốc độ của Hùng trưởng lão có nhanh hơn nữa thì cũng chỉ là đại sư giai, đâu thể so sánh với Kim Bất Phôi đã tiến vào linh hồn giai, căn bản không phải cùng một tầng cấp.

Chỉ trong thời gian mấy cái chớp mắt Kim Bất Phôi đã chặn lại Hùng trưởng lão bắt quay trở về.

- Đừng giết ta. Ta nói. Ta cái gì cũng nói hết!

Còn chưa có người nào bức cung, Hùng trưởng lão đã cầu xin tha thứ, hiển nhiên là không đánh đã khai.

Thổ Nham lão quái và Kim Bất Phôi đối mặt nhìn nhau, những trưởng lão các phái khác càng kỳ quoặc hơn.

- Chúng ta vẫn đều… Ngô…A… Cứu ta…

Hùng trưởng lão đang định bắt đầu thuật lại tất cả nhưng lại đột nhiên kinh hoàng kêu to. Thân thể cũng theo đó mà bành trướng lớn dần.

- Tự bạo nội dương! Mọi người nhanh tản ra!

Kim Bất Phôi các Hung trưởng lão gần nhất đột nhiên la hoảng. Nói xong đã như một trận cuồng phong bay ra ngoài, ôm lây thê tử cách đó không xa, nhanh chóng độn phi lên trời cao.

Hồ Mị Nhi cũng ôm lấy Lâm Khiếu Đường hóa thành một đạo hồng mang bay lên không trung, những phái còn lại đều vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất độn đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.