Đấu Y

Chương 182: Chương 182: Thánh nữ ma pháp sư.




Một tiếng nổ vang lên, một đoàn nấm vân cực lớn trùng thẳng trời cao!

Hùng trưởng lão trong nháy mắt hóa thành tro tàn, mọi vật thể trong chu vi hơn mười dặm xung quanh toàn bộ hóa thành khói bụi, biến mất không thấy, chỉ để lại một khoảng bùn đất cháy đen, địa hình đều hơi biến đổi, càng đem một tầng kết giới ẩn hình không biết từ khi nào hình thành phá tan.

Nội dương, là tượng trưng cho võ tông đại sư giai, uy lực tự bạo cực kỳ to lớn không khỏi làm cho mọi người hoảng sợ.

Truyền tống trận đã bị hủy rồi, tiếp điểm kết nối giữa luyện ngục hành lang gấp khúc vào bên ngoài cứ như vậy mà tan thành mây khói.

Những trưởng lão các phái cuối cùng cũng đã chạy thoát một bước đang huyền phù trên không trung, sắc mặt âm trầm nhìn xuống vùng đất cháy xém phía dưới, không có, cái gì cũng như chưa từng có.

Sắc mặt Kim Bất Phôi và Thổ Nham lão quái hơi khó coi, cho đến tận bây giờ bọn họ mới phát hiện ra nơi này có một kết giới ẩn hình tồn tại, làm người có thực lực cao nhất ở nơi này, thực sự có chút mất mặt, bất quá kết trận kia cũng thực cổ quái, trước đây chưa từng gặp qua, hơn nữa lại là một loại không gian kết trận, vừa vào trong đó liền lẫn lộn phương hướng, càng thêm có thể bị truyền tống đến địa phương khác, đây là một loại kết trận cực kỳ cao thâm, với tu vi của Hùng trưởng lão dĩ nhiên không thể làm được.

Kết trận này rõ ràng là muốn làm cho tất cả mọi người trong luyện ngục hành lang gấp khúc bị vây khốn bên trong không thể ra được, đồng thời sự liên hệ với ngoại giới trong mười ngày này hoàn toàn gián đoạn.

Nếu không phải là uy lự của nội dương tự bạo có thể hủy thiên diệt địa, chỉ sợ kết trận này cho đến bây giờ không thể phá được.

Kim Bất Phôi và Thổ Nham lão quái mặc dù lúc kết trận tiêu biến trong nháy mắt liền phái hiện ra nó tồn tại, nhưng hai người không ai còn mặt mũi nào nói ra.

- Hồ trưởng lão, ngươi ngay cả một khối toái phiến cũng không thể tìm được hay sao?

Thổ Nham lão quái không cam lòng hỏi, vừa rồi hắn đã tra xét qua thân thể của Hồ Mị Nhi, xác thực không có bất cứ ba động nào của thần khí.

- Ngay cả tính mạng cũng thiếu chút nữa không giữ được nữa là đi tìm kiếm toái phiến!

Hồ Mị Nhi nghiêm mặt nói.

- Tên đồ nhi của ta sao rồi?

Kim Bất Phôi lo lắng nặng nề hỏi.

Hồ Mị Nhi lắc đầu nói:

- Trừ ta và vị công tử này, tất cả mọi người đều đã chết, lúc đó Phủ Thú Sơn phái đi hoàn toàn là sát thủ, mỗi một người đều là hảo thủ, nếu như không phải cuối cùng ta tự bạo pháp khí, còn có hai vị trưởng lão liều mình cứu giúp, chúng ta căn bản không có khả năng trốn ra được.

Hồ Mị Nhi sớm đã suy nghĩ kỹ ký do thoái thác, nếu như nói rằng tất cả do thanh niên trong lòng mình gây nên, sợ là không có ai tin tưởng, thậm chí khiến cho người khác hoài nghi.

Các vị trưởng lão nhìn thanh niên nam tử trong lòng Hồ Mị Nhi, đều cảm giác rất kỳ quái. Đừng xem Hồ Mị Nhi cả ngày cười nói quyến rũ liên mien, một bộ dáng phong tao phóng đãng, nhưng nàng lại là một nữ tử cực độ chán ghét nam tử. Điều này phải nói đến tao ngộ của nàng khi nàng còn trẻ, cũng không nói tỉ mỉ.

Trương Mạo Thiên cảm giác có chút quen mắt.

- Hồ trưởng lão, vị tiểu hữu này thoạt nhìn chính là người trong môn phái của lão phu, không biết lão phu có nhìn nhầm hay không?

Hồ Mị Nhi gật đầu nói:

- Đúng là đệ tử của quý phái, nếu như không phải hắn liều mình cứu giúp, Mị nhi mới có thể chạy trốn được, bởi vậy muốn mang hắn về nội cốc chữa trị tận gốc, Trương trưởng lão hẳn là không có ý kiến gì chứ?

Trương Mạo Thiên cực kỳ kinh ngạc ngoài tưởng tượng, một gã đệ tử cao cấp thì có cái gì làm cho Hồ Mị Nhi ưu ái đến như vậy, nếu như nhớ không lầm thì tiểu tử này chính là một tu luyện giả tư chất cực kỳ kém, có thể vào sư giai đã là vạn hạnh, còn muốn đột phá hơn nữa thì cực kỳ khó khăn.

Có thể là hành vi khác thường của Hồ Mị Nhi làm cho các trưởng lão khác nhiều lần quan sát kỹ thanh niên, sau khi điều tra vẫn không phát hiện ra điều gì đặc thù.

Bỗng nhiên, phía xa xa có một đoàn mây đen cuộn cuộn mà đến!

Một cỗ uy áp đem mọi người ép tới mức không thở nổi.

- Là nguyên lão Phủ Thú Sơn, Hắc Huyết Thú Quân!

Có người cả kinh nói.

Toa toa toa.

Mây đen phụ cận khu động từng đạo hắc mang, đến gần mới nhìn rõ chính là nửa người nửa lang nhân ngồi trên một lưng một con hắc thứu lớn, thú chiến loại này bình thường sẽ không bay, trừ phi thực lực đã mạnh đến một mức nào đó, hoặc có lẽ là trời sinh chính là loại phi hành.

Đội quân cường đại như vậy, hiển nhiên không phải là đến du sơn ngoạn thủy.

Tiếng giết rung trời, căn bản không nói thêm một câu dư thừa, đàn hắc thứu đã lấy khí thế di sơn đảo hải đè xuống, nửa lang nhân nắm trong tay cự phủ, gặp người liền chém.

Trưởng lão bẩy phái cùng với các đệ tử đi theo, tổng cộng chỉ có mười lăm người, thậm chí thêm hai vị nguyên lão thì cũng bất quá chỉ có mười bảy người, tuy nói mỗi người đều là tinh anh, nhưng nếu như chống lại đội quân lớn như vậy, trong lòng không khỏi run sợ, không có lòng ứng chiến.

Thế nhưng những con hắc thứu không phải chỉ từ một phương vọt tới mà là từ bốn phương tám hướng hiện ra vây quanh.

Trưởng lão bẩy phái lộ vẻ ngoài khả năng, nhóm hắc thứu xông vào trước tiên trong nháy mắt bị đánh ngã hơn mười con, nhưng điều này đối với một đại quân hơn nghìn mà nối, chỉ như muối bỏ biển mà thôi, huống hồ còn có một Hắc Huyết Thú quân vẫn giấu đằng sau mây đen nhìn trộm tất cả.

Thổ Nham Lão Quái và Kim Bất Phôi liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người lập tức bay vụt về hướng mây đen.

Thân thể của Kim Bất Phôi nháy mắt hóa ành đoàn ánh sáng màu kim chúc, nhưng con hắc thứu muốn xông lên ngăn cản ngay cả đến gần cũng không được lập tức bị quyền kinh đánh bay đi mà Thổ Nham lão quái lại đạp trên một tảng nham thạch thật lớn, cầm trong tay một pháp bảo tạo hình như ngọn núi, thỉnh thoảng có hòn đá từ trong đó hiện ra, toàn bộ dưới bầu trời nổi lên một trận mưa đá.

Đại quân hắc thứu cho dù có nhiều, nhưng chung quy không thể chăn lại được hai đại cao thủ cấp bậc linh hồn, chỉ là khổ những trưởng lão của bẩy phái, trong hắc thứu đại quân còn có một nhóm hơn mười người, họ chính là trưởng lão của Phủ Thú Sơn, hiện tại tựa hồ còn chưa có ý muốn xuất thủ.

- Ha ha ha, Nham lão đầu, Thiết Đản, chúng ta đã lâu không găp a, bản quân thực sự ngày đêm khổ sở chờ đợt một ngày như thế như hôm nay xuất hiện a.

Trong mây đen truyền đến một trận âm thanh trầm thấp.

- Hắc Huyết, ngươi đây là có ý tứ gì?

Kim Bất Phôi giân giữ hỏi, quang thân từ lâu đã tỏa ra kim quang chói lọi tùy thời có thể xuất thủ.

- Thiết Đản, cái này còn có gì để hỏi sao? Không nghĩ tới mấy trăm năm trôi qua, đầu ngươi vẫn không quá linh hoạt hơn chút nào a, bản quân đến đây là muốn tiêu diệt hết tất cả đám người sống an nhàn tự cho là đúng như các ngươi, Phủ Thú Sơn chúng ta ẩn núp đã nhiều năm, cũng chỉ chờ một ngày như thế này.

Thanh âm trầm thấp trong đám mây đen thản nhiên nói.

Trong tám môn phái lớn, Phủ Thú Sơn chính là đại môn phái quật khơi muộn nhất, bất quá cũng chỉ có một hai nghìn năm mà thôi, lúc đầu không hề có điều gì khiến cho các phái khác chú ý.

Lúc đó họ cũng có những tranh đấu nhỏ, nhưng khi bọn họ xuất hiện một vị nguyên lão thì bẩy đại phía đã không thể ức chế được sự phát triển, dù sao không một ai muốn đơn giản đắc tội với một vị nguyên lão cao thủ cấp bậc linh hồn.

Thổ Nham Lão Quái híp mắt lại.

- Ngươi cho rằng chỉ với một mình ngươi có thể chống lại hai chúng ta liên thủ hay sao?

- Ha ha ha, hai vị đều là những cao nhân thành danh đã lâu, bản quân cho dù vọng tưởng hơn nữa cũng không đến mức nóng đầu muốn lấy một địch hai.

Đám mây đen cuồn cuộn từ từ thu nhỏ lại.

- Nếu đã hiểu rõ, còn không thúc thủ chịu trói!

Trên mặt Kim Bất Phôi hiện ra nét giật mình.

Mây đen mạnh mẽ co rút lại, tiêu biến không thấy, người trong đám mây hiện ra, thế nhưng không phải chỉ có một người Hắc Huyết Thú Quân mà là ba người, dẫn đầu chính là một nữ tử mặc trường bào màu đen, trước ngực có rất nhiều họa tiết, kí hiệu không biết tên.

Nữ tử lãnh diễm không gì sánh được, trên dung nhan phong hoa tuyệt đại lại không hề nhìn thấy một điểm huyết sắc, tái nhợt đến dọa người, mái tóc đen không gió mà bay, con ngươi dĩ nhiên là màu tím, ngũ quan góc cạnh so với nữ nhân Hiên Viên quốc rõ ràng rực rỡ hơn một chút, ma pháp bào cũng không thể che giấu được thân thể phong vận bên trong, ma pháp bào trên thân bó buộc cái mông nảy nở nhưng lại rộng thùng thình không gì sánh được, trước ngực hiện lên một đường cong hoàn mĩ kinh tâm động phách mời gọi người khác điên cuồng, tinh tế thon thả nhưng lại tràn đầy có thể nắm lấy, đường cong lần thứ hai kéo xuống kiều đồn rồi lại mượt mà đi lên, dung nhan giống như băng sơn, thân thể giống như hỏa diễm.

Phía sau bên trái của hắc bào nữ tử chính là Hắc Huyết Thú Quân, phía bên phải là một vị nam tử toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xanh kiêu ngạo, trước ngực còn có một bộ hộ giáp giản đơn.

Kim Bất Phôi trong những năm gần đây vẫn cùng thê tử ngao du tứ hải, đã đi qua không ít địa phương, càng đi qua Minh Tây đại lục phía bên kia biển rộng, nhìn thấy nữ tử và nam tử phía sau, tức thì cả kinh nói:

- Hắc Huyết, ngươi dĩ nhiên lại cấu kết với ma pháp sư Minh Tây đại lục, từ khi nào suy bại đến mức làm chó săn cho người khác.

Hắc Huyết Thú quân không cho là đúng.

- Cấu kết? Thiết đản đầu, không rõ tình huống thì không nên đánh rắm loạn lên, vị này chính là thánh nữ Đạt Khắc giáo Minh Tây đại lục, lần này đến Hiên Viên quốc là để tìm một người, trùng hợp cùng tại hạ hữu duyên, nên đã giao dịch với ta, theo như nhu cầu mà thôi.

- Nham lão quái, nguyên lực ba động trên người nữ tử này cực kỳ cổ quái, ta đã từng giao thủ mới ma pháp sư của Minh Tây đại lục, so với đạo tông của các ngươi thực tế có vài phần tương tự, chỉ là càng thêm hoa lệ một chút, pháp bảo của bọn họ đều mang trên người để tăng thêm nguyên lực, rất ít pháp bảo dùng để trực tiếp công kích, hiện tại ngươi và ta thế đơn lực bạc, nếu như muốn chống lại sợ rằng sẽ có hại, hay là chờ đợi thời cơ bỏ chạy, trở lại tìm viện binh rồi đánh một trận!

Kim Bất Phôi truyền âm nói.

Cho dù không cần Kim Bất Phôi nói thì Thổ Nham lão quái cũng không có lòng muốn chiến đấu, hắc bào nữ tử kia thực sự rất cổ quái, khí tức nguyên lực trên người nàng ta rất mạnh, bình sinh hắn rất ít thấy, Ngũ Hành Đại Đế đứng đầu trong tam đại nguyên lão cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Nữ tử này đã siêu việt linh hồn giai bình thường, nếu như đã tiến vào địa vương cấp, vậy thì căn bản không cần đánh nữa, loại chênh lệnh như thế này tuyệt đối không có khả năng dùng kỹ sảo đền bù.

- Hành sự tùy theo hoàn cảnh!

Thổ Nham lão quái đơn giản truyền lại một câu.

Phía dưới năm người đã đánh nhau đến khí thế ngất trời, các trưởng lão của Phủ Thú Sơn rốt cuộc đã xuất thủ, mà trưởng lão của bẩy đại môn phái đã tổn thất quá nửa.

Đại quân hơn một nghìn hắc thứu bất quá chỉ là tiêu hao phẩm mà thôi, nói khó nghe một chút thì chính là pháo hôi, nếu như trưởng lão bẩy đại môn phái xuất toàn lực, cũng có thể tiêu diệt được toàn bộ đại quân hắc thứu, nhưng đáng tiếc đại quân hắc thứu này chỉ là quân tiên phong mà thôi.

Hồ Mị Nhi vẫn dìu Lâm Khiếu Đường bên cạnh lo lắng quan sát toàn bộ thế cục, tìm kiếm mỗi một khe hở có khả năng xuất hiện, thế nhưng sức lực của bản thân đã giảm xuống quá nhiều, nguyên lực không đến ba thành so với bình thường, miễn cưỡng có thể chống lại đội quân cảm tử hắc thứu, không cho chúng đến gần người.

Nhìn thấy trưởng lão của đối phương bắt đầu di động, tâm trạng của Hồ Mị Nhi đã dâng lên tới cổ họng, thực sự là một cơn sóng khác lại nổi lên, vừa mới thiên tân vạn khổ trở về từ luyện ngục hành lang gấp khúc, ngay cả cơ hội để thở dốc cũng không có, lại thấy rơi vào tuyệt cảnh một lần nữa.

Ngay lúc Hồ Mị Nhi nôn nóng định kêu lên thì một càn tay đầy bùn đất không biết từ khi nào đã đưa đến bên bờ môi mềm mại của Hồ Mị Nhi, cái lỗ tai nho nhỏ hơi hơi nóng lên, một âm thanh suy yếu truyền tới:

- Hồ trưởng lão, ngươi mau phục dụng viên thuốc này vào.

Hồ Mị Nhi lúc này mới phát hiện ra thanh niên sát bên người của mình không biêt từ khi nào đã tỉnh lại, bất quá vẫn rất suy yếu, phảng phát giống như đang bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng.

Hồ Mị Nhi cũng không suy nghĩ nhiều, há miệng nuốt viên đan dược đó vào, trong nháy mắt cảm thấy toàn thân nóng lên, cảm giác sảng khoái không gì sánh được, nguyên lực trong thời gian cực ngắn khôi phục lại, tinh thần phấn chấn.

Lâm Khiếu Đường cũng nuốt vào một viên, nhưng là lãng phí, trạng thái hiện tại của hắn lúc này không phải là do thể lực tiêu hao mà ra, cho dù có nuốt nhiều kim dương đan nữa cũng vô dụng.

Hiện tại, trên trời cao, Kim Bất Phôi và Hắc Huyết Thú quân đang chửi nhau ầm lên, mùi thuốc súng càng lúc càng đậm, đại chiến hết sức căng thẳng.

- Thánh nữ, chỉ cần ngươi trợ giúp bổn quân loại bỏ hai người này, bản quân cho dù đến chân trời góc biển cũng nhất định đem muội muội của ngươi tìm được.

Hắc huyết thú quân quát mắng Kim Bất Phôi có chút cấp bách, thấy nữ tử bên cạnh tựa hồ không có ý tứ muốn xuất thủ liền dụ hoặc nói.

Hắc bào nữ tử nhíu nhíu mày, vẫn chưa tiếp lời, bạch ngọc trong tay tại không trung khẽ động, hư không nhất thời hiện hiện ra một ảnh tượng cao lớn đến mấy trượng.

Là hình dáng của một nữ tử, ảnh tượng phi thường rõ ràng.

- Các ngươi đã từng gặp qua nữ tử này?

Hắc bào nữ tử mở miệng nói, lời nói cũng lạnh như băng sương, không có một chút tình cảm nào, phảng phất như tất cả mọi thứ trên thế gian trong mắt nàng đều là có thể có nhưng không hề phụ thuộc.

Thanh âm không lớn, nhưng cũng làm cho tất cả mọi người trong chiến trường này có thể nghe được rõ ràng, phảng phất như thanh âm vang lên ngay bên cạnh tai vậy.

Lâm Khiếu Đường suy yếu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lộp bộp, trái tim mạnh mẽ đập nhanh hơn…

Ảnh tượng nữ tử hiện ra trong hư không không phải là nữ tử lần đó đã sinh ra Kỳ Áo hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.