Đấu Y

Chương 183: Chương 183: Hương diễm.




Xung quanh không hề có người lên tiếng trả lời, hắc bào nữ tử thu hồi ảnh tượng lại, hầu như đồng thời hơn mười khỏa hỏa cầu màu đen trống rống bắn ra ngoài.

Bang bang bang…

Mười lăm vị trưởng lão dùng hết sức mới có thể miễng cưỡng chặn lại được hỏa cầu màu đen.

Kim Bất Phôi vừa mới nhìn thấy nữ nhân này cư nhiên không nói gì đã đánh, lại nhìn thấy có khỏa hỏa cầu màu đen xuýt chút nữa bắn trúng lão bà của hắn, nhất thời lửa giận bốc lên, nguyên lực vận khởi đến mức cao nhất, phóng vọt tới.

Kim Bất Phôi chỉ mới chỉ bay được nửa đường đột nhiên một đạo lam quang lóe lên trước mặt, nam tử mặc bộ y phục màu xanh cứ thế chắn trước người, bộ tóc ngắn màu vàng nhạt dựng thẳng, lộ ra một nụ cười mê người.

- Đối thủ của ngươi là ta.

Trong hư không đột nhiên vang lên những tiếng nổ như muốn phá vỡ màng nhĩ chấn nhiếp lòng người, đồng thời phát ra khi hai người đối chưởng va chạm vào nhau, hai người này đều là cao thủ linh hồn giai thiện cận chiến, trong mỗi một quyền đều ẩn chưa lực lượng có thể di sơn đảo hải.

Hắc bào nữ tử cũng không có ý tứ muốn xuất toàn lực, chỉ là không ngừng phát ra nhưng khỏa hỏa cầu màu đen quấy rối một chút, Hắc Huyết Thú Quân tự biết không thể thuyết phục được, tự mình động thủ, bay về phía Thổ Nham Lão Quái.

Hồ Mị Nhi đã khôi phục thực lực, ở sườn ngoài vòng chiến vừa đánh vừa lui, đã thối lui đến sát biên giới vòng chiến, Lâm Khiếu Đường suy yếu thỉnh thoảng chỉ dẫn cho nàng lộ tuyến hợp lý nhất.

Trong phương diện độn thuật thì Hồng Diệp Cốc rất đặc sắc, trong bát đại môn phái tuyệt đối là phái nổi bật.

Hồ Mị Nhi nhằm đúng cơ hội, hóa thành một đạo hồng quang phi độn mà đi, những trưởng lão khác bởi vì thể lực không chống đỡ nổi nữa, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn đạo hồng quang dần dần bay xa.

Hắc bào nữ tử lăng không đứng trên cao chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đạo hồng quang, thần sắc không hề nổi sóng thu hồi ánh mắt, nếu như nàng muốn chặn lại thì không có gì quá khó khăn, thế nhưng nàng không muốn gây quá nhiều thù hằn tại dị quốc khi ở nơi đất khách này, nàng đến đây chỉ là muốn tìm người mà thôi, tuy rằng nàng có thực lực tuyệt đối ở đỉnh cao đại lục, thế nhưng nàng tuyệt đối không cho rằng tại mảnh đất Hiên Viên quốc này không có siêu cấp cường giả, vì vậy ít gây chuyện vẫn tốt hơn., nàng chỉ giúp một tay cái tên nhìn qua có phần đáng ghết kia mà thôi, để đổi lấy một chút tin tức có giá trị.

Hồ Mị Nhi một đường bay điên cuồng, một khắc cũng không dừng lại, thanh niên phía sau đã bắt đầu ý thức không rõ ràng, nếu như cấp cứu không kịp thời, sợ là sẽ có nguy hiểm.

Ba ngày sau, Hồ Mị Nhi rốt cuộc đã bay đến Hồng Diệp Cốc, vừa về liền lập tức phóng thẳng đến nơi tu luyện của bản thân, Hồng Hương Các.

Vài tên đệ tử đang quét dọn Hồng Hương Các vừa mới thấy trưởng lão quay trở về, đang muốn hành lễ, Hồ Mị Nhi đã vung tay lên nói:

- Chuẩn bị nước!

Chỉ chốc lát, một thùng nước lớn đã được chuẩn bị ổn thỏa, vài tên nữ đệ tử cho rằng trưởng lão muốn tắm, vậy mà trưởng lão lại đem một thanh niên nam tử trần truồng thả vào trong thùng nước.

- Nhanh đi lấy dẫn hồn trạc đến đây!

Hồ Mị Nhi một bên truyền một cỗ nguyên lực tinh thuần vào trong cơ thể thanh niên một bên phân phó.

Lâm Khiếu Đường mơ hồ trợn tròn mắt, thấy một thân ảnh màu hồng mông lung, chỉ cảm thấy đầu đau giống như sắp nổ tung vậy, trước mắt tối sầm sau đó cái gì cũng không biết nữa.



Sáu tháng sau!

Hồng Diệp Cốc, Hồng Hương Các, trong một gian sương phòng rất lớn, có một cái giường lớn mềm mại khoan khoái, trên đó một đôi nam nữ trần truồng đang nằm.

Lâm Khiếu Đường cảm giác phảng phất như chính mình đã chết rồi, chỉ còn lại một tia linh hồn cuối cùng trên đời này, hưởng thụ sự ôn nhu tuyệt vời cuối cuộc đời.

Về điểm ý thức mông lung này, mỗi ngày vào buổi tối đều có thể cảm một loại sung sướng vui vẻ không gì sánh được, tựa hồ như còn có một cái linh hồn trắng muốt khác quấn quýt cùng một chỗ với linh hồn của bản thân.

Thoái mái, sáng khoái, đây hầu như là cảm giác chủ yếu của Lâm Khiếu Đường trong thời gian qua.

Dường như ngày nào cũng như vậy, ngày hôm nay cảm giác này đúng hạn lại tới, nhưng có một điểm bất đồng chính là, Lâm Khiếu Đường hiện tại cảm giác này đặc biệt chân thực, trước kia đều là bị động hưởng thự, ngày hôm nay hắn muốn đáp lại.

Hai tay vẫn không có cảm giác, dưới sự kích thích nào đó, lại có chút ảo giác có thể cử động được, Lâm Khiếu Đường đưa tay lên trên mặt của lình hồn màu trắng, trong sát na va chạm thân thể của LÂm Khiếu Đường hơi hơi chấn động, thực mềm mại a!

Không ngừng tìm kiếm gì đó, Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cũng tìm được một chỗ xõa tung mềm mại nhất, bàn tay to không thể khống chế tự nhiên đưa xuống phía dưới, một trận trà xát xoa nắn, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên cảm giác thấy chết đi cũng không đến nỗi tồi.

Nhưng mà, cảm giác càng kích thích sung sướng hơn còn ở phía sau, Lâm Khiếu Đường đột nhiên thấy hạ thể có chút lạnh lẽo, tựa hồ như vị một vật gì đó như cho phép vật, đoàn linh hồn thể trên người kia không biết đã đi nơi nào

Một lúc lâu, cảm giác lạnh lẽo phía dưới đã biến mất, linh hồn màu trắng kia lại quay trở lại thân thể, đột nhiên hạ thể có chút nóng lên, Lâm Khiếu Đường kìm không được hừ một tiếng.

Chính là loại cảm giác này, mỗi ngày đều gặp được, thế giới sau khi chết nguyên lai là như thế này hay sao? Hoặc có lẽ chính mình đã lên thiên đường, mà địa ngục còn lại là một cảnh tượng khác, ý thức không rõ lắm miên man suy nghĩ, bất quá những ý nghĩ này nhất nhanh đã bị đoàn linh hồn thể màu trắng kia kích động nhúc nhích đánh tan đi, cùng với sự rung động trên dưới của linh hồn màu trắng, Lâm Khiếu Đường cảm giác thế giới như đang điên đảo, bản thân phảng phất như đang nhẹ nhàng khoan khoái bay lên.

- A…

Một tiếng kêu nhỏ mất hồn, thanh âm giống như là thỏa mãn và vui vẻ, còn có một chút phóng đãng, Lâm Khiếu Đường có thể khẳng định được đó là tiếng kêu của nữ nhân, âm sắc phi thường tuyệt vời.

Bỗng nhiên, lại truyền đến một tiếng thanh minh, thanh âm không phải do ngoại giới truyền đến mà là phát ra từ trong cơ thể, phảng phất như trực tiếp phát ra trong đầu vậy.

Nguyên lực vốn bị vây tại trạng thái hỗn độn trong cơ thể, tựa hồ dần dần có chút rõ ràng, Lâm Khiếu Đường cảm giác được linh hồn thể mềm yếu đang dần dần trở lên cứng cáp hơn.

Một cỗ tình cảm phong phú như sóng triều trào dâng, Lâm Khiếu Đường kỳ quái, lẽ nào ta vẫn còn sống đến bây giờ hay sao?

Vấn đề này còn chưa hoàn toàn rõ ràng.

Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ mở to hai mắt, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt chính là dung nhan phong tao, không biết vì sao bên ngoài khuôn mặt lại thẩm thấu ra những giọt mồ hôi không quá hài hòa, có vẻ như có chút uể oải, bất quá lại là loại uể oải trong thỏa mãn.

- Hồ trưởng lão?

Lâm Khiếu Đường chưa hoàn toàn phản ứng linh hoạt trở lại.

- Ngươi tỉnh rồi!

Hồ Mị Nhi có hơi hơi phiếm hồng, e thẹn nói.

Cảm giác tử vong trước đây của Lâm Khiếu Đường tựa hồ đã hoàn toàn biến mất, chỉ cảm thấy bản thân thư thư phục phục đánh một giấc rất dài, hiện tại toàn thân trên dưới tràn ngập sức sống, nhanh chóng hoạt động thân thể muốn xem một chút bản thân đang ở nơi nào.

Vừa mới nhấc đầu lên, chưa nhìn thấy Hồ Mị Nhi vẫn còn đang trần truồng nửa nằm ngay bên cạnh, trước ngực có hai đoàn nhũ phong khả ái hơi hơi lay động trong không khí hướng về phía bản thân bắt chuyện, mũi nhọn hai khỏa chiu chiu phấn hồng nho nhỏ mà cực kỳ tinh xảo khe khẽ run rẩy giữa hai bánh bao nhô cao.

Lâm Khiếu Đường trực tiếp ngồi dậy, phát hiện bản thân không hề mặc quần áo, giật mình nói:

- Đây là …có chuyện gì vậy?

Hồ Mị Nhi không có một chút ý tứ né tránh, nhẹ nhàng cầm lấy một ngón tay xanh xao của Lâm Khiếu Đường bên mép giường nói:

- Ngươi hôn mê đã sáu tháng rồi!

- Sáu tháng?

Lâm Khiếu Đường thiếu chút nữa từ trên giường ngã ngửa xuống dưới đất.

Hồ Mị Nhi bị chọc cười cười.

- So với ta tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều, ta còn nghĩ ngươi phải ba mươi năm nữa mới tỉnh dậy.

- Trong sáu tháng này ngươi một mực chà đạp chiếm tiện nghi của ta khi ta vô tri vô giác!

Trong lòng Lâm Khiếu Đường hô to thiệt thòi, thiệt lớn.

Hồ Mị Nhi nhất thời ngạc nhiên, không hề ngờ được người này lại nói những câu như vậy.

Phác xích, Hồ Mị Nhi cười thành tiếng, thú vị nhìn thanh niên với vẻ mặt trinh tiết sáng ngời nói:

- Thiệt thòi chính là thiếp thân mới đúng nha, dù nói thế nào đi nữa thì thiếp thân cũng là một nữ tử!

- Chuyện này đâu có phân biệt nam nữ, chính là ta lúc đó vẫn hôn mê!

Trong đầu Lâm Khiếu Đường không ngừng tự hỏi vì sao nữ nhân này lại muốn cùng chính mình cái…kia, nhưng không hề nghĩ ra được nguyên cớ.

Ngọc thủ của Hồ Mị Nhi đưa lên vuốt ve lồng ngực rắn chắc nói:

- Nếu như thiếp thân không làm như vậy, sợ rằng công tử vẫn chưa tỉnh lại đâu.

Nhật, lại còn có cách nói này, **, cũng có thể cứu người? Lâm Khiếu Đường hồ nghi nhìn giai nhân bên cạnh, chỉ là xưng hô vì sao lại biến thành thiếp thân rồi, lúc ban đầu chính là cô nãi nãi, hiện tại thì thành thiếp thân rồi, nữ nhân quả là rất hay thay đổi.

Hồ Mị Nhi nhìn khuôn mặt tuấn lãng đang lộ vẻ tràn đầy hoài nghi giải thích:

- Trước đó thiếp thân không phát hiện ra công tử là hồn dương thân thể, cho đến tận khi mang công tử về đây chữa trị mới phát hiện được, hơn nữa lúc đó tiên thiên dương hồn nội anh và hậu thiên ngưng kết nội tinh đang tranh thủ đoạt quyền chủ đạo, hai bên giao hòa lẫn nhau, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc công tử hôn mê, trong một cơ thể đồng thời có được nội anh và nội tinh thực sự là bất khả tư nghị, thế nhưng đây là hai loại bổn nguyên lực hoàn toàn bất đồng, một ngày nào đó nếu như không khống chế được, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, phải do ngoại lực dẫn đạo trung hòa, mới có thể đem hai loại lực lượng kia tách ra, thiếp thân lại có một bộ công pháp vừa có thể song tu, dẫn dường cho nội anh trong cơ thể của công tử, có thể làm cho nội anh và nội tinh tách nhau ra, chỉ là quá trình này tương đối chậm chạm, cho tới tận hôm nay mới hoàn toàn thành công, vì vậy công tử có thể tỉnh lại.

Lúc này Lâm Khiếu Đường mới phát hiện ra vòng tay đeo trên tay Hồ Mị Nhi kia chính là dẫn hồn trạc, so với bộ thủ trạc của Tô Thiến Thiến cực kỳ giống nhau, nhưng cũng không phải là đồng nhất một bộ.

Lâm Khiếu Đường kiểm tra trong cơ thể một chút, nội anh và nội tinh đã hoàn toàn khôi phục đến trạng thái trước đây, trước khi hôn mê tựa hồ chúng vẫn tụ tập cùng một chỗ, nội anh so với trước đây trưởng thành hơn một chút, nội anh tựa hồ cũng tinh thuần hơn.

- Công tử yên tâm, bộ công pháp này của thiếp thân đối với công tử hoàn toàn không có hại, chỉ có lợi mà thôi.

Hồ Mị Nhi dịu dàng nói.

Ngày đó khi trở về, Hồ Mị Nhi phát hiện ra thanh niên này cư nhiên là hồn dương thân thể hiếm thấy, nhất thời cực kỳ vui mừng, đối với chuyện không thể kiếm được tài liệu tu luyện trong luyện ngục hành lang gấp khúc, sự tiếc hận của nàng nhất thời tan thành mây khói, nếu chỉ là một hồn dương thân thể bình thường đối với tu vi đại sư giai của bản thân mà nói đã không còn bao nhiêu tác dụng, nhưng thanh niên trước mắt này lại hoàn toàn không giống, hắn đồng thời tồn tại hồn dương thể lại có một thân tu vi sư giai hậu kỳ, hơn nữa bản thân hắn lại có nội tinh bổn nguyên phi thường vững chắc, như vậy đối với Hồ Mị Nhi mà nói thì đỉnh lô hỗ trợ tu luyện này có thể so sánh với thượng phẩm tăng nguyên đan, lại thêm cỗ lực lượng tẩu hỏa nhập ma kia cũng rất tinh thuần, Hồ Mị Nhi rốt cuộc cắn răn đem hai trăm năm bảo trì thân thể ngọc ngà vứt bỏ, dứt khoát tuyển chọn song tu, nếu như muốn có sự đột phá thì đây chính là cơ hội tuyệt vời.

Một đêm không ngủ một mạch sắp xếp mọi thứ trong đầu, buổi sáng Lâm Khiếu Đường bấm đốt ngón tay tinh toán thời gian so với kỳ hạn ước định với Kỳ Áo thì chỉ còn có hơn một tháng, cả kinh nói:

- Quần áo và đồ dùng hang ngày của ta ở đâu?

- Ở bên kia, thiếp thân vẫn chưa từng động đến!

Hồ Mị Nhi nhu thuận nói, nam tử này có thể không phải là then chốt để nàng có thể đột phá đến linh hồn giai, thế nhưng cho dù như vậy thì cũng không đến mức làm cho nàng khinh thường người có tu vi thấp hơn mình đến một giai này, chính vì trong luyện ngục hành lang gấp khúc hắn đã đánh một trận tạo ra cho nàng một hình tượng cực kỳ to lớn, huống hồ trong cơ thể đồng thời có nội anh và nội tinh, cho dù là sư giai thì vị tất đã yếu hơn so với đại sư giai như nàng.

Luận về thực lực, thậm chí Hồ Mị Nhi còn cho rằng nam tử này so với mình còn mạnh hơn rất nhiều.

Kỳ thực trong luyện ngục hành lang gấp khúc lần đó, Lâm Khiếu Đường có thể biểu hiện vượt xa bình thường hoàn toàn dựa vào kết quả của sự giận dữ phun trào, đó chỉ là hồi quang phản chiếu trước khi tẩu hỏa nhập ma mà thôi, hiện tại đã khôi phục lại bình thường, thực lực thực tế hiển nhiên không thể bằng được Hồ Mị Nhi.

Khi tìm được ba khỏa trữ vật giới chỉ, Lâm Khiếu Đường thầm thở một hơi dài, đây là do trước khi hắn hôn mê lấy được trên người của gã nửa lang nhân và một nữ đệ tử của Hồng Diệp Cốc, hơn nữa còn có một khỏa của chính mình, trong ba khỏa trữ vật giới chỉ vừa vặn có chín khối toái phiến.

- Công tử, ngươi định cảm tạ thiếp thân như thế nào đây? Nếu không phải lúc đó thiếp thân chấp nhận tiêu hao đến sáu thành nguyên lực, liều mạng chịu nguy hiểm trọng thương, đem ba khỏa trữ vật giới chỉ này phong ấn lại, thì chỉ sợ là vừa mới ra khỏi luyện ngục hành lang gấp khúc đã bị mấy lão quái vật bên ngoài phát hiện rồi.

Hồ Mị Nhi tranh công nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.