Khóe miệng Thái Âm Thiên Quân chảy dài một vết máu, không cam lòng nhìn hai tên quái vật cách đó không xa. Chính bản thân hắn vốn là một đại tu sư địa vương giai hậu kỳ mà cũng không xen vào được, không biết nữ ma Vu sư kia rốt cuộc thi triển thần thông gì mà khí nguyên trên người tuôn ra giống như núi lửa phun trào vậy, phảng phất như đấng thượng tu giá lâm, cỗ lực lượng này căn bản không thể thuộc về hạ giới này, thực quá mức kinh khủng.
Còn thực lực của nam tử thần bí kia đã vượt quá xa so với đánh giá của Thái Âm Thiên Quân, nếu không phải được nữ ma kia hiệp trợ, lại bỗng nhiên biến thân, chỉ sợ chính mình hôm nay dù thân thể không bị hủy diệt thì nguyên khí cũng bị tổn thương.
Biến đổi thật lớn trên người Tiểu Ma Thiên Thiên tự nhiên khiến cho những cuộc chiến đấu kịch liệt khác của đám Vu sư và các nguyên lão Quỷ Võ Điện chú ý đến. Người thanh niên và Lão giả họ Lưu đấu chiến một hồi ngang nhau, cả hai dưới thế công kích cường đại của đối phương đều đã có chút nội thương, bất quá vẫn còn chưa tung ra chiêu sát thủ. Những cuộc chiến khác đều là bên Vu sư chiếm thế thượng phong. Quỷ Võ Điện đã có hai nguyên lão ngã xuống, còn lại hai người cũng chỉ chống đỡ được chốc lát mà thôi.
Lão giả họ Lưu đối phó với một Chung vương cũng đã ngàn vạn khó khăn, đối với khí nguyên trên người kia bỗng nhiên tựa hồ đạt đến bực kinh khủng như tồn tại đế hoàng giai, lấy thực lực Quỷ Võ Điện lúc này sao có thể chống đỡ được.
- Lẽ nào không thể không dùng đến tấm vương bài cuối sao hay sao?
Lão giả họ Lưu trong lúc nhất thời cũng đắn đo không xác định được, hiển nhiên việc đưa ra tấm vương bài cuối cùng này không phải chuyện đùa.
Trên người Tiểu Ma Thiên Thiên xuất hiện những biến hóa kinh người cũng làm cho Kỳ Áo vốn là một tồn tại thần bí bắt đầu có chút sợ hãi.
Hàng lâm thuật, trong lòng Kỳ Áo bỗng hiện lên một danh từ đã quên tự lâu, sắc mặt càng hiện lên một tia trầm trọng.
Ngoại trừ trên người Tiểu Ma Thiên Thiên có một chút biến hóa bên ngoài, dung mạo so với trước cũng trở nên thanh tú hơn, xinh đẹp hơn, quang mang trong mắt phóng ra giống như hàn băng vạn năm.
Kỳ Áo liên tục công kích đều bị nguyên khí hộ thể vây xung quanh Tiểu Ma Thiên Thiên đã biến thân ngăn cản toàn bộ. Khóe miệng Tiểu Ma Thiên Thiên hiện lên một tia cười nhạt, biến thân rốt cuộc kết thúc.
-Tiểu tử kia, khí nguyên trên người ngươi đã đạt đến trình độ này, sợ là trong vòng hạ giới có thể không ai chế trụ nổi, bất quá đáng tiếc lại gặp phải người hóa thân của bản phi tại hạ giới, chỉ có thể oán ngươi thiếu tạo hóa mà thôi. Thời gian không còn nhiều, chịu chết đi!
Tiểu Ma Thiên Thiên vẫn bất động phát ra thanh âm yếu ớt nói.
Lưỡng đạo kim mang từ trong hai mắt Tiểu Ma Thiên Thiên bắn ra ngoài làm cho Kỳ Áo cực kỳ kinh hãi. Cỗ lực lượng này căn bản không phải hắn có khả năng ngăn cản được.
Kim mang có tốc độ cực nhanh, khoảng cách lại gần. Kỳ Áo bùng phát nguyên khí, liều mạng đem hết toàn bộ lực lượng bay đi nhằm né qua hiểm cảnh, nhưng vẫn bị một đạo kim mang trong đó sượt qua một chút, toàn thân vặn vẹo, thống khổ vô cùng.
Trong lòng Kỳ Áo biết đối thủ cường đại đã vượt qua mức tưởng tượng, nhịn đau đớn lao tới. Cự kiếm trong tay đánh mạnh xuống.
- A!
Sắc mặt Tiểu Ma Thiên Thiên lộ vẻ kinh ngạc, như rất ngoài dự liệu. Không nghĩ tới dưới một kích vừa rồi đối phương lại có thể trốn thoát, hơn nữa còn có chút miễn dịch với “kim hình cung”.
Đương.
Kỳ áo toàn lực đnahs ra một kích, tử diễm trên cự kiếm thiêu đốt hừng hực, một kích uy lực này có thể hủy diệt cả một ngọn núi lớn, phá tan mười dặm biển rộng.
Thế nhưng Tiểu Ma Thiên Thiên chỉ khẽ xoay cổ tay một cách hời hợt liền có thể hóa giải, trên cổ tay đến ngay cả một vết xước cùng không thấy.
- Tiểu tử kia, ngươi đã làm cho ta hơi bất ngờ đó, khí nguyên của ngươi cổ quái vạn phần, lẽ nào cũng có nguồn gốc từ thượng giới sao?
Tiểu Ma Thiên Thiên hiếu kỳ nhìn Kỳ Áo lẩm bẩm hỏi.
Kỳ Áo đâu có quản nhiều đến như vậy. Một kích không thành lại tiếp một kích, cả mười chiêu tiếp theo xuất ra còn nhanh hơn cả điện chớp, nhưng Tiểu Ma Thiên Thiên chỉ dùng lực cổ tay hóa giải tất cả, chênh lệch đôi bên căn bản quá lớn không thể so sánh.
Thái Âm Thiên Quân ngạc nhiên, thế nào cũng không nghĩ ra liên minh Thảo nguyên từ lúc nào sinh ra một vị Vu sư đáng sợ đến như vậy. Tên nam tử thần bí kia đã đủ cho Thái Âm Thiên Quân sợ hãi, chính bản thân mình vốn là đại tu sư địa vương giai hậu kỳ, lại ngay cả ba chiêu của đối phương cũng chịu không nổi. Mà lúc này tên nam tử thần bí kia có thể nói là trong nháy mắt đánh bại mình hiển nhiên bị ma nữ đánh cho nửa chiêu cũng không thể đỡ. Nghĩ vậy, thân ảnh liền nhoáng cái đã bay đi, vô luận nơi này xảy ra chuyện gì cũng đều không có liên can đến ta nữa.
Phịch một tiếng, Kỳ Áo bị kích trúng, mạnh mẽ như lưu tinh rơi xuống mặt đất. Oanh một tiếng nổ rung trời, nơi Kỳ Áo rơi xuống, mặt đất bị biến thành một cái hố sâu, địa hình mơ hồ có chút biến đổi.
-Phụt!
Kỳ Áo nhổ ra một ngụm máu, bướng bỉnh từ trong hố leo lên, một cánh tay đã không còn động đậy, toàn bộ các khớp xương cánh tay bị nát bấy, hiển nhiên cánh tay này đã bị hủy hoàn toàn.
- Tiểu tử kia, ngươi rất ngoan cường, thực lực cũng rất mạnh làm cho bản phi kinh ngạc không thôi, ngươi hẳn là không hoàn toàn thuộc về nơi đây, bất quá lai lịch của ngươi bản phi cũng không có nhiều hứng thú.
- Chết đi!
Kim quang trong mắt Tiểu Ma Thiên Thiên lóe lên, chói mắt vô cùng.
Ngón tay ngọc của Tiểu Ma Thiên Thiên điểm ra một cái, cả ngàn đạo hồ quang như phô thiên cái địa lao tới, thanh thế và phạm vi rộng lớn vô cùng, kỹ nghệ đích thực là kinh người.
Ở cách đó mấy trăm trượng mọi người như đã quên đi chính mình và địch thủ, thần sắc mỗi người như ngây dại nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh bên này, có chăng chỉ có ba gã Vu sư là có biểu tình tương đối bình tĩnh.
Kỳ Áo nhìn hồ quang kéo đến, trên mặt mờ mịt, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng.
Xẹt xẹt xẹt… ầm…
Trong phương viên hơn ba mươi dặm xung quanh, địa hình toàn bộ hóa thành bình địa, mặt đất bị lột bỏ một lớp sâu hơn mười trượng khiến cho toàn bộ quỷ linh còn ẩn núp bị tiêu diệt sạch.
Kỳ Áo ngay cả thi cốt cũng không có lưu lại. Công kích loại thiểm điện này tại hạ giới đối với bất kỳ ai căn bản là chiêu diệt sát, đến ngay cả linh nguyên cũng không thể tồn tại.
Tiểu Ma Thiên Thiên nhìn phía dưới khẽ cau mày, tựa hồ cảm giác được có gì đó bất ổn, đang muốn tiếp tục xuất thủ, nhưng thân thể lại run lên, không cam lòng đem cánh tay đã giơ lên hạ xuống, quay người nhìn lão giả họ Lưu, đại nguyên lão Quỷ Võ Điện.
Lão giả họ Lưu vừa tiếp nhận ánh mắt này nhất thời như bị một cỗ uy thế áp bách, thân thể có chút không thích ứng được, cảm giác dù có đem Thiên cương quyết vận dụng tới tầng cao nhất là đệ thập trọng sợ là cũng không chống đỡ nổi.
Tiểu Ma Thiên Thiên khẽ duỗi tay, một đạo kim mang chợt lóe rồi hướng tới trữ vật giới trên tay Lão giả họ Lưu, Thiên công bí tịch trong đó ngay lập tức bay ra hạ xuống trước mặt nàng.
Lão giả họ Lưu ngay cả một tia phản ứng cũng không có chứ đừng nói là phản kháng, uy áp trên người vừa biến mất đã ngay lập tức xoay người trốn chạy, hai gã nguyên lão Quỷ Võ Điện còn lại cũng theo lão đại bay đi.
Ngoại trừ người thanh niên ra, ba gã Vu sư địa vương giai còn muốn đuổi theo nhưng Tiểu Ma Thiên Thiên đã truyền âm tới:
- Vật đã tới tay không cần truy đuổi nữa. Thời gian không có nhiều, còn một số việc muốn nói rõ.
Mấy tên Vu sư không dám trái lời, đều bay đến, trên mặt người thanh niên cũng cực kỳ cung kính.
- Trong bản Thiên công bí tịch này có một tờ then chốt chính là “Vô tự thiên trang” thật lâu trước đây đã bị người khác lấy đi, bí tịch lúc này đã mất đi nhiều tác dụng vốn có. Các ngươi cần phải trong ba mươi ngày lấy lại được một kiện Cửu thiên vương đỉnh. Ghi nhớ kỹ!
Lời nói vừa xong kim quang trong mắt Tiểu Ma Thiên Thiên đã tan đi, khí nguyên kinh khủng trên người cũng biến mất trong nháy mắt không còn nữa.
Khôi phục lại như thường, sắc mặt Tiểu Ma Thiên Thiên tái nhợt, khí nguyên bất ổn có vẻ cực kỳ suy yếu, nhìn lại Thiên công bí tịch trong tay một chút, không lộ biểu tình gì, nháy mắt đã thu lại.
- Lời nói của Hoàng phi nương nương ngắn gọn không biết có lưu lại tin tức gì khác hay không?
Thần sắc người thanh niên bất định nhìn Tiểu Ma Thiên Thiên hỏi.
- Tên nam tử vừa rồi cũng không hoàn toàn bị diệt sát, nguyên linh tựa hồ đã chạy thoát. Chủ nguyên niệm của hoàng phi nương nương tại hạ thế lưu lại trong thời gian có hạn nên đành thu tay lại, nếu mạnh mẽ thi triển thần thông rất có khả năng khiến cho bản thể bị thương tổn. Giao cho chúng ta truy sát nguyên linh kẻ này rồi diệt trừ, mặt khác nơi đây còn có người ẩn nấp, hoàng phi nương nương khi vừa xuất hiện thì đã có cảm ứng, bất quá phương pháp ẩn giấu của người này cực kỳ cao minh, đến ngay cả hoàng phi nương nương cũng không thể trong thời gian ngắn xác định được vị trí chính xác nên để chúng ta tìm kiếm, nếu là tìm không được thì dừng tay không nên lưu lại lâu. Đại Hạ quốc đã có mấy đại tu sư chết tại nơi đây, tối đa không tới một ngày sau sẽ có người chạy tới, hơn nữa Đại Hạ cũng có vài người đại diện của thượng giới, nương nương dặn chúng ta không nên trêu chọc tới bọn họ, cũng không nên bức người thái quá, tình thế chuyển biến tốt hãy thu.
Tiểu Ma Thiên Thiên nói ra nhưng tin tức mà chủ nguyên niệm trong nháy mắt biến mất đã lưu lại.
- Cư nhiên có người ẩn náu tại nơi này?
Sắc mặt người thanh niên kinh ngạc nhìn lướt qua phía dưới chỉ thấy một cảnh bừa bãi, toàn bộ địa hình đã phát sinh biến đổi lớn, sơn lâm từ lâu đã biến mất không còn, vài tòa núi lớn cũng đều sập tan biến thành một đống phế thạch.
Vài tên Vu sư vô luận dò xét thế nào đi nữa cũng tìm không được một điểm vết tích nên không khỏi bắt đầu có chút hoài nghi, tuy rằng vị hoàng phi nương nương được Vu phái cung phụng có phép thuật thần thông quảng đại nhưng hẳn là đã bị cách vị diện ảnh hưởng, cho dù là thi triển Hàng lâm thuật xuất hiện tại hạ giới trong thời gian ngắn nhưng lực lượng cũng đã suy yếu rất nhiều, nhiều lắm cũng chỉ còn lại một phần mười mà thôi, có khi còn không đến. Hơn nữa đột nhiên phủ xuống, cảm ứng có chút sai lệch cũng là điều bình thường.
Bất quá vài tên Vu sư hoài nghi cũng chỉ là để trong lòng, bên cạnh còn có người đại diện của Hoàng phi nương nương tại hạ giới nên tự nhiên không người nào dám nói thành lời.
Trên thực tế ngoại trừ Tiểu Ma Thiên Thiên ra, bốn gã Vu sư còn lại kể cả người thanh niên cũng không thuộc về Tà vu phái mà là Cổ vu phái. Thảo nguyên tam đại vu phái cung phụng người trên thượng giới cũng không giống nhau, hiển nhiên vị hoàng phi nương nương này chỉ là Tà vu phái cung phụng mà thôi.
Bất quá ngay cả như vậy người thanh niên dẫn đầu bốn gã Cổ vu phái cũng không hề dám trái lời, dù sao cũng là lời của người trên thượng giới nên bọn hắn không có khả năng trái lời. Huống hồ tam đại vu phái cung phụng người trên thượng giới theo như lời nói từ trước đều là người cùng trận doanh, bởi vậy có nghe ai thì cũng như nhau mà thôi, không hề có chút xung đột, chí ít hiện tại là như vậy.
Mắt thấy mọi chuyện bên ngoài phát sinh bên ngoài, Lâm Khiếu Đường tự nhiên cẩn thận gấp đôi, phòng ngừa bại lộ, kiên trì độn tiếp xuống phía dưới hơn mười trượng, đồng thời từng chút từng chút xác định phương hướng an toàn mà đi, thế nhưng tựa hồ vẫn bị một cỗ nguyên niệm dò xét qua, cũng may đối phương cũng chỉ là nhoáng lên xẹt qua, không hề có tập trung tra xét.
Mấy tên Vu sư đúng là không hề biết kiêng kỵ nên đã làm cho Lâm Khiếu Đường đang ẩn núp dưới mặt đất khổ cực không ít. Nguyên thức mấy người đảo qua không có phát hiện nhưng sau đó mấy người trực tiếp áp dụng phương pháp oanh kích loạn lên mặt đất một cách tàn bạo.
May là Lâm Khiếu Đường đã độn ra xa vài dặm, không còn nằm trong vùng trung tâm tra xét, chỉ là qua một loạt công kích cường đại, bùn đất nham thạch truyền tới chấn động mãnh liệt mà Lâm Khiếu Đường lại không thể thi triển thần thông bảo hộ, chỉ có thể bằng chính nhục thân mà đón đỡ. Đám Vu sư thảo nguyên duy trì oanh kích tới nửa canh giờ thiếu chút nữa đã làm cho hai màng nhĩ của Lâm Khiếu Đường rách đến tơi tả do chấn động truyền đến.
Hành hạ dã man phương viên trong vòng hơn trăm dặm mà không thu được chút kết quả, đám Vu sư rốt cuộc cũng đã rời đi.
Lâm Khiếu Đường không lập tức bay ra mặt đất mà tiếp tục ẩn giấu rồi độn đi, sau một lúc lâu, cách hơn mười trượng trong lòng đất tiếp tục dùng nguyên thức dò xét, phóng ra mời con Tham thị thú tỉ mỉ điều tra, xác định đã an toàn mới bắt đầu lộ thân.
Vừa ra khỏi mặt đất, Lâm Khiếu Đường lập tức bay thục mạng thi triển Vô tung quyết trên tầng trời cao đến cực hạn, trong lòng thầm nghĩ tới phản hồi Nam Xuyên Giới còn bất luận mọi sự tình khác không muốn hỏi tới nữa, ngay cả đến Kỳ Áo đều bị miễu sát, sự tình này hiển nhiên đã vượt qua phạm vi khả năng kiểm soát của Lâm Khiếu Đường.
Trong năm ngày tiếp theo, Lâm Khiếu Đương không dừng lại một khắc, mỗi khi nguyên lực hao hết lại dùng một giọt Vạn năm kim dương dịch rồi lại tiếp tục phi độn, rốt cục cũng cách Nam xuyên càng lúc càng gần.
Ngày thứ sáu, Lâm Khiếu Đường vẫn điên cuồng phi độn, nhưng bên tai lại truyền đến một tiếng âm trầm:
- Đường Lâm, ngươi vẫn trước sau như một, vô cùng cẩn thận!