Đấu Y

Chương 419: Chương 419: Ký hồn châu.




- Kỳ Áo, ngươi chưa chết sao?

- Thế nào, ngươi rất mong ta chết hay sao?

Tâm tình Kỳ Áo như không hề không ổn hỏi ngược lại.

Vừa nghe thấy lời này Lâm Khiếu Đường liền biết kẻ thần bí này hẳn là không có việc gì lo ngại, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ với con người thần bí này, làm sao mà dưới loại công kích không thể chống đối lại như vậy mà vẫn còn có thể sống sót, khóe miệng hơi nhướng lên nói:

- Vài thập niên trước ta còn hy vọng lão âm hồn bất tán như ngươi có thể chết sớm hơn một chút, nhưng cho đến hiện tại hẳn là không đến mức đó.

- Uhm, như thế cũng là lời nói thật. Được rồi, tiểu tử thối, ngươi đã chịu khó bay điên cuồng hồi lâu như vậy, hẳn là đã rất lao lực, cách đây hơn năm mươi dặm về phía đông có một khe nước trong, hãy nhanh một chút qua đó đi.

Kỳ Áo biểu lộ vẻ lo lắng nói.

- Ha ha, tiền bối, lúc này đã không giống so với ngày xưa, ngươi ta lúc này đã sớm không còn liên quan với nhau, ngươi đi đường cái của ngươi, ta cũng đi cầu độc mộc của ta. Nên nói lời tạm biệt tại đây chăng?

Lâm Khiếu Đường như không có chút ý tứ dừng lại, ngược lại càng bay đi nhanh hơn một chút.

- Tiểu tử thối, không cần tuyệt tình như vậy chứ, nếu không có lão phu, ngươi làm sao có thành tựu như ngày hôm nay? Nhanh lên một chút qua đó đi!

Kỳ Áo vội la lên.

- Xin lỗi, không thể tòng mệnh!

Lâm Khiếu Đường thẳng thắn nói.

- Ai, vậy thì tùy ngươi vậy? Lão phu thật ra là có hảo ý muốn cho ngươi một phần đại lễ, ngươi đã không muốn thì quên đi.

Kỳ Áo lời nói uyển chuyển như mê hoặc.

Lâm Khiếu Đường căn bản mềm cứng đều không ưa, tiếp tục hướng Nam Xuyên Giới mà bay điên cuồng.

- Tiểu tử thối, ngày hôm nay ngươi ẩn ở chỗ bí mật nhìn được tất cả mọi sự việc diễn ra, lẽ nào một chút lòng hiếu kỳ cũng không có hay sao?

Ngữ khí Kỳ Áo buông lỏng như có ý thỏa hiệp nói.

- Tiền bối, ngươi sống trên đời này không biết đã bao nhiêu năm, chẳng lẽ không biết câu hiếu kỳ hại chết người sao? Vãn bối rất rõ ràng, cho dù có hiếu kỳ cũng không muốn biết chân tướng chuyện này!

Lâm Khiếu Đường quyết tâm trả lời.

- Hảo tiểu tử ngươi, có khí phách, bất quá lúc này đây nếu ngươi bỏ đi, tu vi một đời này của ngươi cũng chỉ đến mức này thôi, đừng mong tiến thêm được, về phần phi thăng thượng giới lại càng không thể nói đến.

Kỳ Áo như vô tình mà nói.

- Cái gì.

Thân thể Lâm Khiếu Đường khẽ run lên, tốc độ không tự chủ được chậm lại.

Kỳ Áp tiếp tục nói:

- Ngươi thực cho rằng lần trước ta đưa cho ngươi bản đấu luyện mới là hoàn chỉnh hay sao? Giai đoạn thứ ba, lão phu đã có chút động tay động chân rồi.

Lâm Khiếu Đường nghe được mấy lời này nhất thời nổi giận, lập tức lộ ra nguyên thức thâm nhập vào ký ức lam ma thạch mà ngày trước Kỳ Áo đưa cho hắn, tìm kiểm tra cẩn thận cũng không tra được mánh khóe, thế nhưng đấu luyện là một loại công pháp kỳ dị, không luyện đến một trình độ nhất định là không thể xác định được thật giả trong đó. Lúc trước tới tay Lâm Khiếu Đường cũng không suy nghĩ nhiều lắm, giai đoạn thứ hai khẳng định là không có vấn đề gì, giai đoạn thứ ba hẳn là cách hắn rất xa bởi vậy cũng không lưu ý, cảm giác với tu vi của Kỳ Áo đi lừa gạt mình tựa hồ cũng không phải là việc cần thiết.

Lâm Khiếu Đường càng nghĩ càng giận, cảm giác bị người ta lừa gạt tự nhiên không dễ chịu gì, lại nghe thanh âm Kỳ Áo truyền tới:

- Tiểu tử, lão phu cũng không phải là có ý định lừa gạt ngươi, lúc đó cũng là thật tâm muốn đưa cho ngươi, chỉ bất quá mọi chuyện đều phải lo lắng về sau, lão phu chỉ là muốn đợi được ngươi luyện xong giai đoạn thứ hai, nếu không có gì bất thường sẽ chủ động giao cho ngươi giai đoạn thứ ba, chỉ có điều chuyện ngoài ý muốn lại hay xảy đến, chỉ cần ngươi qua chỗ đó lão phu tự nhiên sẽ đem giai đoạn thứ ba hoàn chỉnh đưa cho ngươi.

Lâm Khiếu Đường tức giận đến cực điểm không nói lên lời, dừng lại một chút mới cả giận nói:

- Hừ, không học cũng được!

- Ha ha, vậy thì tùy ngươi, thế nhưng đấu luyện với ngươi lại là công pháp chủ tu, nếu không thể tu luyện đệ tam giai đoạn, tu vi của ngươi hiện tại có thể coi là đến đỉnh rồi, cho dù đệ nhị giai đoạn còn có mấy tầng cũng không thể viên mãn, tự nhiên lĩnh ngộ tu vi không thể tăng tiến, nhiều lắm chỉ là tăng chút nguyên lực củng cố linh nguyên mà thôi, ngươi hiện tại muốn một lần nữa thay đổi công pháp chủ tu là tuyệt đối không có khả năng, đầu tiên phải phế đi đấu luyện, ngươi có thể bỏ được sao? Huống hồ tu luyện lại một lần nữa tu vi còn có thể thụt lùi, lúc tán công ít nhất là hạ xuống một giai, nếu vận khí không tốt hạ xuống hai giai cũng là có thể, chính ngươi lại muốn như vậy hay sao?

Kỳ Áo âm hiểm nói.

Lâm Khiếu Đường lúc này đã hoàn toàn dừng lại, hạ xuống một thân cây cao, cau mày âm trầm chưa có chủ ý gì.

- Tiểu tử, lão phu không sợ nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có toàn bộ tâm pháp yếu quyết đấu luyện giai đoạn thứ ba, ngươi tu luyện cũng là không tăng được bao nhiêu, nhiều lắm là tu luyện hoàn chỉnh tầng thứ nhất giai đoạn thứ ba, thêm chút nữa căn bản là tu luyện không được.

- Có ý tứ gì?

Lâm Khiếu Đường lại một lần nữa kinh ngạc nói.

- Đấu luyện giai đoạn thứ nhất thuộc về công pháp hồn giai, giai đoạn thứ hai thuộc về công pháp thánh giai, mà giai đoạn thứ ba đó là công pháp thiên giai, hạ giới tuy rằng chắc chắn có công pháp thiên giai, nhưng trên thực tế công pháp thiên giai tại hạ giới lại không thể tu luyện, chỉ có tới nơi tràn ngập thánh nguyên lực như thượng giới mới có thể tu luyện.

- Có loại chuyện này sao?

Hai lông mày của Lâm Khiếu Đường nhíu chặt lại, tin tức này đối với hắn mà nói không thể tính là tốt được, nếu thực sự là như lời nói thì mình cùng lắm chỉ đạt được địa vương giai sơ kỳ mà thôi.

- Tiểu tử, lão phu còn cần phải nói cái loại chuyện này để lừa dối ngươi sao? Nói đi nói lại, ngày trước lão phu chui ra từ bụng một nữ nhân, ngươi lẽ nào không muốn biết nguyên nhân hay sao?

Kỳ Áo như có ý định tăng thêm chút ly kỳ của câu chuyện.

Nhiều chuyện như vậy, nếu nói Lâm Khiếu Đường không hiếu kỳ tuyệt đối là nói dối, bất quá có một số việc không biết còn tốt hơn so với biết nhiều.

- Vãn bối đương nhiên rất hiếu kỳ, bất quá những sự việc không thể tưởng tượng nổi phía sau nó đều cất dấu nhưng bí mật vô cùng lớn, chỉ sợ vãn bối tiếp nhận không nổi.

Tâm tình Lâm Khiếu Đường có chút dậy sóng, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh thong dong.

- Tiểu tử, ngươi cũng quá đánh giá thấp chính mình. Luận về tu vi ngươi hôm nay đã là linh hồn giai hậu kỳ, cách cánh cửa địa vương giai bất quá chỉ là một bước, tại hạ giới đã có thể được coi là nhân vật uy phong, bảo vật trên người lại đa dạng, có một vài loại còn có thể được coi là bảo vật hy hữu, thêm nữa thể chất của ngươi lại càng đặc thù. Hơn nữa ngày trước lão phu đã đưa cho ngươi một phần đại lễ có thể tạo nên song linh nguyên thể, cho dù là tư chất bản thân ngươi kém cỏi nhưng kinh qua bách luyện nhiều năm như vậy sớm đã thành thoát thai hoán cốt tương tự như một kỳ tài tu luyện rồi, thử hỏi có mấy người chỉ trong vòng trăm năm có thể bước tới linh hồn giai hậu kỳ đây.

Kỳ Áo như khó có được một câu khích lệ nói.

- Tiền bối, vãn bối có mấy phần phân lượng, vãn bối cũng tự biết rõ ràng, bất quá chỉ là vận khí bản thân hơi tốt một chút thôi, hơn nữa cũng có một chút điểm thông minh vặt nên mới qua nổi vài lần nan nguy mà có thành tựu ngày hôm nay, dựa theo cách nói của tu luyện giả mà nói đó chính là cơ duyên.

Lâm Khiếu Đường bình tĩnh trả lời.

- Ha ha ha, cơ duyên chỉ là một phương diện. Bản thân ngươi có thể nói điều kiện không tốt, nhưng tâm chí lại thành thục, cái này đồng dạng cũng là một phương diện, tổng hợp lại mà nói ngươi kỳ thật chính là một nhân tài tu luyện, nếu so sánh với lão phu cũng chỉ có hơn chứ không kém!

Kỳ Áo cười nói.

- Tiền bối không cần quá khen. Trong lòng vãn bối tự biết, chỉ nhất tâm tìm kiếm đại đạo, ngoại trừ sống lâu thêm được vài năm vãn bối kỳ thực cũng muốn cởi bỏ một ít nghi hoặc vẫn quanh quẩn trong lòng.

Lâm Khiếu Đường không chút bị ngôn ngữ mê hoặc của Kỳ Áo ảnh hưởng, vẫn như cũ duy trì tỉnh táo lãnh tĩnh trả lời.

- A, ngươi có điều gì nghi hoặc, có thể nói cho ta nghe một chút, nếu được lão phu có thể giúp ngươi giải quyết một…hai…vấn đề.

Kỳ Áo rất tự tin nói.

Lâm Khiếu Đường khẽ lắc đầu nói:

- Chỉ sợ tiền bối cũng không thể cho vãn bối câu trả lời chính xác, việc này hãy cứ để sau nói đi.

Nói xong Lâm Khiếu Đường nhìn thoáng qua hướng đông một chút rồi hóa thành một đạo quang mang màu xanh bay đi. Kỳ Áo cũng cảm ứng được Khiếu Đường chỉ nói đến đây sẽ không nói thêm điều gì nữa.

Ước chừng thời gian khoảng một chén trà nhỏ, Lâm Khiếu Đường xuất hiện tại bên trong một khu rừng Tùng sum xuê. Sau một lần dò xét liền bay về phía một khe suối hẹp cách đó không xa.

Rất nhanh Lâm Khiếu Đường tìm được bóng người phía sau một tảng đá lớn, người này chính là Duy Lạp, nàng dường như đang hấp hối, tính mệnh không thể duy trì được bao lâu, khí nguyên trên người vô cùng yếu nhược.

Duy Lạp bởi đứng quá gần hiện trường nên cũng bị hồ quang công kích đến, lấy tu vi hiện tại của nàng tự nhiên không thể chống đỡ, nếu không phải Kỳ Áo quyết định thật nhanh buông tha thân thể, dùng tới phương pháp thuấn di không gian rồi cùng lúc đem Duy Lạp đi chỉ sợ sinh mệnh nàng đã sớm ngã xuống rồi.

Duy Lạp nắm một viên hạt châu màu lam sẫm to chừng nửa tấc trong tay, xung quanh hạt châu nồng nặc hồn lực tỏa ra, Kỳ Áo đã mất đi thân thể, sống được chính là nhờ vào nó.

Lâm Khiếu Đường vừa nhìn đến hạt châu đó liền nhận ra lai lịch, đây chính là vật mà thế gian khó cầu Ký hồn châu. Châu này chính là do Mộc tinh tinh hoa trầm tích mấy vạn năm mới hình thành, là một loại bảo vật có thể dưỡng hồn cực kỳ ít ỏi trên thế gian.

Mất đi thân thể sẽ làm cho linh nguyên trở nên cực kỳ suy yếu, nói đơn giản một điểm là thân thể là cơ khí bao quát vỏ ngoài trọn vẹn, khung xương là các bộ linh kiện mà linh nguyên lại là động cơ, đã không có cơ khí bảo hộ, động cơ có hoạt động đến mấy cũng chỉ vô dụng, sau một đoạn thời gian sẽ biến chất rồi tự hỏng hóc theo.

Linh nguyên cũng là như vậy, không có thân thể cũng sẽ không được hoàn chỉnh, nguyên lực sẽ từ từ tiêu tán, người có tu vi cao có thể chống đỡ được thời gian dài, tu vi thấp tự nhiên là hỏng, người có tu vi dưới đại sư giai thì linh nguyên và cơ thể còn chưa triệt để phân biệt, nếu là thân thể bị hủy tự nhiên là tử vong.

Người từ đại sư giai trở lên, thân thể bị hủy nhưng vẫn chưa chân chính tử vong, linh nguyên có thể thoát ra ngoài thân thể mà độc lập sống sót. Nhưng nếu không tìm được thân thể thích hợp tiến hành đoạt xá, đại sư giai tu luyện giả nội linh hay là nội dương chỉ có thể chống đỡ được không quá ba mươi năm rồi tiêu tán, nếu là Linh hồn giai thì thực linh hay chân dương có thể duy trì được thời gian một giáp (60 năm), địa vương giai thì linh nguyên hoặc linh dương có thể duy trì không quá trăm năm dưới tình huống không hỗ trợ đặc biệt.

Cho dù là thời gian trăm năm đối với tu luyện giả mà nói cũng cực kỳ ngắn ngủi, căn bản là không đáng để nhắc tới.

Bất quá cũng có rất nhiều người có thể kéo dài thời gian linh nguyên tồn tại nhờ các loại bảo vật, trong đó có Ký hồn châu, cũng là bảo bối cực phẩm cao cấp nhất. Có Ký hồn châu nguyên linh của cao thủ địa vương giai có thể nhờ ngoại lực tầm bổ mà tồn tại thời gian lên đến ba trăm năm, thậm chí là càng lâu hơn.

Với Ký hồn châu này thậm chí có thể cho những người sắp kết thúc sinh mạng nhờ một ít tu luyện giả lợi dụng một vài bí thuật buông cơ thể giúp bảo tồn linh nguyên sống thêm được vài chục năm.

- Tiểu tử, nhãn thần như vậy là sao, chẳng lẽ đối với Ký hồn châu lại cảm thấy hứng thú?

Kỳ Áo bỗng nhiên mở miệng nói.

Lâm Khiếu Đường sờ sờ cằm nói:

- Tiền bối thật biết lưu thủ, một thân bản lĩnh hạ giới không ai địch nổi, nay lại thêm một Ký hồn châu cực phẩm ngưng hồn để phòng ngừa vạn nhất, nếu đổi lại là những người khác sợ là mơ cũng không được!

- Không thể địch nổi thì sao? Dù có chết, vĩnh viễn vẫn phải nhớ kỹ câu “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”, ngươi không phát hiện lão phu ngay cả lực hoàn thủ cũng không có hay sao? Hừ, nếu là lão phu còn có thể trở lại thượng giới, nhất định phải cho con đàn bà kia nếm chút vị đắng mới được.

Kỳ Áo nói đến đây vô cùng giận giữ.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Trong mắt Lâm Khiếu Đường hơi khẽ động nói:

- Còn có thể trở lại thượng giới? Tiền bối lẽ nào vốn là tu luyện giả từ thượng giới?

- Tiểu tử, ngươi hiện tại mới hiểu ra sao? Đường Lâm, trong ấn tượng lão phu ngươi cũng không đến nỗi trì độn như vậy.

- Ngươi cho rằng hạ giới có thể tồn tại một cấp bậc quái thai như lão phu hay sao? Từ lần đầu tiên gặp mặt mãi cho đến tất cả sự việc phát sinh sau này, ngươi cho dù là dùng mông để nghĩ cũng phải có chút manh mối chứ. Ngu ngốc!

Kỳ Áo tùy tiện nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.