Đấu Y

Chương 230: Chương 230: Kỳ Đông cách cục chi thuyết.




Lâm Khiếu Đường và Nạp Lan U cũng nhìn nhau cười, lại cùng thời gian mở miệng:

- Ngươi nói trước đi!

Hai người lần thứ hai bật cười, Lâm Khiếu Đường làm một thủ thế ý bảo Nạp Lan U hãy nói trước, Nạp Lan U cười gật đầu nói:

- Lâm tiên sinh. Ngươi rốt cuộc là tu luyện như thế nào, nhớ lại lúc còn ở Tân La thành ngươi mới chỉ là một tu luyện giả thuộc tầng ngoài cùng, tu vi cũng chỉ mới đến sĩ giai mà thôi, chỉ dùng thời gian hơn hai mươi năm đã bước vào linh hồn giai, thực sự làm cho người ta không thể tưởng tượng được.

Lâm Khiếu Đường lắc lắc đầu nói:

- Nạp Lan tiểu thư ngươi hãy tỉ mỉ cảm nhận lần nữa, nhìn xem ta rốt cuộc thuộc về giai vị gì?

Nạp Lan U không biết Lâm Khiếu Đường có ý tứ gì, nhưng vẫn nghe theo lời hắn, tỉ mỉ cảm nhận rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ sai lầm. Khí tức nguyên lực trên người Lâm Khiếu Đường tuy rằng khổng lồ, thế nhưng về mặt chất lại chưa đạt được linh hồn giai.

Nạp Lan U tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng không hề hỏi sâu hơn, những chuyện tu luyện trong mắt các tu luyện giả đều là bí mật khó có thể tiết lộ, cho dù hỏi, có đáp án thì cũng không thể chắc chắn được đáp án đó là thực.

- Lâm tiên sinh tới lúc này, sẽ không phải là có cách quay về đấy chứ?

Trong mắt Nạp Lan U lóe lên một tia chờ đợi hỏi.

- Đây cũng chình là điều ta muốn hỏi Nạp Lan tiểu thư!

Lâm Khiếu Đường càng thêm chờ mong nói.

Tinh thần của Nạp Lan U tối sầm lại, Lâm Khiếu Đường tiếp tục truy vấn nói:

- Nạp Lan U còn nhớ lần giao dịch tại Thanh Phong Trấn kia còn thiếu ta một nhân tình hay không? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết phương pháp đi lại giữa Minh Tây đại lục và Kỳ Đông đại lục thì nhân tình này coi như đã hoàn thành.

Nạp Lan U khổ sáp cười

- Ta đã mười năm không quay lại Kỳ Đông đại lục rồi.

Lâm Khiếu Đường cảm thấy không ổn. Nạp Lan U ngừng một chút, bắt đầu giải thích mọi chuyện từ đầu.

Nguyên lai, Hoa Tiên Tử một trong hai đại lão của Hoa U cốc hơn sáu mươi năm trước tại một địa phương tương đối bí mật của Kỳ Đông đại lục vô ý tìm được một truyền tống trận, trải qua thời gian dài nghiên cứu đã cơ bản nắm giữ được phương pháp khởi đông, đồng thời đã thành công truyền tống đến một truyền tống trận khác tại Minh Tây đại lục, chỉ tiếc truyền tống trận này chỉ có thể truyền tống được một lúc hai người sau đó phải dừng một thời gian.

Đối với thượng vị tu luyện giả thì mục tiêu của họ là cái gì? Chính là dùng bất luận phương pháp gì cũng phải lấy được tài nguyên lớn nhất phục vụ cho việc tu luyện của bản thân, nâng cao tu vi.

Hai đại nguyên lão Hoa U Cốc là Hoa Tiên Tử và U Minh Lão Tổ thông qua nhiều phương pháp khác nhau đã phát hiện ra Minh Tây đại lục có rất nhiều tài nguyên mà ở Kỳ Đông đại lục cực kỳ khan hiếp và ngược lại Kỳ Đông đại lục cũng có rất nhiều tài nguyên tương đối phổ biến nhưng tại Minh Tây đại lục lại vô cùng khan hiếm.

Nếu như có thể lợi dụng việc qua lại giữa hai đại lục đưa tài nguyên bên này sang bên kia và ngược lại vậy thì việc buôn bán thu được lời cực lớn, bởi vậy U Minh Lão Tổ và Hoa Tiên Tử đã bắt đầu thành lập tổ chức tại Minh Tây đại lục, lợi dụng tài nguyên, lợi dụng sắc đẹp, rất nhanh đã thành lập được một thương hội cực lớn. Hoa Tiên Tử và U Minh lão tổ bởi vì điều này mà thu được lợi tích cực kỳ to lớn, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao tu vi của hai người tiến triển cực nhanh.

Hai mươi năm trước Nạp Lan U bị Hoa Tiên Tử phái đến Minh Tây đại lục làm đại biểu, nói trắng ra là Phỉ Nhã thương hội chỉ là một phân bộ của Hoa U cốc tại Minh Tây đại lục mà thôi.

Bất quá trong cả Phỉ Nhã thương hội, thậm chí là toàn bộ Minh Tây đại lục không hề có người nào biết được bí mật này.

Nạp Lan U chính là môn đồ đắc ý của Hoa Tiên Tử, tại ba mươi năm trước khi đột phá đại sư giai đã trở thành một cao tầng trưởng lão của Hoa U cốc, vẫn thường xuyên giúp đỡ về mặt kinh doanh sinh ý cho sư phụ.

Nhưng mà, hơn mười năm trước Kỳ Đông đại lục bộc phát chiến tranh cực lớn, cũng chính là lúc Lâm Khiếu Đường bị nữ ma pháp sư phương tây mang đi, Hiên Viên quốc bị các quốc gia thuộc Lỗ Á liên minh tây bắc thảo nguyên đồng thời xâm lược.

Giới tu luyện Hiên Viên quốc ngọa hổ tàng long, ngược lại Lỗ Á liên minh chưa đủ sức để xâm lấn toàn bộ, lúc đầu cũng chỉ vì trong nội bộ xuất hiện vài rung chuyển mới tạo cơ hội cho Lỗ Á liên minh chiếm được khá nhiều đất đai, thế nhưng sau khi thức tỉnh, tất cả giới tu luyện đồng thời một lòng chống địch, không cần tốn nhiều sức lực đã có thể đem toàn bộ đất đai bị xâm chiếm thu trở lại.

Thế nhưng đám vu sư của Lỗ Á liên minh đã âm thầm cấu kết với các quốc gia khác, dự mưu chia cắt khối thiên đường cho tu luyện giả này.

Hoa U cốc chính là tổ chức duy nhất không tham gia vào cuộc chiến tranh này, thế nhưng đến khi các quốc gia khác tham gia vào thì không thể tiếp tục bàng quan sống chết mặt bay, nếu như trong tương lai, Hiên Viên quốc bị tiêu diệt thì Hoa U cốc cũng không thể tránh khỏi vận mệnh sụp đổ.

Vì vậy rốt cuộc toàn bộ tu luyện giới Hiên Viên quốc động viên toàn lực kháng địch, thế nhưng lực lượng liên minh cực kỳ hùng hậu, hơn nữa đám vu sư Lỗ Á liên minh quỷ kế đa đoan, còn có thêm một Phủ Thú sơn làm nội ứng, bảy đại môn phái Hiên Viên quốc cộng thêm Hoa U cốc dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Trong tám tổ chức lớn liên tục bị chiếm cứ, cuối cùng chỉ còn có Toàn Vũ Môn, Ngũ Đạo Tông, Hoa U cốc và Cự Kiếm Sơn Trang còn có thể đau khổ chống đỡ, còn bốn đại phái khác đã bị sát nhập vào trong bốn phái lớn này, tình thể trở nên nguy cấp vạn phần.

Thực lực của tu luyện giới Hiên Viên quốc cho dù mạnh nhất trong toàn bộ Kỳ Đông đại lục thì cũng chỉ là một trong ba cường quốc mà thôi, hai cường quốc khác chính là Chu Võ quốc và Đại Hạ quốc.

Chu Võ quốc chỉ có phân nửa lãnh thổ ở trong đại lục, phân nửa còn lại là do rất nhiều hải đảo và hải dương cấu thành, bởi vậy quốc gia này cùng với hải tộc tranh đấu cực kỳ kịch liệt. Mà tu luyện giả Chu Võ quốc thích hợp với các tài nguyên tu luyện của đại dương, đối với đại lục không có nhiều hứng thú cho lắm, thậm chí ngay cả thời gian tranh đoạt thần khí thì cũng chỉ tích cực tranh đấu với hải tộc mà thôi, đối với thần khí trên đại lục không hề hứng thú.

Bởi vậy trong đại lục chủ yếu là Hiên Viên quốc và cùng Đại Hạ quốc tiến hành tranh đoạt. Bất quá thực lực song phương không thua kém nhau bao nhiêu, nên không có ý niệm liều mạng đánh một trận trong đầu, kết quả lưỡng bại câu thương chỉ có lợi cho các tu luyện giả tại một số quốc gia nhỏ xung quanh thực lực không mạnh lắm mà thôi.

Lần này sở dĩ Đại Hạ quốc kết hợp với Lỗ Á liên minh tổng động viên xâm lấn hiên Viên quốc, hoàn toàn là bởi vì đám Vu sư hơn một nghìn năm trước thuộc về tu luyện giới Hiên Viên quốc, chỉ là thuộc về Ma Tông nhất phái mà thôi, hiện tại chính là Hiên Viên quốc nội chiến, trong đó có một phương tìm đến Đại Hạ quốc viện trợ. Đại Hạ quốc tự nhiên đáp ứng, mượn lực lượng của chính Hiên Viêc quốc để đánh Hiên Viên quốc, điều này đối với Đại Hạ quốc mà nói, lợi ích chắc chắn không nhỏ.

Dưới tình huống hai mặt thụ địch, tu luyện giới chính phái Hiên Viên quốc hầu như rơi vào tuyệt cảnh. Nguy cơ trước mắt, Hoa tiên tử đã mang theo Nạp Lan U đến Minh Tây đại lục tìm sự giúp đỡ. Bốn mươi năm trước Hoa Tiên Tử đã từng trợ giúp kiếm thánh Khố Ban đánh chết Bỉ Mông thú hoàn, cũng nhất cử đoạt lấy vương vị, Khố Ban đã hứa hẹn trong lúc sinh thời nhất định sẽ dốc toàn lực để bang trợ Hoa Tiên Tử một lần.

Ai ngờ, khi Hoa U tiên tử mang theo Nạp Lan U đến truyền tống trận thì bị một gã tu luyện giả linh hồn giai hậu kỳ của Đại Hạ quốc phát hiện ra. Hoa Tiên Tử đã cùng với gã cao thủ Đại Hạ quốc đó ác chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng Hoa Tiên Tử đã đánh chết được hắn, thế nhưng bản thân cũng bị trọng thương không nhẹ, đồng thời trong quá trình tranh đấu đã ảnh hưởng đến truyền tống trận.

Kết quả, tại thời điểm truyền tống trận khởi động, không gian xuất hiện hiện tượng vặn vẹo, trong sát na truyền tống thì toàn bộ truyền tống trận tự bạo. Hoa Tiên Tử và Nạp Lan U cùng chịu cảnh ngộ tiến vào trong không gian liệt phùng, cuối cùng thất tán lẫn nhau.

Nạp Lan U cực kỳ may mắn mới có thể truyền tống đến phụ cận truyền tống trận tại Minh Tây đại lục, nhưng truyền tống trận cũng theo đó mà bị phá hủy, về phần Hoa Tiên Tử bị truyền tống đến nơi nào, không ai có thể biết được.

Cũng may Nạp Lan U đối với Minh Tây đại lục đã quen biết từ lâu, lại có thêm Phỉ Nhã thương hội, vì vậy đã tự động đi đến La Sát quốc.

Nghe đến đó, Lâm Khiếu Đường có chút suy nghĩ rồi nói:

- Nói như vậy, mười năm trước, khi ở đại đô thành La Sát quốc, Nạp Lan tiểu thư chỉ muốn thông qua hoàng thất tổ chức đấu giá hội để nhìn thấy kiếm thánh Khố Ban?

Nạp Lan U gật đầu

- Đúng vậy, không có tung tích của sư phụ, ta đã động viên toàn bộ lực lượng của Phỉ Nhã thương hội tìm tiếm cũng không có kết quả gì, lại không thể trắng trợn tuyên dương. Mà chiến sự bên Hiên Viên quốc lại cực kỳ nguy cấp, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tự mình đi đến đại đô thành. Ai biết được kiếm thánh Khố Ban cư nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, mạng đã không còn lâu nữa.

- Thấy hắn ta cách cai chết không xa, nên ngươi lập tức ly khai?

Lúc đó Nạp Lan U rốt cuộc là ly khai lúc nào, Lâm Khiếu Đường hoàn toàn không có chút ấn tượng, suy đoán.

Nạp Lan U lắc đầu nói:

- Là bởi vì tùy tùng và hàng hóa cùng với ta tiến vào trong đại đô thành đã bị người ta cướp đoạt, toàn bộ thương đoàn hầu như đã chết hết, còn có một số bị bắt làm nô lệ, ta cũng bị người ta ép buộc. Trình độ dã man của thú nhân so với tam đại bộ lạc Lỗ Á liên minh còn cao hơn rất nhiều, căn bản không hề nói đạo lý. Theo như ta quan sát thì Khố Ban cũng không phải đáng tin cho lắm, nếu như không có tu vi cỡ sư phụ, lai dùng năng lực của ta đến đấy cầu xin chỉ sợ là không có người nào phản ứng, nhiều lắm chỉ nói lấy lệ hai ba câu. Ta đã thừa lúc Khố Ban giao thủ với tam đại cao thủ thú nhân tộc dùng pháp bảo phi hành “hoa bồ đoàn” sư phụ lưu lại để chạy khỏi nơi đó.

Lâm Khiếu Đường yên lặng nhắm hai mắt lại, trong lòng không tự chủ được nhẩy lên vài cái. Hoa Tiên Tử và Nạp Lan U cầu cứu thất bại, đã qua thời gian hơn mười năm, hiện tại tu luyện giới Hiên Viên quốc sợ là lành ít dữ nhiều.

- Uyển nhi. Ngươi có khỏe hay không? Đánh không được nhất định phải đào tẩu a.

Trong lòng Lâm Khiếu Đường rối loạn, giương đôi mắt

- Lẽ nào đã mất đi phương pháp quay trở lại Kỳ Đông đại lục rồi hay sao?

Nạp Lan U do dự một chút rồi nói:

- Ban đầu ta cũng cho rằng như vậy, thế nhưng một năm trước có một tu luyện giả đến giao dịch đã cho ta biết một tin tức đáng tin cậy. Tại trung ương “ma tháp cấm địa” có cất giữ một loại truyền tống lam ma thạch, có người nói rằng đó chính là bảo bối do thượng cổ thần ma lưu lại, chỉ cần có khối lam ma thạch truyền tống này thì có thể truyền tống đến bất cứ địa phương nào trong toàn bộ Kỳ Minh Phong này.

- Không có điều kiện đi kèm hay sao?

Lâm Khiếu Đường không quá tin tưởng hỏi.

Nạp Lan U lắc đầu nói:

- Cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng ta tin tưởng nhất định có loại bảo bối này tồn tại. Tại Minh Tây đại lục này, rất nhiều cao thủ linh hồn giai đều có một loại bảo bối nào đó từ thượng cổ cấm địa truyền lưu lại, chúng đều có đại thần thông.

Lẽ nào thực sự phải tiến vào trong “ma tháp cấm địa” hay sao? Lâm Khiếu Đường âm thầm tự đánh giá, bất luận là cấm địa nào đi nữa cũng tồn tại sự nguy hiểm nhất định. Bản thân mỗi vị tu luyện giả muốn đi vào hiển nhiên phải có tâm lí chịu nguy hiểm mất mạng bất cứ lúc nào.

Nạp Lan U nhìn thấy thần sắc Lâm Khiếu Đường bất định lại nói:

- Lâm tiên sinh, tu vi của ngươi tiến nhanh, coi như là cao thủ linh hồn giai chân chính cũng phải nể ngươi ba phần, không bằng ngươi theo ta cùng tiến vào, đến lúc đó chúng ta cùng quay trở lại Kỳ Đông đại lục. Tiếp tục ở lại nơi hoang dã này, ta thực sự muốn điên rồi, bởi vì không thể thích ứng với tài nguyên tu luyện của nơi này, mười năm qua ta cũng không tiến thêm được nửa bước, vô luận là nỗ lực như thế nào đi nữa cũng vô dụng.

Nạp Lan U bức thiết nhìn Lâm Khiếu Đường, trong ánh mắt có thêm vài phần khẩn trương, nếu như hắn có thể giúp đỡ cùng nhau tiến vào mà nói, tỉ lệ đoạt được bảo bối nhất định tăng lên rất nhiều. Đối với Nạp Lan U mà nói, Lâm Khiếu Đường so với bất cứ kẻ nào tại Minh Tây đại lục này có thể tin tưởng hơn rất nhiều.

- Đến lúc đó gặp ở bên ngoài cấm địa đi!

Lâm Khiếu Đường nhàn nhạt trả lời, nói xong liền ly khai.

Không biết vì sao, Nạp Lan U nhìn thấy Lâm Khiếu Đường, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, một loại cảm giác cô độc sinh ra, bật thốt lên nói:

- Lâm tiên sinh, không bằng ngươi tạm thời gia nhập vào Phỉ Nhã thương hội đi, ta có thể trực tiếp bổ nhiệm ngươi làm trưởng lão, tất cả tư nguyên trong thương hội ngươi đều có thể tự do chọn lựa, chỉ cần vào thời khắc thương hội gặp nguy cơ ngươi xuất thủ trợ giúp là được rồi.

- Ta tự do quen rồi, không thích bị ước thúc!

Lâm Khiếu Đường trả lời rất nhanh chóng.

- Không hề có ước thúc gì. Quyền lực của trưởng lão so với hội trưởng còn cao hơn nhiều.

Nạp Lan U vội vã la lên.

- Vậy thì vì sao ngươi lại không làm một trưởng lão?

Lưu lại một câu không hề có chút tình cảm nào. Lâm Khiếu Đường chậm rãi đi ra ngoài. Tân Tây Á lập tức theo sau.

Nạp Lan U buồn bực giậm chân

- Ta mà làm trưởng lão thì ai tới kinh doanh thương hội? Ngu ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.