Pháp Mã Nhĩ nhất thời sợ đến hồn phi phách tán!
Nói thì chậm nhưng thực tế thì cực nhanh, một đạo kình khí từ bên trong cánh cửa bắn ra ngoài.
Đương, một tiếng vang thanh thúy, loan đao trên tay Tân Tây Á theo tiếng vang mà rơi, thân thể mềm mại khẽ run lên!
Cửa căn phòng chính chậm rãi mở ra, Lâm Khiếu Đường mặc bộ thanh bào phía sau đeo thanh cự kiếm đi ra, kình khí vừa rồi là do hắn phóng ra.
- Tân Tây Á, ngươi có tâm ma!
Tân Tây Á quay người quỳ xuống
- Chủ nhân, thỉnh trách phạt Tân Tây Á!
Bàn tay Lâm Khiếu Đường từ hư không nhấc lên, Tân Tây Á bị một cỗ lực lượng nhu hòa dựng thẳng người dậy, ánh mắt Lâm Khiếu Đường nhu hòa
- Hai ngày nay ngươi hãy ở chỗ này tĩnh tu đi, đừng theo ta nữa.
- Không nên, sau này Tân Tây Á nhất định sẽ khống chế tâm tình của mình, thỉnh chủ nhân không nên bài xích!
Tân Tây Á khẩn trương nói, đôi mắt màu tím hiện rõ nét bi thiết.
Lâm Khiếu Đường dừng mắt lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương lộ rõ vẻ tái nhợt của Tân Tây Á, có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa sự đau thương
- Chờ cho mấy chuyện sắp tới xong xuôi, hày nói cho ta biết chuyện cũ của ngươi.
Tân Tây Á mân mê đôi môi hồng xinh đẹp, nhẹ nhàng gật đầu.
Pháp Mã Nhĩ thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại được, kinh khủng sờ sờ cái cổ của chính mình, chưa bị đứt lìa chỉ bị tổn thương chút da thịt bên ngoài mà thôi.
- Có tin tức gì hay sao?
Lâm Khiếu Đường đạm nhiên hỏi.
Pháp Mã Nhĩ bị dọa không nhẹ, thần sắc có chút hoảng hốt
- Ôn dịch trên đại lục càng dần càng khuếch tán lợi hại hơn, mỗi ngày đều có hơn nghìn người chết vì ôn dịch. Hai đại giáo hội hầu như đã đem toàn bộ người thuộc chức nghiệp trị liệu hệ đi chữa trị, thế nhưng hiệu quả lại cực kì kém cỏi. Có nghe đồn bên trong “ma tháp cấm địa” tồn tại phương pháp trừ tận gốc ôn dịch này, vì vậy thời gian mở “ma tháp cấm địa” có thể diễn ra sớm hơn.
- A!
Con mắt của Lâm Khiếu Đường hơi hơi híp lại
- Còn có tin tức nào khác hay không?
Pháp Mã Nhĩ hơi lộ vẻ khó xử nói:
- Thực lực tiểu nhân hèn mọn, một tháng qua hầu như ngày nào cũng đến các tửu lâu nhà nghỉ để thám thính tin tức, nên chỉ có thể nghe được một số tin tức rải rác. Thượng vị tu luyện giả không phải loại như ta có thể tiếp xúc được.
Lâm Khiếu Đường đưa ra một khỏa “thư thông đan” nói:
- Trong vòng ba ngày ta muốn có thứ tự thực lực một phần của Minh Tây đại lục, coi như là lời đồn cũng được.
- Tiểu nhân tuân mệnh!
Pháp Mã Nhĩ tiếp nhận đan dược rồi lui xuống.
Lâm Khiếu Đường đưa cho Tân Tây Á môt khối ký ức lam ma thạch nói:
- Nếu như ngươi không muốn trực tiếp nói chuyện với ta, vậy thì có thể sắp xếp lời lẽ rồi phục chế vào lam ma thạch.
Tân Tây Á máy móc tiếp nhận lam ma thạch, chậm rãi kéo chiếc mũ lên che khuôn mặt lại, tựa hồ như nàng muốn tránh né cái gì đó.
Lâm Khiếu Đường lần thứ hai đến khu giao dịch Phỉ Nhã thương đoàn, Lạc Phỉ tự mình đến nghênh tiếp, trực tiếp đưa hắn lên tầng thứ năm.
- Lâm tiền bối, cảm tạ lần trước người tặng chúng ta dưỡng nhan đan!
Lạc Phỉ cung kính nói.
- Vật nhỏ, phu nhân không cần quá mức để ý trong lòng!
Lâm Khiếu Đường cười cười nói.
- Không biết rằng lần này tiền bối đến đây là muốn cái gì?
Lạc Phỉ trực tiếp hỏi.
Lâm Khiếu Đường đưa ra một phần danh sách rồi nói:
- Những thứ được ghi trong này, quý giao dịch sở có thể có được bao nhiêu?
Lạc Phỉ tiếp nhận danh sách chỉ nhìn lướt qua, thân thể liền vô ý thức giật mình, bản danh sách này có ghi lại tên gọi của hai mươi bảy loại dược thảo, không có loại nào không phải là kỳ linh dị thảo trên Minh Tây đại lục, cực kỳ hi hữu, tất cả đều là trân bảo hiếm có chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Lạc Phỉ hơi hơi nói:
- Lâm tiền bối, muốn thu thập được toàn bộ những dược thảo này e rằng rất khó khăn, nếu như vận khí tốt mà nói, có thể tốn thời gian một trăm năm mới thu thập đủ, còn nếu như vận khí không tốt, vậy thì cả đời cũng đừng mong tìm được toàn bộ.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm thở dài, xem ra con đường luyện chế đan dược này cũng không phải dễ đi như vậy. Từ khi bị đẩy vào phế dược phòng tại Lâm gia, Lâm Khiếu Đường bắt đầu tiếp xúc với rất nhiều sách vở ghi chép về luyện chế đan dược, lúc lấy được “cửu thiên nguyên lô” phối hợp với tính sáng tạo đặc thù của đấu luyện, nhiều năm như vậy trôi qua, Lâm Khiếu Đường coi như nắm giữ không ít phương pháp và phối phương luyện đan dược, đáng tiếc tài liệu tìm kiếm quá mức khó khăn.
Lâm Khiếu Đường đang định ly khai, bỗng nhiên nghe được trong căn phòng bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc, lập tức ngừng thần tụ thứ tỉ mỉ lắng nghe.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường và Lạc Phỉ đang giao thiệp với nhau thì gian phòng bên cạnh, Duy Nạp đang mê mẩn ngắm nhìn mọt thanh niên nam tử bên cạnh, hận không thể lấy thân báo đáp.
Gần đây khu giao dịch sở có khá nhiều cao thủ xuất hiện, Phỉ Nhã giao dịch sở bận tối mày tối mặt, mật đàm giao dịch còn tốt không có vấn đề gì đáng nói, thế nhưng vận dụng đại lượng nhân lực vật lực đi thu thập tìm kiếm khách hàng, tin tức khách hàng cần mới là những chuyện hao tâm tổn trí, những thứ mà thượng vị tu luyện giả cần, không vật nào là vật đơn giản.
Lan Nhã đang nói chuyện với nam tử thường thường hướng về phía Duy Lạp nháy mắt, Duy Nạp thì lại một lần rồi một lần không thèm nhìn, vẫn như cũ dùng biểu tình hàm xuân nhìn nam tử.
- La Địch Ni Áo tiên sinh, cái giá mà ngài đưa ra quả thực quá thấp, rất xin lỗi, chúng ta không thể tiếp thu được.
Lan Nhã nói với ngữ khí cực kỳ kiên quyết.
La Địch Ni Áo nhấp một ngụm trà, trên mặt vẫn duy trì nét cười nhàn nhạt, không nói gì, phía sau hắn có một lão giả vóc người cực kỳ lực lưỡng, sắc mặt trầm xuống nói:
- Lan Nhã hội trưởng, nếu như chúng ta đem tin tức truyến bá ra ngoài, chỉ sợ không đến vài ngày thì tấm địa đồ kia nhất định bị người khác đoạt mất, Phỉ Nhã thương hội các ngươi có được ngày hôm nay cũng là do Long Thạch đế quốc trợ giúp, nếu như không có đế quốc phía sau tương trợ, Phỉ Nhã thương hội sợ là đã sớm bị người khác chiếm đoạt rồi.
Vẻ mặt của Lan Nhã lạnh lùng nói:
- Duy Lạp tiền khách!
- Hội trưởng, ta xem người hay bán tấm địa đồ ấy cho La Địch Ni Áo tiên sinh đi thôi, chung quy thì chúng ta cũng không dùng được nó.
Duy Lạp hời hợt nói.
Lan Nhã trừng mắt nói:
- Ta là hội trưởng hay ngươi là hội trưởng, tiễn khách!
Duy Lạp xin lỗi nhìn La Địch Ni Áo
- Đại nhân đừng nóng giận, hội trưởng của chúng ta nhất thời sử lí việc theo lý tính, để cho nàng một thời gian suy nghĩ hẳn là sẽ cẩn thận hơn.
La Địch Ni Áo cười cười
- Lân Nhã tiểu thư, gần nhất, nội bộ hoàng thất sẽ có biến động, nếu như không có tầng quan hệ vững chắc thì sợ là có thể bị té nhào, chỉ cần Lan Nhã tiểu thử nguyện ý cùng với ta đồng thời tiến nhập vậy thì ta có thể nghĩ biện pháp để sư phụ của ta buông tha cho địa đồ!
Thần sắc của Duy Lạp khẽ động, trong mắt hiện lên một tia đố kỵ, thế nhưng nhàn nhạt rất nhanh liền biến mất không thấy.
Lan Nhã chính là một trong những người sáng lập ra Phỉ Nhã thương hội, một vị khác chính là Lạc Phỉ phu nhân, so với hai đại thương hội khác của Minh Tây đại lục thì Phỉ Nhã thương hội tương đối đặc thù, thành viên của Phỉ Nhã thương hội chính là do nữ tính cấu thành, giống như là một bang phái của nữ tính tồn tại.
Phỉ Nhã thương hội mới chỉ sáng tạo trong thời gian năm mươi năm, thế nhưng tốc độ phát triển cực nhanh, chỉ dùng thời gian hai mươi lăm năm liền có thể đứng vào danh sách ba đại thương hội đứng đầu, đạt được thành tựu như vậy hơn phân nửa là dựa vào nữ sắc.
Hơn phân nửa thành viên nam tính trong Long Thạch đế quốc có một chân với thành viên nòng cốt của Phỉ Nhã thương hội, còn có một số thành viên dùng song tu mượn hơi cao thủ để bang trợ Phỉ Nhã thương hội, Phỉ Nhã thương hội cũng chính là nhờ vào các tầng quan hệ này mà có được vị trí như bây giờ.
Bất quá, mặc dù có tư sắc cực phẩm thế nhưng Lan Nhã cho tới bây giờ vẫn giữ tấm thân băng khiết, chưa bao giờ cũng bất luận kẻ nào thân thiết, hành tung cũng tương đối thần bí, có đôi khi tiêu thất không hề có tung tích nhiều năm, vô luận là dùng cách gì cũng không thể tra được tung tích của nàng.
Đối với điều này, La Địch Ni Áo vẫn hiếu kỳ, tư sắc của Lan Nhã ngược lại tính trong Phỉ Nhã thương hội không được liệt vào hạng đầu, Lạc Phỉ phu nhân và Duy Lạp thậm chí còn thắng một bậc, còn về hai phó hội trưởng, tình nhân của đại ma pháp sư và linh hồn long kỵ sư, vậy thì càng không băng
Thế nhưng trên người Lan Nhã vẫn tản ra khí tức thần bí, làm cho La Địch Ni Áo sinh ra hứng thú cực lớn, làm Thiên Long thành phi long kỵ sĩ đoàn đoàn trưởng, La Địch Ni Áo có đủ tiền vốn để thu được phương tâm giai nhân, thế nhưng lại lần nữa cự tuyệt, điều này làm cho hắn có chút căm tức, vì vậy đã sử dụng một số thủ đoạn nhỏ. Được biết Phỉ Nhã thương hội có một tấm địa đồ của “ma tháp cấm địa”, vì vậy hắn muốn dùng điều này làm lợi thế trao đổi.
Lâm Khiếu Đường càng âm thầm nghe càng cảm thấy kỳ quái, giọng nữ nhân kia cực kỳ quen thuộc, tuy rằng đã trải qua biến đổi nhất định, thế nhưng đối với Lâm Khiếu Đường, hắn có thể kết luận được người này hẳn là người quen mới đúng.
Lạc Phỉ phát giác ra sự nghi hoặc trên mặt Lâm Khiếu Đường liền hỏi:
- Lâm tiền bối, có cái gì sai hay sao?
Lâm Khiếu Đường thu hồi nguyên thức, đầu lông mày hơi hơi nhíu lại, cũng không trả lời, trực tiếp đi đến căn phòng bên cạnh đẩy cửa vào.
Bốn người trong phòng song song nhìn về phía cánh cửa, khi thấy rõ người thanh niên đẩy cửa, trên khuôn mặt của Lan Nhã tràn đầy nét khiếp sợ, La Địch Ni Áo lại có chút nghi hoặc.
Lão giả lực lưỡng còn đang định phát tác, thế nhưng khi cảm giác được trên người thanh niên này phát ra khí tức cực kỳ khổng lồ, tức thì nghẹn trở lại, vẻ mặt kinh dị nhìn đối phương, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn La Địch Ni Áo, người này quả thực sâu không lường được, một thân tu vi đã đạt tới đại sư giai đỉnh, lão giả phía sau thì đã có tu vi đại sư giai sơ kỳ, bất quá hai người này còn chưa đủ để Lâm Khiếu Đương phân tán lực chú ý, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người thiếu phụ mặc bì phong y ( áo khoác ngoài) mầu hồng.
Thiếu phụ cực kỳ thanh tú mỹ lệ, đôi mắt thâm thúy, ngũ quan tinh xảo, được tính là mỹ nữ, nhưng so với Lạc Phỉ bên cạnh còn kém hơn một chút. Sau khi Lâm Khiếu Đường tỉ mỉ quan sát, trên mặt hiện lên nụ cười khẽ, nữ nhân này không hề dịch dung, thế nhưng lại dùng một loại pháp thuật gì đó thay đổi hình dạng một chút, lại còn thêm một tầng kết trận có tính chất ngăn cách, phi thường bí mật che giấu đi khí chất trời sinh nào đó.
Lục quang trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe, độc linh chi nhãn bắt đầu vận chuyển, kết trận trên người thiếu phụ lập tức bị xuyên qua, nhất thời hiện lên dung mạo đích thực, dĩ nhiên chính là Nạp Lan U.
Độ kinh ngạc của Lan Nhã, hóa thân của Nạp Lan U không hề kém hơn so với Lâm Khiếu Đường, mười năm không gặp, tu vi của tiểu tử này lại môt lần nữa phi nhanh đến kinh người, hiện tại đã không thể nhìn thấu được hắn nữa rồi. Một tháng trước khi trở về nàng đã được nghe nói về người này từ miệng của Lạc Phỉ, lúc đó chung quy chỉ nghĩ có chút cổ quái, đáng tiếc Lạc Phỉ lại không dùng lam ma thạch để ghi lại hình dạng, chỉ dựa vào miêu tả, ấn tượng thực sự không rõ.
Lâm Khiếu Đường vừa muốn nói, Lan Nhã đã nhiệt tình đón nhận, ôm lấy cánh tay của hắn, dáng vẻ tươi cười đầy mặt nói:
- Lâm tiền bối, người thế nào bây giờ mới đến, nhân gia chờ ngươi thực là khổ cực.
Nói xong Lan Nhã đã kéo theo Lâm Khiếu Đường hướng ra phía ngoài. La Địch Ni Áo vô cùng tức giận, dùng vẻ mặt đố kị nhìn theo Lan Nhã không thèm chào hỏi một câu đã nhanh chóng ly khai.
Lửa giận của La Địch Ni Áo hầu như đem toàn bộ gian phong thiêu đốt, lão giả lực lưỡng phía sau lại dùng vẻ mặt lo lắng nói:
- Đại nhân, thanh niên vừa rồi sợ là đã có tu vi linh hồn giai, chỉ là trước đây chưa hề gặp qua, không biết là cao thủ phương nào vừa mới xuất hiện.
La Địch Ni Áo làm sao không cảm nhận được khí tức khổng lồ trên người thanh niên, nếu không phải như vậy thì vừa rồi đã sớm xuất thủ đánh chết đối phương, nắm tay siết lại, giận dữ rời đi.
Duy Lạp sững sờ ở nguyên trong phòng suy nghĩ một hồi, rồi đuổi theo…
Tại tầng thứ tám, trong một gian phòng ngủ rất khác biệt, Lâm Khiếu Đường kinh ngạc nhìn Nạp Lan U đã hoàn toàn giải trừ hóa trang, kết trận trên người, hiện ra nguyên hình, trong lòng xuất hiện một dấu chấm hỏi thật to.
Hao U giao dịch sở của Kỳ Đông đại lục và Phỉ Nhã thương hội của Minh Tây đại lục chẳng lẽ lại cùng một tổ chức hay sao? Điều này hiển nhiên không có khả năng.
Nạp Lan U rốt cuộc là ai? Lâm Khiếu Đường đối với đáp án vấn đề này càng lúc càng chờ mong.
Đối với Lâm Khiếu Đường mà nói điều càng quan trọng hơn chính là, nếu như Nạp Lan U có thể đi lại giữa Kỳ Đông đại lục và Minh Tây đại lục một cách dễ dàng như vậy mà nói, vậy thì chẳng phải bản thân có thể nhanh chóng trở về rồi hay sao?
- Ngươi…
- Ngươi…
Hai người gần như đồng thời mở miệng, trong mắt đều hiện lên một tia bức thiết.