Đấu Y

Chương 235: Chương 235: Ly khai Âm Thi đảo.




Áo La Lạp không để ý tới nghi kỵ của A La Khắc, thản nhiên nói:

- Kỳ bảo trong ma tháp cấm địa vô số, mỗi lần tiếp nhập đều có người lấy được lợi ích không nhỏ, tu luyện giả có điểm bản lãnh thường không bỏ qua cơ hội mấy trăm năm mới có một lần này. Thậm chí ngay cả sĩ giai cũng muốn tiến vào thử thời vận, tiểu tử kia làm sao không đi cho được? Hà tất phải gây chiến ngay tại đây.

Biểu tình ngờ vực vô căn cứ của A La Khắc hơi hơi thư hoãn, cười nói:

- Không khổ là thánh nữ Đạt Khắc giáo của chúng ta, suy nghĩ thật là chu toàn, để tiểu tử đó tiêu dao ba tháng vậy.

Sau khi Lâm Khiếu Đường kích hỏa diễm cầu bật ngược lại, nguyên lực toàn thân bành trướng, lập tức khởi động trấn thiên giới, theo lộ tuyến mà Kỳ Áo vừa qua nhanh chóng bay đi.

Ma pháp trận an trí bên ngoài hải đảo quả nhiên bắt đầu làm khó dễ, bất quá có Kỳ Áo đằng trước mở đường, thực tế làm cho Lâm Khiếu Đường bớt được không ít chuyện.

Kỳ Áo vốn ly khai trước một bước đột nhiên cảm giác được khí tức của Lâm Khiếu Đường đang không ngừng tiếp cận, âm thầm lấy làm kinh hãi, tốc độ của tiểu tử này cư nhiên nhanh hơn hắn một ít, thực sự quá kỳ lạ.

Ma trận, bất tử tộc thủ vệ trên Âm Thi đảo này không cấu thành uy hiếp gì đối với Kỳ Áo, rất nhanh liền xông ra ngoài, Lâm Khiếu Đường chặt chẽ bay theo sau.

Vừa mới ra khỏi phạm vi Âm Thi đảo, trên trời mây đen tỏa khắp, chặn đứng lối đi của Lâm Khiếu Đường, trong mây đen cuồn cuộn dần dần hiện lên một thân ảnh nhỏ bé. Lý Nhĩ mang theo một thân tranh bị, huyền phù trên không trung, không nén được hưng phấn nhìn Lâm Khiếu Đường.

Trong đám mây đen thật lớn thỉnh thoảng truyền tới từng đợt tiếng anh minh, giống như lôi điện tàn sát bừa bãi, lại như con cự thú nào đó rống lên.

Phạm vi bao trùm của đám mây cực lớn, đã vượt qua nghìn trượng, thậm chí đã đem Kỳ Áo đằng trước bao trùm vào bên trong.

Kỳ Áo cách đó không xa nhìn Lâm Khiếu Đường, hiếu kỳ truyền âm hỏi:

- Lam sao ngươi biết được phương hướng ta ky khai?

Trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên một tia tiếu ý, hài lòng truyền âm ngược lại:

- Đại thúc, ngươi không quên cách mà ngươi tìm được ta đấy chứ?

Thân thể của Kỳ Áo hơi ngẩn ra, trong thời gian ngắn như thế mà tiểu tử này cư nhiên nắm giữa được loại liên hệ đó.

Nội tâm kinh ngạc không hề hiện lên trên mặt của Kỳ Áo, ngược lại cười nói:

- Tiểu tử, ngươi làm cho ta bắt đầu hiếu kỳ thời gian mười năm đột nhiên tăng mạnh tu vi của ngươi rồi đấy, hiện tại ta sẽ trợ giúp ngươi ly khai hòn đảo chết tiệt làm cho người ta buồn nôn này.

Lâm Khiếu Đường chắp tay nói:

- Vãn bối đa tạ trước!

Thanh âm khàn khàn từ trong miệng của Lý Nhĩ yếu ớt phát ra

- Âm Thi đảo có thể nói đến là đến nói đi là đi được hay sao?

Kỳ Áo đứng sừng sững trên không trung, nguyên lực quanh thân bành trướng mạnh mẽ nhìn Lý Nhĩ thú vị nói:

- Vậy thì người muốn làm như thế nào?

Lý Nhĩ quái dị nhìn Kỳ Áo

- Phí Ngươi La, ở đây không có chuyện của ngươi, thỉnh tùy tiện rời đi!

Kỳ Áo lo lắng nói:

- Người là ta mang đến đây, ta tự nhiên muốn dẫn đi, Lý Nhĩ huynh lẽ nào lại muốn bắt cóc người của ta hay sao chứ?

Lý Nhĩ sửng sốt, Kỳ Áo là một gia hỏa rất khó chơi nha, không nghĩ tới hắn lại quyết tâm tham gia vào chuyện này

- Phí Ngươi La, chỉ cần ngươi không xen vào việc của ta, Âm Thi đảo này có cái gì ngươi cứ việc lấy, tiểu tử kia hôm nay nhất định ta phải mang trở về.

Trên mặt Kỳ Áo hiện lên nét giả dối quỷ quyệt

- Nếu như ngươi có thể đưa cho ta “thần chi thảo” vậy thì ta có thể phong túng ngươi một chút.

Khuôn mặt Lý Nhĩ nhất thời trở nên u ám. “Thần chi thảo” chính là một loại dược thảo sinh trưởng trên hài cốt của thượng cổ đại thần, bởi vì nguyên khí của thượng cổ đại thần cực kỳ khổng lồ, sau này thi thể cho dù có hủ hóa thì vẫn như cũ bảo tồn một màn nguyên khí lực cực mạnh, thực vật bình thường khó có thể sinh trưởng gần đó, tất cả đều bị nguyên lực hủ hóa thiêu hủy, trong vòng một trăm trượng xung quanh thượng cổ thi hài đại thần nhất định không có loại cây cỏ nào có thể sinh sống được.

Thế nhưng lại có một loại “dã vương thảo” đánh vỡ quy luật này, có thể ở trong phạm vi thượng cổ thi hài đại thần mọc rễ sinh trưởng, chỉ là loại “dã vương thảo” này thưa thớt đến hiếm có, bình thường dựa vào gió để phát tán mầm đi khắp nơi, trong tình huống cực kỳ trùng hợp mới có thể tiến vào nơi có thượng cổ thi hài đại thần, sau đó trải qua thời gian mất nghìn năm sinh trưởng mới có tác dụng.

Bình yên vượt qua thời gian mấy nghìn năm đã là một chuyện cực kỳ không tưởng, vô luận là ma thú ăn mất hay thiên tai, hoặc cũng có lẽ do con người phá hoại đều có thể làm cho “thần chi thảo” ngưng hẳn sự sinh trưởng của nó.

Lý Nhĩ trải qua thời gian ba trăm năm mới có thể tìm được một gốc, chuẩn bị cho thê tử sống lại để cho nàng phục dụng, muốn hắn lấy đi tặng người khác tuyệt đối không có khả năng.

Ký Áo nhìn ra biểu tình quyết đoán trên khuôn mặt âm u của Lý Nhĩ, lại nói:

- Không cần “thần chi thảo” cũng được, vậy thì đổi thành “ác ma thiên sứ” đi.

Ác ma thiên sứ, một loại bất tử tộc thượng chủng, có người nói khi thiên sứ sinh ra tâm trạng oán hận mà biến dị. Tại bất tử giới ngoại trừ yêu chớ chú lĩnh chủ hoặc là minh vương ra, thì ác ma thiên sứ chính là cực mạnh, hầu như đã có thực lực địa vương giai. Bản thân có được một khôi lỗi thị vệ như vậy đối với địch nhân mà nói, đây chính là một hồi ác mộng.

Sắc mặt của Lý Nhĩ đã hoàn toàn đen lại, hai loại vật phẩm siêu cấp này, toàn là những vật phẩm tinh hoa trong mấy trăm năm cuộc đời hắn

- Phí Ngươi La, xem ra ngươi thực sự rảnh rỗi muốn quản chuyện của ta rồi?

Đối thoại giữa hai người, Lâm Khiếu Đường nghe được cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong lòng Kỳ Áo suy nghĩ cái gì thủy chung Lâm Khiếu Đường không đoán ra được, tựa hồ như đối với cái linh hồn viễn cổ chết tiệt này chỉ có giao dịch siêu giá trị mới là trọng yếu nhất. Nếu như Lý Nhĩ thực sự mang một trong hai vật phẩm đó ra mà nói, sợ là Kỳ Áo đã lập tức rời đi rồi.

- Hãy bớt sàm ngôn đi, có chiêu số nào thì cứ việc phóng ra. Bản vũ thần ta nhất định tiếp được hết!

Kỳ Áo so với Lý Nhĩ có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều. Trước đó hai người đã từng giao thủ một lần, tuy chỉ là bình thủ, thế nhưng trong lòng Lý Nhĩ biết nếu hắn xen vào thì nhất định chịu mệt không ít.

Đôi mắt già lão của Lý Nhĩ tràn ngập tơ máu, thân thể từ từ bành trướng lớn lên, đám mây đen cuồn cuộn phía sau không ngừng áp súc lại, những tiếng tê rống bên trong cũng càng dần càng mãnh liệt, phảng phất giống như là bản thân bị gia súc bị nhốt giết trong lòng kịch liệt giãy giụa.

Trong đám mây đen có một con cự long dần dần hiện thân, long thể lớn đến không gì sánh được. Chiều cao vượt qua hai mươi trượng, bộ da màu đen cùng một ít thịt dính chắc vào những chiếc xương thô to. Trong hốc mắt trống rỗng lóe ra u quang màu hồng.

Kỳ Áo ngạc nhiên nói:

- Lý Nhĩ huynh, ngươi thực sự có không ít thứ tốt nha, thậm chí cả di hài hoàn chỉnh của thần thánh cự long bị chớ chú cũng kiếm được, đã luyện hóa thành vong linh cốt long, ta đúng là đã xem thường ngươi rồi.

Thân thể của Lý Nhĩ đã bành trướng hoàn tất, thân thể của hắn lúc này lớn hơn trước đến năm lần, bộ trường bào màu đen vốn rộng thùng thình cũng đã sớm bành trướng căng phồng đến mức bị xé nát, lộ ra thân thể màu đen dữ tợn.

Kỳ Áo ngoài trừ đại phóng nguyên lực ra hầu như không còn bất luận hóa gì khác.

Vong linh cốt long rít gào một tiếng, phun ra long tức màu hồng nhạt. Loại long tức tử vong này có hàm chứa độc tố cực kỳ phức tạp, thậm chí vượt qua đại đa số long tức của mọi loại cự long khác.

Long tức phun đến gần Kỳ Áo một trượng thì bị một cỗ màn chắn vô hình chặn lại phía trước.

Vong linh cốt long vỗ vỗ chiếc cánh xương, thân thể to lớn mẫn tiệp lao thẳng về phía Kỳ Áo, đồng thời Lý Nhĩ trong trạng ác ma phụ thể cũng dùng tốc độ nhanh nhất đánh thẳng về phía Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường từ lâu đã chuẩn bị tốt việc ứng chiến, trong sát na, trên trăm vạn con “tham thị thú” phô thiên cái địa phóng ra ngoài.

Lý Nhĩ bị “tham thị thú” vây quanh làm chấn động. làm một gã vong linh ma pháp sư, hắn làm sao có thể không biết loại thượng cổ ma thú này. Pháp trượng giơ lên, trong miệng mặc niệm chú ngữ, nhất thời không gian vặn vẹo, sau đó đột nhiên bay ra một mảng đông nghịt hủ hủ côn trùng và tử vong biên bức.

Số lượng của hủ hủ côn trùng và tử vong biên bức cực kỳ kinh khủng, hầu như đã đem mấy nghìn trượng quanh quanh Âm Thi đảo bao vây bên trong, loại ma thú làm cho người khác buồn nôn này tràn ngập trong không gian.

“Tham thị thú” cùng với hủ hủ côn trùng và tử vong biên tức tạo thành hai đại quân đối đầu lao thẳng vào nhau bắt đầu cắn nuốt, trận quần chiến nhất thời bạo phát.

Khuôn mặt Lỹ Nhĩ nhất thời hiện lên nụ cười âm âm. Đám “tham dị thú” chưa thành thục này làm sao có thể chống lại được hủ hủ côn trùng và tử vong biên bức bản thân tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm.

Nhan sắc của “tham dị thú” thành thục là màu vàng, đám “tham dị thú” vẫn còn màu xanh nhạt hiển nhiên chưa tiến hóa thành thục, trong mắt Lý Nhĩ lộ vẻ buồn cười.

Lâm Khiếu Đường rất không xác định nhìn hai quần thể đang va chạm chiến đấu kịch liệt, trong lòng cũng lo lắng vạn phần, trấn thiên giới đã khởi động một thời gian, một canh giờ lại không tính là dài, nếu như không thể trốn được ra ngoài mà nói, thời gian hạn chế tới mình lập tức cưỡng chế rơi vào trạng thái hôn mê.

Thể tích của “tham thị thú” chỉ giống như một con côn trùng, dáng dấp như cổ thú, thân thể bao trùm bằng lân giáp, tâm tình tàn bạo, hủ hủ côn trùng và tử vong biên bức chỉ chống đỡ được một đoạn thời gian ngắn đã xuất hiện bại thế.

Vô luận là răng nhọn hay thủ đoạn công kích của hủ hủ côn trùng hay tử vong biên bức đối với “tham dị thú” không hề có bất cứ hiệu quả nào.

Từng mảng lớn hủ hủ côn trùng và tử vong biên bức lấy tốc độ mắt thường có thể phân biệt rõ dần dần biến mất, cho tới bây giờ “tham dị thú” vẫn chưa từng phát ra âm thành tại bữa tiệc long trọng trước mắt lại phát ra những tiếng kêu cuồng nhiệt. Bất quá cho dù là trăm vạn con đồng thời phát ra tiếng kêu thì lực lượng cũng cực kỳ yếu ớt.

Nụ cười trên mặt Lý Nhĩ chưa giữ được lâu thì đã biến mất, mắt mở trừng trừng nhìn số lượng hủ hủ côn trùng và tử vong biên tức cấp tốc giảm thiểu.

Bên cạnh đó, lại truyền đến những tiếng xương gãy thật lớn, Kỳ Áo chỉ dùng đôi bàn tay trần đã đem hai chân của cốt long bẻ gãy.

Chiến ý của Lý Nhĩ giảm đi không ít, nếu giao thủ với một mình Kỳ Áo đã không có chỗ tốt gì, lúc này lại thêm một Lâm Khiếu Đường rình rập bên cạnh, còn tính thêm một gã ám ảnh thích khách chưa xuất thủ, phần thắng của bản thân thực sự quá nhỏ. Thâm độc nhìn lướt qua ba người, quanh thân phát ra hắc khí cuồn cuộn, chỉ chốc lát đã biến mất trong hư không.

- Đường Lâm, nơi này không thích hợp ở lâu! Đi thôi!

Thanh âm quanh quẩn trong hư không, thân ảnh của Kỳ Áo đã sớm biến mất không thấy.

Lý Nhĩ vừa đi, sức sống của hủ hủ côn trùng và tử vong biên tức lập tức giảm sút. Tốc độ thôn phệ của “tham thị thú” đột nhiên tăng mạnh, chỉ chốc lát đã thanh lí một mảnh đông nghịt. Thân thể của “tham thị thú” vì thế mà bành trước gấp hai lần, trực tiếp hóa thành những quả trứng trắng noãn trong không trung.

Lâm Khiếu Đường đem đám “tham dị thú” đang dần dần hóa trứng thu hết vào trong trữ vật đai lưng, rồi hóa thành mũi tên màu vang kim, nhanh chóng độn phi đi, tốc độ so với Kỳ Áo còn muốn nhanh hơn mấy phần. Nguyên lực được kích phát gấp ba lần không chỉ có mỗi biểu hiện bên ngoài.

Lúc đến là do Kỳ Áo dùng truyền tống quyển trục, trong nháy mắt đã đến, nhưng lúc quay về Lâm Khiếu Đường mất không ít công phu, trong khoảng thời gian trấn thiên giới mất đi hiệu lực cuối cùng cũng đã thoát khỏi phạm vi những tên quái vật địa vương giai có thể dùng nguyên thức tra xét, tìm được một hải đảo kín đáo, Lâm Khiếu Đường liền rơi vào trạng thái ngủ say.

Bởi vì Lâm Khiếu Đường hiện tại có thực lực song đại sư giai cực kỳ đặc thù, bởi vậy tác dụng phụ khi sử dụng trấn thiên giới so với trước đây nhỏ yếu hơn không ít. Bình thường cần ngủ say tới một tháng, hiện tại hắn chỉ mê man mười ngày. Sau đó Lâm Khiếu Đường tỉnh lại liền nhìn thấy ngay Tân Tây Á vẫn đang đứng một bên thủ hộ.

Lại dùng thời gian mười ngày phi hành, Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á cuối cùng cũng về đến tòa trang viên tại Thiên Long thành. Nơi này vẫn như cũ bị tầng tầng ma pháp trận bao phủ.

Vừa vào sân Tân Tây Á liền lo lắng hỏi:

- Chủ nhân, nơi này đã bại lộ, có muốn đổi một địa phương khác hay không?

Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói:

- Không cần, Kỳ Áo và Đạt Khắc giáo không phải là cùng môt phe, ngoại trừ hắn ra không có người nào biết được nơi này. Hai tháng nữa chúng ta chuẩn bị tiến nhập “ma tháp cấm địa”.

Lâm Khiếu Đường đã hoàn toàn không còn phương pháp nào khả dĩ trở về Kỳ Đông đại lục, lúc này chỉ có thể tiến vào trong “ma tháp cấm địa” để tìm kiếm mà thôi.

Rất nhanh thời gian hai tháng đã trôi qua. Ở một khu vực tại cực bắc của Minh Tây Đại Lục, gần “ma tháp cấm địa”, từ một tháng trước đã bắt đầu trở lên náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.