“Ma tháp cấm địa” bị bao phủ trong không gian của một ma pháp trận thật lớn, không gian bên trong lớn đến kinh người.
Bên ngoài cấm địa có một mảnh thạch lâm (rừng đá) trống trải rộng lớn, thạch lâm chằng chịt rất lộn xộn, có cực nhỏ, có cực cao, lại có cực lớn… Thạch lâm này lúc bình thường đều lặng yên đứng sừng sững trên một khu đất loạn nham. Mà mỗi khi đến lúc cấm chế bên ngoài “ma tháp cấm địa” tiến vào thời kỳ suy yếu, thì thạch lâm sẽ trở lên cực kỳ náo nhiệt.
Thạch lâm gần ma pháp cấm chế, từ một tháng trước đã liên tục bị chiếm cứ, rất nhiều tu luyện giả từ khắp nơi trên Minh Tây đại lục đều đến đây thử vận may, đợi các phá trận sư của hai đại giáo hội mở ra ma pháp trận.
Mỗi một cây thạch trụ có khả năng đặt chân chỉ có vài thước vuông, chiều cao của thạch trụ lại không đồng đều, thạch trụ cao lớn đều được tu luyện giả có tu vi cao thâm chiếm đoạt, người có thực lực yếu chỉ có thể đứng tại một vị trí xa xa.
Tại mấy thạch trụ rất gần cấm chế, hiện rõ trong mắt người khác đang có vài danh nhân của Minh Tây đại lục đang đứng.
Một nữ tử tóc vàng vóc người cực kỳ yểu điệu mê người đứng trên một cây thạch trụ cao to buồn chán đưa mắt nhìn bốn phía, tựa hồ như đang đợi cái gì đó, lại như không phải. Nếu như Lâm Khiếu Đường ở đây nhất định sẽ nhận ra nàng chính là vị thần thánh nữ ma pháp sư trước kia truy sát bản thân trên hòn đảo nhỏ, thậm chí còn hạ thánh quang chi độc lên người Lâm Khiếu Đường, chính là Lai Đặc giáo hội thánh nữ --- Tạp Tây Lị Á.
Một gã nam tử rất đẹp “chai” đứng tại một cây thạch trụ cách Tạp Tây Lị Á không xa, phía sau lưng có đeo một cây cung tiễn màu xanh đậm cực kỳ tinh xảo. Trên người tản mát ra nguyên khí lực cường đại không gì sánh được, đôi mắt màu xanh nhu hòa cầm trong tay một chiếc lá màu xanh, dường như đang tập trung nghiên cứu cái gì đó.
Một lão giả thất tuần mặc bộ ma pháp bào cũ nát đứng trên một thạch trụ càng gần hơn, không ít tu luyện giả đều dùng nhãn thần như tránh né quan sát lão giả, vị lão giả thất tuần chính là thủ tịch ma pháp sư Minh Tây đại lục --- Ốc Trát. Có người nói hắn đã có tu vi địa vương giai trung kỳ. Hiện tại vị lão ma pháp sư nhìn qua cực kỳ hiền lành đang tập trung tinh thần dừng lại trước ma pháp trận cấm chế bên ngoài “ma tháp cấm địa” lặng yên như đang tự suy nghĩ cái gì đó.
Còn có một vị ải nhân râu hồng đeo một thanh cự phủ cực lớn rồi xếp bằng tại một cây thạch trụ cao to, đang không ngừng giơ chiếc túi cực lớn từng ngụm từng ngụm uống vào. Trong túi nước hiển nhiên không phải là nước mà chính là rượu ngon tỏa hương thơm ngát. Mỗi khi uống môt ngụm ải nhân râu hồng đều phát ra một tiếng thở dài vang vọng, để biểu đạt sự hài lòng của bản thân.
Cách bốn người không xa, khu vực chỉ có những cây thạch trụ thấp hơn một chút, nhưng lại lộ vẻ chắc chắn không gì sánh được có một thân hình cực lớn đang say ngủ. Chính là một gã Bỉ Mông, thân hình cao tới hơn một trượng rưỡi, thể hình to lớn cực kỳ bắt mắt. Vốn hôm nay đệ nhất dũng sĩ Bỉ Mông tộc Khăn Long không hề muốn vào trong “ma tháp cấm địa”, thế nhưng kiếm thánh đại nhân, đệ nhất nhân trong thú nhân tộc lại không đến, Khăn Long không đánh lại được người ta, không thể làm gì khác hơn là đến nơi này tìm chút vận may.
Năm người chính là những tu luyện giả mạnh nhất trong số hơn ba trăm tu luyện giả đã xuất hiện tai nơi này, những tu luyện giả khác đều tự giác tránh một chỗ khá xa, thậm chí những kẻ tự cho mình là quỷ liều lĩnh cũng không muốn đến gần năm người này.
Cách cấm chế xa hơn một chút chính là khu vực tập trung đông đảo tu luyện giả đại chúng, trong đó có một cây thạch trụ dị dạng đồng thời có bốn người đang đứng. Hai nam hai nữ, chính là bốn người trước kia đã thỉnh cầu sự che chở của Lâm Khiếu Đường, công chúa Vưu Na của Thụy Ma Nhĩ quốc và tùy tùng.
Chờ đợi quá lâu làm cho lão ma pháp sư Ba Mã lo lắng không thôi
- Công chúa, tín hiệu của ngươi đã phát đi ba ngày rồi, thế nhưng người kia vẫn chưa thấy tới, chỉ sợ là hắn không đến.
Vưu Na ngắm nhìn bầu trời xa xa, nàng rất tự tin nói:
- Hắn nhất định sẽ đến, không có tu luyện giả nào có thể chống lại được mê hoặc của những bảo bối có trong “ma tháp cấm địa”.
Đại kỵ sĩ Đức Tạp Tư ôm chặt cây trường thương màu bạc trong tay, không phải rất xem trọng nói:
- Khó nói. Người đó trong như thế nào cũng không giống một người chắc chắc giữ chữ tín, huống hồ người ta đã tu luyện đến tu vi cao thâm như thế, tiến vào trong cấm địa ngược lại là một hành động không thông minh cho lắm. Linh hồn giai phóng mắt toàn bộ đại lục cho dù không phải là cao thủ cấp cao nhất nhưng cũng đủ lăn lộn không cần nhiều cố kỵ, cần gì phải vào trong cấm địa. Phải biết rằng coi như là linh hồn giai tiến vào trong “ma tháp cấm địa” cũng không phải tuyệt đối an toàn, đặc biệt đi vào tầng trong lại càng nguy hiểm hơn.
Làm một thiếp thân hộ vệ của Vưu Na, Lộ Hi không hề phát biểu cách nhìn của chính mình, mấy ngày hôm nay công chúa điện hạ tiều tụy hơn rất nhiều, mỗi ngày ngoài trừ tu luyện ra, hầu như chuyện gì cũng không làm. Sấm trận tìm bảo vật trong đó đã trở thành ký thác tất cả hy vọng của nàng hiện tại. Lộ Hi cũng không muốn đả kích nàng nhiều hơn nữa.
Lão ma pháp sư Ba Mã tự giễu cười
- Còn có năm canh giờ nữa là lúc khai trận. Nghe nói trong một canh giờ hai đại giáo hội sẽ phái ra hơn mười phá trận sư ra mở trận, đến lúc đó nếu như không đến mà nói, chúng ta chỉ có thể liều mạng hộ tống công chúa sấm trận tìm bảo vật mà thôi. Chỉ là lấy thực lực của mấy người chúng ta, chỉ sợ tiền vốn để lăn lộn tại tầng ngoài cũng thiếu a!
Đức Tạp Tư tự tin cười nói:
- Lần này ta đã mang theo bảo bối của mình đến, chỉ cần có nó ở đây, vậy thì chúng ta có thể tìm được thứ gì đó tại tầng ngoài.
Tựa hồ như để hưởng ứng lời nói của Đức Tạp Tư, thạch trụ ngay bên dưới có một tiếng gầm nhẹ có thể mê hoặc người khác của lang mã sừng đen.
Ngoài miệng Vưu Na nói một cách rất tự tin, thế nhưng lúc này trong lòng nàng cũng đang chìm xuống, thời gian còn lại không nhiều lắm. Người đó đã ước định với chính mình thế nhưng bây giờ vẫn chưa thấy đến. Ước định ngoài miệng, cũng không có bao nhiêu bảo đảm.
Một khu tụ tập tu luyện giả khác, hai vị thiếu phụ mỹ lệ đồng dạng lo lắng nhìn phương xa. Không ít tu luyện giả nam tính đã sớm có suy nghĩ chiếm đoạt đối với hai vị thiếu phụ xinh đẹp này, nếu như không phải nguyên lực tỏa ra trên người hai nàng không kém, ít nhất cũng có đại sư giai mà nói, chỉ sợ là sớm có người không nhịn được xuất thủ chiếm đoạt hai vị thiếu phụ mĩ lệ.
Hai thiếu phụ mỹ lệ chính là Nạp Lan U và Lạc Phỉ hóa trang mà thành, đương nhiên ở chỗ này gọi Nạp Lan U là Lan Nhã càng thích hợp hơn một chút.
- Lan Nhã, bằng hữu của ngươi thực sự sẽ đến hay sao?
Lạc Phỉ không xác định hỏi. Nếu như không phải Lan Nhã nói có cường thủ tương trợ thì có đánh chết nàng, Lạc Phỉ cũng tuyệt đối không đế đây sấm trận. Cho dù hiện tại trong lòng Lạc Phỉ cũng không phải rất chống cự, thế nhưng bên trong thực sự quá nguy hiểm.
- Tất cả mọi người ở đây có thể không đến, nhưng hắn nhất định sẽ đến!
Trong đôi mắt mỹ lệ của Lan Nhã hiện lên một tia hoài niệm.
Đúng lúc này, đám tu luyện giả trong thạch lâm đột nhiên khởi xướng một trận rối loạn kinh hoàng, một cỗ khí tức cường đại đang dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía thạch lâm.
Xa xa chợt hiện lên một đoàn mây màu tím, là do quang mang màu tím di chuyển với tốc độ nhanh chiếu rọi mà hình thành, tử quang sưu một tiếng, thân hình phóng thẳng tới khu vực gần ma pháp cấm chế, một gã nam tử anh tuấn thình lình xuất hiện trên một cây thạch trụ to lớn, trên mặt hiện rõ nụ cười không đổi. Chính là Lai Đặc giáo chánh án thánh đường sở thẩm phán --- Áo Phỉ Khắc.
Bộ phần tu luyện giả hắc ám hệ và dị giáo đồ không một tiếng động đều tự giác thối lui ra xa nam tử mới đến. Đại danh của thần thánh linh hồn kiếm sư Áo Phỉ Khắc từ lâu đã vang vọng khắp Minh Tây địa lục, không người không biết, không người không hiểu. Đặc biệt là những tu luyện giả không hợp với Lai Đặc giáo chỉ cần nghe tên đã sợ mất mật tránh thật xa, đừng nói là nhìn thấy gần như thế này.
Biểu tình của nam tử tinh linh và Ốc Trát cực kỳ đạm mạc, chỉ hơi hướng về phía Áo Phỉ Khắc gật đầu tỏ ý tứ. Áo Phỉ Khắc cũng hơi quay đầu gật nhẹ nhàng coi như là đã bắt chuyện.
Ánh mắt của Tạp Tây Lị Á chợt lóe lên, không đồng ý nói:
- Thế nào mà bây giờ mới đến? Bắt mấy tên tiểu tặc mà kéo dài thời gian như vậy sao?
Áo Phỉ Khắc nhún nhún vai nói:
- Đám người chúng ta làm sao có thể so được với thánh nữ điện hạ, đối với điện hạ mà nói chỉ là mấy tên tiểu tặc mà thôi, thế nhưng đối với chúng ta mà nói chúng là những đại tặc a!
Tạp Tây Lị Á còn đang nói muốn cái gì đó thì bị ải nhân râu hồng cắt đứt:
- Áo Phỉ Khắc, gần đây có bắt được nữ tử đông phương nhưỡng rượu đó hay không? Năm năm trước ta đã nếm thử rượu do nàng ta nhưỡng ra, cho đến bây giờ hương vị vẫn còn không tan trong miệng, loại rượu đó thực sự quá tuyệt vời.
Áo Phỉ Khắc cười khổ một chút, không hề đáp lại. Vị thiếu nữ đông phương đó chính là cái gai đau nhức từ khi hắn lên làm thánh đường sở thẩm phán Lai Đặc giáo đến nay. Ba mươi năm gần đây Áo Phỉ Khắc chưa bao giờ thất thủ khi bắt dị giáo đồ, thế nhưng trong lần bắt bớ năm năm trước hắn lại phải nếm mùi thất bại, thất bại vô cùng thảm hại, nghĩ lại đối phương nhìn qua mới chỉ là một tiểu cô nương mười năm mười sáu tuổi mà thôi, Áo Phỉ Khắc liền đau đầu không ngớt. Nếu như chỉ thuần túy dùng chiêu thức thì đối phương chỉ cần một tay đã có thể dễ dàng đánh bại bản thân, chuyện này Áo Phỉ Khắc chưa bao giờ nhắc qua với bất kỳ ai, cũng không dự định nhắc tới, thế nhưng nó vẫn là cái gai châm chích trong lòng hắn.
Trên một tảng đá lớn cách ải nhân râu hồng không xa có một gã kiếm sĩ quý tộc, mặc bộ trọng khải hoa lệ phát sáng, khí tức nguyên lực trên người tỏa ra thực tế rất không kém, chí ít cũng có tu vi đại sư giai đỉnh cấp. Người này tên là Bố Lý Tư, là một đại quý tộc, từ năm ngày trước đã đến nơi này, hắn muốn cùng mấy cao nhân trò truyện gì đó, thế nhưng không có người nào thèm để ý đến hắn, lộ vẻ rất không thú vị, lúc này mới chen vào nói:
- Áo Phỉ Khắc nhất định không hề gặp lại nữ tử đó, nếu không đã sớm đưa nàng ta lên hỏa hình đài rồi, ải nhân râu hồng, ngươi đừng nghĩ đến chuyện uống lại loại rượu đó nữa. Ha ha ha!
Bố Lý Tư tự cho mình là một nhân sĩ có thể sánh được với đám cao thủ đằng trước, thế nhưng ải nhân râu hồng đến liếc mắt cũng không thèm đưa đến một lần, về phần Áo Phỉ Khắc đã sớm đưa mắt nhìn về nơi khác, hoàn toàn không thèm chú ý đến hắn. Tiếng cười của Bố Lý Tư trong sự xấu hổ dần dần nhỏ lại.
Không lâu sau khi Áo Phỉ Khắc hạ xuống thạch lâm, xa xa lại truyền tới khí tức cực kỳ cường đại, so với Áo Phỉ Khắc lúc đến còn mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa lại không phải chỉ có một người.
Một chiếc thuyền bằng băng bị bao phủ trong một màn hắc vụ cấp tốc bay tới. Trên thuyền băng có một nam một nữ đang đứng. Nam tử có thân hình cao lớn, khuôn mặt chữ điền đầy sát khí, nữ tử tuyệt mỹ không gì sánh được. Một thân trường bào màu đen không thể che giấu được thân thể mềm mại căng tròn động nhân bên trong.
Bố Lý Tư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tỏ vẻ người quen cũ lẩm bẩm, thế nhưng lời lẩm bẩm lại rất lớn tiếng, giống như là sợ người khác không nghe thấy
- Là Mông Tạp hội trưởng và thánh nữ Áo La Lạp của Đạt Khắc giáo. Đã lâu không gặp, tựa hồ như tu vi lại tăng tiến không ít a.
Trên mặt Tạp Tây Lị Á hiện lên một tia ngạc nhiên, cho dù nàng đã sớm thu được tin tức, thế nhưng khi thực sự nhìn thấy Áo La Lạp không hề có chút tổn hao nào, nàng vẫn không tránh được giật mình không nhỏ. Phải biết rằng trước kia Áo La Lạp hầu như hồn diệt, cho dù Đạt Khắc giáo có bản lĩnh thông thiên đi nữa cũng không thể cứu trị được cho nàng. Thế nhưng sự thực xảy ra trước mắt lại không thể không tin.
Khi đến không trung trên thạch lâm, thuyền băng lập tức tan rã, Mông Tạp và Áo La Lạp cùng huyền phù trên không, nhìn lướt qua phía dưới một lượt, đều không tìm được điểm dừng chân, chậm rãi nhẹ nhàng hạ xuống dưới.
Bố Lý Tư nhìn thấy Mông Tạp hướng phía mình mà tới, nhất thời vui mừng quá đỗi, khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình chào hỏi:
- Mông Tạp, pháp trận sư của quý giáo bao giờ mới tới a!
Ánh mắt của Mông Tạp lạnh lùng nhìn Bố Lý Tư, lại nhìn thạch trụ bên dưới, gầm nhẹ một tiếng:
- Cút!
Bố Lý Tư trước đó vẫn hăng hái bừng bừng, hiện tại đến rắm cũng không dám phóng một cái, xám xịt nhảy sang một cây thạch trụ khác, sau đó làm bộ như chưa có chuyên gì phát sinh bắt đầu quan sát xung quanh.
Ải nhân râu hồng và Áo Phỉ Khắc kinh ngạc nhìn người này, rất khó lý giải vì sao trên đời này lại có loại ngươi không tự tôn da mặt dày hơn tường thành như hắn.
Sau đó, Lai Đặc giáo lại đến thêm một đại chủ giáo Da La. Đạt Khắc giáo cũng không nhường nhịn ai đồng dạng có thêm một vị đại chấp giáo Ni La tới, đều là những cao thủ linh hồn giai trung kỳ.
Phá trận sư của hai đại giáo hội thoáng cái đã đến nơi trước khi mở phong ấn nửa canh giờ, đều là cười đại hình phi hành khí mà đến. Gần hai mươi vị phá trận sư vừa đến đã bắt đầu chuẩn bị cho công việc mở phong ấn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, một canh giờ rất nhanh trôi qua. Ma pháp trận thủ hộ bên ngoài của “ma tháp cấm địa” sau một hồi khởi động phá trận đã sắp mở ra…
Thế nào đến bây giờ vẫn chưa thấy đến? Lúc này, ngay cả Nạp Lan U cũng cảm thấy không xác định…