Đấu Y

Chương 237: Chương 237: Tiến nhập “ma tháp cấm địa”.




Giải ma pháp trận rốt cuộc dưới sự thôi động của mười tám vị pháp trận sư dần dần vận chuyển, thủ hộ ma pháp trận bên ngoài “ma tháp cấm địa” phát ra âm thanh ầm ĩ, ma pháp trận thủ hộ tiến vào thời kỳ suy yếu không duy trì được bao lâu liền bị mở một lỗ hổng không nhỏ. Cánh cửa không gian chớp động chậm rãi mở ra.

Rốt cuộc đại môn tiến nhập “ma tháp cấm địa” cũng đã được mở ra hoàn toàn. Hơn năm trăm tu luyện giả ở đây hiện tại, trên mặt mỗi người đều hiện rõ các loại chờ mong.

Tuy nói trong lòng mỗi người đều rục rịch, thế nhưng đám cao thủ đỉnh cấp phía trước thạch lâm còn chưa động thủ, không ai có can đảm sấm trận trước họ.

Trong suốt bốn canh giờ Áo La Lạp xuất hiện, tam đại cao thủ của Lai Đặc giáo vẫn dùng loại cánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng. Tạp Tây Lị Á, Áo Phỉ Khắc và Da La chính là chủ lực bao vây tiễu trừ Áo La Lạp trước kia, ba người này tận mắt nhìn thấy thánh nữ Đạt Khắc giáo hương tiêu ngọc vẫn, chỉ là cuối cùng đã khởi động một hắc ám truyền tống quyển trục chạy thoát thân, nhưng mạng của nàng tuyệt đối không giữ được.

Rốt cuộc Đạt Khắc giáo đã dùng phương pháp gì mới có thể trị hết được cho Áo La Lạp, đây chính là nghi vẫn lớn nhất trong lòng tam đại cao thủ Lai Đặc giáo.

Trong mấy đại cao thủ ở nơi này, có ba người đã sấm trận ba trăm năm trước là Ốc Trát, Da La và Ni La, và cũng đã an toàn quay về. Ngoài ra còn có hai người khác nhưng đã sống hết thọ nguyên chết nhiều năm trước.

Ba người này đều là ma pháp sư nhưng giữa họ có sự bất đồng. Ốc Trát là tự nhiên hệ ma pháp sư, từ ba trăm năm trước tu vi của hắn đã tiến nhập vào địa vương giai, Da La là quang minh hệ linh hồn ma pháp sư còn Ni La là hắc ám linh hồn ma pháp sư Đạt Khắc giáo.

Ni La cho tới bây giờ, sắc mặt vẫn thủy chung duy trì sự bình tĩnh, cuối cùng khi cánh cửa ma pháp trận mở ra là lúc hướng ánh mắt độc ác nhìn Da La nói:

- Ba trăm năm trước đã để cho người chiếm tiện nghi thật lớn, chỉ cần một cây “thần thi thảo” đó cũng đủ làm cho một người sau trăm tuổi chắc chắn trở thành cao thủ địa vương giai của Minh Tây đại lục, không nghĩ tới đến tay ngươi lại lãng phí, sớm biết như vậy, cho dù phải liều mạng chịu nguy hiểm tổn hao nguyên khí thì bản chấp giáo cũng phải cướp cho được “thần thi thảo”.

Da La ngược lại không hề tức giận, mỉm cười nói:

- Vậy còn phải xem Ni La chấp sự có được bản lĩnh đó hay không! Gốc “thần thi thảo” đó ta thực vô phúc hưởng dụng, câu lãng phí vừa nói không biết từ nói từ đâu mới đúng!

Ni La hừ lạnh một tiếng

- Ngươi bán cho Lý Nhĩ chính là lãng phí.

Da La lắc đầu nói:

- Nội bộ giáo hội các ngươi ta không quản được.

Một vị đại chủ giáo, một vị chấp giáo, chưa tiến vào trong “ma tháp cấm địa” thì bầu không khí giữa họ đã bắt đầu nóng bỏng.

Mông Tạp thì trợn mắt nhìn Áo Phỉ Khắc. Áo Phỉ Khắc lại không muốn phát sinh bất kỳ sung đột nào giữa hai phe phái tại nơi này, thế nhưng lửa giận của Tạp Tây Lị Á lại bốc cao rốt cuộc cũng không nhịn được nói:

- Mông Tạp hội trưởng, một đoạn thời gian trước một gã hắc ám võ sĩ tài quyết hội của các ngươi đả thương kiến tập thánh đường võ sĩ của bản giáo. Ngươi hẳn là biết rồi đúng không?

Mông Tạp nhướng mày

- Đánh rắm cũng có thể kinh động đến thánh nữ điện hạ, thực sự làm cho bản hội trưởng thêm kiến thức, đó chỉ là mấy tiểu bối chơi đùa mà thôi.

- Hừ! Hắc ám võ sĩ của quý giáo rõ ràng có tu vi sư giai đỉnh cấp, còn gã kiến tập thánh đường võ sĩ của bản giáo mới chỉ có tu vi 5 tinh võ sĩ, nói cách khác chính là các ngươi khi dễ người khác.

Tạp Tây Lị Á giận giữ nói.

Mông Tạp cười lạnh

- Khi dễ? Thực nói giỡn. Giáo đồ của các ngươi đông đúc như mây, chúng ta làm sao dám khi dễ các ngươi.

- Trong đó có một gã thực tập võ sĩ tại mười năm trước không thể chữa trị được mà mất mạng, đùa giỡn cũng có thể giết chết người, đường đường là tài quyết hội hội trưởng, sẽ không nên nỗi trợn mắt nói dối đấy chứ!

Tạp Tây Lị Á châm chọc khiêu khích nói.

Mông Tạp nghe xong phát hỏa:

- Ngươi muốn? Để cho trận chiến tranh giáo hội vừa mới kết thúc lại bùng phát lần nữa?

Ốc Trát thấy tình thế không ổn lắm, nếu như ở chỗ này đánh nhau, vậy thì ai cũng đừng nghĩ tiến vào, không đồng ý nói:

- Nhị vị có ân oán gì xin mời đi ra ngoài, việc quan trọng bây giờ chính là tiến nhập ma tháp cấm địa, không nên nhiễu loạn phá trận sư mở trận.

Ốc Trát đã mở miệng. Mông Tạp và Tạp Tây Lị Á chỉ hừ một tiếng rồi bắt đầu im lặng, đắc tội một vị cao thủ địa vương giai, điều này tuyệt đối là hành vi ngu xuẩn.

Nam tử tinh linh và ải nhân râu hồng vẫn tập trung quan sát cánh cửa ma pháp trận đang từ từ mở ra, đối với cao thủ hai đại giáo phái đấu khẩu giống như không thấy. Sự tranh đấy của hai đại giáo hội không phải chỉ nói vài ba lời là có thể khuyên ngăn được, có Ốc Trát ở chỗ này nam tử linh linh và ải nhân râu hồng không hề lo lắng hai bên sẽ phát sinh bất cứ sự xung đột nào, còn về phần tiến nhập vào bên trong sẽ phát sinh những chuyện gì, vậy thì càng không cần đến bọn họ quan tâm.

Khi cánh cửa pháp trận hoàn toàn được mở ra. Vưu Na triệt để tuyệt vọng, nhìn thoáng qua đại quân mấy trăm gã tu luyện giả tham lam. Không cần dò xét cũng có thể cảm nhận được tất cả đều là hảo thủ, kém cỏi nhất cũng có tu vi sư giai trung kỳ, hơn nữa rất có khả năng mang theo loại trang bị nào đó cực kỳ lợi hại. Đại đa số bọn họ đều thuộc về đại sư giai, so với bản thân mạnh hơn rất nhiều.

Tuy rằng Đức Tạp Tư cũng là một gã đại kỵ sư, thế nhưng thân là một quý tộc, kinh nghiệm chiến đấu của hắn không được phong phú cho lắm, bởi vậy thực lực sẽ giảm xuống một mức không nhỏ. Thần sắc của Vưu Na ảm đạm không ánh sáng, bỗng nhiên cảm giác được tiền đồ phía trước thật xa vời.

Nạp Lan U bên kia còn đang hoàn toàn không rõ, vô luận là phân tích từ góc độ nào đi nữa, Lâm Khiếu Đường đều phải thử tiến nhập “ma tháp cấm địa” mới đúng. Lấy tu vi của hắn cho dù không có năng lực đoạt bảo bối tuyệt đối đi nữa thì cũng đủ sức để bảo vệ chính mình, tính mạng không có vấn đề gì đáng lo.

Cánh cửa pháp trận đã hoàn toàn mở ra, chỉ đợi một thời gian ngắn để ổn định là có thể đi vào.

- Công chúa điện hạ, thỉnh không nên lo lắng. Lộ Hi cho dù phải đánh bạc tính mệnh đi chăng nữa cũng tuyệt đối giúp công chúa đoạt được thứ gì đó.

Lộ Hi thề thốt nói.

Vưu Na cười khổ một chút, cảm kích gật đầu.

Lão Ba Mã vẫn như cũ, kiên trì nói:

- Công chúa điện hạ, lão nhân vẫn cho rằng không nên vào đó mạo hiểm thì hơn.

- Ba Mã pháp sư, người không cần phải nói nữa. Ta tình nguyện chết trong cấm địa, cũng không nguyệt mở mắt trừng trừng nhìn quốc gia của mình bị người khác chiếm lấy.

Vưu Na kiên quyết nói.

Lão Ba Mã cuối cùng không thể khống chế được tâm tình, nhìn xa xa, chửi bới

- *** chó! Nếu như không tuân thủ điều ước, công chúa điện hạ mà có chuyện không hay sảy ra. Lão đầu ta cho dù phải biến thành bất tử tộc cũng tuyệt đối không buông tha cho ngươi.

- Không buông tha ai?

Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng cũng bình thản phi thường hưởng ứng ngay sau lời của lão pháp sư. Thanh âm này lão pháp sư Ba Mã đã nghe qua hơn nửa năm trước, thế nhưng ký ức vẫn còn như mới, nhất thời thân thể cứng đờ.

Thân thể của mấy người Vưu Na cũng mạnh mẽ run lên. Chỉ thấy một gã thanh niên tuấn lãng mặc bộ trường bào màu đen, lưng đeo cự kiếm huyền phù trên không trung, gần trong gang tấc.

Vưu Na chỉ cảm thấy nội tâm run lên, nước mắt chậm rãi chảy ra. Tinh thần rơi vào trong tuyệt vọng dần dần hồi phục lại, cảm giác thực không dễ chịu. Cũng không biết vì sao, Vưu Na có loại xung động muốn tiến lên ôm lấy thanh niên này.

Lâm Khiếu Đường gật đầu, đôi con ngươi đen nhìn lão Ba Mã đang thong thả xoay người. Biểu tình trên khuôn mặt già nua của lão Ba Mã trở nên cứng ngắc. Trong mắt hiện rõ quang mang muốn trốn tránh.

- Một ngày trước ta đã đến đây rồi, nhưng vẫn môt mực ở dưới đám loạn nham phía dưới đả tọa, vừa rồi cảm giác được pháp trân có động tĩnh nên đến đây nhìn.

Ánh mắt của Lâm Khiếu Đương lóe lóe, rốt cuộc cũng ly khai khỏi lão Ba Mã. Thân thể lão pháp sư nhất thời nhẹ bẫng, mồ hôi chảy ra.

Mấy người Vưu Na cảm giác hành vi của những cao nhân này thực sự không làm cho người khác đoán được, người ta đã tới từ lâu, thế nhưng tu vi bản thân lại quá kém không thể phát hiện ra, ngược lại lo lắng suông suốt mấy ngày liền, cảm giác thực buồn cười.

Không gian cánh cửa pháp trận rốt cuộc cũng hoàn toàn ổn định, hơn mười vị pháp trận sư nhanh chóng thối lui ra xa, không ngừng vận chuyển nguyên lực duy trì cánh cửa liên tục mở ra trong thời gian nhất định.

Ốc Trát là người đầu tiên là người đầu tiên nhảy vào trong cánh cửa pháp trận rất nhanh liền tiêu thất. Tạp Tây Lị Á cũng không nhường nhịn cùng bay ra ngoài, những người khác bắt đầu lục tục tiến vào. Bỉ Mông cự nhân Khăn Long lúc này mới chậm rãi mở đôi mắt, đánh mắt nhìn bốn phía, thân hình cong lại, dưới chân mạnh mẽ phát lực, ầm ầm, sau tiếng nổ thật lớn, cây thạch trụ dưới tác dụng của cự lực thật lớn ầm ầm sụp đổ. Thân thể của Khăn Long giống như đại pháo bắn thẳng vào trong cánh cửa pháp trận.

Mấy đại cao thủ đều đã tiến nhập, Mông Tạp đang muốn đi theo thì bị Áo La Lạp ngăn lại

- Hội trưởng, nhất định phải mang theo kẻ đó cùng nhau tiến vào, nguyên sa của hắn trong ma tháp mộ địa có tác dụng lớn.

Mông Tạp không nhịn được nói:

- Nếu như kẻ đó không đến, lẽ nào chúng ta không tiến vào hay sao?

Áo La Lạp lắc đầu nói:

- Cứ đợi đã!

Lâm Khiếu Đường sở dĩ vẫn chưa hiện thân chính là vì nhìn thấy Tạp Tây Lị Á sau đó lại có thêm mấy người quen tiến vào, Lâm Khiếu Đường tự nhiên càng không thể hiện thân. Vốn nghĩ muốn đi sau cùng để không bị chú ý, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện ra.

Thân ảnh của Mông Tạp và Áo La Lạp chợt lóe lên đã xuất hiện tại chỗ mấy người Vưu Na. Lão Ba Mã kinh hoàng thiếu chút nữa từ trên thạch trụ ngã xuống dưới đất. Đức Tạp Tư chỉ cảm thấy thân thể bị khí thế cường liệt đè ép. Nguyên khí hắc ám hệ cường liệt của đối phương vừa vặn áp ché quang minh đấu khí của Đức Tạp Tư, làm cho hắn không thở nổi.

Thần sắc Lâm Khiếu Đường ngưng trọng, thân thể của Áo La Lạp tựa hồ như đã hoàn toàn khôi phục, Đạt Khắc giáo thật đúng là xuất không ít máu, địa vị của nàng ta quả thực không hề thấp

Mông Tạp không giận mà uy, đưa mắt quan sát Lâm Khiếu Đường một hồi rồi nói:

- Tiểu tử, chúng ta gặp lại bên trong đó, tiến vào tầng trong đoạt bảo, ngươi có đòi hỏi gì cứ nói, những bảo bối tìm được chúng ta chia đều.

Nói xong liền bay vào trong cánh cửa pháp trận. Áo La Lạp mong mỏi liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường rồi xoay người bay đi.

Mấy người Vưu Na nghe được những lời này đều kinh ngạc nhìn Lâm Khiếu Đường, không biết vị thanh niên thần bí này từ lúc nào quen được tài quyết hội hội trưởng Đạt Khắc giáo Mông Tạp, thậm chí tựa hồ như Mông Tạp còn có ý mượn hơi. Lòng tin của Vưu Na nhất thời tràn đầy.

Khi mấy vị cao thủ đã tiến vào hết, đại quân tu luyện giả đứng ngoài rốt cuộc bạo phát, người sau nối tiếp người trước nhanh chóng bay vào trong cánh cửa lớn.

Vưu Na thuần túy là trọng trang võ sĩ, trước khi tiến nhập linh hồn giai không thể phi hành, mà Đức Tạp Tư là kỵ sĩ, kỹ thuật phi hành tương đối yếu, chủ yếu là cưỡi tọa kỵ chiến đấu dưới đất, Lộ Hi cũng không bay, trong bốn người chỉ có lão pháp sư Ba Mã là có thể thuận lợi phi hành.

Nhìn bốn người này, Lâm Khiếu Đường có cảm giác bị trói buộc, thế nhưng Vưu Na lại có chìa khóa, mang theo nàng là hiển nhiên.

Dưới chân hình thành một bàn tay khổng lồ màu vàng, Tân Tây Á luôn luôn yên lặng phía sau theo thói quen nhanh chóng bước lên. Mấy người Vưu Na hơi hơi do dự rốt cuộc cũng bước theo.

Hô một tiếng, mấy người Vưu Na còn chưa phản ứng kịp, đã thấy bản thân xuyên qua cánh cửa ma pháp trận, tiến nhập vào trong “ma tháp cấm địa”.

Bên ngoài đã đến gần hoàng hôn, thế nhưng bên trong “ma tháp cấm địa” lại bừng bừng ánh sáng. Nơi này tựa hồ như là một thế giới hoàn toàn khác, thế nhưng rất nhiều vi linh hồn pháp trận sư đã nghiên cứu cho ra kết luận, nơi này và Kỳ Minh Phong cùng thuộc một không gian, chỉ là bị một cỗ thần lực khổng lồ bao phủ hình thành. Tạo ra một thế giới trong một thế giới, mấy chỗ cấm địa khác đều thuộc về tình huống như thế này.

Thảm thực vật rừng rậm nơi này cao lớn dị thường, toàn bộ không gian tản mát ra nguyên khí nồng đậm.

Bởi vì phải mang theo mấy người Vưu Na, Lâm Khiếu Đường so với những tu luyện giả khác có hơi chút chậm chạp, sau khi tiến vào chỉ thấy đại quân tu luyện giả phi hành phía trước. Chỉ chốc lát mấy trăm người đều sử dụng thần thông của bản thân bay về bốn phía, đều tự đi tìm thứ tốt cho bản thân.

Lâm Khiếu Đường tận lực khống chế kim thủ bay nhanh, không nhanh không chậm phi hành, nguyên thức mở rộng ra bốn phía, tìm kiếm truyền tống trận xung quanh, nhưng mà bay tới vài trăm dặm cũng không tìm thấy bất cứ truyền tống trận nào, một đường phi hành ngược lại bình an dị thường.

Bay qua rừng rậm, bắt đầu tiến vào một mảnh sa mạc mênh mông.

Thân thể của Lâm Khiếu Đường đột nhiên căng thẳng dừng kim thủ lại, ngóng nhìn sâu trong sa mạc, một tiếng kêu thảm thiết yếu ớt truyền ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.