Sâu trong nội tâm của Bạch Du hơi nổi lên tâm tình đố kỵ, đồng thời cũng mạnh mẽ hiện lên lòng tham dục chiếm hữu cường liệt.
“Ngươi là Uyển Nhi của ta, ai cũng không thể đoạt đi được, Bạch Mỗ nhất định phải phá tan tâm ma của ngươi.”
- Mặc việc lão, đệ tử hi vọng có thể hiệp trợ Lâm sư muội cộng đồng kháng địch.
Bạch Du bỗng nhiên xin chỉ thị nói.
Mặc Vô Danh nhìn thoáng qua Bạch Du, vuốt vuốt chòm râu dài, tự đánh giá một hồi rồi nói:
- Ngươi và Uyển Nhi vốn là một đôi trời định trong lòng do hai vị viện thủ. Từ thật lâu trước kia hai vị viện thủ đã có ý định muốn tác hợp cho ngươi và Uyển Nhi, bất quá tâm ma của nha đầu kia quá mức mạnh mẽ. Hai vị viện thủ lo lắng lộng xảo thành chuyên, ảnh hưởng tới sự tu luyện của các ngươi, cho tới bây giờ vẫn để cho các ngươi phát triển tự do, mà nhiều năm trôi qua như vậy, bốn người các ngươi đã trở thành nhân vật hết sức quan trọng, nghĩ tâm trí đã kiên định hơn rất nhiều, lại cộng thêm hơn trăm năm qua đều ở chung, nhiều ít cũng có chút tình cảm. Hôm nay đối đầu với kẻ địch mạnh, có thể chính là thời điểm để cho ngươi và Uyển Nhu đồng ý, lão phu cũng chờ được ăn tiệc, uống rượu ngon đại điển song tu của các ngươi. Mà thôi, ngươi đi đi, bất quá phải lấy Uyển Nhi là chính, nhất định phải làm sao cho nàng cảm giác được chính tay mình giết chết tiểu tạp chủng kia, nhất thiết không được quá chen chân vào.
Bạch Du cúi đầu cung kính nói.
- Đệ tử hiểu rõ!
Mặc Vô Danh nhẹ nhàng vung tay lên, Bạch Du lúc này bay về phía cuộc chiến, giờ khắc này, trong mắt Triển Thanh Nhu cũng hiện lên một tia cô đơn và trống vắng.
Lẽ nào số phận của nữ tu không thể nào nằm trong tay của chính mình hay sao chứ? Trong lòng Triển Thanh Nhu bỗng nhiên đau sót, vừa rồi nghe được lời nói của Mạc Vô Danh, thực tế, từ rất nhiều năm trước nàng đã phát hiện ra được ý đồ của hai vị viện thủ.
Cái danh hiệu Tứ Thải Chân Long thời gian hoạt động bên ngoài đều tuyên bố như vậy, thoạt nhìn rất phong quang, biểu hiện ra địa vị của nữ tu và nam tu hoàn toàn bình đẳng.
Thế nhưng chính bản thân Triển Thanh Nhu rất rõ ràng, ngay từ đầu, hai vị viện thủ đã chuẩn bị để cho nàng và Uyển Nhi trở thành lô đỉnh của Tiêu Mục và Bạch Du. Nếu may mắn thì tu vi của tại thời điểm hậu kỳ xảy ra biến hóa nhảy vọt, trở thành tồn tại gần như vô địch tại hạ giới, khi hai vị viện thủ không có mặt, đoạn thời gian tiếp theo Tiềm Long Viên có thể giữ được địa vị cường thế mấy nghìn năm.
Loại quan điểm này không chỉ có Tiềm Long Viện như vậy, toàn bộ tu luyện giới đều là như vậy, nhìn chung toàn bộ tu luyện giới, trong các tu luyện giả địa vương giai hậu kỳ, căn bản không có người nào.
Triển Thanh Nhu đối với điều này rất không phục, vì sao nữ tu nhất định phải phục vụ chon am tu, vì sao nam tu không thể phục vụ cho nữ tu. Tâm tính phản bội vẫn quanh quẩn trong lòng nàng, thế nhưng tu luyện giới chính là nơi cường giả vi tôn, không có thực lực thì tốt nhất phải như câm điếc, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Triển Thanh Nhu cũng rất rõ ràng điểm này, vì vậy vẫn lặng yên chịu đựng. Lúc này Tiểu Mục đã nói rõ với nàng, chỉ cần nàng đáp ứng cùng hắn song tu thì chỗ tốt sau này tự nhiên sẽ nhiều hơn.
Nếu là không đáp ứng, Tiêu Mục tuy rằng không nói ra ngôn ngữ uy hiếp nào, thế nhưng trong lòng Triển Thanh Nhu rất hiểu rõ sẽ phải nhận tình cảnh như thế nào.
Năm đó ma viện viện thủ Hình Hướng Thiên chỉ định bầu bạn song tu, người nào không nghe lời an bài trực tiếp bị đảy vào lãng cung Tiềm Long Viên. Năm đó, thiên phú của nữ tử bị chọn không hề kém hơn so với Triển Thanh Nhu, cuối cùng tu vi vẫn đình chỉ lại địa vương giai sơ kỳ không được phép xuất viện, bằng với việc giam lỏng, ba trăm năm trước đã chết đi, sau đó còn không được buông tha nguyên âm, trực tiếp bị Hình Hướng Thiên lấy ra luyện hóa phục dụng.
Triển Thanh Nhu cũng chưa đáp ứng Tiêu Mục, nhưng cũng không cự tuyệt, bởi vì nàng không dám, hai vị viện thủ bồi dưỡng Tứ Thải Chân Long, ý nghĩ chân chính hiển nhiên là Tiêu Mục và Bạch Du, mà nàng và Uyển Nhi bất quá chỉ là phụ thuộc phẩm mà thôi.
Nhìn bóng lưng màu trắng nhảy vào trận đấu hiệp sợ tử ảnh đối chiến với một bóng trắng khác, Triển Thanh Nhu không biết vì sao nhìn có chút chói mắt.
Lúc này, trong đầu Triển Thanh Nhu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, hình ảnh này tuy rằng đã trải qua hơn trăm năm, thế nhưng hồi tưởng lại vẫn làm cho nàng đỏ mặt tim đập nhanh hơn.
Trong Tù Ma Cốc, một gã thanh niên nam tử tuấn lãng vô vỗ vai của một nữ tử khí chất thanh nhã. Hình ảnh này vẫn bảo tồn trong tâm trí của Triển Thanh Nhu cho tới tận hôm nay, giống như chuyện đó vừa mới phát sinh ngày hôm qua vậy.
“Đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông, ngươi thực sự đã ngã xuống tại Đại Hạ rồi sao?”
Triển Thanh Nhu có chút đau thương tự hỏi trong lòng, chỉ tiếc là không ai có thể cho nàng câu trả lời chính xác, tuy rằng gần sáu mươi năm qua bên ngoài vẫn truyền rằng vị đệ tam nguyên lão đó đã ngã xuống, nhưng không hề có chứng cứ xác thực nào chứng minh.
Mỗi khi Triển Thanh Nhu hồi tưởng lại chuyện này, vẫn tự chế giễu chính mình phát xuân, chỉ có duyên hai lần gặp mặt, được người ta cứu mạnh một lần, chính mình lại dây dưa không rõ, thực sự có chút điểm tổn tại hình tượng ngọc nữ của chính mình. Bất quá tự giễu thì cứ tự giễu, thời điểm nên tư xuân thì Triển Thanh Nhu vẫn cứ tư xuân, Triển Thanh Nhu còn chưa từng có người nào bảo hộ nàng, đó chính là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng, càng là một lần duy nhất.
Tu luyện giả đều là những kẻ lấy lợi ích làm đầu. Toàn bộ thể xác lẫn tinh thần đều bị tư tâm chiếm cứ, chưa từng gặp mặt, tuyệt đối sẽ không rat ay cứu giúp người khác. Coi như là đồng môn cũng sẽ phòng bị lẫn nhau, thời khắc nguy cơ thì như thú tán, ai còn quản đến cái gì nữa chứ, tai vạ đến trước hết chạy lấy bản thân mình.
Đây cũng là một nguyên nhân làm cho Triển Thanh Nhu nhỡ mái, bởi vì trong loại tình huống như thế này, những tu luyện giả khác tuyệt đối không để ý tới sự sống chết của nàng, dù sao thì chính nàng đã tự coi như mình phải chết không cần bàn cãi, không nói có cứu được về hay không, cho dù cứu thì cũng vô dụng, hơn nữa cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, nếu như bị một chút thương thế nho nhỏ thì không sao, thi ân nhỏ ai cũng sẽ làm, thế nhưng tiêu tốn cao thì hầu như tất cả các tu luyện giả sẽ bỏ mặc không ra tay.
Triển Thanh Nhu đã nhiều lần vì Tiềm Long Viện ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là theo trưởng bối hoặc là tình huống nhiều người, đồng môn lúc đó mới có thể trợ giúp lẫn nhau, nếu như chỉ có hai ba người, hơn phân nửa là tự mình bảo vệ mình.
Có một lần Triển Thanh Nhu và Tiêu Mục đã từng được an bài hoàn thành một nhiệm vụ độ khó tương đối cao, Tiêu Mục đã nhiều lần coi chính mình như tấm mộc, cuối cùng tuy rằng đều lấy hình ảnh anh hùng cứu mỹ nhân hoa lệ xong việc, thế nhưng Triển Thanh Nhu thế nào cũng thấy vô cùng giả dối.
Lại nói Bạch Du nhảy vào trận chiến trợ giúp Uyển Nhi, Uyển Nhi cũng không sinh ra sự bài xích gì nhiều.
Nguyên bản Uyển Nhi cho rằng dựa vào thực lực của chính mình có thể đánh bại Bạch Diện Ma Quân, mọi người chỉ cần hỗ trợ ngăn cản không cho hắn thoát là được, thế nhưng hiện tại nửa canh giờ trôi qua, giằng co với đối phương không có biện pháp nào dứt điểm, thiên ma kính quả nhiên là pháp bảo thượng giới, lợi hại không gì sánh được.
- Uyển Nhi, ta đến trợ giúp ngươi, hai ta liên thủ bầm thây vạn đoạn hắn!
Bạch Du vừa đến liền tranh công nói.
- Đa tạ Bạch sư huynh, ngươi chỉ cần cố gắng ngăn cản tên súc sinh kia là được, công kích thì để Uyển Nhi đến!
Trán của Lâm Uyển Nhi đã chảy ra mồ hôi nhè nhẹ.
- Tốt!
Bạch Du lập tức đáp ứng nói.
Bạch Du cho rằng chính mình gia nhập vào trận đấu, Bạch Diện Ma Quân tự nhiên không thể chống đỡ được, hai địa vương giai sơ kỳ chống lại một địa vương giai sơ kỳ, cho dù thần thông của đối phương có lợi hại hơn nữa thì bên phía hai người cũng luôn nắm chắc thắng lợi trong tay.
Không biết nếu như Bạch Du ở tại Đại Hạ Quốc năm đó, nhìn thấy Lâm Khiếu Đường lấy thực lực linh hồn giai hậu kỳ đỉnh phong đối chiến với hai địa vương giai sơ kỳ, đồng thời còn chiến thắng, diệt sát một người, một người trọng thương bỏ lại thân thể chạy linh nguyên, hắn sẽ như thế nào?