Kỳ thực ở đây cũng không có tu luyện giả nào so sánh được với lực lượng tinh khiết của Hải giáp viên, đến ngay cả ải nhân tộc và long tộc cũng không thể.
Bất quá trong chiến đấu, nhân tố quyết định thắng thua lại phi thường nhiều mà lại vô cùng phức tạp, có lực lượng tuyệt đối cũng không có nghĩa là sẽ thắng lợi.
Không ai thấy rõ được Lâm Khiếu Đường di động như thế nào, chỉ trong nháy mắt đã thấy hắn xuất hiện ngay phía sau Hải giáp viên.
Trong tay Lâm Khiếu Đường cầm cự kiếm với hồ quang màu vàng lượn quanh phiêu dật vung lên, nhìn như không hề mạnh mẽ chém vào phía sau Hải giáp viên.
Phập…
Rống…
Hải giáp viên ngửa mặt lên trời rống lên, sự thống khổ từ phía sau hắn truyền tới toàn thân, thâm nhập vào bên trong cốt tủy, thẳng cho tới tận linh hồn. Loại đau đớn này không thể dùng từ ngữ diễn tả nổi.
Phía sau Hải giáp viên lộ ra một vết kiếm chém thật sâu khắc trên mặt lân giáp, phần lớn lân giáp đều bị lật lên, lộ ra máu thịt bên trong.
- A!
Hải Các Lý Tư đang du đấu với hai đại giáo hoàng, rất ngoài ý muốn phát ra một thanh âm cổ quái.
Bị hồ quang màu vàng bắn trúng, khí thế Hải giáp viên giảm mạnh, dường như đã gặp phải khắc tinh. Lâm Khiếu Đường chém ra kiếm thứ hai, Hải giáp viên cấp tốc rụt đầu rụt cổ đến bên cạnh Ốc Trát, ý mượn ma pháp tinh thuẫn của Ốc Trát đón đỡ công kích.
Lâm Khiếu Đường nhìn lướt qua chiến cuộc bên kia, hai đại giáo hoàng đang cực kỳ nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị đánh bại, nếu không giải quyết chiến cuộc bên này nhanh chóng một chút, một khi để cho Hải Cách Lý Tư đánh bại hai đại nhân vật đỉnh phong thì bên này cũng không cần đánh nữa.
- Tiểu tử, ngươi mau chóng dứt điểm đi, nếu thanh cự kiếm do Mộc tinh luyện chế này tổn hại, lão phu sẽ tính sổ với ngươi ngươi.
Kỳ Áo kháng nghị nói.
- Tiền bối yên tâm, vãn bối tự có chừng mực, sẽ không cho ngươi phải ngủ ngoài trời đâu!
Lâm Khiếu Đường hờ hững trả lời.
- Nói chung cố gắng không nên dùng thanh cự kiếm này. Tiểu tử ngươi không dùng đến là tốt nhất, lão phu chỉ ký túc bên trong chứ không phải khí linh, đem lão già xương khớp không ổn lăn qua lăn lại như vậy thật không dễ chịu a.
Kỳ Áo cường điệu nói.
Trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên một tia cười khẽ, không trả lời, cự kiếm cũng không thu về mà vẫn nắm chặt nơi tay, tay bên kia cũng bốc cháy lên một đoàn hỏa diễm màu tím rất nhỏ.
Hỏa diễm màu tím này không phải là Dung Hồn yêu hỏa, cũng không phải là Băng Hàn linh hỏa mà trong quá trình Lâm Khiếu Đường tu luyện, lợi dụng Tham thị thú đem Băng hàn linh hỏa và độc linh của chính mình dung nhập tạo thành một loại nguyên hỏa mới.
Vạn Độc Băng linh hỏa! Đây là một loại hỏa diễm đặc thù mang theo độc nguyên cường liệt và ôn độ (lạnh) cực thấp, khi kịch liệt thiêu đốt sản sinh ra không phải là nhiệt độ cao mà là độc và hàn khí giao hòa.
Lâm Khiếu Đường nâng tay một cái, nhất thời hơn mười đoàn Vạn độc băng linh hỏa thiêu đốt thành những hỏa châu di động hiện ra, khẽ quát một tiếng:
- Đi!
Hơn mười khỏa hỏa châu tử diễm lấp lánh như tên bắn vọt đi.
Ốc Trát kinh hãi, đã từng nếm thử sự lợi hại của nguyên hỏa một lần, lúc này đây lão không dám phớt lờ, cấp tốc ngưng tụ toàn phong thuẫn và một băng tinh thuẫn, hai tấm thuẫn một trước một sau chắn trước người, các bộ phận còn lại thì được ma pháp hộ thuẫn bảo hộ.
Bang, bang…
Đầu tiên là toàn phong thuẫn, đều đã chống đỡ với toàn bộ hỏa châu.
Ốc Trát buông ra một hơi thở, không khỏi thầm tự tránh mình đã quá mức cẩn thận, thi triển ra hai mặt thuẫn đã tiêu hao không ít nguyên lực nhưng chỉ để chống lại một thủ đoạn công kích yếu nhược như vậy, thực là giết gà mà dùng đến đao mổ trâu.
Hải giáp viên vẫn đang cảnh giác lúc này cũng thả lỏng, vừa rồi trong lòng hắn còn vô cùng sợ hãi, sợ là đối phương lại chiêu số quỷ dị gì đó, hiện tại Hải Giáp viên không rời khỏi Ốc Trát một trượng.
Hai người chỉ thở dốc trong nháy mắt, mặt toàn phong thuẫn kia bỗng nhiên ngưng kết lại, phịch một tiếng nứt ra thành bột phấn.
- Cái gì?
Ốc Trát vừa mới định buông lỏng một chút, nhất thời cứng họng.
Chỉ thấy bùng một cái, trên mặt toàn phong thuẫn đã tràn ra một cỗ hỏa diễm màu tím rồi cấp tốc lan tràn trên băng tinh thuẫn, trong nháy mắt trên bề mặt băng tinh thuẫn trong suốt đã xuất hiện từng đường rạn nứt, rồi cũng nhanh chóng hóa thành bột mịn.
- Không tốt, là độc hỏa!
Ốc Trát quát lớn một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất tung ra ba đạo ma pháp tiến hành chống đỡ, thế nhưng vô luận là cái gì khi gặp phải tử diễm không phải bị ngưng kết thành băng thì cũng là bị độc hỏa ăn mòn hóa thành bột, cho dù hỏa diễm cũng như vậy.
Nguyên bản Hải giáp viên đang trong trạng thái kinh khủng, vừa nghe lời này ngược lại trấn định lại. Bên trong cơ thể hải thú vốn có một loại độc nang có thể cầm cố các loại độc lực, nếu đem dịch bên trong độc nang phun ra là có thể bài độc, mà không bao lâu trong cơ thể lại có thể sản sinh ra chất dịch này.
Bởi vậy hải thú đối với độc công cũng không có nhiều úy kỵ, ngược lại còn rất thích, như vậy bọn họ có thể từ đó hấp thu một ít tàn dư độc lực để tăng tiến thêm tu vi cho chính mình.
Hấp.
Hải giáp viên mạnh mẽ hít một ngụm khí độc, hắn coi tử hỏa như không khí thông thường hít toàn bộ vào bụng.
- Không được!
Ôc Trát cả kinh kêu lên nhưng vẫn chậm mất nửa nhịp, Hải giáp viên đã hít hơn phân nửa hỏa diễm màu tím vào trong bụng.
Hải giáp viên liều mạng muốn thu lượng độc hỏa này vào bên trong độc nang, thế nhưng độc lực lại cường đại vượt quá xa so với tưởng tượng của hắn, hơn nữa bên trong chứa đựng khí băng hàn cực kỳ bá đạo.
Khuôn mặt hải giáp viên trong nháy mắt trở nên xanh tím, biểu tình lại càng thêm thống khổ vạn phần, đôi mắt cá thật lớn gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Khiếu Đường, hận không thể lật hắn ra lột da dóc xương uống máu xả hận.
Ngày hôm nay Hải giáp viên đã thua vài lần trên tay người này, hắn quả thực là một tên nhân loại âm hiểm xảo trá, bên trong mỗi một chiêu thức đều chứa đựng một thủ đoạn độc ác vạn phần, vô ý một chút liền mắc phải âm chiêu.
Nhìn vẻ thống khổ của Hải giáp viên, Kim Lôi Sí phía sau Lâm Khiếu Đường lần thứ hai xuất hiện, sau một khắc đã tới trước mặt Hải giáp viên, cường ngạnh lột khối lân phiến trước ngực hắn ra.
Trong cơ thể Hải giáp thú lúc này đang như phiên giang đảo hải làm sao có lực hoàn thủ, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn tên thanh niên mặc tử bào kia nhanh chóng lột lân phiến trên người mình ra.
Vật cần đoạt đã tới tay, cự kiếm trên tay Lâm Khiếu Đường càng trở nên lóng lánh hồ quang màu vàng, mạnh mẽ chém ngang người Hải giáp viên.
Một tiếng rống tê tâm liệt phế phóng vút lên, hầu như chấn động màng nhĩ mọi người tới rách tả tơi.
Hai mắt hải giáp viên đỏ bừng, đối với kết qủa như vậy, hắn vô luận thế nào cũng không thể cam lòng được, đôi bàn tay khổng lồ liều mạng dồn hết toàn bộ lực lượng vào một chỗ, mạnh mẽ đập xuống.
Vèo.
Tử ảnh chợt lóe, hai quyền đã đập vào khoảng không.
Sau một khắc, Lâm Khiếu Đường xuất hiện tại trên vai Hải giáp viên, súc sinh này lỗ lực phách hai tay lên, thế nhưng cự kiếm đã vô tình đâm vào miệng Hải giáp viên.
Một kiếm đâm thật sâu vào tận trong yết hầu, đâm vào lục phủ ngũ tạng, mà lúc này hồ quang màu vàng vẫn còn lấp lóe rung động.
Ốc Trát âm lãnh nhìn thanh niên mặc tử bào gần trong gang tấc, hắn biết cơ hội đã tới rồi. Toàn bộ lực chú ý của đối phương đều đặt vào Hải giáp viên, tuy rằng pháp sư không am hiểu công kích cận chiến, thế nhưng nếu cam nguyện giảm đi thọ nguyên của chính mình sử dụng đến cấm chú vậy thì khác rồi.
Khi Hải giáp viên lỗ mãng nuốt hỏa diễm màu tím, Ốc Trát đã biết được trận này không thể kéo dài được nữa, chỉ một chút thời gian là chiến cuộc sẽ kết thúc.
Ốc Trát đã mặc niệm khẩu quyết, tiêu hao sinh mệnh bản thân, coi như thua cũng tuyệt không cho đối thủ sống thoải mái, đây cũng chính là điều mà hắn tín niệm, mấy trăm năm qua đều là như vậy, mà ngày hôm nay không ngoại lệ.
Khi thanh niên mặc tử bào đâm cự kiếm cường ngạnh tiến vào bên trong yết hầu Hải giáp viên, Ốc Trát đã hoàn thành xong tất cả các bước chuẩn bị cho một kích cuối cùng.
“Tử Thần quang cầu” một loại ma pháp triệu hoán vật có nguồn gốc từ minh giới, vô luận là ai, một khi bị trúng phải đều sẽ mất mạng, linh nguyên bị hút khô, mà người xuất ra một chiêu này cũng sẽ tổn hao linh nguyên tương đối lớn, năm mươi năm thọ nguyên cũng bị trôi đi.
Nhìn “Tử Thần quang cầu” bắt đầu ngưng tụ, trên khuôn mặt già nua dữ tợn của Ốc Trát hiện lên một nụ cười nhạt thâm độc.
Bỗng nhiên thanh niên mặc tử bào đang đứng trên vai Hải giáp thú quay lại chính diện nhìn hắn không hề che dấu, Ốc Trát nhất thời hoảng sợ, bất quá rất nhanh liền đã khôi phục lại, cho dù hiện tại đã phát hiện ra cũng đã quá muộn rồi, có trốn cũng chẳng kịp.
Ốc Trát cũng chẳng thèm che dấu nữa, hắn chuẩn bị phóng ra một kích cuối cùng, trên mặt thanh niên mặc tử bào cũng tràn đầy nét tiếu ý như dương quang, chỉ tay một cái nói:
- Cẩn thận phía sau!
Ốc Trát hiển nhiên sẽ không rút lui, thế nhưng trong nháy mắt phía sau dâng lên một cỗ khí nguyên cường liệt, Ốc Trát mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy một nữ tử mặc lam bào vẻ mặt như sương lạnh đứng tại ngay phía sau mình, đôi mắt như đóng băng đang nhìn hắn như nhìn một thi thể.
Một ma pháp sư bị ám ảnh thích khách đến gần, thì tình cảnh không khác gì so với con chuột bạch trong phòng thí nghiệm vậy, hẳn là để cho người ta tùy ý nghiên cứu một chút xem cho ngươi cái chết thế nào mới hay.
- Không!
Ốc Trát kinh khủng gào to.
Thanh âm còn không hoàn toàn ra hết, mấy đạo quang mang màu xanh đã hiện lên, lão pháp sư trừng lớn đôi mắt sợ hãi không thể tin tưởng được nhìn mọi việc phát sinh.
Chỉ cần cho hắn chút thời gian, chỉ một chút là đủ rồi, dù chỉ là thời gian chớp mắt cũng có thể. Nguyên bản Ốc Trát muốn đánh lén người lại bị người đánh lén trước, chữ ‘cực kỳ không cam lòng’ như được viết trên mặt lão, bất quá cũng chỉ duy trì được một chút. Thở dốc trong chốc lát, sau đó tan thành hơn mười khối nhỏ.
Càng đáng buồn hơn là, khi Ốc Trát hóa thành nguyên linh muốn chạy trốn, lại bị Tử Thần quang cầu do chính mình ngưng tụ ra nuốt hết toàn bộ.
Nhìn những thanh tử kim thương đang huyền phù bốn phía, Tân Tây Á nhỏ giọng nói:
- Công tử, người sẽ không trách Tân Tây Á đa sự chứ?
Lâm Khiếu Đường đứng trên vai Hải Giáp thú rút thanh cự kiếm trong miệng ra, mỉm cười nói:
- Làm tốt lắm!
Bên trong đôi mắt băng lãnh của Tân Tây Á hiện nên vẻ mừng rỡ như một tiểu nữ nhi mới lớn, trên mặt càng hiện lên một mảng đỏ ửng.
Mọi người chiến đấu với Hải Giáp thú và Ốc Trát nửa ngày không xong, mà thanh niên mặc tử bào kia chỉ đơn giản đã hạ thủ được, trong lúc nhất thời toàn trường trở nên yên lặng dị thường.
Chính Lâm Khiếu Đường không nghĩ dễ dàng, hổ khẩu hai bàn tay không chỉ rách tả tơi mà còn bị một chút nội thương nhỏ. Không chỉ có như vậy mà còn sử dụng rất nhiều tuyệt kỹ, nếu không phải Hải giáp viên là một tên ngu xuẩn, Lâm Khiếu Đường tin tưởng chính mình không ra đòn sát thủ rất có thể không xong với hai tên này.
Địa vương giai trung kỳ dĩ nhiên có thể dễ dàng tiêu diệt hai tu luyện giả địa vương giai hậu kỳ như vậy, ý thức chúng tu luyện giả Đại Lục Minh Tây bỗng nhiên có chút chập mạch.
Áp lực trên người mấy tu luyện giả địa vương giai Tạp Tây Lỵ Á, Tát La Gia nháy mắt biến mất, mỗi người đều thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ốc Trát vừa chết, cấm linh chú trước đó cũng theo đó biến mất, gần hai trăm tu luyện giả linh hồn giai trong nháy mắt khôi phục tự do, trên mặt mỗi người ngoại trừ vẻ khiếp sợ còn có thêm một tia nghi hoặc.
Bất quá chiến cuộc hiển nhiên còn chưa kết thúc, hơn mười vị tu luyện giả địa vương giai liếc mắt lẫn nhau rồi cùng lao về phía Hải Cách Lý Tư, hai đại giáo hoàng hiển nhiên đã tới cực hạn.
Hải Cách Lý Tư không còn tâm tình tiếp chiến, vô luận lão có cường đại thế nào cũng không thể chịu đựng được hơn hai trăm vị tu luyện giả vây công, ánh mắt liếc thanh niên mặc tử bào một cái rồi hóa thành một đạo hư quang bay lên trời. Hai đại giáo hoàng đâu còn có tâm tư đuổi theo, hai người đều nhanh chóng ngồi phệt xuống đất tĩnh tọa điều tức. Sắc mặt cả hai đều tái nhợt, ngoại thương và nội thương rất nghiêm trọng, cũng may có vài đại pháp bảo giúp đỡ, bằng không khó có thể chống được Huyễn Ly thú.
Nguy cơ được hóa giải, tâm tình mọi người đều hạ xuống, Lâm Khiếu Đường tự nhiên được mấy lão bằng hữu vây đến, hỏi han ân cần.
Lâm Khiếu Đường cũng đã lâu không gặp họ, tự nhiên trong lòng có chút quan tâm, bất quá khi Nạp Lan U đi tới trước mặt, trong ánh mắt Lâm Khiếu Đường không hiểu sao lại hiện lên một tia rung động, nỗi lòng càng không kiềm chế được bật thốt lên hỏi:
- Sư phụ ngươi đâu?