- Lâm công tử, đã lâu không gặp, thế nào lại thầm nghĩ đến sư phụ ta, lẽ nào không muốn tâm sự với lão bằng hữu này một chút hay sao?
Lâm Khiếu Đường cười cười nói:
- Lâm mỗ và Nạp Lan tiểu thư cũng coi như thân thiết, không cần phải khách khí, cần chi phải nói những lời khách sáo đầu môi.
Nạp Lan U giảo hoạt cười:
- Lâm công tử đúng là có thân thiết, muốn biết tin tức của sư phụ ta cũng có thể được, bất quá ta cũng sẽ tiết lộ tin tức không công.
Lâm Khiếu Đường ngược lại thấy bình thường, điều này vốn rất phù hợp với phong cách vốn có của Nạp Lan U, cười nói:
- Nạp Lan tiểu thư muốn gì xin cứ nói, chỉ cần là Lâm mỗ có thể, tự nhiên sẽ dâng lên hai tay.
Đôi con mắt Nạp Lan U lộ vẻ thỏa mãn:
- Xem ra mấy năm nay ngươi cũng không quên sư phụ ta, mang ta quay về Kỳ Đông, ta cái gì ta cũng nói hết cho ngươi!
Một câu nói này đã làm cho Lâm Khiếu Đường hiểu ra rất nhiều điều, lấy năng lực của Hoa Tiên Tử, việc độ hải phải dễ như trở bàn tay, nếu hai thầy trò này muốn lúc nào cũng có thể quay về Kỳ Đông mới phải.
Thế nhưng Lâm Khiếu Đường trở lại hơn một trăm năm, vẫn không nghe được đến nửa điểm tin tức về Hoa Tiên Tử, dĩ nhiên với tu vi thực lực của Hoa Tiên Tử thì vô luận ở nơi nào đi nữa thì cũng nhất định trở thành nhân vật chói sáng.
Huống hồ Lâm Khiếu Đường đã lưu tại trong Hiên Viên Tông một đoạn thời gian, nếu Hoa Tiên Tử trở về Kỳ Đông thì tự nhiên phải là nguyên lão Hiên Viên Tông mới phải.
Ngày trước Hoa Tiên Tử và U Minh Lão Tổ chính là hai đại cự đầu của Hoa U Cốc, lại càng là hai nhân vật cực kỳ quan trọng trong tu luyện giới Hiên Viên Quốc, mà danh vọng của cả hai tại Nam Xuyên Giới càng không phải là nhỏ.
Lâm Khiếu Đường đã gặp qua không ít cao thủ, thế nhưng ở trong lòng hắn Hoa Tiên Tử vô luận là về tu vi hay thực lực đều xếp hạng đệ nhất, tất cả những chuyện xảy ra ngày trước tại ma pháp cấm địa, cả đời Lâm Khiếu Đường cũng khó có thể quên được.
Lấy bản thân tu vi thần thông của Lâm Khiếu Đường ngày hôm nay, tuyệt không phải sợ bất cứ một đối thủ nào, cho dù có kinh khủng như Huyễn ly thú Hải Cách Lý Tư, Lâm Khiếu Đường cũng nắm chắc có thể toàn thân trở ra, thế nhưng nếu chống lại Hoa Tiên Tử, Lâm Khiếu Đường lại không có nửa phần nắm chắc.
Nếu Hoa Tiên Tử đã quay về Hiên Viên Tông thì hôm nay ắt phải là đệ nhất cao thủ Nam Xuyên Giới, đối với điều này Lâm Khiếu Đường không có chút nghi ngờ nào.
Bất quá hành tung của nàng từ trước đến giờ luôn phiêu hốt bất định, hơn nữa đối với tranh đấu môn phái tựa hồ cũng không truy cầu danh lợi, chỉ một lòng truy cầu đại đạo, chú tâm hơn so với bất kỳ tu luyện giả nào, đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu giải thích cho tu vi thần thông của nàng.
Lâm Khiếu Đường còn muốn hỏi thêm điều gì đó nhưng Nạp Lan U đã rời khỏi, trợ giúp những tu luyện giả thụ thương, lúc này toàn bộ hoàng cung thú nhân đã trở thành một mảng phế tích, hơn phân nửa phòng ốc đã bị phá hủy, gần trăm vị tu luyện giả bị thụ thương với nhiều mức độ.
Nạp Lan U vừa đi, Ngả Tháp đã lập tức nhào tới, ôm cổ Lâm Khiếu Đường kích động khóc nói:
- Lâm đại ca, Ngả Tháp rất nhớ ngươi, ngươi chỉ đi một cái đã hơn một trăm năm, Ngả Tháp còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa, ngươi có phải là không muốn gặp lại chúng ta nữa rồi!
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng vỗ tấm lưng nhỏ gầy nhưng cực kỳ mềm mại của Ngả Tháp, tính tình vị nữ báo này đúng là một điểm cũng không thay đổi, bất quá hôm nay đã có thêm vài phần thành thục và phong vận, nếu chỉ nhìn bề ngoài lại mang thêm vài phần cao quý, bất quá chỉ vừa mới cất lời đã lộ ra đậm chất tiểu hài tử.
Ngả Tháp ôm thật chặt, dường như một tiểu cô nương đang sợ phụ thân của mình chạy mất một kiếp vậy. Gắt gao ôm lấy cái cổ của Lâm Khiếu Đường, hai luồng mãn phong đang phát dục liên tục đàn hồi đè ép lên ngực Lâm Khiếu Đường, làm cho Lâm Khiếu Đường có vài phần bất đắc dĩ, nữ tử báo tộc quả nhiên dũng cảm không câu nệ tiểu tiết, đành ôn nhu nói:
- Lâm đại ca không phải đã trở về gặp ngươi sao?
- Thời gian dài như vậy mới trở về, Lâm đại ca ngươi thật xấu!
Ngả Tháp làm nũng nói, thân thể càng phối hợp giãy dụa, cái đuôi vằn dài phía sau không biết là vô ý hay cố tình quấn chặt lấy vị đại ca xấu xa kia.
Lâm Khiếu Đường xấu hổ nhìn A Mạn Đạt và Tác Cáp Đồ, ánh mắt lộ ra vẻ cầu cứu, đáng tiếc hai người lại chỉ mỉm cười nhìn hắn, hiển nhiên không có dự định giải vây.
Một hồi lâu, Tác Cáp Đồ mới nói:
- Đường Lâm, tiểu tử ngươi, vừa đi một cái đã hơn một trăm năm, đều đem mấy lão bằng hữu này để quên sau đầu, mỗi ngày Ngả Tháp đều nhắc tới ngươi, ngươi chiều nàng một chút đi, đỡ phải để nha đầu kia xuân tư che kín đầu.
- Lão Ải tử, ngươi nói ai là tư xuân, ngươi đúng là một lão già lắm chuyện!
Ngả Tháp bỗng nhiên xoay người, đôi răng nanh sắc nhọn đã lộ ra uy hiếp.
- Nha đầu chết tiệt kia, chính ngươi tu xuân không ngớt còn nói ta, ai chẳng phải cứ tới độ xuân kỳ tới con mèo nhỏ lại meo meo cả ngày, chính ngươi không phải vậy sao?
Tác Cáp Đồ trừng lớn đôi mắt, bộ dáng chính nhân không sợ ai phản bác nói, không chút phong phạm của một vị lão nhân hiền lành và trang trọng.
- Ta là miêu, ngươi là cái gì? Ải hầu tử sao! Ngươi đang đố kỵ!
Ngải Tháp lập tức mắng trở lại.
Hai kẻ dở hơi này bao năm qua vẫn cứ đấu khẩu như vậy, trước mặt những lão bằng hữu cũng không hề cố kỵ. Trong lòng Lâm Khiếu Đường không khỏi cười cười, một vài chuyện cũ hiện lên trong đầu.
A Mạn Đạt hiển nhiên bình lặng hơn so với hai người kia rất nhiều, trên mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười, đợi cho hai người phát tiết xong mới nói:
- Lâm tiên sinh, ngươi quay về Đại Lục Kỳ Đông sao?
Lâm Khiếu Đường gật đầu nói:
- Đúng vậy, mấy năm nay được những ma pháp trận mà A Mạn Đạt tiểu thư tặng ngày đó giúp đỡ không ít, chế trận thuật của tiểu thư đúng là xuất thần nhập hóa!
A Mạn Đạt uyển chuyển hàm xúc cười nói:
- Có thể trợ giúp Lâm tiên sinh, A Mạn Đạt lấy làm vinh hạnh, ngày trước nếu không phải được tiên sinh tương trợ, ta và La Cách Tư cũng sẽ không tới được với nhau!
Lâm Khiếu Đường theo đó lên tiếng nói:
- Được rồi, sao không thấy La Cách Tư?
Không đợi A Mạn Đạt đáp lời, Tác Cáp Đồ liền vội nói:
- Hải vực nơi nhân ngư tộc cư ngụ gần trăm năm nay đều găp phải hải thú uy hiếp, La Cách Tư phụ trách trấn thủ phía nam hải vực, hơn mười đạo ma pháp trận đều cần hắn chủ trì, không thể rời bỏ vị trí đến đây được.
Ngả Tháp ôm Lâm Khiếu Đường, chợt thẳng mắt nhìn chằm chằm nữ tử mặc lam bào phía sau kia, đôi song miêu nhĩ (tai mèo) rất không hữu nghị chuyển đi, biểu tình trên mặt cũng trở nên trầm xuống.
Ngả Tháp bỗng nhiên đẩy Lâm Khiếu Đường ra hỏi:
- Lâm đại ca, Tân Tây Á tỷ tỷ đâu? Thế nào lại không thấy đi cùng, nếu như ngươi khi dễ Tân Tây Á tỷ tỷ, Ngả Tháp sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Ngày trước tại biên cảnh Thụy Ma quốc, mấy người đã cùng nhau bế quan trong thời gian gần mười năm, Ngả Tháp và Tân Tây Á đã có mối quan hệ rất thân thiết, cũng vừa là thầy vừa là bạn.
Ngải Tháp thuộc về tu luyện giả đi theo tốc độ, mà thân là ám ảnh thích khách, Tân Tây Á cũng tập trung vào tu luyện tốc độ, bởi vậy trên phương diện tu luyện có rất nhiều chỉ dẫn cho Ngải Tháp.
Tân Tây Á không nói nhiều lắm, thế nhưng trong thời gian này, Ngả Tháp được chỉ dẫn đã phi thường tiến bộ, làm cho vị thiếu nữ báo nhân này thu được rất nhiều lợi ích nên trong lòng luôn thầm cảm kích vị tinh linh tỷ tỷ kia.
Ngải Tháp biết Tân Tây Á là nô bộc của Lâm Khiếu Đường, tuy rằng thân phận có chênh lệch rất lớn nhưng cũng không có nghĩa là vĩnh viễn không thể thay đổi, nếu như Lâm Khiếu Đường đại ca có thể kết hợp với Tân Tây Á tỷ tỷ mà nói, đó là kết quả tốt nhất, đây cũng chính là huyễn tưởng từ trước tới nay, một bí mật nho nhỏ trong lòng thiếu nữ báo nhân.
Bởi vậy, khi Ngải Tháp thấy phía sau Lâm Khiếu Đường là một vị nữ tử mặc lam bào, trong lòng không khỏi dâng lên tâm tình bài xích.
Tính tình Ngải Tháp phải nói biến hóa cực nhanh, thoáng cái sắc mặt đã biến đổi, lúc trước còn ôm chặt lấy Lâm Khiếu Đường khóc lóc, lúc này đã đẩy hắn ra một bên tức giận nhìn.
A Mạn Đạt và Tác Cáp Đồ thấy Ngải Tháp như vậy cũng đành hai mặt nhìn nhau, bất quá hai người họ rất quan tâm đến chuyện của Tân Tây Á, dù sao ngày trước mấy người đã với nhau sống cùng một chỗ trong thời gian dài, tất cả mọi người xem như cũng là bằng hữu tốt.
Đối với cử động và ngôn ngữ quá khích của Ngả Tháp, Lâm Khiếu Đường không hề có chút tức giận nào, ngược lại ha hả cười.
- Ngươi cười cái gì, không cho ngươi cười!
Tâm tình của Ngải Tháp đang khó chịu lại thấy Lâm Khiếu Đường cười như vậy càng trở nên căm tức hò hét phát uy, bất quá người kia cũng không vì lời của nàng mà đáp trả, không kìm được tiếu ý làm cho Ngải Tháp bị chọc tức nói:
- Lâm đại ca là người xấu, có mới nới cũ, Tân Tây Á tỷ tỷ thật đáng thương cảm, ngươi nói đi, có phải ngươi từ bỏ Tân Tây Á tỷ tỷ rồi?
Khi nói ra những lời này, trong mắt của Ngải Tháp hiện lên nước mắt trong suốt.
Lâm Khiếu Đường một mặt lắc đầu một mặt cười nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi đối với Lâm đại ca không có lòng tin như vậy.
Ngải Tháp lau đi nước mắt nói:
- Vậy ngươi nói Tân Tây Á tỷ tỷ đang ở đâu? Thế nào lại không thấy ở bên cạnh ngươi?
- Ngả Tháp, ngươi tránh oan cho công tử rồi. Ta vẫn luôn bên người công tử, cho tới bây giờ vẫn chưa từng ly khai, công tử cũng không hề vứt bỏ ta!
Đột nhiên nữ tử mặc lam bào vẫn lẳng lặng đứng sau lưng Lâm Khiếu Đường mở miệng nói, thanh âm êm dịu vô cùng, so với dáng vẻ băng lạnh trước đó thì đã ôn hòa đi rất nhiều.
Ngả Tháp ngây ngẩn cả người, A Mạn Đạt cũng ngây ngẩn cả người, miệng Tác Cáp Đồ lại càng há hốc ra không hiểu nổi, tất cả dường như đều có bộ dáng bị dọa cho đến ngây người.
- Ngươi là?
Ngải Tháp khiếp sợ, ngón tay nho nhỏ của miêu nữ cong cong hướng nữ tử mặc lam bào, đôi miêu nhãn cũng không ngừng đánh giá nữ tử mặc lam bào, lập tức mạnh mẽ lắc đầu nói:
- Gạt người!
- Ngải Tháp, còn nhớ rõ ngày trước ngươi nói với tỷ tỷ một ngày nào đó ngươi sẽ vượt qua tỷ tỷ hay không? Còn có cái này!
Nữ tử mặc lam bào vừa nói, một bên lấy từ trong nhẫn trữ vật một chủy thủ lam nguyệt đặc biệt của báo nhân tộc.
Ngài Tháp có chút không thể tưởng tượng được, đi quanh nữ tử mặc lam bào một vòng, bỗng nhiên xuất thủ, nữ tử mặc lam bào dễ dàng hóa giải, rồi sau đó hai người du đấu với nhau, qua chừng khoảng mười chiêu, Ngải Tháp rốt cục ngừng tay, không còn tiếp tục hoài nghi mà nhào vào lòng nữ tử mặc lam bào kích động khóc ròng nói:
- Tân Tây Á tỷ tỷ, người thế nào lại biến thành hình dạng như vậy, Ngải Tháp thực không nhận ra người.
Tính cách Tân Tây Á thủy chung ít nói, nhưng lúc này chính là một lần nói nhiều nhất trong đời, mà đơn giản thuật lại toàn bộ mọi chuyện một lần.
Nghe được từng chuyện mạo hiểm, Ngải Tháp và A Mạn Đạt mới hiểu rõ, ngay cả Tác Cáp Đồ cũng cầm lấy hồ lô rượu vẫn đeo nơi thắt lưng mà uống một ngụm an ủi, nghe được những đoạn ly kỳ, cả ba người đều trừng mắt thật to, khi nói đến đoạn kết thì ba người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
A Mạn Đạt rất rõ ràng bản thân Lâm Khiếu Đường có một loại y thuật thần kỳ, đừng nói chỉ là thay đổi thân thể cho Tân Tây Á, cho dù hoàn toàn làm ra một thân thể hoàn toàn mới thì nàng cũng không có bất luận hoài nghi nào.
- Lâm đại ca, xin lỗi, Ngả Tháp đã trách oan người rồi!
Đôi miêu nhĩ của Ngả Tháp vốn vểnh lên hiện tại lại gập xuống theo, cánh tay nhỏ bé cũng quấn lại một chỗ, trên mặt đỏ ửng, hiển nhiên đối với hành động lỗ mãng của chính mình cảm thấy rất xấu hổ.
Lâm Khiếu Đường véo cái mũi nhỏ của Ngả Tháp nói:
- Người không biết thì không có tội, ngươi cũng vậy, không hề sai!
Đôi miêu nhĩ nho nhỏ của Ngả Tháp lúc này mới dựng thẳng lên, vẻ xấu hổ trên mặt cũng biến mất:
- Lâm đại ca, ngươi không tức giận chứ?
- Ha ha, có gì mà phải tức giận? Nha đầu ngốc!
Lâm Khiếu Đường ngửa mặt cười to nói.
- Lâm đại ca tốt nhất mà!
Ngả Tháp lại một lần nữa ôm cứng lấy Lâm Khiếu Đường trước mắt mọi người.
- Nha đầu chết tiệt kia, tính tình từ trước tới nay vẫn không cải biến, giở mặt so với trở mình còn muốn nhanh hơn, đúng là mỗi lúc một dạng!
Tác Cáp Đồ uống một ngụm rượu rồi thì thầm nói.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Khiếu Đường trợ giúp chữa trị cho những tu luyện giả thụ thương, một vài người cũng từng có chút khúc mắc nhưng giờ khắc này không hề đề cập đến những việc ngày trước, hiển nhiên vô luận là ai cũng không dám trêu chọc tới một địa vương giai hùng mạnh như vậy.
Hai mảnh toái phiến đều đã được tìm thấy, mấy ngày vừa qua Lâm Khiếu Đường chủ yếu là ôn chuyện xư avới mấy lão bằng hữu, nhưng tin tức Hoa Tiên Tử vẫn thủy chung quanh quẩn trong đầu, Nạp Lan U tỏ bộ dáng ngươi không đáp ứng điều kiện của ta thì đừng hòng mong ta nói, đối với tất cả luôn thủ khẩu như bình.