Phạm Mạc Sát đưa Nhan Đình trở về lâu đài Roy Jr. Đúng lúc Lăng vừa đưa công chúa Dawson đến. Trời cũng chập tối. Đàn quạ đen bay lượn trên nóc nhà, chúng cất tiếng kêu nghe như la hét, tiếng lá rơi xào xạc cọ sát lên nền đá cẩm thạch, tòa lâu đài nguy nga trở nên huyền ảo và bí ẩn hơn, khi chút ánh sáng yếu ớt của mặt trời sau những ngọn đồi thấp còn len lỏi vào cánh cửa gỗ quyền lực. Từ phía xa, cô công chúa còn phải thốt lên kinh ngạc vì so với Cung Điện Dawson, tòa lâu đài này thực sự là một kiệt tác kiến trúc.
- Thủ lĩnh!
Lăng bước xuống xe, cúi đầu chào, đưa mắt lườm công chúa Dawson không chịu hành lễ. Cô gái giật mình, sợ hãi cúi đầu, miệng lắp bắp:
- Thủ, thủ lĩnh.
Phạm Mạc Sát ngồi trong xe, nhìn sang bên cạnh thấy Nhan Đình đã ngủ say, anh thở dài: “Được rồi, Nhan Đình đi cả buổi chiều cũng đã mệt, cứ để sáng mai cho cô ấy gặp cũng không muộn. Lăng, đưa cô gái bên cạnh cậu vào phòng khách đợi tôi.
- Vâng!
Nói rồi anh lái xe vào gara, Lăng cũng theo sau chứ không dám vào trước. Chứng kiến kẻ đã hành hạ mình lại có một bộ mặt kính trọng với vị thủ lĩnh kia. Công chúa Dawson dõi mắt nhìn theo, trong lòng bắt đầu hoang mang: “Rốt cuộc người đó quyền uy đến mức nào? Lại khiến cho tên ác nhân như Lăng phải cúi đầu tôn kính như thế...”
Khi Phạm Mạc Sát đưa Nhan Đình vào phòng ngủ, cô mơ màng nhưng vẫn ôm khư khư chiếc tù và vào lòng, như thể sợ bị anh lấy mất, hoặc là anh bị bỏng. Anh nhẹ nhàng vén chăn cho cô rồi trở xuống phòng khách.
Cô công chúa Dawson chỉ biết cúi đầu, đến thở cũng không dám thở. Cú sốc từ hôm trước còn chưa nguôi ngoai, hôm nay lại bị Lăng đưa đến đây, trong đầu cô lúc này là hàng trăm viễn cảnh còn đáng sợ hơn khi biết mình sắp phải đối mặt với vị thủ lĩnh tối cao của đế chế Royar Rob.
- Phạm đại nhân, cô ta tên là Liz Dawson! Vị công chúa được thương yêu hết mực của quốc vương Dawson.
Lời nói đầy ý mỉa mai của Lăng như xát muối vào vết thương chưa lành của cô gái. Phạm Mạc Sát cũng không để ý, anh nói thẳng vào vấn đề chính:
- Cô biết bao nhiêu về tộc trưởng tộc Ma Jr? Nếu thành thật, tôi sẽ cho cô địa vị.
Liz Dawson ngẩng mặt lên nhìn anh, ngơ ngác. Đôi đồng tử chỉ duy nhất một màu đen không pha, hẹp dài và sâu thẳm, bên trong không chút gợn sóng, vốn đã vô tình lại giống như bức tượng sống đẹp đẽ, trước vẻ đẹp ấy, tâm hồn thiếu nữ tuổi xuân thì bỗng rạo rực: “Hóa ra anh ta trẻ như vậy, lúc nãy ở ngoài xe mình không thấy rõ, so với Lăng thì thật ưu tú hơn. Nếu như...có được anh ta...thì mình có thể trả thù tên Lăng kia rồi sao?”
- Bảo bối, em bị câm sao? Nói gì đi chứ? - Lăng thúc giục.
Luồng suy nghĩ bị giọng nói của anh đập tan, cô lúc này mới bình tĩnh trở lại...
- ...Vương quốc Dawson trước kia thuộc tộc Ma Jr, và vị tộc trưởng cuối cùng của tộc lúc bấy giờ là Lẫm Tri, ông ta có quan hệ mật thiết với mười ba người thuộc một cổ tộc bước ra từ Quỷ giới, cha tôi không chấp nhận việc tộc Ma Jr hợp tác với ngoại tộc, thế nên mới tách ra thành một vương quốc nhỏ...
- Cổ tộc bước ra từ Quỷ giới, có phải tên Kalaymar Jr không? - Phạm Mạc Sát lắc lắc ly rượu trên tay, hiếu kỳ hỏi.
- Ơ, sao ngài...
- ...Nói tiếp đi! - Anh bảo.
Cô gật đầu:
- Nghe nói họ muốn hồi sinh một linh thú đã bị tuyệt chủng cách đây mấy trăm năm. Mục đích cuối cùng là hồi sinh tộc Kalaymar Jr nhằm lật đổ bộ tộc đang thống trị thế giới hiện tại: Roy Jr!
- Vậy cô có biết hồi sinh linh thú bằng cách nào không?
Liz Dawson suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
- Tôi không biết, cha tôi cũng vậy...nhưng...ở Đọa Thành! Ở đó có một phiến đá, cách để hồi sinh linh thú được khắc trên đó!
“!?”
Phạm Mạc Sát liếc nhìn Lăng, anh gật đầu. Lăng tỏ ra hiểu ý liền đi ra ngoài, từ phòng khách vẫn thấy được bóng lưng của anh khuất sau đài phun nước lớn hướng ra cổng, ngọn nước mạnh mẽ đủ để che chở cho thân ảnh cao lớn. Lăng mất hút, không thấy trở lại.
Anh đi đến nơi biến cuộc đời Phạm Mạc Sát tối tăm như Địa ngục - Đọa Thành.
Công chúa Dawson chớp chớp mắt, tự hỏi anh biến mất từ lúc nào...
Phạm Mạc Sát liếc nhìn thuộc hạ rời đi, im lặng rồi trầm giọng nói tiếp:
- Lẫm Tri thật sự có bảy đứa con?
- Không, nếu tính hết là tám người! Bảy người mà mọi người biết đều là kết quả của việc ông ta ngoại tình. Người còn lại, cũng là đứa con đầu tiên, chỉ mới ở trong bụng mẹ vài tháng tuổi đã bị ông ta rạch bụng mẹ bắt ra! Người đó là đứa con chính thức của ông ta và vợ mình, Nhan Tiêu Dao, nhưng có vẻ không được ông ta yêu quý lắm... - Cô nói sau khi nhẩm lại từng người.
“Nhan Tiêu Dao...”
Phạm Mạc Sát nắm chặt ly rượu trên tay, rượu trong ly có một sự rung động nhẹ khó phát hiện. Anh căm ghét người phụ nữ này, căm ghét luôn cả tên của bà ta. Cũng vì sự có mặt của bà ta mà mẹ anh phải gánh chịu tất cả mọi đau khổ mà đáng lẽ ra bà ta mới là người phải gánh chịu. Và kẻ đã bắt mẹ anh phải gánh chịu thay cho người đàn bà đó lại chính là người cha anh tôn thờ bằng cả trái tim và khối óc này. Chỉ một giây phút ngắn ngủi đấy thôi, ông ấy đã trở nên bạc nhược, ông ấy đem tất cả sự tin tưởng và kính trọng của anh giẫm nát hết. Cha anh - Phạm Kỳ Chính - kẻ tàn nhẫn, tồi tệ...và cũng đáng hận nhất!
“Kể từ giây phút ông chọn Nhan Tiêu Dao, thì lúc đó ông không còn là cha của tôi nữa!”
Trong mắt Phạm Mạc Sát lóe lên tia thù hận mãnh liệt, đôi đồng tử màu đen nhuốm màu đỏ thẫm, nhưng chỉ lưu lại vài giây rồi trở về nguyên trạng. Anh đã thề độc trước linh cữu mẹ mình: Dành chút sự tôn trọng nhỏ nhoi còn sót lại cho người đàn ông đã sinh ra anh một tang lễ long trọng không người thân không nước mắt...
Liz Dawson im lặng không nói nữa, vì vị tộc trưởng dường như đang có một sự xúc động, anh lặng đi và đó là dấu hiệu để cô không nói nữa. Mãi một lúc sau, anh mới có thể cất lời, giọng nói khàn đục tựa như đang dồn nén một thứ cảm xúc thầm kín:
- Hôm nay tới đây là được rồi, quản gia sẽ đưa cô lên phòng riêng. Tốt nhất cô nên biết an phận, nếu cô có thái độ không tốt với Nhan Đình thì đừng có trách tôi cho cô biết thế nào là Tử ngục!
Cô nghe thế thì cười khổ, nghiến răng, cảm thấy thắc mắc nhưng không dám nhiều lời, đành giữ kín sự nghi vấn và dòng suy nghĩ kia vào trong lòng...
“Nhan Đình? Cô ta vốn chỉ là một đứa trẻ hoang do cha mình và tộc trưởng Masa nhặt về khoảng mấy năm trước, sau đó còn bị đem đi bán đấu giá. Một kẻ bần hàn như cô ta thì sao có thể sống tốt hơn mình chứ? Lại được Phạm Mạc Sát yêu thương tới như vậy...Ha, xem ra hiện tại chỉ có thể xem sắc mặt của cô ta mà sống thôi. Đúng thật là nhục nhã!”
Trước ánh mắt kiên định của Phạm Mạc Sát, cô cúi đầu:
- Vâng, tôi hiểu...
- Còn tiếp -