Phạm Mạc Sát đưa Nhan Đình đến vùng ngoại ô, dừng trước một công trình kiến trúc, xung quanh được bao bọc bởi tường đá khổng lồ. Nhìn từ xa chẳng khác gì một thành trì kiên cố, nguy nga, mà cũng thật linh thiêng, bí ẩn.
Cánh cổng gỗ to đồ sộ từ từ mở ra khi Phạm Mạc Sát chạm vào ổ khóa vân tay được lắp đặt nổi trên tường đá. Khung cảnh xung quanh hoang vu vắng vẻ, Nhan Đình cũng vì thế mà nấp sau lưng anh. Nhắm chặt hai mắt, đi từng bước thận trọng.
“Đừng sợ! Huyết Ưng Sát rất thích màu đen, em mặc như vậy sẽ không làm nó tức giận.” - Phạm Mạc Sát mỉm cười xoa đầu cô.
Chả trách anh ấy bảo mình mặc váy đen. - Cô thầm nghĩ, cảm thấy yên tâm thêm một chút. Từ từ mở mắt, cô phải thốt lên một tiếng trầm trồ, vì cảnh vật bên trong quả thật quá vi diệu!
Hàng cây cao vút, táng lá rậm rạp đan vào nhau, bản lá rộng. Những đóa hoa to hơn cả bàn tay cô, không màu nào giống màu nào, hương thơm không quá gắt, lan toả dễ chịu. Đây rõ ràng là những loài thực vật bình thường và quen thuộc, nhưng chỉ riêng nơi đây là to hơn và đẹp hơn, còn mang một hương sắc rất đặc biệt! Cô đã từng đọc qua sách về những xứ sở thần tiên, và khung cảnh trước mắt không khác trong tưởng tượng của cô là bao.
Nhan Đình thích thú quan sát khắp nơi, đôi đồng tử màu lam tươi mát dừng lại ở một nhành cây, bao trọn và “chứa đựng” cả chùm lê chín mọng. Phạm Mạc Sát vẫn luôn âm thầm theo dõi cô, thấy cô gái có vẻ rất muốn nếm thử mùi vị của lê chín, anh cưng chiều hỏi: “Có muốn ăn thử không?”
Nhan Đình đưa đôi mắt long lanh nhìn anh, khẽ gật đầu. Nhìn vẻ mặt đáng yêu này thì dù có muốn sao trên trời, anh cũng không ngại chiều chuộng cô. Chỉ cần cô gái của anh vui là được. Hà cớ gì phải cẩn trọng quá mức?
Phạm Mạc Sát búng tay, một tia sáng bạc lóe lên từ hai ngón tay ma thuật. Chớp mắt một quả lê vàng to đã nằm gọn trong tay anh. Tia sáng kia lại xuất hiện, chạy thẳng vào tay áo. Nhan Đình không kịp nhìn rõ vật đó là gì, cô chớp chớp mắt, rồi nhìn anh bằng đôi mắt thán phục.
Phạm Mạc Sát làm sạch lê, sau đó dùng một lực vừa đủ, bóp mạnh, chia quả lê thơm phức ra thành từng miếng nhỏ. Anh đưa một miếng lê đến trước miệng Nhan Đình, dịu dàng: “Há miệng ra nào!”
Cô ngoan ngoãn nghe theo, cắn một miếng, vị ngọt ngọt, giòn tan nhanh chóng thấm dần trong khoang miệng. Cô tự hỏi tại sao có thể ngon như vậy, so với lê thường thì đây quả thật là loại mỹ vị ngon nhất mà cô từng ăn qua. Mùi vị khó cưỡng khiến cô muốn ăn nó nhiều hơn. Kết quả Phạm Mạc Sát đành phải hái cả một chùm nặng trĩu cho cô gái.
Đi được một lúc, anh dừng lại. Cả hai đứng trên một phiến đá mài nhẵn, xung quanh cũng thông thoáng hơn. Dưới đất có vài mảnh kim loại nằm rải rác ở gốc cây trụi lá. Lớp cỏ xanh mướt có nhiều điểm xơ xác, như bị ai đó giẫm lên, dấu vết rất to và khá giống với dấu chân của loài các chim lớn.
Phạm Mạc Sát kéo cô lại gần mình, ghé sát vào tai cô, nói nhỏ: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Ưm!”
“Vậy thì nhắm mắt lại, khi nào tôi bảo mở thì em mới được phép mở mắt!”
Cô nghe lời anh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Đợi chờ điều bất ngờ...
Phạm Mạc Sát nắm lấy tay cô, rồi cất tiếng gọi: “Huyết Ưng Sát, đừng trốn nữa!”
Anh vừa dứt lời, xung quanh cô bỗng nổi lên một cơn gió to, những tiếng leng keng nghe như va đập từng mảnh sắt bén, hàng cây cũng xô xác cọ vào nhau, mặt đất như rung chuyển. Cảm giác như có một uy lực to lớn nào đó đang tiến đến rất gần, rất gần...
“Được rồi, em có thể mở mắt.”
Nhan Đình gật đầu, từ từ mở mắt ra...sinh vật trước mặt từ mờ ảo rồi hiện lên rõ rệt!
“A! Phạm!” - Nhan Đình giật mình kêu lên một tiếng, lập tức xoay người bám lấy Phạm Mạc Sát, bám chặt không buông. Hành động này không ngoài dự đoán của anh là bao, anh mỉm cười xoa đầu, dịu dàng trấn an cô gái nhỏ: “Không sao, không sao, Huyết Ưng Sát rất thông minh, sẽ không làm hại người vô tội!”
“Có thật không?” - Nhan Đình nấp sau lưng anh, len lén nhìn “tuyệt tác” mà anh nói. Chỉ một lúc định thần lại, sự sợ hãi phút chốc nhường chỗ cho sự tò mò, bởi hình dạng của Huyết Ưng Sát thực sự quá kì vĩ!
Tiếng thở mạnh mẽ cùng đôi mắt lạnh lùng màu đỏ thẫm, cái cổ cao kiêu hãnh, sừng sững như không bao giờ cúi đầu trước bất kì ai. Bộ lông vũ bằng kim loại đỏ như máu, mỗi sợi lông tựa như dao găm. Móng vuốt màu đen tuyền dưới lớp vảy màu xám bạc vô cùng sắt nhọn. Xung quanh toả ra thứ ánh sáng kì lạ, như muôn ngàn ánh hào quang bao quanh một tuyệt tác!
Nhan Đình bỏ qua nỗi sợ hãi, chầm chậm tiến đến gần Huyết Ưng Sát, cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo, rồi đôi đồng tử cũng chuyển màu đỏ theo...
Cô dự định sờ vào cái mỏ cong cong rắn rỏi của linh thú, nhưng tay chưa kịp chạm vào thì đã bị hơi thở có phần bất thường của Huyết Ưng làm cho giật mình.
Huyết Ưng Sát bước tới một bước, giẫm lên phiến đá to, kêu lên một tiếng hãi hùng. Nó vẫn nhìn Nhan Đình, hay đúng hơn là đôi mắt cô, bộ lông vũ kim loại sùng lên khiến cơ thể vốn đã to tướng nay lại càng đáng sợ! Nó vỗ cánh thật mạnh, làm những cành cây già cỗi phải nghiêng hẳn đến mức tróc rễ, âm thanh leng keng nghe ma mị, nghe đau tai, không ngừng rúng động cả một khu rừng nguyên thủy.
Phạm Mạc Sát nhận thấy Huyết Ưng Sát có gì đó không ổn, anh vội vã giao tiếp với nó qua luồng sóng âm, nhưng quả thực nó không hề phẫn nộ. Anh hoài nghi nhìn lớp lông vũ trên lưng của linh thú, chúng bỗng trở nên mềm mại hẳn ra...
“Lẽ nào...”
“NHAN ĐÌNH!”
Đôi mắt của Huyết Ưng Sát loé lên một tia sáng, chỉ trong chớp mắt nó đã “gắp” Nhan Đình và đặt cô ngồi trên lưng mình, nhanh chóng vỗ cánh rồi bay thẳng lên bầu trời, lượn vòng trên không trung.
“Huyết Ưng! Mau đưa cô ấy xuống!”
Phạm Mạc Sát quát lớn, lo lắng nhìn bóng dáng Nhan Đình bé nhỏ ở trên cao. Từ nhỏ tới lớn cô ấy có bao giờ ở độ cao như thế đâu chứ? Sợ rằng sẽ không chịu được mất! - Nhưng trái lại với suy nghĩ của anh, cô không những không hoảng sợ, mà còn rất thích thú, đã thế còn vẫy tay với anh!
“Phạm! Bên đây này!”
Phạm Mạc Sát một phen ngây người nhìn cô và Huyết Ưng Sát, cô cười rất tươi, còn Huyết Ưng có vẻ rất hưng phấn. Anh cũng nhẹ nhõm thở phào an tâm, nhưng giây phút này quả thật ngắn ngủi!
Huyết Ưng Sát bay lượn vài vòng trên bầu trời, sau đó bay thẳng vào một đám mây...từ đó mất hút! Không thấy bay ra nữa...
- Còn tiếp -