Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 153: Chương 153




Edit: Qiezi

“Bỏ qua đi, coi như là thích ứng hoàn cảnh.” Từ Tử Nham nhún vai, bất đắc dĩ nói.

Trên đời này có rất nhiều chuyện anh không thể nào khống chế, cho nên anh cũng chỉ có thể ôm thái độ đối mặt.

Dù sao là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được, anh tin tưởng bàn tay vàng Phương Cách theo mình tới đây sẽ không dễ dàng bị một chiêu Liệt Không Trảm đánh bại! —— nắm tay!

“Ca ca, mệt mỏi cả ngày, huynh không mệt sao?” Từ Tử Dung duỗi tay ôm eo ca ca, dùng mặt y dụi dụi trên vai.

Sau lưng Từ Tử Nham sởn da gà, quay đầu trợn to mắt khiếp sợ nhìn Từ Tử Dung: Không phải đâu, đệ không có ý đó phải không!!

Từ Tử Dung nháy mắt mấy cái, khóe miệng nâng lên, gật đầu: Không sai, ý của ta chính là như thế!

Từ Tử Nham gõ mạnh một cái, nhỏ giọng nói: “Đệ nghĩ cái gì vậy! Ở nhà còn không đàng hoàng cho ta?”

Từ Tử Dung nắm cánh tay thật chặt, ngữ điệu khàn khàn: “Ca ca, ta đã nhịn một tháng…”

“Vậy tiếp tục nhịn!” Trán Từ Tử Nham nổi gân xanh, ở Từ gia, khắp nơi đều là tai mắt của Từ Kiêu, tiểu tử này lại cầu hoan với anh, đây là sợ Từ Kiêu không biết hai nhi tử của mình yêu nhau sao!

“Ca ca… Ta không nhịn được.” Từ Tử Dung mập mờ ưỡn ưỡn thắt lưng, dùng bộ phận đang ngẩng cao đầu ma sát giữa hai chân ca ca.

Từ Tử Nham không thể kiềm chế muốn đập y thêm một cái nữa, nhưng như đột nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn mặt y.

Dung mạo Từ Tử Dung vẫn hoàn mỹ như vậy, da tinh tế nhẵn nhụi, sống mũi cao, môi mỏng đỏ tươi —— cùng với, đôi mắt màu đỏ tươi đồng dạng.

Từ Tử Nham: …

Ta phắc! Phản phệ Huyết Hải Tâm Kinh lại phát tác sao?

Nói cách khác, vì cái gì muốn ta hy sinh một lần? A… Không đúng, nếu như nói là phản phệ Huyết Hải Tâm Kinh, một lần hoàn toàn không giải quyết được vấn đề!

_(:з” ∠)_ túng dục thương thân*! Mong Huyết Hải Tâm Kinh không phản phệ quá thường xuyên…

(Túng dục thương thân: Buông thả dục vọng, làm quá bừa bãi sẽ ảnh hưởng thân thể.)

“Ca ca… Ta thực sự không nhịn được.” Giọng Từ Tử Dung khàn khàn, đầu lưỡi đưa ra liếm môi, trong mắt tràn đầy dục vọng.

Từ Tử Nham câm nín nửa ngày, cuối cùng dùng tâm tình vò mẻ không sợ nứt mà nói: “Chúng ta đến hậu sơn đi!”

Thực sự không có mặt mũi làm loại chuyện này trong nhà, tuy nói dã chiến cũng rất vô liêm sỉ, nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn bị Từ Kiêu phát hiện…

“Được!” Từ Tử Dung lên tiếng, trong nháy mắt liền ngự kiếm bay lên, căn bản không thèm quan tâm đây là đại trạch Từ gia, xông thẳng ra hậu sơn..

Một lớp thanh niên đã đứng ngoài cửa từ sớm, muốn quỳ lễ với thiếu chủ Từ gia của mình: …

Khốn nạn! Tự dưng thần tượng của mình bị người bắt cóc, cảm giác quá khó chịu, chờ y trở về nhất định phải tìm y đánh một trận!

Từ Tử Dung còn không biết mình đã làm nhiều người trẻ tuổi Từ gia tức giận dù biết y cũng không quan tâm.

Trong đám thanh niên này, căn bản không có ai có thể so sánh với y, y tùy ý ném một pháp thuật huyết hệ, là có thể làm bọn họ bại trận.

Nếu không phải khi dễ người yếu quá nhàm chán, hôm qua bọn họ nhìn chằm chằm ca ca, y đã xử lý bọn họ!

O( ̄ヘ ̄o#) ca ca là của ta, không cho các ngươi nhìn!

—— Ta là đường phân cách hài hòa ——

Đợi sau khi ‘Phản phệ’ của Huyết Hải Tâm Kinh đi qua, Từ Tử Nham cảm thấy mình không còn cách nào nhìn thẳng hai chữ dã chiến này nữa.

Anh vẫn cho rằng, danh xưng dã chiến chỉ là vì chỉ địa điểm, nhưng Từ Tử Dung lại thông qua thực tiễn nói cho anh biết, suy nghĩ của anh có bao nhiêu trong sáng.

Có thể nói là Từ Tử Dung phát huy hai chữ này đến cực hạn, tư thế Từ Tử Nham có thể tưởng tượng hay không thể tưởng tượng, tất cả đều bị Từ Tử Dung làm một lần!

Từ Tử Nham xoa thắt lưng bủn rủn, cảm giác tiết tháo của mình tràn ngập nguy hiểm, phản phệ Huyết Hải Tâm Kinh quỷ quái này, một khi phát tác, hoàn toàn là phát tình chẳng phân biệt được thời gian không gian, quả thực làm người khác không thể nhẫn nhịn.

“Ca ca…” Từ Tử Dung được thỏa mãn, nụ cười rực rỡ đủ để chói mù mắt người khác.

Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham cảm thấy giận không chỗ trút, tên tiểu tử thúi này thỏa mãn, đáng thương chỗ đó của anh, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy bị giãn không khép lại được.

Khi hai người quay về Lưu Thương Viện, Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ đang nhàn nhã phơi nắng dưới tán cây nho trong tiểu viện.

Lưu Thương Viện vốn được trang trí theo phong cách thiên về giản dị, nhưng sau khi Từ Tử Dung vào ở, Từ Tử Nham liền chủ động thay đổi thiết kế Lưu Thương Viện, khắp nơi là hoa hoa cỏ cỏ điểm xuyết, sợ lúc đó Từ Tử Dung về Từ gia ở sẽ không được vui vẻ.

Hôm nay toàn bộ tiểu viện là một màu xanh biếc, cây nho bên góc tường càng là quả lớn căng mọng, quả nho kết thành chùm lớn chừng long nhãn.

“Tử Nham, mùi vị nho nhà các người thật không tệ.” Tưởng Ưng liếc mắt liền thấy Từ Tử Nham đỡ eo đi vào Lưu Thương Viện, cao giọng hô.

Phương Thiên Duệ nghe vậy nhìn sang, trong nháy mắt biểu tình cứng đơ, quyết đoán cúi đầu, nhét một quả nho bịt miệng Tưởng Ưng.

Tưởng Ưng thấy thế cười nhe răng không thấy mắt, tuy nói nhìn tính tình của Tưởng Ưng tà mị không tốt, nhưng trên thực tế tính cách của hắn như tiểu hài tử, nhanh giận, nhưng dễ dỗ.

Được người yêu đút đồ ăn, Tưởng Ưng liền dời lực chú ý khỏi người Từ Tử Nham, cười híp mắt với Phương Thiên Duệ, ngươi một quả nho ta một quả nhỏ, đút đồ ăn cho nhau.

Từ Tử Nham thấy hành động của hai người kia, cảm giác mắt chó muốn mù luôn rồi.

Yên lặng quay mặt đi, Từ Tử Nham quyết định không đi quấy rầy thời gian người ta ngọt ngào yêu đương. Từ sau khi hai người này bị họ liên lụy, tiến vào Viêm Ngục Ma Cảnh, cuộc sống vẫn luôn rất căng thẳng, cuối cùng hôm nay cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, để cho bọn họ thoải mái một chút vậy.

“Ca ca… Ta cũng muốn.” Từ Tử Dung hai mắt lóe sáng nhìn Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ ân ái.

Từ Tử Nham: …

“Đừng làm rộn! Đệ cũng không phải tiểu hài tử!” Quyết đoán kiên định cự tuyệt yêu cầu vô lý của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham đỡ eo bủn rủn đi về phòng của mình.

Nửa đêm đầu hôm qua bị người Nguyên gia náo loạn một hồi, nửa đêm sau lại đấu thần thức với lão già Nguyên Mạch trong thức hải, tuy nói sau đó hấp thu năng lượng khổng lồ mà đối phương để lại, nhưng tinh thần vẫn uể oải không thôi.

Kết quả sau khi tỉnh lại, lại bị Từ Tử Dung quấn quýt một buổi chiều rớt cả tiết tháo, anh cảm thấy nếu như mình còn không tương thân tương ái với giường lớn mềm mại, nhất định sẽ bị nổ chết.

Có lẽ là nhìn thấu uể oải trong đáy mắt Từ Tử Nham, lúc này Từ Tử Dung không có nói yêu cầu quá đáng gì, chỉ là rất săn sóc xoa bóp toàn thân cho ca ca, coi như là bồi thường không biết tiết chế vừa rồi.

Từ Tử Nham thoải mái hừ hừ hai tiếng, nhanh chóng ngủ say, Từ Tử Dung thấy thế cũng cởi bỏ y phục của mình, trần trụi chui vào ổ chăn của ca ca…

Trong nháy mắt khi Từ Tử Dung lõa thể ôm ca ca vào lòng, bên cạnh tủ quần áo trong phòng Từ Tử Nham mơ hồ hiện lên một tia dao động.

Từ Tử Dung đưa lưng về nơi đó, ánh mắt đanh lại, ngay sau đó lại như nghĩ đến cái gì, lộ ra nụ cười âm trầm.

Thừa dịp ca ca ngủ sẽ không phản đối y, y không chút kiêng kỵ hôn liếm trên người ca ca, hôn đến khi trên ngực ca ca loang lổ vết hôn, lúc này mới thỏa mãn vùi vào lòng ca ca ngủ say.

Sau khi Từ Tử Dung nhắm mắt, một cái bóng lờ mờ lặng lẹ dùng tốc độ chậm chạp di chuyển từ tủ quần áo đến cạnh cửa sổ, cái bóng kia hơi lóe lên, liền nhảy ra ngoài cửa sổ.

Từ Tử Dung nằm ở trên giường bỗng mở mắt ra, xoay người nhìn cửa sổ mở, chậm rãi nhếch môi cười. Nếu như y đoán không sai, cái thứ giấu trong phòng Từ Tử Nham, chính là cái bóng đời trước liều mạng cản một kích thay cho Từ Tử Nham đi?

Đáng thương cho người này đủ trung thành, nhưng cho đến khi gã chết, Từ Tử Nham cũng không biết sự tồn tại của gã.

Xoay người lại một lần nữa vùi vào lòng ca ca, Từ Tử Nham hoàn toàn không quan tâm người này có thể nói chuyện vừa rồi cho Từ Kiêu hay không. Y vẫn nhớ rõ, đời trước trước khi chết người kia gọi tên là tên thê tử nguyên phối của Từ Kiêu, làm một nam nhân thầm mến thê tử Từ Kiêu, gã có thể sống chung hòa bình với Từ Kiêu mới là lạ.

Y không biết Từ Kiêu làm thế nào để sai khiến người này bí mật bảo vệ Từ Tử Nham, có lẽ là vì lợi dụng sự thật Từ Tử Nham là nhi tử Tử Dao.

Quên đi, để ý đến gã làm gì? Một kẻ hàn nhát nhát không giành được nữ nhân với Từ Kiêu, chỉ dám núp trong bóng tối bảo vệ nhi tử tình địch, thật sự là một phế vật.

Từ Tử Dung cười lạnh, y xem thường nam nhân này, nhưng nếu gã cam tâm tình nguyện bí mật bảo vệ ca ca, thì tùy gã đi. Bên cạnh có thêm một người cũng chẳng tổn thất gì, nếu lỡ có lúc mình không thể để mắt ca ca, để gã cản trở một lúc coi như là tranh thủ thời gian đi.

Nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, Từ Tử Dung cũng không hao tốn quá nhiều tâm tư trên người nam nhân này. Hành động trắng trợn lúc nãy của y, chính là để nam nhân kia thấy rõ tâm ý của y, có một cao thủ ẩn giấu bên người ca ca, nếu không thể tín nhiệm, vẫn là sớm loại bỏ mới tốt.

Từ Tử Nham cũng không biết đệ đệ bảo bối thừa dịp anh ngủ, hung hăng đe dọa Ám Sát, anh chỉ biết là, sau khi tỉnh lại, liền cảm giác được một thân thể trần trụi, như rắn quấn quanh người anh.

Từ Tử Nham im lặng xoa xoa thái dương, nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng tư thế ngủ của anh kỳ ba như vậy, trước đây Tử Du ngủ với anh đều bị anh đạp xuống đất, nhưng không biết Từ Tử Dung tu luyện thế nào, lại có thể lăn lộn quay cuồng với anh, quấn chặt trên người anh…

Kỳ thực —— đây cũng là một môn kỹ thuật đi! _(:з” ∠)_

“Rời giường!” Từ Tử Nham nhìn Từ Tử Dung ngủ say sưa, nhịn không được nghịch ngợm quấy phá, nhẹ nhàng bóp mũi y.

“Hmm…” Từ Tử Dung khịt khịt mũi, mặt dụi dụi trên cánh tay Từ Tử Nham, quay sang phía khác tiếp tục ngủ.

Từ Tử Nham không nhịn được bật cười, tiếp tục bóp mũi y.

Hai hàng lông mày tinh tế của Từ Tử Dung hơi nhíu lên, tiếp theo đó lông mi thật dài run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.

“Sớm.” Từ Tử Nham vô cùng thân thiết nhéo nhéo chóp mũi Từ Tử Dung.

Từ Tử Dung mở to mắt nhìn, khóe môi cong cong: “Ca ca, ta nhớ trước đây huynh kể chuyện xưa cho ta, không phải nói sau khi công chúa ngủ say, liền bị hoàng tử hôn tỉnh sao?”

Từ Tử Nham liền 囧 囧, lúc đó anh cho rằng Từ Tử Dung là một tiểu hài tử chân chính, vì dỗ Tử Dung vui vẻ, còn vắt hết óc thay hình đổi dạng truyện cổ tích mà anh nhớ, phủ thêm một tầng da Tu Chân Giới để kể y nghe, ai ngờ đối phương lại là một lão quỷ trùng sinh!

Nghĩ như vậy, thảo nào lúc đó nghe xong chuyện xưa, biểu tình Từ Tử Dung kỳ quái như thế, đoán chừng là âm thầm cười nhạo anh lấy cái thứ gạt người này đến lừa bịp y đi…

“Ca ca…” Từ Tử Dung kéo cánh tay Từ Tử Nham, nháy mắt mấy cái, sau đó nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

Từ Tử Nham không khỏi bật cười, cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi Từ Tử Nham: “Rời giường, mỹ nhân say ngủ của ta.”

“Ưm!” Lời còn chưa nói hết, liền bị Từ Tử Dung tách môi ra, đưa đầu lưỡi vào dây dưa với anh.

Vốn là một nụ hôn không mang theo dục vọng dưới sự tùy ý làm bậy của Từ Tử Dung, dần dần có xu thế chuyển biến tính chất, cũng may Từ Tử Nham quyết định thật nhanh, vung tay lên ——

Chát!

Từ Tử Dung khiếp sợ…

Từ Tử Nham lạnh nhạt thu tay về, thuận tiện còn liếc cái mông bị mình đánh đỏ.

Ừ, không sai, trong trắng có hồng, màu sắc mê người, làm người rất muốn ăn…

“Ca ca…” Từ Tử Dung uất ức, hai mắt rưng rưng.

Từ Tử Nham thản nhiên liếc mắt nhìn y: “Bớt giả vờ đi, nếu không giáo huấn đệ một trận, quyền uy làm ca ca của ta sẽ bị mất.”

Từ Tử Dung: …

“Nhanh rời giường, còn đùa giỡn cẩn thận ta đánh mông đệ!” Từ Tử Nham giơ giơ tay thị uy.

Từ Tử Dung nghẹn họng không nói gì, cầu hoan không được, còn bị ca ca đánh mông, trên đời này có ai bi thảm hơn y không…

Mặt âm trầm bò dậy, cả trưa hôm nay Từ Tử Dung đều trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.

Bị ca ca đánh đòn còn chưa tính, nhưng rời giường chưa bao lâu, ca ca đã bị Từ Kiêu gọi đi, không thể ở bên cạnh ca ca, quả thực không thể nhịn!

“Khụ khụ, chủ nhân, ngài đừng như vậy, rất nhiều người đang nhìn ngài đấy.” Tưởng Ưng bất đắc dĩ đỡ trán, nếu chủ nhân cười rộ lên thì gương mặt này thật sự làm nhân tâm say đến thần hồn điên đảo, chỉ khi nào giận tái mặt, tất cả mọi người trong phạm vi ba thước cảm thấy áp lực rất lớn, áp lực rất lớn…

Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn thoáng qua, ánh mắt đầy hiếu kỳ xung quanh liền bị dọa lui…

Nói tới nói lui, đấu đơn gì đó cũng chỉ là ngoài miệng không phục của một đám đệ tử trẻ tuổi Từ gia, một tu sĩ ngưng mạch trung kỳ, không phải là người mà đám tiểu tu sĩ này còn chưa lên tới trúc cơ có thể khiêu khích!

Chỉ là…

Thiếu gia đại phát thần uy khó khăn lắm mới quay về lại bị một tiểu tử xinh đẹp quấn quýt lấy, thực sự là rất chướng mắt… = 皿 =

Cho dù là đệ đệ thiếu gia cũng không được!

Không nhìn đến ánh mắt nóng lòng muốn thử của đám người xung quanh kia, Từ Tử Dung rất không kiên nhẫn nói với Tưởng Ưng: “Được rồi, ngươi cũng lên Đăng Tiên Giai một lần rồi, hẳn là nhìn đủ rồi chứ, đi về.”

Tưởng Ưng gật đầu, lúc trước khi hắn và Phương Thiên Duệ nói chuyện phiếm còn đề cập đến Đăng Tiên Giai, dù sao đây chính là hy vọng để lão tổ tông Nguyên gia đột phá nguyên anh. Nhưng chính thức đi một lần, lại phát hiện ngoại trừ lần đầu tiên lên Đăng Tiên Giai sẽ làm người ta cảm thấy áp lực nặng nề, thật sự không có bí mật gì đặc biệt.

“Thật không biết nếu lão tổ tông Nguyên gia lấy được Đăng Tiên Giai, kết quả lại phát hiện Đăng Tiên Giai này hoàn toàn không thể kích phát linh căn, sẽ có phản ứng như thế nào.” Tưởng Ưng nhún vai.

“Ừm…” Từ Tử Dung bị lời này của Tưởng Ưng nhắc nhở.

Lúc trước y đã cảm thấy hình như chuyện này có gì đó không đúng, nhưng vì không có thời gian suy nghĩ kỹ càng, cho nên nhất thời không nhớ ra, hôm nay Tưởng Ưng nhắc nhở, y liền nghĩ đến chuyện này bất thường ở đâu!

Đăng Tiên Giai ở Từ gia hoàn toàn không tính là bí mật gì, nghĩ cũng biết, nếu ném một món pháp bảo như thế trên đường lên núi, cả ngày dãi nắng dầm sương, làm sao có thể là loại chí bảo thần kỳ có thể phục hồi linh căn!

Nếu Đăng Tiên Giai thật sự có công dụng như vậy, hoàn toàn không tới lượt Nguyên gia, Từ gia đã bị người diệt từ tám trăm năm trước.

Cho nên nói… Rốt cuộc là ai nói cho vị lão tổ tông Nguyên gia kia, nói Đăng Tiên Giai Từ gia có thể phục hồi linh căn?

Tất nhiên là người này có ác ý với Từ gia, bằng không cũng sẽ không nói như vậy, về phương diện khác, người này còn biết bí pháp tà ác kia, bằng không làm sao có thể trùng hợp, hắn thả ra công dụng của Đăng Tiêng Giai, vừa khéo là vị lão tổ tông kia cần!

Đôi mắt hẹp dài hơi híp mặt, sắc mặt Từ Tử Dung trở nên có chút âm trầm, y không thích Từ gia là chuyện của y, nhưng y không cho phép những người khác hãm hại Từ gia!

Không phải là y có tình cảm gì với Từ gia, mà là y biết nếu Từ gia gặp nạn, ca ca nhất định sẽ vươn tay giúp đỡ. Nếu có người bí mật phá rối, khó chắc chắn sẽ không làm ca ca liên lụy, nếu ca ca bị thương…

Ánh mắt Từ Tử Dung lập tức trở nên cực kỳ âm u, uy hiếp như vậy, vẫn nên loại bỏ sớm mới tốt.

Tưởng Ưng nhíu mày, thầm mặc niệm cho người ở sau lưng ám toán Từ gia, bị người như chủ nhân để mắt tới, cũng không biết tương lai của hắn ta có bao nhiêu thảm…

“Ca ca!” Từ Tử Dung vừa về tới Lưu Thương Viện, liền thấy Từ Tử Nham đang ngồi trong viện đọc sách.

Anh lẳng lặng ngồi cạnh bàn đá, trong tay cầm một cuốn sách, trên khuôn mặt anh tuấn viết đầy hai chữ chăm chú, cũng không biết đang nhìn cái gì mà lại tập trung như thế.

Dáng người Từ Tử Nham cao ngất, thân thể thon dài, dung mạo cũng là anh tuấn số một số hai, tràn đầy mị lực nam tính. Lại phối hợp với thiên tư xuất sắc của anh, có thể nói là trong mắt bất kỳ nữ tu nào, Từ Tử Nham chính là người có điều kiện tốt nhất để chọn làm đạo lữ song tu!

Từ Tử Dung mỉm cười nhìn ca ca yên tĩnh xem sách, đột nhiên có cảm giác hạnh phúc vây quanh, người khác chỉ thấy vẻ ngoài Từ Tử Nham, chỉ có y mới chân chính nắm được trái tim bên trong của ca ca!

Chỉ là ——

Từ Tử Dung nhíu nhíu mày, rõ ràng là một bức tranh năm tháng tĩnh lặng, nhưng thị nữ đứng sau lưng ca ca thật sự là —— thấy thế nào cũng thấy chướng mắt!

Lặng lẽ đi tới, phất phất tay với thị nữ kia, Từ Tử Dung không kiên nhẫn đuổi Nhược Họa đi.

Nhược Họa thấy Từ Tử Dung xuất hiện, như được đại xá chạy trốn, chuyện này làm Từ Tử Dung sửng sốt?

Xảy ra chuyện gì vậy? Nhược Họa là người luôn hầu hạ ca ca, hôm nay thất thố như vậy là thế nào?

Cũng không đi suy nghĩ rốt cuộc là Nhược Họa gặp chuyện gì, Từ Tử Dung vô cùng thân thiết cúi người xuống, tựa cằm lên vai ca ca, giương mắt nhìn ca ca đang nghiên cứu quyển sách kia.

Chỉ liếc mắt, y liền hóa đá, đứng đó cứng ngắc không động đậy. Qua một lúc lâu, cho đến khi Từ Tử Nham quay đầu nhìn y một cái, y mới khôi phục bình thường, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình đớ ra.

“Sao vậy?” Từ Tử Nham nhướng mày nhìn đệ đệ.

“Không có gì!” Từ Tử Dung trả lời theo phản xạ.

Y có thể nói cái gì! Lẽ nào y phải chỉ trích ca ca giữa ban ngày ban mặt xem tập tranh long dương* sao!

(Tranh long dương: Khụ khụ… Tranh vẽ các tư thế quan hệ nam nam)

Thảo nào lúc nãy vẻ mặt Nhược Họa như bị sét đánh, ngay cả bước đi đều lơ lửng như trên mây, thì ra là thấy thiếu gia đang nghiên cứu đông cung đồ*, bị kích thích quá lớn…

(Đông cung đồ: Giống như tranh long dương)

“Ca ca, sao huynh lại…” Từ Tử Dung cẩn thận hỏi, y không phản đối ca ca nghiên cứu tranh long dương, nhưng lo lắng lỡ ca ca yêu cầu ở phía trên thì y phải làm sao?

Có lẽ là vì bóng ma tuổi thơ, y cực kỳ phản cảm bị người khác đặt dưới thân, tuy nói người năm đó đã sớm bị y giết chết, nhưng bản năng đã hình thành, căn bản không thể thay đổi.

Hơn nữa nếu để ca ca ở phía trên, y sẽ không tự chủ nhớ tới cảnh tượng người kia và Bạch Hoa triền miên trên giường, căm hận trong nội tâm bốc lên mãnh liệt, trong nháy mắt y bộc phát sát khí cực lớn.

“Tử Dung!” Từ Tử Nham quát chói tai, làm Từ Tử Dung đang đắm chìm trong ký ức thần hồn bị nướng đột nhiên tỉnh lại.

Y nhào thẳng vào ngực ca ca, ôm chặt thắt lưng ca ca.

Người này không phải là người kia, người này là bảo vật ông Trời ban tặng cho mình, người kia hoàn toàn không xứng so với ca ca.

“Ca ca…” Giọng Từ Tử Dung có hơi khàn khàn, cái loại đau đớn khi thần hồn bị nướng dường như còn lưu lại trên người y, làm y cảm thấy có chút suy yếu.

“Mới vừa rồi đệ làm sao vậy?” Từ Tử Nham ân cần nhìn đỉnh đầu Từ Tử Dung, vừa nãy khi Tử Dung nhào vào lòng anh, biểu tình trên mặt yếu đuối như vậy, làm giọng anh không tự giác dịu dàng hơn rất nhiều.

“Không có gì… Chỉ là… Nhớ tới chuyện không tốt.” Từ Tử Dung phiền muộn nói.

Từ Tử Nham im lặng, chuyện không tốt mà Từ Tử Dung nghĩ đến, cũng chỉ có vài chuyện, trong đó nghiêm trọng nhất chính là thần hồn bị nướng mấy chục năm, quả thực đau đớn như vậy làm người nghĩ đến đã không thể chịu được, cố tình Tử Dung phải chịu đựng hơn mười năm…

Nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Tử Dung, Từ Tử Nham khẽ thở dài trong lòng, tuy rằng có đôi khi anh thầm trách cứ bản thân quá nhẹ dạ với Tử Dung nhưng đối mặt với quá khứ thê thảm của Tử Dung, anh sao có thể đối xử cứng rắn với y? Cho nên nói, nhẹ dạ là số phận cả đời đã được định trước sao… _(:з” ∠)_ (thắp nến)

“Được rồi được rồi, quên chuyện không vui này đi! Ca ca sẽ luôn bên cạnh đệ, bồi đệ!” Từ Tử Nham nói rất có khí phách, chuyện anh đã cam kết nhất định sẽ làm được.

“Ừ…” Từ Tử Dung buồn buồn đáp một câu: “Ca ca, huynh xem đông cung đồ này là muốn ta sao?”

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: O(* ̄▽ ̄*)ゞ, đoán xem ca ca sẽ trả lời thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.