Edit: Qiezi
Từ Tử Nham hoàn toàn không ngờ tới Từ Tử Dung lại chọn đề tài có độ lớn như thế, đột ngột biến từ hồi ức đau khổ thành đông cung đồ, sau khi ngẩn ngơ chốc lát, sắc mặt Từ Tử Nham trở nên đỏ bừng, bởi vì anh chợt phát hiện, trọng điểm câu nói kia hẳn là —— anh muốn y?
Anh muốn Tử Dung sao?
Từ Tử Nham để tay lên ngực tự hỏi?
Đương nhiên là anh muốn!
Chỉ cần là nam nhân, ai có thể không có dục vọng với người mình yêu?
Cho dù trước đó anh chỉ xem Từ Tử Dung là đệ đệ, nhưng sự việc đã được làm rõ ràng, Từ Tử Dung cũng OOXX với anh nhiều lần như vậy, còn muốn nói anh xem Từ Tử Dung là đệ đệ, tuyệt đối là bậy bạ!
Chẳng qua là, muốn nói áp đảo Tử Dung —— trên mặt Từ Tử Nham lộ ra chút bối rối.
Có lẽ là vì trước đó anh chưa bao giờ cân nhắc để nam nhân trở thành người yêu của mình, cho nên lần đầu tiên Từ Tử Dung làm chuyện đó với anh ảnh hưởng rất lớn đến anh. →. →
Dù sao với hiện tại mà nói, cho dù anh khát vọng Tử Dung, cũng là muốn y tiến vào thân thể mình, không có ý nghĩ áp đảo đối phương.
“Khụ khụ… Ta muốn đệ…” Những lời này của Từ Tử Nham làm Từ Tử Dung hoảng hốt, cúc hoa căng thẳng, nhưng lời nói kế tiếp của anh lập tức làm y thả lỏng.
“Nhưng mà, không phải kiểu như đệ nghĩ.” Từ Tử Nham lúng túng dùng tay gãi gãi mặt, mắt nhìn lung tung, không dám cúi đầu đối diện Từ Tử Dung.
Ừm đề tài xấu hổ này, thừa nhận mình thích bị Tử Dung đè, quả thực đột phá mấu chốt tam quan của anh!
Từ Tử Nham phát hiện, kể từ sau khi ở chung với Tử Dung, tam quan và tiết tháo của anh đã bỏ anh trốn đi, đây thật sự là một chuyện xưa bi thương!
“Ca ca?” Từ Tử Dung kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn gương mặt đỏ như máu nhưng vẫn anh tuấn của ca ca, nhất thời không kiềm chế được kích động trong lòng, kiễng chân hôn lên.
Từ Tử Nham không cự tuyệt nụ hôn môi này, anh biết lúc này tâm tình Từ Tử Dung bất ổn, rất cần một vài tiếp xúc thân thể để chứng minh cái gì đó.
Anh chà xát môi Từ Tử Dung, rất khéo léo lựa chọn góc độ không để người ngoài nhìn rõ.
Như thế này, nếu bị người phát hiện, anh còn có cơ hội phản biện một chút, bằng không hôn môi với đệ đệ của mình, chuyện này tuyệt đối không có cách nào giải thích!
“Ca ca đối xử với ta tốt nhất.” Từ Tử Dung thỏa mãn, lộ ra nụ cười ngọt ngào, vào giờ khắc này, oán hận tích tụ cả ngày đã bị quét sạch.
Từ Tử Nham cưng chiều xoa xoa tóc của y: Trong lòng tràn ngập ấm áp.
Sở dĩ anh muốn xem đông cung đồ, kỳ thực cũng là… Khụ khụ, lo lắng mình không thể thỏa mãn Từ Tử Dung. Anh không biết Từ Tử Dung là thiên phú dị bẩm hay là nghiên cứu rất kỹ về phương diện này, dù sao y chơi những cái đó rất đa dạng, quả thực làm anh không kịp nhìn!
Từ Tử Nham chưa bao giờ là người kiểu cách, anh thấy, tình thú khuê phòng cũng là một trong những bộ phận cấu thành sinh hoạt phu phu, không phải là ở hiện tại cũng hay có nguyên nhân vì sinh hoạt vợ chồng không hợp mà dẫn đến ly hôn hay sao, anh cũng không muốn bởi vì loại chuyện này mà phải rời bỏ Tử Dung, chuyện này tuyệt đối sẽ làm anh hộc máu.
Mình không đủ kinh nghiệm, vậy cũng chỉ có thể dựa vào đông cung đồ để bổ sung, kỳ thật anh dùng thái độ học tập rất nghiêm túc để xem đông cung đồ, hơn nữa còn quyết định trong lòng, lần sau có cơ hội nhất định phải thực hành một phen! O( ̄ヘ ̄o*) [nắm tay!]
Hai huynh đệ dính lấy nhau một lúc, cuối cùng trước khi Từ Tử Dung phát tình, Từ Tử Nham cũng đối phó với y xong.
Âm thầm xoa xoa mồ hôi không tồn tại, ở sâu trong nội tâm Từ Tử Nham thở dài thườn thượt, không biết có phải là ảo giác của anh hay không, sao Từ Tử Dung càng ngày càng quấn người?
Nếu không phải đã xác nhận đối phương là nhân loại không phải Yêu tu, anh sẽ hoài nghi Tử Dung là xà tinh chuyển thế… _(:з” ∠)_
Ở Từ gia nghỉ ngơi bảy ngày, giúp Từ Kiêu xử lý một ít chuyện, xoát chút cảm giác tồn tại với trưởng lão gia tộc, Từ Tử Nham liền thu thập hành lý chuẩn bị quay về Lưu Quang Tông.
Thân là đệ tử Lưu Quang Tông, thân phận của anh mới là đảm bảo lớn nhất để Từ gia hưng thịnh.
Với tình trạng hiện tại của Tu Chân Giới, không ai dám khiêu khích đại quái vậy Lưu Quang Tông, chỉ cần địa vị Từ Tử Nham không thay đổi, Từ gia sẽ luôn che chở anh phát triển, trừ phi có người điên cuồng như lão tổ tông Nguyên gia, bằng không không ai sẽ khiêu khích Từ gia.
Trong thời gian bảy ngày này, mật đàm với Từ Kiêu tốn mất một ngày, trong thời gian một ngày này, Từ Kiêu nói một ít bí mật che giấu nhiều năm của Từ gia cho Từ Tử Nham nghe, đồng thời còn có vị trí của mật thất ẩn giấu sâu nhất của Từ gia.
Đời trước, nguyên thân lấy được vị trí mật thất trong hộp cơ quan ở thư phòng Từ Kiêu, mà đời này, Từ Kiêu đã sớm nói bí mật này cho Từ Tử Nham.
Nói từ góc độ nào đó, đây là minh chứng xác thực Từ Kiêu tán thành Từ Tử Nham có thể trở thành gia chủ Từ gia, dù sao hiện tại Từ Kiêu cũng chỉ là một tu sĩ kim đan sơ kỳ, mà Từ Tử Nham đã là ngưng mạch hậu kỳ, thậm chí lúc nào cũng có thể đột phá kim đan.
“Những thứ này, đều là bí mật Từ gia, nhưng trong những bí mật này, có một ít là thật, có một ít là giả, thật thật giả giả trộn lẫn với nhau, mới càng làm người đoán không ra, đáng tiếc vì nhi tử của một vị gia chủ mấy đời trước nào đó gặp chuyện ngoài ý muốn, ngã xuống khi ra ngoài lịch luyện dẫn đến vị gia chủ kia tẩu hỏa nhập ma, thần trí thất thường, kết quả những bí mật này liền biến thành chân chính —— thật giả hỗn hợp, ngay cả người Từ gia cũng không phân biệt được.” Khi Từ Kiêu nói đến bí mật, thần sắc tràn ngập tiếc nuối.
Từ Tử Nham như có điều suy nghĩ gật đầu, lại nói tiếp thật ra anh hiểu rõ những bí mật này hơn Từ Kiêu một chút, bởi vì Từ Kiêu cũng chỉ biết được những bí mật thật thật giả giả này từ gia chủ đời trước, nhưng anh lại nhận được truyền thừa chân chính Từ gia từ khối ngọc bội truyền thụ Tử Tiêu Cửu Biến cho anh.
Chỉ là anh cũng không muốn nói chuyện này cho Từ Kiêu, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhìn từ truyền thừa của ngọc bội kia, năm đó khi lão tổ tông Từ gia bị ép rời khỏi Từ gia, quả thực là trộm không ít đồ Từ gia, nếu để cho đối phương biết, một phân nhánh Từ gia đang ở Huyền Vũ Vực, ai biết đối phương có thể không có não kéo đến thanh lý môn hộ hay không?
Hiện tại địa vị Từ gia ở Mạc Tân Thành nói một không hai, tuy nói thực lực không quá mạnh mẽ, nhưng thắng ở vững chắc.
Hơn nữa sau này có Từ Tử Nham chiếu cố, Từ gia còn có thể vững bước phát triển Mạc Tân Thành, mở rộng diện tích thành thị, phòng thủ cánh rừng bảo địa có tài nguyên phong phú, chỉ cần có kế hoạch khai phá, Từ gia có thể dần phát triển trở thành một thế gia khổng lồ.
Từ Kiêu nói vị trí mật thất cho Từ Tử Nham, nhưng trên thực tế cũng là muốn anh bắt đầu dùng bảo tàng bên trong.
Tuy nói tổ tiên lưu truyền, chỉ những khi Từ gia gặp rủi ro mới có thể sử dụng những bảo tàng này, nhưng cho tới bây giờ Từ Kiêu cũng không phải người bảo thủ.
Ánh mắt ông ta sắc bén, liếc một cái liền nhìn ra thiên phú của Từ Tử Nham, kim đan không phải là bước cuối cùng của anh, dựa vào tu vi hiện tại của Từ Tử Nham, nói không chừng anh là người có thể khiêu chiến nguyên anh trong cả trăm năm nay.
Tu sĩ nguyên anh đó!
Đây chính là chiến lực cao cấp quan trọng nhất của Huyền Vũ Vực, phàm có thể được tu sĩ nguyên anh che chở, cho dù là một tiểu gia tộc tầm thường, cũng có thể nhảy lên thành đại gia tộc khống chế mấy thành thị.
Từ Kiêu rất tinh mắt, nhưng Từ gia không có đầy đủ tài nguyên để ủng hộ Từ Tử Nham.
Từ ngưng mạch đến nguyên anh, không chỉ cần sự tích lũy của bản thân tu sĩ, còn cần số lượng lớn tài nguyên.
Từ gia chỉ là một tiểu gia tộc, dự trữ trong gia tộc cực kỳ hữu hạn, nếu nếu cầm toàn bộ trợ giúp Từ Tử Nham, không nói đến những người khác trong gia tộc sẽ không đồng ý, ngay bản thân Từ Kiêu cũng tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.
Trên con đường tu chân nguy cơ trùng điệp, ai cũng không dám đảm bảo mình có thể cười đến cuối cùng, nếu dùng tất cả tài nguyên Từ gia để cung cấp cho Từ Tử Nham, kết quả Từ Tử Nham bất ngờ ngã xuống, tương lai Từ gia sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Làm một trưởng tộc có trách nhiệm, Từ gia sẽ không dùng tương lai gia tộc đánh bạc, nhưng đối mặt với cơ hội lớn như vậy, nếu không thử một phen, cũng không phải là tính cách của Từ Kiêu.
Dưới tình thế khó xử, Từ Kiêu liền dứt khoát lấy ra mật thất truyền thừa gia tộc, dùng bảo tàng trong mật thất để hỗ trợ Từ Tử Nham tu luyện, thứ nhất sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ phát triển bình thường của gia tộc, thứ hai, cho dù Từ Tử Nham bất ngờ ngã xuống với trạng thái bây giờ của Từ gia, chỉ cần có thể yên ổn phát triển tiếp, luôn có thể tích lũy càng nhiều tài nguyên hơn.
Đối với quyết định này của Từ Kiêu, Từ Tử Nham sẽ không phản đối, bởi vì trong mật thất, ẩn giấu rất nhiều bảo bối hiếm có.
Hiện tại anh đang gánh hai gánh nặng vô cùng nặng nề, bất luận là uy hiếp từ Bạch Hoa hay là bí mật được cất giấu trên người Tuyết Đoàn và Phấn Mao, cũng làm anh cảm thấy bức bách.
Túi tiền rỗng không dễ chịu…
Từ Tử Nham không nhịn được than thở, nghĩ đến lúc xem quyển tiểu thuyết kia, Bạch Hoa tay trái một pháp bảo, tay phải một thần binh, thân cưỡi Giao Long, quả thực chính là gặp thần giết thần, gặp phật giết phận. Từ Tử Nham không cảm thấy như vậy là uy phong, nhưng thời điểm đó Bạch Hoa quả thực là giàu đến chảy mỡ, thậm chí khoa trương đến mức có thể chơi đùa bằng cách dùng pháp bảo tự bạo.
Thật sự là phù hợp với câu kia, chờ ca có tiền, dùng hai cái pháp bảo, một cái tự bạo, một cái ném…
Cúi đầu nhìn Tiểu Thanh và Cực Quang chơi vui quên cả trời đất bên trong đan điền, suy nghĩ đến Lưu Kim Giác Cung trên lưng mình, Từ Tử Nham thừa nhận, anh rất ghen tỵ ——
—— không được! Không thể nghe phá hoại cơ sở gì đó! Phải tiến hành triệt để! Không đào rỗng túi tiền Bạch Hoa, anh sẽ luôn không cảm thấy an toàn! O( ̄ヘ ̄o*) [nắm tay!]
Trao đổi với Từ Kiêu về phương hướng phát triển của Từ gia, Từ Tử Nham nhận được ánh mắt tán thưởng của phụ thân.
Làm một gia chủ có trách nhiệm, Từ Kiêu vô cùng hài lòng về Từ Tử Nham. Tuy nói trước đây đã cảm thấy nhi tử của mình rất ưu tú, rất trầm ổn, nhưng lần trở về này, bất luận là tu vi hay thủ đoạn xử lý của Từ Tử Nham, đều làm Từ Kiêu thấy được nhi tử là một gia chủ hợp tiêu chuẩn.
Khuyết điểm duy nhất có thể chính là thái độ đối xử với Từ Tử Dung và ông ta quá khác biệt, nhưng những thứ này đều là chuyện nhỏ, Từ Kiêu sẽ không vì người có cũng được mà không có cũng không sao mà phá hư quan hệ với Từ Tử Nham.
Khi hai người đang mật đàm, Từ Kiêu cũng nhắc tới vấn đề đạo lữ song tu với Từ Tử Nham, nhưng ông ta cũng không đưa ra tuyển chọn đặc biệt gì, dù sao địa vị hiện tại của nhi tử đã rất cao, người có thể kết thân với Từ gia, trong mắt Từ Kiêu, đã không còn xứng với nhi tử ưu tú của ông ta.
Nội dung hai người mật đàm, ngày hôm sau đã rơi vào toàn bộ vào tai Tử Dung, khi đối xử với Từ Tử Dung, Từ Tử Nham lựa chọn một thái độ cực kỳ thẳng thắn.
Anh biết Từ Tử Dung lòng mang nghi ngờ nặng, không có cảm giác an toàn, phàm là chuyện làm y hoài nghi, anh đều sẽ cố gắng không làm, để tránh không cẩn thận kích hoạt trạng thái hắc hóa của người nào đó, xảy ra là tiêu đời…
Trừ đi một ngày trao đổi với Từ Kiêu, thời gian còn lại của Từ Tử Nham đều ở trên người đệ tử trẻ tuổi Từ gia.
Làm một tu sĩ ngưng mạch kỳ, lĩnh ngộ tu luyện của anh có hỗ trợ cực kỳ lớn với những đệ tử trẻ tuổi kia. Bình thường đa số tu sĩ ngưng mạch Từ gia đều bận việc… tu luyện của bản thân, tuy nói lúc rảnh rỗi cũng quay về Luyện Võ Đường giảng giải cho bọn họ, nhưng những lão già kia làm sao anh tuấn bằng Tử Nham thiếu gia, giảng giải cẩn thận bằng Tử Nham thiếu gia!
Từ sau ngày đại chiến với Nguyên gia, nhân khí của Từ Tử Nham hầu như đạt tới đỉnh trong đám thế hệ trẻ tuổi ở Từ gia, mười năm trước khi anh rời nhà, trong cảm nhận của những người này, dường như Tử Nham thiếu gia đã biến thành một danh từ trừu tượng, nhưng hiện thân kinh diễm hôm nay, liền làm tất cả mọi người cuồng nhiệt, thậm chí xem anh thành thần tượng của mình!
Thiên phú lôi linh căn, mới hơn hai mươi tuổi đã trở thành ngưng mạch hậu kỳ, với tuổi tác và tu vi như vậy, trên thực tế Từ Tử Nham hoàn toàn có tư cách trở thành thần tượng của những người này. Thậm chí trong những đệ tử Lưu Quang Tông, với thành tích của anh, cũng hoàn toàn có thể xếp trong 3 hạng đầu!
Về phần Từ Tử Dung →. →
Khi Từ Tử Nham thành công trở thành thần tượng của người trẻ tuổi Từ gia, y cũng rất thành công trở thành người mà những người này chán ghét nhất —— có một không hai.
Ở Từ gia, thân phận của Từ Tử Dung không phải là bí mật gì, nhưng dưới sự uy hiếp mạnh mẽ của Từ Tử Nham, nên khi y vào Luyện Võ Đường, không ai dám thảo luận vấn đề này trước mặt y.
Thế nhưng chuyện này không có nghĩa là bọn họ sẽ không thảo luận sau lưng, mà lần này Từ Tử Nham cao điệu trở về, Từ Tử Dung cũng mang một thân tu vi làm người khác ao ước ghen tỵ quay về Từ gia, đương nhiên thu hoạch một đống lớn thù hận.
Nếu như người ban đầu theo thiếu gia đến Lưu Quang Tông là ta, nói không chừng bây giờ người trở thành tu sĩ ngưng mạch trung kỳ chính là ta?
Chẳng qua chỉ là một tư sinh tử*, cả ngày quấn quýt lấy thiếu gia, thực sự là không biết xấu hổ!
(Tư sinh tử: con riêng)
Nhìn dáng vẻ của y kìa, lúc nhìn chúng ta thì lạnh như băng, vừa nhìn sang thiếu gia liền cười nịnh nọt như vậy, hừ, khuôn mặt xinh đẹp như thế, đừng nói là y trèo lên giường thiếu gia đi!
Đủ loại ý tưởng, có rất nhiều cái cắm rễ trong lòng những người trẻ tuổi ở Từ gia, đặc biệt là loại thứ nhất, bọn họ cho rằng, Từ Tử Dung chỉ là một tam linh căn, với tư chất như vậy, cho dù ở Từ gia cũng không sống quá tốt, nhưng y lại có thể trở thành tu sĩ ngưng mạch trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết rốt cuộc thiếu gia cho y bao nhiêu chỗ tốt!
Đa số những người này đều đố kỵ Từ Tử Dung có thể lấy thân phận tư sinh tử, giành được sự chăm sóc của Từ Tử Nham, loại đồ vật như ghen tỵ này, bất luận tại thời đại nào, thời gain nào đều là quái vật ẩn sâu trong đáy lòng nhân loại.
Chẳng qua là dù những người này đố kỵ hơn nữa, cũng sẽ không ngu xuẩn đi khiêu khích một tu sĩ ngưng mạch trung kỳ, bởi vì không gọi là khiêu khích, mà là tìm chết.
Nhưng ngầm tung tin đồn đại ghê tởm về Từ Tử Dung, bắt đầu lưu truyền ở Từ gia.
Cái gì mà Từ Tử Dung dựa vào khuôn mặt xinh đẹp đó, không biết lấy lòng vị trưởng lão nào ở Lưu Quang Tông, vì vậy mới có thể có tu vi như thế; hoặc là Từ Tử Dung ỷ vào Tử Nham thiếu gia tâm địa thiện lương, cho nên luôn đòi hỏi linh dược tăng tu vi từ chỗ thiếu gia.
Dù sao nội dung đồn đại rất đa dạng, nhưng hơn chín phần đều là chỉ trích Từ Tử Dung.
Ai cũng không biết lời đồn này hình thành thế nào, làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi khếch trương đến mức độ này, nhưng sự thực chính là, khi Từ Tử Nham ngây người ở Từ gia năm ngày, đã có một vài người bắt đầu ám chỉ công khai, bảo anh mang bọn họ đến Lưu Quang Tông, cho dù là dùng thân phận theo hầu cũng không sao.
Lần đầu tiên khi Từ Từ Nham nghe được có người nhắc chuyện này trước mặt anh, cả người đều sửng sốt.
Không nói đến Lưu Quang Tông quản lý nghiêm ngặt, căn bản không cho phép theo hầu gì đó xuất hiện, ngay cả bọn người Tưởng Ưng muốn vào Lưu Quang Tông, cũng phải đạt được cái danh xưng đệ tử mới có thể vào.
Rốt cuộc những người này lấy tự tin ở đâu ra, lại cho rằng mình sẽ bỏ qua Từ Tử Dung, dẫn bọn họ về môn phái?
“Tử Nham thiếu gia…” Nữ tử dung mạo xinh đẹp đang đứng trước mặt là đường muội của Từ Tử Nham, chỉ là Từ gia bọn họ rất đông chi thứ, cho nên ngang hàng đều chỉ gọi tên, chỉ có Từ Tử Nham có địa vị đặc biệt, mới có thể làm người khác gọi thêm tôn xưng*: “Ta… Ta nhất định sẽ hầu hạ huynh thật tốt.”
(Tôn xưng: Cách nói kính trọng.)
Dáng dấp thiếu nữ không tệ, thoạt nhìn có hơi khẩn trương. Khi nói những lời này, khăn tay dường như bị nàng vò thành bánh quai chèo. Thỉnh thoảng nàng sẽ len lén nhìn Từ Tử Nham, sau đó hai gò má đỏ ửng, thẹn thùng cúi đầu.
Từ Tử Nham có chút dở khóc dở cười, đồng thời cũng sinh ra chút bất mãn trong lòng. Quả nhiên là rời nhà quá lâu sao, quản lý gia tộc đã yếu đến tình trạng này?
Chính tai nghe đường muội hoàn toàn không quen biết này nói xấu Từ Tử Dung đến chắc nịch, nội tâm Từ Tử Nham không chỉ là phẫn nộ, còn có cảm giác thất bại rất lớn.
Trong phạm vi thế lực của anh, lại vẫn còn sản sinh ra những lời đồn đại như vậy? Rốt cuộc là ngày thường anh sao nhãng khống chế Từ gia, hay là —— có người cố ý nhằm vào Từ Tử Dung?
Từ Tử Nham hơi nheo mắt lại, ánh mắt trở nên cực kỳ nguy hiểm. Thiếu nữ đứng đối diện khẽ cắn môi dưới, nội tâm hơi bất an.
Làm một đệ tử chi thứ Từ gia, bình thường nàng lấy được phần lợi rất hạn chế. Trong cuộc chiến với Nguyên gia, nàng dường như là nhất kiến chung tình với thiếu gia oai hùng này, sau này lại nghe rất nhiều lời đồn đại về Từ Tử Dung, liền âm thầm dự định.
Nếu có thể đi theo Tử Nham thiếu gia, không phải là nàng cũng có cơ hội trở thành tu sĩ lợi hại hay sao? Mà không phải trở thành quân cờ liên hôn của Từ gia với những gia tộc khác?
Ban đầu nàng cũng chỉ suy nghĩ mà thôi, nhưng sau này lời đồn về Từ Tử Dung càng ngày càng nhiều, nàng không nhịn được nghĩ đến, ngay cả tư sinh tử thân phận hèn mọn, phẩm hạnh không đứng đắn như Từ Tử Dung cũng có thể được thiếu gia chăm sóc, nếu là mình…
“Những lời này là truyền từ ai?” Giọng Từ Tử Nham lạnh lẽo, gương mặt cũng không tươi cười như ngày thường.
Thiếu nữ ngẩn ra, dường như không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Ta nói, những điều về Tử Dung, rốt cuộc là ai truyền ra?”
Uy áp của tu sĩ ngưng mạch kỳ, áp bách lên người thiếu nữ không hề thương tiếc, thiếu nữ tỏ vẻ kinh hoảng, toàn thân liên tục run rẩy.
“Ngươi muốn ta hỏi lại lần thứ ba?” Hai mắt Từ Tử Nham như kiếm, nữ tử kia nhìn đến tim đập thình thịch, nhưng lúc này không phải cảm giác kích động, mà là hoảng loạn cực dộ.
“Là… Là ta… Ta nghe từ chỗ của đường tỷ Từ Tử Liên.” Thiếu nữ run lập cập nói tất cả chuyện nàng biết.
Cho đến khi nàng nói ra hết mọi chuyện, Từ Tử Nham mới thu hồi uy áp của mình: “Tử Dung là đệ đệ ta, không ai có thể nói xấu nó! Nể tình ngươi chỉ xúc phạm, đi Hình Đường quỳ ba canh giờ!” Từ Tử Nham nói xong liền xoay người đi, để lại thiếu nữ ngã ngồi trên đất, mắt rưng rưng nhìn bóng lưng cao lớn lại vô tình.
Sau khi quay về Lưu Thương Viện, Từ Tử Nham rất tức giận, lại có người mắng Từ Tử Dung dưới mi mắt anh, đây tuyệt đối là chuyện anh không thể chịu đựng được!
Sau khi anh tìm Nhược Họa tới, không nói không rằng để nàng quỳ gối trước mặt mình.
Nhược Họa run sợ nhìn thiếu gia, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì…
“Nhược Họa, ta đối xử với ngươi thế nào?” Từ Tử Nham ngồi bên bàn, ngón tay khẽ gõ gõ mặt bàn.
Từng tiếng từng tiếng, âm thanh không vang, nhưng giống như gõ vào lòng Nhược Họa, làm nàng cực kỳ bất an.
“Thiếu gia đối xử với Nhược Họa vô cùng tốt, Nhược Họa cũng không dám quên. Nhược Họa luôn trung thành tận tâm với thiếu gia!” Nhược Họa vừa nghe những lời này của Từ Tử Nham, nhất thời sợ hãi, vội vã biểu đạt trung thành của mình.
“A?” Từ Từ Nham ngoài cười nhưng trong không cười, kéo nhẹ khóe môi: “Ngươi trung thành với ta như vậy, vì sao những người Từ gia đều chửi mắng Tử Dung thành cái dạng này, ta lại không biết chút gì? Nếu không phải là hôm nay có người đứng trước mặt ta bảo ta bỏ qua ‘Tư sinh tử phẩm hạnh không đứng đắn, địa vị thấp’ kia, sợ rằng ta vẫn còn không hay biết gì!”
Nhược Họa giật mình, gục đầu xuống: “Thiếu gia… Không phải là Nhược Họa không báo, là… Tử Dung thiếu gia không cho Nhược Họa nói cho thiếu gia biết…”
“Tử Dung?” Từ Tử Nham sửng sốt, phất tay cho Nhược Họa lui xuống.
“Ca ca, lại nghĩ gì vậy?” Sau khi Nhược Họa đi, Từ Tử Dung liền xuất hiện trong phòng, ôm ca ca từ sau lưng.
“Vì sao không nói chuyện này với ta?” Từ Tử Nham trầm giọng hỏi.
Từ Tử Dung nhẹ nhàng xoa bóp vai cho anh, nghe vậy cười nói: “Loại chuyện nhỏ này có là gì, hà tất làm ca ca mất hứng?”
“Chuyện nhỏ?!” Sắc mặt Từ Tử Nham trầm xuống, trở tay kéo Từ Tử Dung đến trước mặt: “Bọn họ nói đệ quá quắt như thế, đệ vẫn nghĩ là chuyện nhỏ!”
Từ Tử Dung cong cong vành mắt, ý cười xuất hiện trên khóe môi:”Đời trước, ta còn nghe được mấy lời còn khó nghe hơn bây giờ, cái này tính là gì?”
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Từ Tử Nham bị đè một vạn năm cũng không lay động được… _(:з” ∠)_, tiết tấu nhẹ dạ chính là bị đè, mà ca ca đã nhẹ dạ thành thói quen… Vì vậy… Bị đè cũng đã quen…