Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 393: Chương 393




Edit: Qiezi

Mật thất trung tâm có hạn chế mở cửa, chỉ có ba nhóm đến trước mới có tư cách mở mật thất. Mà Trung Tâm Thành có tổng cộng tám cửa, việc này chứng tỏ có năm cửa sẽ mất hy vọng.

Đối với tu sĩ mà nói, các loại thiên tài địa bảo là tài liệu không thể thiếu khi tu luyện. Bọn họ vất vả tới Trung Tâm Thành, kết quả lại bị người khác đoạt trước, ngươi đoán… Nếu bọn họ gặp nhóm Từ Tử Nham sẽ không ra tay đánh lén à?

Từ Tử Nham không phải thánh phụ, đương nhiên sẽ không suy xét người khác có thu hoạch hay không. Anh dẫn Từ Tử Dung và Thiên Nhạc vào trong mật thất lựa chọn một phen. Rõ ràng ban đầu Bạch Hoa vào nơi này có thể lấy đi tất cả vật phẩm, nhưng sau khi bọn họ mở mật thất, bên trong nói rõ mỗi người chỉ có thể lấy một món bảo vật.

“Thật không công bằng.” Từ Tử Nham lẩm bẩm, rõ ràng trong tiểu thuyết nói Bạch Hoa càn quét mật thất sạch sẽ, tại sao đến phiên anh lại chỉ có thể lấy một món bảo vật?

Dĩ nhiên, nhìn từ chất lượng thì mấy thứ bọn họ lấy được đều rất tốt. Nếu anh nhớ không lầm thì tuy Bạch Hoa càn quét mật thất nhưng trên thực tế, những thứ lấy được —— dường như cũng chỉ là hàng phổ thông nhỉ?

Đúng!

Ban đầu Bạch Hoa thu hoạch rất phong phú, nhưng mấy thứ hắn lấy được, nhìn từ góc độ của tu sĩ nguyên anh thì đều là mấy loại thông thường.

Không phải nói mấy thứ này không đáng tiền mà là với thực lực tu sĩ nguyên anh, muốn lấy mấy thứ này cũng không khó khăn.

Trái lại là bọn họ, miếng ngọc giản ghi chép công pháp quỷ tu cao cấp trên tay Thiên Nhạc thì không nói, dù sao trong Huyền Vũ Vực, quỷ tu không phải dòng chính, cho dù công pháp này rất tốt nhưng nhìn từ tác dụng thực tế, giá trị của nó cũng không tốt lắm.

Nhưng cái Huyết Ngọc Hồ Lô trên tay Từ Tử Dung thì khác, đừng nhìn hồ lô được luyện chế từ Tử Tinh Huyết Ngọc vạn năm chỉ lớn cỡ ngón cái nhưng nó chẳng những có thể thu máu tươi, nuôi dưỡng Huyết Thú mà còn có thể hỗ trợ Từ Tử Dung tu luyện, khiến y tăng năm phần uy lực của pháp thuật hệ mộc.

Có thể có được pháp bảo uy năng như vậy, tuyệt đối có thể gọi là cực phẩm, cho dù là Lưu Quang Tông cũng không có món đồ tương tự.

Về phần Từ Tử Nham, anh lại lựa chọn một trái Huyền Lôi Quả. Có người nói, trong trái cây này ẩn chứa một tia uy năng của Cửu Thiên Thần Lôi, lúc dùng có tỷ lệ nhất định cải tạo thể chất thành Huyền Lôi Đạo Thể.

Đương nhiên, loại tỷ lệ này rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể không cần nhắc tới. Cái gọi là Huyền Lôi Đạo Thể… Khụ khụ, chính là lúc gặp thiên kiếp, hoàn toàn miễn dịch công kích Cửu Thiên Huyền Lôi. Một khi có người như vậy xuất hiện, hầu như đã định hắn có thể bình an phi thăng —— điều kiện quan trọng nhất là hắn còn phải có ngộ tính, linh căn tốt, nếu không chưa kịp tu luyện tới Đại Thừa Kỳ đã thân tử đạo tiêu,… Chuyện này cũng không phải không thể xảy ra…

Sau khi ba người lấy được bảo tàng cho mình thì lập tức rời khỏi mật thất trung tâm, đi qua một con đường bí mật đến nội thành trong lòng đất.

Sau khi vào nội thành, trên tấm bản đồ ‘thần bố’ chậm rãi hiện ra địa hình nơi này, trong đó bắt mắt nhất là một cạm bẫy được đánh dấu hình xương khô đỏ như máu.

“Làm sao đây?” Từ Tử Nham buồn bực gãi đầu. Cái bẫy này vừa nhìn đã biết rất nguy hiểm, nếu là bình thường, bọn họ đi đường vòng cũng được, dù sao cũng chỉ lãng phí chút thời gian. Thế nhưng trên con phố này lại có một mật thất được đánh dấu bằng rương báu.

Không cần phải nói, đó chắc chắn là một trong các mật thất phụ thuộc. Nếu không đi —— Từ Tử Nham thật cảm thấy có lỗi với túi tiền của mình…

Thiên Nhạc cũng không phải tên mù, đương nhiên thấy được xương khô màu đỏ. So sánh vị trí của xương khô và mật thất, hắn ôm lòng may mắn nói: “Nói không chừng… Có thể đi vòng qua…”

Từ Tử Dung mỉm cười: “Hay là ngươi đi thử?”

Thiên Nhạc sờ mũi, hắn chỉ là không cam lòng thôi mà. Công pháp mật thất trung tâm tốt thì tốt, nhưng đó là đồ cho sư phụ quỷ tu. Nếu hắn bỏ qua mấy mật thất phụ thuộc, vậy chẳng phải là tay trắng sao? Đây cũng không phải kiểu hắn thích!

“Đi thôi, đi xem rồi tính, bảo ta bỏ qua, ta cũng không cam lòng.” Từ Tử Nham mỉm cười, nói.

Con người đều như thế, tuy biết rõ phía trước có nguy hiểm nhưng không tận mắt nhìn, bảo bọn họ bỏ qua lợi ích lớn như vậy thì ai cũng sẽ không cam tâm.

Dù sao giá trị của tàng bảo thất trong Trung Tâm Thành đã vượt qua kỳ vọng của Từ Tử Nham, mặc dù số lượng không bằng Bạch Hoa nhưng chất lượng đủ để đè bẹp đối phương.

“Ca ca ăn Huyền Lôi Quả đi.” Từ Tử Dung dịu dàng nói. Lát nữa chiến đấu rất có thể gặp nguy hiểm, trong tay có đồ vật có thể tăng cường thực lực nền tảng thì tốt nhất nên dùng sớm.

Từ Tử Nham gật đầu, nuốt Huyền Lôi Quả.

Trái cây vừa vào miệng đã hóa thành một tia lôi điện màu đen, sáp nhập vào thân thể Từ Tử Nham. Đấu Chiến Thắng Thanh trong đan điền lập tức nghênh đón, dây dưa với lôi quang màu đen kia.

Từ Tử Nham bình ổn nhập định, không quan tâm biến hóa của thân thể, chỉ tập trung thần thức trong cơ thể, chú ý chiến đấu giữa Tiểu Thanh và tia chớp màu đen.

Rất lâu trước kia, Từ Tử Nham đã từng tu luyện một loại công pháp cắn nuốt thần lôi để tăng tu vi, chỉ là lúc đó tu luyện, đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là một tia Tử Tiêu Thần Lôi. Từ sau khi Tiểu Thanh cắn nuốt Tử Tiêu Thần Lôi, đã lâu rồi không có cơ hội tiến hóa. Hôm nay tuy lôi quang màu đen chỉ có một tia uy năng của Cửu Thiên Huyền Lôi nhưng nhìn từ bản chất, so với Tử Tiêu Thần Lôi thì đẳng cấp lôi quang màu đen cao hơn một chút.

Tiểu Thanh ăn rất vui vẻ… Ừ, ngươi không nhìn lầm, là ăn.

Tiểu Thanh và lôi quang màu đen dây dưa với nhau, đôi bên nhìn như ngang sức nhưng trên thực tế, Tiểu Thanh ỷ thế thể hình khá lớn, không ngừng cắn nuốt bổn nguyên của đối phương.

Nếu là Cửu Thiên Huyền Lôi chân chính, đương nhiên sẽ không bị Tiểu Thanh cắn nuốt dễ dàng như vậy. Nhưng trong Huyền Lôi Quả ẩn chứa một tia uy năng thật sự quá ít, đối mặt với Đấu Chiến Thắng Thanh mạnh mẽ, cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt hận!

Cắn một miếng… Ừ, thơm quá!

Cắn thêm một miếng… Hương vị tuyệt vời!

Thêm một miếng… Đã lâu không ăn đồ ngon như thế!

Miếng cuối cùng… (⊙o⊙)? Hết rồi?

Tiểu Thanh ăn chưa đã ghiền dạo một vòng trong cơ thể Từ Tử Nham, đáng tiếc không tìm được mỹ vị như vừa rồi nữa. Nó luyến tiếc quay về đan điền, dùng lôi quang tiếp tục chơi đùa với ốc sên nhỏ.

Nhưng Từ Tử Nham để ý thấy, lúc này Tiểu Thanh phóng ra lôi quang đã mơ hồ ánh lên màu đen, tuy rằng cách Cửu Thiên Huyền Lôi rất xa nhưng cũng đã có chút hy vọng.

Ban đầu Tiểu Thanh cắn nuốt Tử Tiêu Thần Lôi mới tiến hóa thành hình dạng bây giờ. Bây giờ nó húp trọn Cửu Thiên Huyền Lôi, tuy ít uy năng nhưng nhìn thay đổi của Tiểu Thanh, nó có khả năng tiến hóa thành Cửu Thiên Huyền Lôi.

Từ Tử Nham mỉm cười, bắt đầu chữa trị vết thương trong cơ thể. Đợi đến khi toàn bộ ám thương đều được chữa khỏi, anh mới chậm rãi mở mắt.

“Ca ca, thế nào rồi?” Từ Tử Dung vẫn dính sát người Từ Tử Nham, nói một cách hoa mỹ thì là: Bảo vệ bên người.

Từ Tử Nham đã sớm vô lực càm ràm hành động của y, đành mặc kệ.

“Vẫn ổn.” Từ Tử Nham mỉm cười đáp.

“Thế nào, thế nào? Từ đạo hữu có biến thành Huyền Lôi Đạo Thể không?” Thiên Nhạc vội sáp đến.

Từ Tử Nham bật cười: “Tỷ lệ nhỏ như vậy, làm sao có thể.”

Thiên Nhạc xấu hổ nói: “Dù sao cũng có cơ hội mà. Thật đáng tiếc, ta còn định nói nếu ngươi biến thành Huyền Lôi Đạo Thể, chờ đến lúc ta phi thăng có thể tìm ngươi hỗ trợ.”

Từ Tử Nham vô lực liếc hắn, Huyền Lôi Đạo Thể giỏi lắm là miễn dịch lôi kiếp bản thân. Nếu giúp người khác chống lôi kiếp thì phải thừa nhận công kích gấp đôi. Đừng nói anh không biến thành Huyền Lôi Đạo Thể, cho dù có biến thành thì anh cũng không dám hỗ trợ!

Nhóm ba người thận trọng đi đến con phố có mật thất giấu bảo, dọc đường đi ngoại trừ đề phòng các loại tinh quái thì còn phải cẩn thận, nhỡ đâu đụng phải các tu sĩ khác.

Loại chuyện giết người đoạt bảo không chỉ có ma tu ra tay, đôi khi tu sĩ chính đạo của Huyền Vũ Vực cũng sẽ kiêm nhiệm luôn chuyện này. Tuy nhiên bọn họ khá kiêng kỵ việc này, nhưng nếu gặp phải tu sĩ vực khác thì kết quả khó nói.

Ba người cẩn thận đến gần con phố đánh dấu xương khô màu đỏ, dọc đường rất thuận buồm xuôi gió, ngay cả một kẻ địch cũng không thấy.

“Hình như có chút bất thường.” Thiên Nhạc không nhịn được nói.

Trên đoạn đường bọn họ đi, thỉnh thoảng sẽ có dấu vết chiến đấu, rất rõ ràng có người dẹp đường cho họ.

Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng bọn họ không hề giáp mặt với đối phương. Liên tục đuổi mấy con phố, đối phương lại giống như biến mất, ngoại trừ xử lý tinh quái nơi này thì không để lại chút dấu vết nào.

“Mọi người cẩn thận một chút.” Từ Tử Nham hạ giọng.

Thông qua phân tích dấu vết đối chiến, bọn họ có khoảng ba đến năm người, phối hợp rất tốt. Số lượng tinh quái trên con phố cũng không ít, nhưng nhìn từ tốc độ di chuyển của bọn họ thì dường như không có trở ngại gì.

“Nếu bọn họ ở phía trước chúng ta, vì sao không có tiếng đánh nhau?” Từ Tử Dung nhíu mày hỏi.

Đây cũng là việc làm ba người cảm thấy kỳ lạ, nhìn từ dấu vết đối phương để lại, bọn họ không nhanh hơn nhóm Từ Tử Nham là bao, nhưng nhóm Từ Tử Nham lại không nghe thấy tiếng đánh nhau nào. Chuyện này khá là bất thường.

“Phía trước chính là con phố kia, chúng ta đi qua xem thử.” Từ Tử Nham nhìn ngã rẽ trước mặt. Từ ngã rẽ vòng sang trái là con đường đánh dấu cạm bẫy, nhìn từ dấu vết chiến đấu thì dường như những người đi trước bọn họ một bước cũng đi theo phương hướng này.

Thiên Nhạc gật đầu, trong phút chốc đã chạy tới đầu ngã rẽ. Hắn dựa vào tường, nghiêng người nhìn vào bên trong, sau đó —— cả người cứng đờ, không chút nhúc nhích.

Từ Tử Nham kinh hãi, vội vã vọt tới.

Theo lý thuyết, Thiên Nhạc không thể vào phố, có ‘tường quy tắc’, cho dù trên con phố kia có thứ gì cũng không thể tổn thương Thiên Nhạc.

Nhưng Thiên Nhạc lại đứng đó bất động, rốt cuộc là hắn nhìn thấy cảnh tượng khiếp sợ gì?

Từ Tử Nham bay người nhảy tới, ở cự ly rất xa đã giương cung cài tên, một khi có người công kích anh sẽ lập tức tiến hành đánh trả, nhưng không ngờ anh mới rẽ qua cũng bị tình cảnh bên trong dọa sợ ngây người.

Trong khoảnh khắc ấy, Từ Tử Nham còn hoài nghi mình vượt qua cửa không gian hoặc thứ gì đó tương tự như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.