Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 394: Chương 394




Edit: Qiezi

Phía bên này là một thành phố lớn dưới lòng đất, kiến trúc hai bên đường rất bình thường, rất phù hợp với thành trì cổ kính trang nghiêm.

Nhưng khi bước qua ngã rẽ lại như tiến vào một thế giới khác. Trước mắt là cảnh sông nước vùng Giang Nam, dòng suối róc rách, có người lái đò, nhị bát giai nhân* đứng bên cầu, cầm ô trúc mỉm cười xinh đẹp.

(Nhị bát giai nhân: ý chỉ mỹ nữ 15, 16 tuổi)

Dường như mọi ngõ ngách đều tràn đầy phong tình của vùng sông nước Giang Nam.

“Sao lại thế được?” Từ Tử Nham không bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, nhưng anh không hiểu nổi rốt cuộc làm sao xuất hiện Giang Nam ở đây.

Bởi vì có Phương Cách nên so với tu sĩ cùng cấp, Từ Tử Nham rất nhạy cảm với biến hóa không gian. Cách một con phố lại có hai phong cách hoàn toàn khác nhau, hơn nữa bố trí của vùng sông nước Giang Nam cũng rất vô lý. Không nói đến dòng suối đột nhiên xuất hiện, còn có thể chảy róc rách, hoặc là ‘nhân loại’ đột nhiên xuất hiện, nhiêu đây cũng đủ để anh đề cao cảnh giác.

Anh cũng không quên những nơi khác trong Trung Tâm Thành đều giống như thành chết, hoàn toàn không có dấu vết người sống. Nhưng ở đây lại như trấn nhỏ có người sinh sống, đây chính là điều bất thường lớn nhất!

“Trước tiên đừng vào, ta cảm thấy rất bất thường.” Từ Tử Nham nhíu mày nói.

Mắt, tai đều không ngừng nói cho anh biết tình cảnh trước mắt vô cùng chân thật, nhưng trong đầu anh lại có một âm thanh khác liên tục cảnh cáo: Ở đây rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, là loại có thể uy hiếp tính mạng.

Hiện tại anh cảm thấy rất mâu thuẫn, bởi vì mắt, mũi, ngũ quan đều nói cho anh biết tất cả trước mắt đều là thật.

Anh có thể thấy hơi nước của mưa phùn, có thể ngửi thấy mùi thơm ngát của cỏ cây, có thể nghe thấy tiếng ồn ào của dân chúng, có thể cảm nhận từng cơn gió phả lên mặt…

Mỗi một cảm giác đều rất chân thật, thật đến không thể thật hơn.

Nhưng trong đầu anh lại phản hồi đáp án hoàn toàn ngược lại, giống như có người ghé vào tai không ngừng lặp lại, nơi này là giả, ở đây rất nguy hiểm, nguy hiểm đủ để lấy mạng anh!

Từ Tử Nham hơi hoảng hốt, ngũ quan và trí não cho ra kết luận hoàn toàn trái ngược nhau, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

Từ Tử Nham quay đầu lại, vốn định hỏi ý kiến của Thiên Nhạc, không ngờ lại thấy Thiên Nhạc như nhìn thấy tình huống đáng sợ nào đó, tung người vọt về phía một thiếu nữ hồng y trên cầu.

“Thiên Nhạc?” Từ Tử Nham giật mình, anh chưa kịp ngăn cản Thiên Nhạc thì bên cạnh lại có một bóng dáng bay về phía trước.

Từ Tử Nham vồ lấy nhưng chỉ bắt được tay áo Từ Tử Dung, sau đó bị một cổ sức mạnh khổng lồ kéo vào con phố như ở thời không khác.

Giống như tiến vào một bức tranh, lúc Từ Tử Nham quay đầu lại, phía sau đã không còn là con phố ban đầu, chỉ có một dòng suối trong chảy róc rách.

“Tử Dung, đệ làm sao vậy?” Từ Tử Nham lo lắng hỏi.

Lúc nãy anh phát hiện Từ Tử Dung bất thường, với tính tình cẩn thận của y, không thể nào chưa điều tra kỹ càng đã tùy tiện vào nơi đây.

“Ta…” Từ Tử Dung thoáng mê man, sau đó đồng tử co lại mãnh liệt, giống như tỉnh lại trong cơn ác mộng: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chúng ta đã vào con phố kia.” Từ Tử Nham bất đắc dĩ nói.

Từ Tử Dung kinh hãi: “Sao có thể? Rõ ràng lúc nãy ta…” Y nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, suy tư nhìn xung quanh.

“Lúc nãy đệ làm sao?” Từ Tử Nham tò mò hỏi.

Từ Tử Dung trầm ngâm một lúc, hai tay bấm pháp quyết, kết quả không phóng được chút pháp thuật nào. Y quay lại nhìn Từ Tử Nham: “Ca ca có thể sử dụng pháp thuật không?”

Từ Tử Nham ngẩn ra, tùy tiện thi triển pháp thuật nhưng giống như Từ Tử Dung, đều không có kết quả.

“Chúng ta biến thành người phàm?” Từ Tử Nham gãi đầu, rầu rĩ hỏi.

Từ Tử Dung gật đầu, sau đó thử đấm tay lên tường: “Tường hẳn được xây từ gạch bình thường, ta đấm lên thấy đau lắm, hơn nữa cũng không đủ sức đấm vỡ gạch.”

Từ Tử Nham cười khổ: “Sức của ta cũng giống đệ, biến hóa này đúng là triệt để. Bây giờ đệ có ý kiến gì không?”

Từ Tử Dung nhìn xung quanh, đúng lúc thấy Thiên Nhạc đứng trên cầu cách đó không xa, dường như đang trò chuyện với một nữ tử hồng y rất vui vẻ.

“Trước tiên cứ hội họp với Thiên Nhạc đi, chúng ta không rõ tình huống nơi này, hành động cùng nhau vẫn tốt hơn.” Từ Tử Dung rất bất đắc dĩ nói.

Từ Tử Nham cũng đồng ý với ý kiến của Từ Tử Dung, hơn nữa lúc nãy Thiên Nhạc vọt vào nơi này cũng rất bất thường, thật ra anh hơi lo lắng, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

“Thiên Nhạc!” Từ Tử Nham đứng ở xa hô lớn.

Thiên Nhạc đứng trên cầu như nghe thấy tiếng gì đó, quay lại nhìn thì không thấy gì, lại xoay về vị trí cũ.

Từ Tử Nham ngẩn ra, sau đó nhíu mày thật chặt. Nhìn dáng vẻ của Thiên Nhạc thì dường như đã xảy ra chuyện nào đó…

“Thiên Nhạc hơi kỳ lạ, dường như lúc nãy hắn không thấy chúng ta. Tuy rằng hắn không đáng tin nhưng không đến mức làm ra chuyện như vậy.” Từ Tử Nham kéo Từ Tử Dung sang một bên, nhỏ giọng thầm thì. Bây giờ bọn họ đã biến thành người thường, phải cẩn thận một chút.

Từ Tử Dung gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý. Y đảo mắt nhìn một vòng, lại phát hiện bất luận là người lái đò trên sông hay người bán hàng rong bên cạnh, ai cũng như đang chìm đắm vào công việc, không ai chú ý tới hai người bọn họ.

Không phải Từ Tử Dung quá đề cao bản thân, làm một mỹ nhân xuất sắc, y rất tự tin lực sát thương nhan sắc bản thân.

Cho dù trong một đống tu sĩ tuấn nam mỹ nữ, y cũng được tôn là mỹ nhân tuyệt sắc. Trong một trấn nhỏ Giang Nam bình thường, y đi trên đường sao có thể không gây chấn động.

Từ Tử Dung đương nhiên không thích bị người khác trầm trồ, chỉ trỏ, nhưng biểu hiện của người dân trong trấn cũng quá kỳ quái đi?

—— quả thật giống như… Hai người họ hoàn toàn không hề tồn tại!

Từ Tử Dung khẽ động, đi tới bên cạnh một người bán mứt quả trên phố, lấy ra một khối linh thạch, sau đó huơ huơ: “Nhận linh thạch không?”

Người bán mứt quả không có bất kỳ phản ứng nào, lớn tiếng rao hàng, thỉnh thoảng còn cười ngốc nghếch với phụ nhân bán mì ở bên cạnh.

“Ca ca, sự tồn tại của chúng ta rất kỳ lạ.” Từ Tử Dung quay lại bên cạnh Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham cũng nhìn thấy Từ Tử Dung đi kiểm tra, đương nhiên hiểu hiện tại, đối với người dân trong con phố này, bọn họ thuộc về ‘không tồn tại’. Nhưng nếu toàn bộ khung cảnh đều là ảo giác thì không đúng, bọn họ thật sự có thể chạm vào tất cả đồ vật.

Giống như lúc nãy, khi Từ Tử Dung mua mứt không thành, y đã dùng ngón tay khẽ chạm một chút, cảm giác sánh sánh, đặc đặc của nước đường dính lên đầu ngón tay y, thậm chí y có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào.

“Vậy… Rốt cuộc đây là đâu? Thân thể chúng ta là người thường, nhưng trong mắt người khác, chúng ta đang ẩn thân?” Từ Tử Nham lẩm bẩm đầy nghi vấn.

Từ Tử Dung lắc đầu: “Không phải ẩn thân, chúng ta không thể chạm vào ‘người’ khác, nhưng lại có thể dễ dàng chạm vào ‘vật’ khác.”

Từ Tử Nham gãi đầu, anh không rõ tại sao bọn họ lại biến thành như vậy, nhưng rất rõ ràng, muốn ra ngoài thì nhất định phải thay đổi loại tình huống này.

Lúc này anh đã thử qua, không thể quay lại con phố trước khi họ tiến vào, muốn rời khỏi đây chỉ có nước đi về phía trước.

Điều đáng mừng chính là sau khi vào nơi này, bản đồ ‘thần bố’ vẫn có thể sử dụng. Hơn nữa, không biết vì lý do gì, bản đồ chỉ biểu hiện phạm vi nhỏ lại hóa thành bản đồ chi tiết cả con phố.

Đừng nhìn nơi phồn hoa này giống như trấn nhỏ Giang Nam, nhưng bản chất vẫn là ‘con phố’ với dòng sông là trung tâm. Chẳng qua con phố này rộng hơn một chút, hai bên mọc lên các cửa hàng, ngoài ra thì không khác gì mấy con phố trước.

Đương nhiên, ở đây không có tinh quái, chỉ có con người nhìn như bình thường… Ặc, nếu như nhìn từ góc độ Từ Tử Nham không thể chạm vào bọn họ, những người này cũng không tính là bình thường.

Từ Tử Nham không thể giao lưu với những người này, nên không thể làm gì khác hơn là tập trung sang Thiên Nhạc.

Thiên Nhạc và thiếu nữ hồng y trò chuyện rất vui vẻ, Từ Tử Nham cố gọi hắn mấy lần, Thiên Nhạc dường như có cảm ứng nhưng vẫn không phát hiện Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đứng cạnh hắn.

Thấy hai tay mình xuyên qua người Thiên Nhạc, Từ Tử Nham cũng rất bất đắc dĩ. Xem ra bọn họ không thể trao đổi với Thiên Nhạc, ít nhất là hiện tại không thể.

Mặc dù không có cách nào tiếp xúc với Thiên Nhạc nhưng không gây trở ngại cho bọn họ nghe Thiên Nhạc và nữ tử kia nói chuyện phiếm. Nghe được vài câu, Từ Tử Nham lập tức xác nhận Thiên Nhạc chính là hàng thật. Bởi vì hắn dựa vào nghệ thuật ngôn ngữ cao siêu của bản thân, lặng lẽ đào tin tức từ miệng nữ tử hồng y.

Không thể không thừa nhận, lúc tên thần kinh Thiên Nhạc không phát bệnh vẫn rất tốt, chí ít gương mặt được chỉnh trang một chút là có thể lừa gạt không ít tiểu cô nương.

Lúc này đây, hắn và thiếu nữ hồng y trò chuyện rất vui vẻ, hơn nữa hắn còn âm thầm hỏi thăm gần đây trong trấn có xảy ra chuyện kỳ quái nào không.

Đáng tiếc thiếu nữ hồng y biết rất ít, không để lộ tin tức gì. Thiên Nhạc cùng nàng hàn huyên một hồi, phát hiện không có thu hoạch nên tìm cái cớ rời đi.

Từ Tử Nham và Từ Tử Dung vẫn theo Thiên Nhạc đến nhà trọ duy nhất trong trấn. Sau khi thấy hắn đi vào, hai người nhìn nhau, cùng nghĩ tới một việc.

Nếu bây giờ không thể trao đổi với Thiên Nhạc, vậy thì —— bọn họ đi tìm hiểu chút tin tức xem sao?

Tình trạng hiện tại của hai người tương đương với âm hồn, chủ động hỏi thăm là chuyện không thể nhưng đi nghe lén… thật sự quá dễ dàng! ╮(╯▽╰)╭

Sau khoảng hai canh giờ, hai người lại quay về nhà trọ gặp nhau, trao đổi chút tin tức.

“Không có bất kỳ chuyện lạ nào à?” Từ Tử Nham nhíu mày.

Rất rõ ràng, hiện tại trấn nhỏ Giang Nam chính là cái bẫy xương khô được biểu thị trên bản đồ. Nhưng nếu đã là bẫy, hơn nữa còn không có nguy hiểm tử vong thì chắc chắn sẽ có cách giải quyết.

Từ Tử Nham suy đoán, nếu cái bẫy này đã kéo họ vào đây, tất nhiên có liên quan đến chuyện đã xảy ra với trấn nhỏ này. Theo lý thuyết, nếu người bố trí cạm bẫy là tu sĩ, trấn nhỏ đã xảy ra chuyện gì thì cũng phải có chút manh mối, nhưng bọn họ lại không nghe được tin tức nào, chuyện này hơi kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.