Edit: Vianyong
76.
Một ngày trước hôn lễ chính thức, Dụ Lý cùng Điền Tuấn được gọi đi diễn tập.
Bạn cùng phòng thuê một câu lạc bộ tư nhân, sân chính hôn lễ là bãi cỏ lớn của câu lạc bộ.
Cỏ xanh như đệm, lụa trắng lượn lờ, thơ mộng mười phần.
Điền Tuấn tặng một bao lì xì lớn, không nghĩ tới bị cự tuyệt.
“Tớ thật không phải khách khí, thật không phải mà, aii cậu mau lấy lại đi,” Bạn cùng phòng liên tục từ chối, “Để các cậu làm phù rể chính là không muốn nhận tiền mừng của các cậu. Tớ cái này muốn nhận vậy lúc nào mới có thể hoàn trả lại cho hai người? Đừng quậy, chúng ta loại quan hệ này tiền mừng cái gì cũng không cần thiết. Các cậu người đến, chịu giúp tớ bận rộn, liền đủ rồi.”
77.
Ngày hôm sau, hai người buổi sáng sáu giờ liền gấp gáp chạy tới nhà bạn cùng phòng.
Buộc cầu hoa, bơm bong bóng, gói hồng bao, tiếp đón cô dâu, chắn mời rượu…… Các sự tình vụn vặt đến một cái tiếp một cái, cả thời gian thở ra một hơi cũng không có.
78.
Thời điểm tuyên đọc lời thề, bạn cùng phòng cả người đều đang run.
Cô dâu người ta thoạt nhìn so với hắn còn bình tĩnh hơn.
“Anh nguyện ý!”
“Em nguyện ý!”
Điền Tuấn nghiêng đầu nhìn Dụ Lý, khóe miệng mỉm cười móc lấy ngón út của hắn.
79.
Trong tiệc rượu nhân viên công tác của câu lạc bộ báo menu đã chọn xảy ra một chút vấn đề nhỏ. Nhân vật chính đi không được, đành phải để phù rể nhanh chóng đi xem tình huống một chút.
Điền Tuấn cùng nhân viên công tác bàn bạc nửa ngày, thật vất vả giải quyết xong, thời điểm rời đi cũng đã hơn một giờ.
Cậu nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại lúc này cô dâu chú rể hẳn là đã kính rượu hơn bốn mươi phút. Chú rể không thể uống nhiều, nhiệm vụ chắn rượu khẳng định dừng ở trên đầu Dụ Lý.
Điền Tuấn vội vội vàng vàng chạy trở về, từ xa liền nhìn thấy gương mặt đỏ đến phát quang của Dụ Lý.
Cậu nhanh chóng cầm một ly rượu rỗng đi lên thay người, đem mấy bàn rượu còn lại ngăn chặn.
80.
May mắn cô dâu chú rể người ta cũng không có truyền thống nháo động phòng, chỉ chừa cha mẹ hai bên cùng cô dâu chú rể nói vài câu riêng tư. Sau khi khách khứa toàn bộ ra về, Điền Tuấn lập tức cùng chủ nhân nói lời tạm biệt, sau đó bắt một chiếc xe, đem Dụ Lý khiêng về nhà.
Dụ Lý ngồi ở ghế sau xe, giống như không xương mà dựa sát lên trên người Điền Tuấn, “Ta cao hứng!”
“Em cũng cao hứng.”
“Tốt, anh em tốt kết hôn!”
Điền Tuấn theo hắn nói, “Ân, thật tốt.”
“Chính là nhiều người muốn hắn kính rượu, quá nhiều người. Thế nhưng ta làm sao có thể để hắn uống say a?” Dụ Lý đầu lưỡi đều đã sớm không còn linh hoạt, hắn hai mắt không có tiêu cự nhìn Điền Tuấn, “Ta không có khả năng để hắn uống say. Ta là không, có thể, có thể để hắn uống say trước mặt ta.”