[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến Ngươi

Chương 37: Chương 37




Phục La muốn giết Mộ Dung A Kiều báo thù cho thê tử nhưng Đông Phương Linh ngăn lại.”Hiện giờ còn chưa rõ tình trạng của cha ta và các trưởng lão. Chúng ta tạm thời để ả sống thêm vài ngày.”

Y khuyên bảo, dắt hài tử đang khóc sướt mướt đến bên Phục La:”Phục tả sứ, ngươi cùng nhi tử và những người khác ở lại chỗ này, giải quyết tốt hậu quả, ta đi tìm cha ta...” Y lại nhìn về phía góc tường nơi có người đang hôn mê bất, trong lòng đau đớn như dao cắt, nhưng lại phải cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, trầm giọng nói: “Ngươi trước tiên giúp ta chiếu cố Đoàn Tam Thiếu, vô luận như thế nào, ta cũng muốn hắn tỉnh lại, tuyệt đối không thể để hắn chết!”

Đông Phương Linh áp giải Mộ Dung A Kiều tới phòng giáo chủ, tìm thấy các trưởng lão bị nhốt trong mật thất trong phòng. Bọn họ đều đến đây điều tra về cái chết của Đông Phương Hùng Ưng và Lang Nha, bị ả thừa cơ hạ dược hôn mê rồi tống vào vào mật thất. Ả vừa không ngừng thuyết phục họ vừa ra sức đề phòng. Bọn họ không ngờ đúng lúc này lại được nhìn thấy Linh thiếu chủ trở về, vô cùng vui mừng, đồng thời hiểu ra hết thảy sự tình phát sinh trong giáo.

Cả bọn nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng khinh bỉ Nhị phu nhân, nhao nhao chất vấn ả. Ả trước sau như một nói trượng phu và đệ đệ bộc phát tranh chấp, đánh giết lẫn nhau, hoàn toàn không can hệ tới mình, giáo chủ còn di ngôn cho Diễm kế nhiệm.

Cái gì cũng không can hệ tới ả? Cái gì cũng không liên quan? Cũng không sao cả, giờ phút này, Đông Phương Linh nhìn thấy phụ thân…nằm trong quan tài lạnh giá, tia hy vọng cuối cùng cũng tan rã.

Y nước mắt rơi nóng hổi, quỳ xuống bên quan tài, gục đầu lên thi thể. Trải qua mấy lần sinh tử, thật vất vả mới có thể trở về đây, ai ngờ vẫn không kịp gặp mặt phụ thân lần cuối, Đông Phương Linh vuốt đôi mắt xanh mở trừng trừng không an chịu, không biết trước khi chết đã phát sinh chuyện gì. Rất thống khổ sao? Nghĩ tới đây, Đông Phương Linh nhịn không được bật khóc thành tiếng!

Đoàn Tam Thiếu phát sốt, đau đến mơ mơ màng màng, trong cơn hôn mê cảm thấy tựa hồ có người đi qua đi lại quanh mình, khi thì dìu mình ngồi dậy, đỡ sau lưng. Hắn muốn mở mắt nhưng không được, trong đầu luôn hiện lên đôi mắt màu hổ phách lấp lánh lệ...

Đến khi hắn chập chờn mở hờ được mắt thì thấy xung quanh xa lạ, phòng ngập mùi thuốc. Hắn nhíu mày, thấy khuôn mặt thanh tú và đôi mắt hắn mộng thấy vô số lần trong cơn mê liền hiểu ra, khàn giọng hỏi:”Đây là đâu...?”

Người bị trọng thương cuối cùng cũng tỉnh, thân nhiệt không còn nóng đến bỏng tay nữa.., Đông Phương Linh mới yên tâm, ngồi bên giường, mỉm cười trả lời: “Đây là chỗ ta ở.” Y cầm chiếc khắn, giúp hắn lau mồ hôi trên mặt.

Nghe vậy, Đoàn Tam Thiếu nhìn bốn phía bố trí đơn giản lịch sự tao nhã, từ lúc tỉnh dậy, thân thể cảm quan cũng chầm chậm khôi phục, giờ mới phát hiện mình nằm trên giường, vết thương trên người bôi thuốc quấn băng chi chít, có vẻ rất nghiêm trọng.

“Ta còn... sống? Thực *&#@$... may mắn... Ta trúng đòn... Khục khục khục!” Hắn muốn nói đùa một câu nhưng lời vừa cất đã liên tục ho khan, ho đến tức cả ngực.

“Còn nói may mắn?” Đông Phương Linh không có tâm trạng đem sự tình nghiêm trọng ra vui đùa, trách cứ hắn: “Ngươi còn cười nữa? Không đứng đắn một chút được sao? Ngươi biết không? Ngươi đã hôn mê suốt mười ngày... Nếu không có Phục La cùng các trường lão khác không ngừng tiếp chân khí cho ngươi, lại bôi Bạch lan tục hồn cao của Hắc Ưng Giáo giúp ngươi cầm máu, ổn định tâm mạch thì giờ ngươi đã chết dưới roi của đệ đệ ta rồi!”

Đoàn Tam Thiếu kinh ngạc thấy phương kích động, nắm chặt tay mình không buông. Đồng tử màu hổ phách vằn tơ máu, thần sắc tiều tụy...Đây là lần đầu hắn nhìn thấy bộ dạng này của y, nhịn không được lên tiếng hỏi thăm: “Sao sắc mặt ngươi xấu thế này?... Làm sao vậy...? Có phải thân thể không thoải mái không?... Ngươi có hảo hảo... nghỉ ngơi không?”

Giọng nói yếu ớt của hắn càng làm Đông Phương Linh thêm lo lắng, mắng tiếp: “Cái đồ đần nhà ngươi. Tự mình làm bị thương thành cái dạng này, ta nhàn hạ với thoải mái thế nào được?”

Đã không muốn hắn tới đây, đến Hắc Ưng Giáo, đánh không lại người ta còn dám xông ra cản đòn. Đồ đầu đất…toàn làm chuyện ngu xuẩn.

Y giận hắn là vì lo lắng thương thế của hắn... Trước đây chưa khi nào y không khống chế được bản thân như vậy, đáy lòng khủng hoảng, không hiểu cảm xúc kích động như vậy là vì cái gì?

Đoàn Tam Thiếu nghi hoặc nhìn Đông Phương Linh khiến y xấu hổ, lập tức vênh mặt trả lời: “Ngươi yên tâm, ta rất khỏe, nghỉ ngơi vài ngày đã không có việc gì.” Thực ra, mấy ngày nay y đều ngủ không ngon.

Y không có việc gì, hắn vui vẻ nhưng vẫn không hiểu, “Ngươi giận gì vậy?”

Nhìn khuôn mặt kia rõ ràng là mệt mỏi, còn đang gượng chống, vì cái gì? Hắn bừng tỉnh đại ngộ, thốt ra: “Chẳng lẽ ngươi lo lắng ta...? Không phải ngươi vẫn luôn ở đây chiếu cố ta, không ly khai chứ?” Hắn cố hết sức giơ tay lên, nắm lấy bàn tay thon dài.

“Ngươi nghĩ lung tung, ta mới không phải làm như vậy!” Đông Phương Linh túng quẫn, mặt đỏ tới mang tai, bị đoán đúng tâm sự, cảm thấy rất mất mặt bèn rút tay về, vội vàng đứng lên, quay người bỏ đi.

Đoàn Tam Thiếu thấy y giấu đầu hở đuôi, đột nhiên phát giác Đông Phương Linh cũng có lúc đáng yêu như thế., không khỏi cười ha ha, càng nhìn càng thú vị.

Đông Phương Linh quay lưng về phía giường, không cần nhìn cũng biết Đoàn Tam Thiếu đang loạn tưởng cái gì. Y vừa xấu hổ vừa tức giận.

“Chúng ta đã là bằng hữu mà ta luôn gọi tên họ đầy đủ của ngươi thì không khỏi quá lạnh nhạt, về sau ta gọi ngươi... Linh?”

“Ngươi thích gọi thế nào thì gọi”

“Ngươi cũng có thể gọi ta là Tam Thiếu, hoặc Tam Thiếu ca?”

Người ta không đáp lời? Không sao, hắn bắt đầu há miệng luyện tập: “Linh, Linh...” Kêu tên người nọ, tâm tình cũng ôn nhu, vui vẻ lâng lâng như xuân phong.

Tên kia âu yếm gọi “Linh, Linh…” hoài phát buồn nôn, Đông Phương Linh chịu không được, quát hắn im miệng: “Ngươi không có việc gì cũng đừng gọi bậy!”

Đoàn Tam Thiếu cười: “Linh, ngươi cứ quay lưng về phía ta, không dám nhìn ta nói chuyện sao?”

“Ai không dám?” Đông Phương Linh thở phì phì xoay người, trừng mắt nhìn người kia trên mặt đầy vết thương còn ngoác miệng cười? Y căm tức: “Ngươi không việc gì đừng có cười ngu hoài. Đáng ghét!”

Ngoài miệng nói chán ghét nhưng nội tâm không có nghĩ như vậy a? Hắn nhìn khuôn mặt ửng đỏ, đôi môi bĩu ra nũng nịu. Đoàn Tam Thiếu thôi không đùa nữa…, đánh trống lảng: “Ngoài trời hôm nay thế nào?”

Đông Phương Linh sững người, trả lời: “Mặt trời chói chang, khá nóng. Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Ngươi vừa nói... ta hôn mê mười ngày. Chắc cũng không chạm đến ánh mặt trời? Hiện tại ta muốn ra ngoài hít thở không khí, ngươi giúp ta nha?”

Nghe vậy, Đông Phương Linh nhíu mày trầm tư. Một lát sau, y truyền gọi một trưởng lão hiểu y đến kiểm tra thương thế Đoàn Tam Thiếu đã có thể đi lại được chưa rồi mới dìu hắn ra khỏi phòng.

Đại bản doanh của Hắc Ưng giáo được xây dựng thuận theo dáng núi bên sườn hứng gió.

Đông Phương Linh chọn chỗ có bóng cây trên lang đạo, cho người mang kháo bối y (ghế bành) tới, đỡ người bị thương ngồi xuống.

Ánh sáng len lỏi qua tán lá rơi trên người Đoàn Tam Thiếu. Hắn cảm thấy rất dễ chịu, bỗng nhiên nhớ ra, hỏi Đông Phương Linh sự tình phát sinh trong Hắc Ưng Giáo đã giải quyết như thế nào.

Đông Phương Linh gật đầu, tóm tắt đơn giản sự vụ mẫu tử Nhị phu nhân, phụ thân và đệ đệ Đông Phương Lang Nha.

Y hận Mộ Dung A Kiều vẫn kiên quyết che giấu, đang tính làm sao để bắt ả khai ra sự tình ngày đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.