[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến Ngươi

Chương 38: Chương 38




Hai người ngồi một lúc thì thấy Phục La đến bẩm báo: “Giáo chủ, tên phản bội đồ trong lao gầm rú không ngừng, đòi giết ngươi, chúng ta nên xử trí như thế nào?”

Giáo chủ? Đoàn Tam Thiếu nhìn về phía Đông Phương Linh, hết thảy mọi người đều nghe lệnh của y. Hắn không ngạc nhiên khi y lên làm tân nhiệm giáo chủ Hắc Ưng Giáo, chỉ là trong lòng có chút thất lạc.

Hắn nhìn Phục La gầy đi thấy rõ. Chứng kiến thê tử bị giết, hẳn gã đang sống trong thống khổ? Hắn rất thông cảm...

Giờ phút này, thần trí Đông Phương Linh đã bị oán hận chiếm hết. Y giận tái mặt, ra lệnh mang Diễm tới.

Chẳng bao lâu, từ xa vang lên tiếng xiềng khóa thanh thúy “BOANG… Lang, BOANG… Lang...”

Đoàn Tam Thiếu dựng thẳng tai lắng nghe, âm thanh dây xích giống như vọng từ dưới lên, chậm chạp bò qua một tầng thềm đá. Hắn thấy một tù phạm bị khóa cứng đang bị áp giải tới hành lang, dẫn đến trước mặt giáo chủ.

“Đông Phương Linh!”

Tù phạm thét lớn dọa Đoàn Tam Thiếu kêu to một tiếng!

Mái tóc dài màu đen rối tung, hai tay bị trói tay sau lưng, hai chân cũng khóa lại, toàn thân bị xích như bánh chưng còn lớn tiếng đòi đánh người.

Đương nhiên, hắn bị bọn Phục La chế trụ, không thể gây thương tổn cho Đông Phương Linh. Đoàn Tam Thiếu không đành lòng nhìn đối phương chịu hình, vết thương chồng chất!

Đông Phương Linh nhìn đệ đệ thê thảm không chịu nổi, chán ghét cặp mắt kim sắc hữu thần giống hệt phụ thân, cười lạnh: “Ngươi gặp giáo chủ, dám không hành lễ sao?”

“Phi!” Một miếng nước bọt phun thẳng vào mặt Đông Phương Linh.

“Ngươi dám vô lễ với giáo chủ?” Phục La dùng vỏ đao thúc vào đầu gối Đông Phương Diễm, bắt hắn quỳ xuống.

Đông Phương Diễm phản kháng, vừa giãy dụa đứng lên đã bị đàn áp quỳ trên mặt đất!

Hắn không phục, trừng mắt phẫn nộ: “Ngươi nhốt nương ta ở đâu? Ta muốn gặp nương!”

“Ngươi vĩnh viễn không được gặp ả nữa.” Đông Phương Linh nhếch miệng, lau nướt bọt trên mặt.

Thái độ của đối phương khiến Đông Phương Diễm khẩn trương.”Ngươi nói vậy là có ý gì? Nương ta đã chết...?” Y không trả lời, dáng tươi cười lãnh đạm càng làm hắn sợ hãi.”Ngươi đánh bị quả hình. Ta sẽ giết chết ngươi!” Diễm không ngừng đánh về phía Linh, lại một lần lại một lần thất bại.

Nhìn Diễm giãy dụa tốn công vô ích, Đông Phương Linh cảm thấy buồn cười.”Ta ngược lại muốn xem ngươi chết trước hay ta chết trước?”

Thấy Đông Phương Linh rút kiếm, Đoàn Tam Thiếu toát mồ hôi lạnh, trực giác nói không tốt, vươn tay ra bắt lấy cánh tay y cầm vũ khí, nhắc nhở: “Tuy nhiên hắn và ngươi không phải cùng một mẫu thân sinh ra, các ngươi cũng không thân thiết với nhau nhưng dù sao hắn cũng là đệ đệ của ngươi.”

“Thế thì sao? Hắn muốn giết ta, thiếu chút nữa ngươi cũng bị hắn giết rồi. Ta không thể để hắn sống!” Đông Phương Linh phát hỏa, không ngờ Đoàn Tam Thiếu sẽ cầu tình cho Diễm.

Đoàn Tam Thiếu phẩm tính không ra gì, thích nói dối, còn hay trộm đồ nhưng hắn từ nhỏ đến lớn được cha nương và Thiếu Lâm tự dạy dỗ phải có thiện niệm, nhiệt tâm trợ nhỏ giúp yếu, đối xử khoan dung với mọi người...

Tuy những việc này hắn ít khi làm được nhưng có một điều hắn biết rõ mỗi người chỉ có một mạng sống nên rất trân quý. Bất kể người tốt hay xấu, đều là sinh mệnh. Tùy tiện giết người đoạt mạng như vậy là không đúng!

Hắn nén đau, nắm tay Đông Phương Linh, khuyên bảo: “Ngươi đã giết nhiều người như thế, Hắc Ưng Giáo cũng nhuộm qua vô số máu tanh. Như vậy đã đủ rồi. Chư pháp nhân duyên sinh, nếu không phải cha ngươi xem nhẹ mẫu tử Mộ Dung A Kiều, gieo mầm ác thì cũng không có kết quả ngày hôm nay. Trời cao có đức hiếu sinh, làm người nên khoan dung mới có thể tiêu trừ oan oan tương báo... Huống hồ, hắn là huynh đệ ngươi, ngươi thật sự có thể nhẫn tâm ra tay giết chết người nhà?”

Đông Phương Diễm kỳ quái trừng mắt nhìn Đoàn Tam Thiếu, không muốn nhận giúp đỡ từ người này.

Phục La và những người khác cũng tò mò nhìn hắn, không hiểu giáo chủ sẽ phản ứng như thế nào.

Đông Phương Linh giật mình. Cái gì mà chư pháp nhân duyên sinh? Cái gì mà làm người nên khoan dung? Y sinh trưởng trong hoàn cảnh người mạnh nhất mới được kính trọng, mới trở thành đứng đầu. Giết người đền mạng càng là thiên kinh địa nghĩa, dù cho thân nhân phạm tội, cũng không thể ngoại lệ!

Nhưng vì sao Đoàn Tam Thiếu thương xót nhìn y? Y có gì đáng thương? Phụ thân bị kế mẫu hãm hại, đệ đệ muốn giết chết ca ca —— y đáng thương vì từ nay về sau không có thân nhân sao?

Đông Phương Linh suy nghĩ hỗn loạn, hờn dỗi quát lên: “Ta vì sao không thể ra tay? Huynh đệ? Người nhà? Hừ! Đệ đệ của ta ngoan độc giống nương hắn. Cả hai đều muốn ta chết.” Y vùng thoát khỏi tay Đoàn Tam Thiếu, trước mặt giáo chúng bày ra uy nghiêm, rút kiếm đi về phía phạm nhân.

Đông Phương Diễm hai mắt trợn lên, nghĩ rốt cục cũng không cần chịu khổ nữa, có thể cùng nương tương kiến trên đường đến hoàng tuyền. Hắn không sợ hãi, ngược lại thong dong cười xem trường kiếm vung xuống ——

Có nên giết hay không, Đông Phương Linh thực sự do dự! Tưởng tượng Đoàn Tam Thiếu nhìn mình thế nào nếu mình giết người…mắng mình là Ma giáo chi đồ? Lãnh huyết vô tình? Hắn có thể hay không chán ghét mình? Y sợ, không rõ bản thân rốt cuộc làm sao vậy? Việc gì phải quan tâm hắn nghĩ như thế? Thế nhưng ——

Y hàm răng cắn môi, không có đáp án, dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, mặc kệ như thế nào, y cũng không muốn bị Đoàn Tam Thiếu chán ghét!

Đông Phương Linh thu kiếm về, chuyển thành chưởng đánh vào ngự Diễm——

Đông Phương Diễm bị nội lực cường đại đánh vào, nhịn không được “Oa ah ——” một tiếng, thổ ra một búng máu. Nội lực của đối phương chạy loạn trong người hắn, xâm nhập các bộ phận, thêm vài chưởng đánh tới mức xương cốt rung động, cả người như bị phá hủy, thống khổ vạn phần. Tay chân bị xích không các nào giãy dụa tránh thoát mũi kiếm. “YAA.A.A.. Ah ah...” Hắn nhịn không được thét lên, đau đớn đến toát mồ hôi đầy người.

Đoàn Tam Thiếu nhìn cảnh tượng kinh tâm động phách, vội quay đầu không dám nhìn người ta đổ máu ngã trên mặt đất trước mặt mình. Hắn thấy Phục La và những người khác mặt không biểu tình, phảng phất nghĩ Diễm bị tra tấn vậy là đáng đời, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giật mình nhớ ra đang ở Hắc Hưng giáo, vốn không giống Thiếu Lâm tự.

“Giáo chủ không giết phản đồ sao?” Phục La ngạc nhiên.

Đông Phương Linh lãnh đạm nhìn đệ đệ đau đớn lăn lộn trên đất, nói “Ta phế bỏ võ công của hắn, đánh gãy gân mạch tứ chi. Từ nay về sau, hắn có sống cũng không thể luyện thêm võ hại người, càng không thể đối với Hắc Ưng Giáo sinh ra bất cứ uy hiếp gì.”

Nghe thấy lời nói, Đông Phương Diễm chấn nhiếp, không tin nổi công phu mình vất vả rèn luyện mấy năm nay vậy mà ——

“Phế... phế võ công của ta...?” Hắn hít không khí, bộ ngực ʘʘ nội thương thở khò khè, theo mạch đập nhảy lên, vết thương trên tay chân cũng tuôn ra huyết hồng...

Hắn oán hận trùng thiên, căm tức quắc mắt nhìn những người xung quanh đối xử lạnh nhạt với mình. Bọn chúng đều là đồng lõa, hắn sẽ nhớ kỹ từng bộ mặt này. Cuối cùng, ánh mắt chăm chú trên người Linh, hắn nhe răng trợn mắt: “Ngươi hôm nay nên giết ta đi! Nếu không sẽ có ngày ta giết chết ngươi!” Hắn điên cuồng xông lên, nhưng cơ thể tàn tạ không chống đỡ nổi lại ngã trở về.

Đông Phương Linh lãnh đạm cười, người mất đi võ công đã không còn uy hiếp, lập tức vứt bỏ kiếm nhuốm máu, hạ lệnh: “Đem người này kéo về trong lao, cầm máu cho hắn, không để cho hắn chết, cho hắn suy nghĩ về sai lầm của mình. Nếu hắn còn nói lung tung, khóa miệng hắn lại.”

“Đông Phương Linh. Trời đánh chết người! Ta muốn giết chết ngươi! Giết chết ngươi...”

Người bị bắt đi rống lên thê lương. Tiếng kêu quanh quẩn tại lang đạo, trong vách núi thật lâu không tiêu tan.

Đoàn Tam Thiếu cảm xúc phập phồng bất an. Trước mặt mọi người, hắn vẫn tôn trọng Đông Phương Linh, không gọi tên y, mà kêu một tiếng: “Giáo chủ! Ngươi đối đãi như vậy với thân đệ đệ thì khác gì muốn hắn chết? Ngươi làm như vậy, không khỏi quá mức — ”

“Đừng nói nữa!” Đông Phương Linh cắt lời, nhìn đối phương: “Ta xem ngươi là bằng hữu nên nghe khuyến cáo của ngươi, không lấy đi tính mạng『 đệ đệ 』, chỉ phế bỏ một thân võ công của hắn đã là khoan thứ rất lớn đối với hắn rồi. Chuyện này chấm dứt ở đây. Ngươi cũng đừng can thiệp sự tình Hắc Ưng Giáo nữa. Ta không muốn tình hữu nghị của chúng ta vì thế mà phá hủy.” Vì Đoàn Tam Thiếu, y đã nhượng bộ, không thể lùi thêm nữa. Thân đứng đầu một giáo, tất cả mọi người đều nhìn vào.

Nghe cảnh cáo, Đoàn Tam Thiếu cứng họng.

Đệ đệ, tha thứ... những từ này từ miệng Đông Phương Linh nói ra, cảm giác rất mất tự nhiên, rất kỳ quái. Hắn tưởng làm vậy là giúp Diễm, ai ngờ lại là hại người ta. Hắn hoảng sợ nhưng cố gắng nghĩ biện pháp cứu vãn. Thời cơ hiện nay có lẽ chưa thích hợp, hắn không dám nhiều lời thêm.

Bỗng có người chạy vội đến, ghé tai Phục La thì thầm. Gã kinh ngạc, lập tức nhắc lại thời thủ hạ cho giáo chủ.

“Có chuyện này?” Đông Phương Linh kinh ngạc, tự hỏi một lát đã có quyết định. Y không nói rõ cho Đoàn Tam Thiếu, chỉ phân phó mấy thiếp thân thị vệ, quay đầu lại nói: “Hiện tại ta cùng Phục tả sứ phải ra ngoài. Ngươi ở trong này cứ an tâm nghỉ ngơi. Lúc nào muốn về phòng thì gọi người đỡ ngươi. Có chuyện gì, ngươi phân phó bọn hắn đi làm là được rồi. Khi nào về ta sẽ tới gặp ngươi.”

Đoàn Tam Thiếu cứ như vậy bị bỏ rơi, ở lại trong Hắc Ưng Giáo.

Hắn chờ đến tối vẫn chưa thấy Đông Phương Linh trở lại. Thị vệ nói, buổi tối gió lớn, Đoàn công tử không nên đứng ngoài, tốt nhất trở về phòng nghỉ tạm. Hắn đáp ứng, trở lại trong phòng, mặc bọn họ giúp thay thuốc. Đoàn Tam Thiếu đợi hoài, cứ ngủ gà ngủ gật, đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh. Hắn tóm bừa một người hỏi Linh, bọn họ vẫn lắc đầu, nói giáo chủ chưa trở lại. Điều này làm Đoàn Tam Thiếu nghi ngờ, “Có phải bên ngoài lại phát sinh chuyện gì hay không?” Mấy thị vệ thất sắc. Muốn che giấu gì sao?

“Các ngươi thần thần bí bí, nhất định có cái gì giấu diếm ta? Nói, đến tột cùng phát sinh chuyện gì?”

“Giáo chủ đặc biệt thông báo, không thể nói cho ngươi biết.” Bọn họ kiên trì không nói.

Hắn càng thêm hiếu kỳ.”Là chuyện gì? Tại sao không thể nói cho ta biết?” Hắn một mực truy vấn, bọn thị vệ miệng như dán keo, không chịu lộ ra một chữ. Đoàn Tam Thiếu cuống lên, chỉ có thể bức bách bọn chúng:”Các ngươi đều nhìn thấy, ta và giáo chủ của các ngươi là hảo bằng hữu. Các ngươi hiện tại không nói cho ta, chờ y trở về, ta hỏi, y sẽ nói cho ta biết. Đến lúc đó, ta mách y các ngươi nhân lúc y không ở đây, đối xử tệ với ta, còn khi dễ ta, muốn ta ta thương thế tăng thêm... Để xem y có tức giận lập tức xử phạt các ngươi hay không?” (Anh ơi, anh tu gì mà vô sỉ thế?) Hắn cố ý khoa trương trừng to mắt, bạnh quai hàm, liên tục cường điệu hắn nói được thì làm được.

Mấy nam nhân nhìn bề ngoài thì tục tằng, ác ôn nhưng lại lộ ra khiếp đảm!

“Đoàn công tử vạn lần không được làm như vậy!” Cả bọn lên tiếng ngăn cản, ba chân bốn cẳng bắt lấy hai tay hắn, chỉ sợ hắn thật sự tự đánh mình, làm vết thương chảy máu. Giáo chủ trách mắng, hắn lại vu cho mình. Dưới sự bức cung của Đoàn Tam Thiếu, cả bọn nhìn nhau, thở dài, đành phải khai ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.