CHƯƠNG 19
“Luật Nhi, qua với mẫu thân nào. . . . . ” Trên bãi cỏ trong hoa viên, có một tiểu oa oa phấn điêu ngọc trác đang bước đi loạng choạng, lảo đảo tiến về phía trước, ở trước mặt đợi bé là một người thân vận bạch y, hai tay mở ra, một mỹ nhân trên mặt tràn đầy ý cười sủng nịch.
Trí Luật đang tập đi, chỉ thấy bé “A ô. . . A ô. . . ” bước từng bước về phía trước, đợi khi tiến vào trong lòng Tại Trung, Tại Trung một phen ôm lấy bé, vui vẻ xoay xoay: “Luật Nhi của mẫu thân đã học được bước đi rồi, thật là giỏi quá!” Nói xong liền hôn lên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của Trí Luật một cái, hình ảnh có bao nhiêu dịu dàng a.
Tại Trung ôm lấy Trí Luật, yên lặng suy nghĩ, Duẫn Hạo, ngươi biết không, Trí Luật đã biết đi rồi, nhưng phụ thân lại không ở bên cạnh nó a.
Bùi Sáp Kỳ cùng Tiểu Thúy từ xa đã nhìn thấy kẻ khiến cho nàng ghen tỵ đang hưởng thụ hạnh phúc của y, dựa vào cái gì mà y có thể có được nhiều như vậy, cái tên nam nhân hạ tiện kia. Bùi Sáp Kỳ phẫn hận đi về phía y. . . . .
Tại Trung buông Trí Luật xuống, cổ vũ nói: “Luật Nhi thật là lợi hại, chúng ta đi một lần nữa nhé. . . . ” Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, từng bước từng bước đi về phía trước.
“Tại Phi. . . . ” Tại Trung sửng sốt một chút, xoay người thấy Kỳ phi đang chậm rãi đi về phía y, dùng tay đỡ lấy phần bụng nhô lên, giống như thị uy mà đứng trước mặt y.
“Kỳ phi. . . . ” Xuất phát từ lễ tiết, Tại Trung cũng thỉnh an Kỳ phi.
“Tại phi, đang dạy hài tử tập đi sao? Ai nha, hài tử này lớn nhanh thật nha. Chậc chậc, nhìn qua đúng là giống Mân vương a. Thật không hổ là hài tử của Mân vương, bộ dáng rất là giống hắn.” Kỳ phi này, mỗi lần nhìn thấy Tại Trung, vẫn luôn bắt lấy cơ hội mà châm chọc y, hiện tại biết hài tử là của Mân vương thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Tại Trung cắn môi dưới, nhịn xuống xúc động muốn khóc, rõ ràng Trí Luật là của Duẫn Hạo. . . . Bản thân lại không thể mở miệng để làm sáng tỏ chuyện này, đang lúc Tại Trung muốn tìm Trí Luật, thì lại thấy Trí Luật đang bước từng bước về phía Kỳ phi.
“Không, đừng. . . . Trí Luật cẩn thận. . . . ” Tại Trung muốn nắm lấy Trí Luật, nhưng đã không kịp.
“A. . . . ” Kỳ phi không thấy lúc này tiểu oa oa kia đang đứng ở bên chân nàng, vốn xoay người muốn đi, liền bị dọa sợ. Không cẩn thận trượt xuống, nặng nề ngã trên đất, nàng liền ôm lấy bụng mình, “A. . . Đau quá, bụng của ta. . . . “
Tiểu Thúy thấy chủ tử nhà mình ngã, lập tức chạy tới, cất giọng hô to: “Mau truyền Vương thái y. . . . Nương nương, người không sao chứ?”
Kỳ phi thống khổ kêu: “Đau quá a, hoàng thượng, cứu thần thiếp với. . . . “
Tại Trung ôm Trí Luật vào trong lòng, may là hài tử không có chuyện gì, nhưng hài tử lại không biết chuyện gì đang xảy ra, bé nâng đầu đang vùi trong cổ Tại Trung, tò mò nhìn tất cả chuyện này. . . . Tại Trung vỗ nhẹ đầu bé: “Luật Nhi, không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . . “
“A, nương nương, người chảy máu. . . . Mau truyền thái y. . . . ” Tiểu Thúy cùng một đám cung nữ, thái giám luống ca luống cuống. Tại Trung đứng ở bên cạnh, chảy máu, vậy hài tử của Kỳ phi không phải sẽ. . . . Vậy hài tử của Duẫn Hạo, Tại Trung không dám tưởng tượng là Trí Luật, Duẫn Hạo sẽ đối với mình như thế nào, mình là người gián tiếp hại chết cốt nhục của hắn. . . . .
Trong Tịch Lạc Cung truyền ra từng trận kêu thảm.
“Nương nương, đừng tiếp tục kêu nữa. . . . .Nương nương. . . .. “
“Kỳ phi nương nương. . . . “
Duẫn Hạo ở ngoài cửa nghe được không biết phải làm sao, làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Mình tuy rằng không thích nàng, nhưng nàng mang chính là hài tử đầu tiên của mình, tại sao lại như vậy? Hơn nữa một đám thái y đợi ở ngoài cửa, Kỳ phi lại chỉ gọi Vương thái y vào. . . .
Ở trong phòng, Kỳ phi đang giả bộ kêu thảm, Tiểu Thúy ở bên cạnh thấy chủ tử như vậy, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân này thật sự là vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn a, mình bắt đầu có điểm cảm thấy thương tâm thay Kim Tại Trung nha.
Bùi Sáp Kỳ nhìn hướng Vương thái y: “Vương thái y, ngươi biết nên làm thế nào chứ? Đừng quên, gia quyến của ngươi vẫn còn nằm trong tay bản cung!”
“Dạ dạ. . . . ” Vương thái y dùng tay áo lau lau mồ hôi trên mặt, “Nương nương, muốn sinh non rất đơn giản, chỉ là. . . . chỉ là máu này. . . . “
Ánh mắt Bùi Sáp Kỳ tản ra nhìn về phía trước, sau đó xốc chăn lên, cầm lấy cây kéo ở bên giường, đâm mạnh một nhát trên đùi mình, máu theo đùi nhanh chóng chảy xuống. Tiểu Thúy che miệng mở to mắt, Vương thái y nhìn thấy cũng sợ ngây người, Kỳ phi cư nhiên. . . . Cư nhiên dùng kéo đâm lên đùi mình, Búi Sáp Kỳ ném kéo xuống, “Ngươi xem, như vậy không phải có máu rồi sao, ha ha. . . . ” Ả cười lạnh một chút, rồi nằm lại lên giường . . . . .
Dần dần, tiếng kêu của Kỳ phi ở trong phòng cũng ngừng, cửa mở, Tiểu Thúy bưng một chậu đầy máu đi ra. Duẫn Hạo liền đi tới, Tiểu Thúy khóc nói với Duẫn Hạo: “Hoàng. . . Hoàng thượng. . . Nương nương nàng. . . . Sinh non. Thỉnh hoàng thượng tránh đi, thế này sẽ chạm tới long khí của ngài. . . . “
Cái gì, sinh non? Này là có ý gì, hài tử đã không còn. Vương thái y đi ra, quỳ trước mặt Duẫn Hạo, “Hoàng thượng, thứ cho lão thần y học nông cạn, không thể giữ được hoàng tử a. . . . ” Lão nói trong nước mắt, Duẫn Hạo ngây ngốc tại chỗ, hoàng tử? Ha ha, Kim Tại Trung, thật không ngờ lòng ghen tỵ của ngươi lại mãnh liệt như vậy, thậm chí còn muốn hủy diệt quốc quân tương lai của Thánh Viêm!
Duẫn Hạo đi vào trong phòng, khuôn mặt Bùi Sáp Kỳ rất tiều tụy, nhìn thấy Duẫn Hạo, lại bắt đầu khóc: “Hoàng thượng, thần thiếp vô dụng, không thể giữ được long thai. . . . “
Duẫn Hạo an ủi nàng: “Ái phi vừa mới hư thai, thân thể còn rất yếu, không nên vội tức giận. . . . “
“Thần thiếp thương hoàng nhi, còn chưa ra đời. . . . Vậy mà đã. . . . ” Nói xong lại nước mắt lưng tròng khiến cho người ta thương xót.
“Ái phi trước tiên hãy hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện này trẫm nhất định sẽ lấy lại công đạo cho ngươi!” Ánh mắt Duẫn Hạo như sung huyết, gân xanh trên tay nổi lên, đem Kỳ phi ôm vào trong lòng an ủi. Kỳ phi lao vào lòng Duẫn Hạo mà phát ra tiếng nghẹn ngào bi thương, Duẫn Hạo lúc này đã bị phẫn nộ khiến cho váng đầu, cũng không nhìn thấy nụ cười của nữ tử trong lòng. . . . .
Tại Trung ở trong phòng đang trêu đùa Trí Luật, tiểu gia hỏa ngủ rất say, làm hài tử thật tốt, không hề có phiền não. Nghĩ tới hài tử của Kỳ phi, trong lòng Tại Trung lại vì nó mà cầu nguyện, hy vọng nó có thể bình an, đến khi Tại Trung đặt hài tử vào trong nôi đắp kín chăn, chuẩn bị cởi y phục đi ngủ, thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tại Trung sợ tới mức giật mình một cái, xoay người. . . . .
Duẫn Hạo đang nổi giận đùng đùng đi tới.
“Duẫn Hạo, Kỳ phi nàng không sao chứ?” Tại Trung đi tới trước mặt Duẫn Hạo, muốn hỏi thăm thân thể của Kỳ phi còn có hài tử của nàng. . . .
“Ngươi còn mặt mũi hỏi trẫm?” Vung tay tát y một cái, Tại Trung lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, tay che trên mặt mình, trong miệng nháy mắt tràn ngập vị máu tươi.
“Kim Tại Trung, thật không ngờ thì ra ngươi ác độc như vậy, tìm đủ mọi cách muốn hại chết hài tử của trẫm!”
“Ta không có. . . . ” Thì ra hài tử của Kỳ phi đã chết, nhưng đây thật sự là ngoài ý muốn, y cũng không muốn như vậy, nhưng không thể chấp nhận nhất là Duẫn Hạo cho rằng ngay từ đầu y đã muốn hại chết hài tử của hắn.
Duẫn Hạo kéo thân thể yếu đuối của Tại Trung lên, lại cho y một cái tát nữa: “Còn dám nói không có, vậy hoàng nhi của trẫm tại sao lại chết? Kỳ phi tại sao lại sinh non? Trẫm thật sự là mắt mù mà, đã để ngươi ở lại trong cung. . . . “
“Không có, Duẫn Hạo, ta không có muốn hại Kỳ phi, chưa từng có! Đây chỉ là ngoài ý muốn. . . . “
“Ngoài ý muốn? Tại sao chuyện ngoài ý muốn này lại trùng hợp mà phát sinh trên người ngươi như vậy, lại còn trùng hợp khiến cho Kỳ phi hư thai?”
“Kim Tại Trung, thật không ngờ ngươi vì báo thù cho Thẩm Xương Mân, lại có thể ẩn nhẫn lâu như vậy, cư nhiên ngoan ngoãn mở lớn hai chân để trẫm chơi đùa lâu như vậy. . . . . Có âm mưu lâu như vậy, (tác giả bị lậm chữ “lâu như vậy”