CHƯƠNG 20
“Bệ hạ, đã trễ thế này, chúng ta nên trở về thôi, nếu không Kim tướng quân sẽ lo lắng đó!”
“Không phải nói rồi sao! Đã tới Thánh Viêm thì không được gọi ta là bệ hạ nữa, chẳng lẽ ngươi muốn để lộ thân phận sao?”
“Thuộc hạ biết tội. . . . Bệ. . . Công tử, người xem đã trễ thế này. . . . . “
Phác Hữu Thiên xoay người quát nô tài phía sau: “Ngươi có phiền không. . . . Ta thích trễ như vậy đi ra ngoài không được sao? Ngươi muốn tới dạy dỗ ta! Là gan càng lúc càng lớn nha. . . . “
“Thuộc hạ. . . .. “
“Thuộc thuộc. . . . thuộc cái đầu ngươi! Phiền chết được. . . . . “
Đang lúc Hữu Thiên muốn đi về phía trước, thì đột nhiên một thân ảnh thất tha thất thểu lướt qua vai hắn, bước đi loạng choạng, dường như rất yếu ớt. . . . .Phác Hữu Thiên không khỏi đánh giá vài lần. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã giật mình, là Tại Trung.
Nhưng dường như Tại Trung không thấy hắn, Hữu Thiên xông tới trước mặt y, chỉ thấy y phục của y lộn xộn, môi đã bị cắn rách, trên mặt ngoại trừ nước mắt thì cũng chỉ là nước mắt. . . . .Hai má sưng đỏ, hiển nhiên là bị người ta đánh. Hô hấp của Hữu Thiên có chút nhanh, hai tay giữ chặt vai Tại Trung: “Tại sao có thể như vậy?” Tại sao bộ dạng lại như vậy, lúc rời đi vẫn tốt mà.
Tại Trung cố hết sức nâng mắt lên, nhìn thấy là Phác Hữu Thiên: “Phác. . . . Phác Hữu Thiên?” Nói xong liền ngã vào trong lòng hắn, Hữu Thiên ôm lấy y, trong lòng Tại Trung đang ôm chặt hài tử, hài tử dường như ngủ rất say, nếu không động tĩnh lớn như vậy làm sao còn không tỉnh.
Hữu Thiên không dám tin vào mắt mình, con người bị tàn phá đến không thể tin nổi ở trước mắt là Tại Trung sao, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại biến thành như vậy? Nhìn người ở trong lòng, không hiểu tại sao trái tim hắn lại khẩn trương giống như muốn xông ra khỏi cơ thể, đó là loại cảm giác gì, cảm giác sợ hãi mất đi sao. Tại Trung, không thể, ngươi không thể có chuyện được.
Đưa Trí Luật cho nô tài bên cạnh, bản thân thì ôm lấy Tại Trung chạy về tướng quân phủ, Tại Trung, ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện, Phác Hữu Thiên không ngừng kêu trong lòng, không thể có chuyện, ta nhất định phải tra ra là ai làm, ta sẽ không để hắn sống dễ chịu đâu, cư nhiên lại đối đãi với bảo bối mà mình coi trọng như vậy.
“Mở cửa nhanh!” Về tới tướng quân phủ, người hầu vừa mở cửa, thấy là Phác Hữu Thiên. Quản gia lại thấy trong lòng Hữu Thiên đang ôm tiểu thiếu gia, “Đây. . . . Đây là. . . . “
“Ngươi tránh ra cho ta. . . . ” Giờ phút này Phác Hữu Thiên đã gấp tới váng đầu, liền tiến về phía trước.
“Mau gọi đại phu a, ở chỗ này làm gì.”
“Dạ. . . .Dạ. . . . ” Quản gia nhất thời còn chưa kịp phản ứng, đợi sau khi lấy lại tinh thần liền lập tức kêu tiểu tư chạy đi tìm đại phu.
“Chuyện gì?” Tuấn Tú từ trong nhà đi ra, nghe được bên ngoài có một trận ầm ỹ, vì vậy liền đi ra xem thử, đợi khi nhìn thấy người Hữu Thiên ôm trong lòng, hắn lập tức xông tới, “Tại Nhi? Sao lại thế này?” Đối diện với ánh mắt của Phác Hữu Thiên, “Là ai làm!” Y tại sao lại biến thành như vậy, y phục lộn xộn, khóe miệng chảy máu, trên mặt còn có dấu vết bị đánh. . . . . Tất cả chuyện này đều khiến trái tim Tuấn Tú vô cùng đau đớn. . . . .
“Đừng hỏi nữa, hiện tại cứu người quan trọng hơn!”
“A, được, lập tức đưa tới phòng ta. . . . . ” Tuấn Tú cùng Hữu Thiên nhanh chóng ôm Tại Trung vào phòng Tuấn Tú.
“Đại phu tới rồi. . . . ” Thanh âm của nha đầu truyền tới, một lão nhân đi vào trong phòng, Phác Hữu Thiên tránh ra, giữ chặt đại phu: “Mau, mau xem y!”
Trong quá trình đợi đại phu chẩn đoán, trái tim Tuấn Tú đều ở trên cổ họng (ý là anh rất lo lắng, trái tim sắp bay ra ngoài luôn rồi ^^), hắn đang tức giận, rốt cuộc Tại Nhi của hắn đã xảy ra chuyện gì? Trong khoảnh khắc đại phu kéo mở vạt áo của Tại Trung, Tuấn Tú cảm thấy mình sắp điên rồi, trên cơ thể không có một tấc da thịt nào còn nguyên vẹn, dấu hôn xanh tím cùng ứ thanh (máu bầm) trải khắp, còn có cả vết tích bị cắn. . . .
Phác Hữu Thiên cùng Kim Tuấn Tú căn bản là không dám nhìn người trên giường một chút, đợi sau khi đại phu kiểm tra xong, Tuấn Tú liền đi tới bên cạnh đại phu: “Đại phu, đệ ấy thế nào rồi?” Thanh âm có một tia run rẩy.
“Kim tướng quân, tiểu thiếu gia dường như đã bị hành hạ rất tàn nhẫn, loại vết thương này, loại vết thương này là. . . . . “
“Ngươi không cần nói nữa, đi kê đơn đi. . . . . ” Tuấn Tú thở sâu một hơi, hắn sao lại không biết sau đó đại phu sẽ nói những điều gì, hắn thà rằng ông ấy đừng nói ra. Loại vết thương này, trừ kẻ đó thì còn ai vào đây! Trịnh Duẫn Hạo, ngươi một lần lại một lần, giờ lại tiếp tục tổn thương Tại Nhi của ta lần thứ ba, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta đã nói rồi, bất cứ kẻ nào tổn thương đến Tại Nhi, ta đều sẽ khiến kẻ đó trả giá đại giới!
Tuấn Tú nói với Hữu Thiên: “Hữu Thiên huynh, vô cùng cảm tạ huynh đã đưa xá đệ (em tôi) hồi phủ, hiện tại huynh cũng mệt rồi, nên trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ta, ta cũng muốn. . . . .Không có gì, đây là chuyện nên làm mà.” Phác Hữu Thiên chẳng hề muốn để Kim Tuấn Tú biết được ý nghĩ trong lòng mình. Dù sao, mình và hắn tạm thời chỉ là quan hệ đồng minh. Cho dù trong lòng mình có ý với Tại Trung, nhưng bây giờ không phải là lúc biểu hiện ra, hơn nữa hắn cũng biết tình cảm của Kim Tuấn Tú dành cho Tại Trung. Vì vậy liền nói với Kim Tuấn Tú: “Ân, vậy tại hạ về phòng trước, sau này có chỗ nào cần dùng tại hạ, Phác mỗ nhất định sẽ đem hết toàn lực!”
“Ân, Hữu Thiên huynh đi cẩn thận!”
Đợi khi Phác Hữu Thiên đã rời đi, Tuấn Tú liền phân phó nô tài chuẩn bị tốt nước ấm, sau khi phân phó hạ nhân lui xuống, Tuấn Tú đi tới bên giường, nhìn oa oa mỹ lệ ở trên đó. Đưa tay nhẹ nhàng xoa lên hai vai y, cởi bỏ đi y phục rách nát, để lộ ra một thân thể che kín vết thương. Tuấn Tú thật không muốn nhìn, nhưng lúc này không thể không nhìn, hắn muốn thấy thật rõ ràng, đem tất cả những vết thương Trịnh Duẫn Hạo đã gây nên cho Tại Trung nhìn thật rõ ràng. . . . .
Ôm lấy Tại Trung đem y đặt vào trong dục dũng, mới đầu Tại Trung hơi nhíu mày một chút, “Ân. . . . “
Tuấn Tú hôn nhẹ lên trán y, ghé vào lỗ tai y khẽ gọi: “Ngoan nào, Tại Nhi, lập tức sẽ không đau nữa. . . . ” Đợi sau khi đặt hảo thân thể Tại Trung, Tuấn Tú liền cầm lấy khắn ướt vốc nước xoa nhẹ lên thân thể Tại Trung.
Trong cổ, trước ngực, dưới bụng, còn có chỗ kia, đều bị Trịnh Duẫn Hạo tổn thương thành như vậy. Nhìn Tại Trung như thế, Tuấn Tú tự nói: “Tại Nhi, nếu như người đệ yêu là ta, ta sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương tới đệ. Tại sao đệ lại không yêu ta?”
Tuấn Tú nhìn tới đôi môi sưng đỏ của Tại Trung thì đột nhiên ngừng lại động tác chà lau, ngây ngốc nhìn đôi môi đã ướt kia, không nhịn được mà nuốt nước miếng. Dần dần tiến sát tới hai cánh môi anh đào, Tuấn Tú hô hấp càng lúc càng nhanh, khi sắp dán lên hai cánh môi mềm mại kia, Tuấn Tú đột nhiên dừng lại, tự chửi mắng mình: “Đáng chết, tại sao ta có thể đối với y như vậy, thế có khác gì với súc sinh kia?”
Buông tấm vải ướt ra, ôm lấy Tại Trung, giúp y lau khô thân thể, sau đó mặt y phục vào, rồi đặt y lên giường, đến khi Tuấn Tú đã giúp y đắp kín chăn chuẩn bị rời đi thì. . . .
Tay Tuấn Tú bị kéo lại, Tại Trung chậm rãi mở mắt, “Ca. . . . ” Trong thanh âm khàn khàn lộ ra một chút yếu ớt.
Tuấn Tú ngồi ở bên giường, “Ân, Tại Nhi, ca ca ở đây.”
Tại Trung cố gắng nâng thân thể dậy, Tuấn Tú đang muốn để y nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi, thì bản thân đã bị Tại Trung ôm lấy: “Ca. . . Hắn không tin đệ, hắn không tin đệ, hắn. . . Hắn nói đệ thực độc ác. . . . ” Nước mắt không có dấu hiện mà rơi xuống.
Tuấn Tú vỗ nhẹ lưng y, trong lòng không biết sớm đã đau thành cái dạng gì rồi, “Đừng nghĩ nữa, Tại Nhi, hãy hảo hảo nghỉ ngơi đi. . . . “
Tại Trung dường như đã khóc mệt, dựa trên vai Tuấn Tú mà ngủ thiếp đi. . . . Tuấn Tú cởi hài ra, nằm lên giường, kéo Tại Trung vào trong lòng, vuốt ve tóc y, Tại Trung vừa mới khóc, cho dù đã ngủ cũng có chút tiếng nức nở rất nhỏ. Đôi lúc nước mắt còn chảy ra từ đôi mắt đang nhắm chặt. . . . Y vẫn chỉ là một hài tử, thấy Tại Trung yếu ớt như vậy, Tuấn Tú tự nói với mình, Trịnh Duẫn Hạo, đây là lần cuối cùng ngươi có thể thương tổn y. Ta sẽ không cho ngươi thêm bất cứ cơ hội nào nữa, Tại Nhi là của ta, ai cũng đừng mơ cướp đi. . . . .