Con bà nó, đích thật là một nơi đẹp mà!
Đã đi hết ba tiếng đồng hồ trên đường núi, Tần Vũ Tinh không nhịn được hỏi tài xế còn bao lâu nữa thì tới.
Tài xế nói rất rõ cho cô biết, ít nhất là phải bốn tiếng mới tới được hồ
Lugu. Tần Vũ Tinh kìm chế không được mà quăng ra một câu chửi tục, thuận miệng nguyền rủa Hạ Thiên kia đã gạt cô. Cái gì vì tránh né Từ Trường
Sinh, để cô bình tĩnh suy nghĩ mấy ngày, mang cô tới một chỗ có phong
cảnh xinh như tranh vẽ. Quan trọng là có thể lái xe đến, không xa chút
nào…
Đồ lừa đảo…
Tổ quay phim có tổng cộng năm chiếc xe.
Lúc trợ lý Lý của Hạ Thiên vừa mới xuất hiện trong tầm mắt của Tần Vũ
Tinh, cô không khỏi có chút ấm ức: “Không phải anh nói Tiểu Lý đã bị anh khai trừ rồi sao?” Hại cô còn thấy tội nghiệp cho Tiểu Lý, chỉ trích Hạ Thiên tới bến.
“Quan trọng là em chỉ quen có mình cậu ta, sợ em
chán, nên kêu cậu ta trở lại.” Hạ Thiên tùy ý nó: “Xuống xe trước, uống
miếng nước rồi ăn cơm trưa.”
Tần Vũ Tinh nhảy xuống xe, phát hiện mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.
Một cô bé trong tổ trang trí kéo cô vào toilet, giống như chủ động lấy
lòng, nói: “Chị Vũ Tình, chị thật sự là em gái của Hạ Thiên à?” Thật ra
thì Tần Vũ Tinh cũng không lớn tuổi lắm, nhưng tất cả mọi người đều gọi
cô bằng chị…
Thiếu chút nữa là cô phun hết nước ra ngoài, lanh lợi gật gật đầu.
Dù sao ra vẻ thừa nhận thân phận em gái của Hạ Thiên vẫn tốt hơn là phải giải thích thân phận người lạ ngồi chung xe với anh.
“Thiệt hay giả, chúng em còn đang đánh cuộc lời nói của trợ lý Lý là giả đấy.” Cô gái cười cười, mang theo vài phần dò xét.
Quả nhiên là Tiểu Lý nói, vì giữ gìn mặt mũi cho Hạ Thiên, cậu ấy phải liều mạng. Nhưng mà nói bóng nói gió cũng không tránh khỏi có thể bị truyền
ra ngoài. Vì địa vị của Hạ Thiên, dường như đạo diễn cũng đã được thay
đổi. Nghe nói vị này là bạn bè của Thẩm Huy, miệng rất kín.
“Vũ Tinh, bộ dáng thường ngày ở nhà của Hạ Thiên ra sao? Không phải anh ấy là cô nhi à? Hai người làm sao quen biết?”
“Vũ Tinh, có phải Bạch Nhược Đồng và Hạ Thiên thật sự đã chia tay? Cho nên
Thẩm Tổng gọi chị đến cứu trợ…” Lúc này trợ lý ánh sáng cũng đi tới
phòng vệ sinh, nhiều chuyện nói.
Thông qua bọn họ tán gẫu, Tần Vũ Tinh biết được tổ người làm này là của công ty Thẩm Huy.
Hạ Thiên đồng ý chụp bộ quảng cáo này cũng là vì nể mặt Thẩm Huy.
“Thật ra… Chị không phải là diễn viên.” Tần Vũ Tinh thấp thỏm nói.
“Đã nhìn ra từ sớm, ngay cả vị trí máy móc cũng không biết.” Cô bé này cười nói: “Vũ Tinh, rốt cuộc chị quen biết thế nào với Hạ Thiên? Hay là
người nhà của Thẩm tổng? Sau này còn phải nhờ chị chăm sóc nhiều hơn
đấy.”
… Tần Vũ Tinh buồn bực, dứt khoát không thèm nói nửa lời nếu người khác hỏi lại, chỉ là cười, cười mà bộ mặt thì cứng ngắc.
Đường sá xa xôi, càng không có nhà hàng để có thể chiêu đãi bọn họ. Tài xế
bản xứ tìm tiệm cơm của người bạn, đãi bọn họ ăn cơm gia đình nông thôn. Địa vị của Hạ Thiên và những người khác không giống nhau, một mình ăn
cơm trong phòng. ₰lê₰quý₰đƟn₰Anh phân phó Tiểu Lý đi tìm Tần Vũ Tinh tới ăn cơm chung. Tần Vũ Tinh mới vừa ngồi xuống thì thấy Tiểu Lý thở hổn
hển chạy tới nói: “Chị Vũ Tinh, anh Thiên bảo chị vào phòng.”
Tất cả mọi người chung quanh dựng thẳng người, đưa tai ra nghe, nhưng không ai nhìn cô, làm như không nghe thấy gì.
Tần Vũ Tinh nghĩ thầm, đám người này bẩm tính trời sinh, thật có thể diễn
kịch… Nhưng cô biết nếu đồng ý đi vào thì chẳng phải sẽ làm người khác
hiểu lầm hay sao? Tần Vũ Tinh do dự một lát rồi nói: “Chị ở lại ăn với
Tiểu Tiếu.” Tiểu Tiếu là trợ lý ánh sáng, tên là Tiếu Mỹ Mỹ. Lúc này
Tiếu Mỹ Mỹ không dám giả ngu, vội vàng đứng lên nói: “Chị Vũ Tinh, chị
là bà con với anh Thiên, chị vào đi, không sao đâu.” Cô rất thông minh,
nhấn mạnh hai chữ ‘bà con’.
Tần Vũ Tinh im lặng, đi theo Tiểu Lý
vào phòng trong. Sau đó Tiểu Lý tự đóng cửa phòng lại, ra ngoài ăn với
mọi người. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tần Vũ Tinh
nhìn chằm chằm Hạ Thiên đang đùa nghịch bát đũa, ngồi xuống nói: “Tôi
hối hận theo anh đi chung với tổ. Anh có nghĩ tới ảnh hưởng không tốt
như thế nào hay không?”
Vốn là Hạ Thiên đang cười, nhìn thấy bộ mặt oán trách của cô thì thu lại nụ cười, thản nhiên nói: “Ừ.”
“Ừ cái gì, anh còn bắt tôi đi vào!” Tần Vũ Tinh buồn bực nói.
“Ở chung với tôi làm em mất mặt lắm sao?” Đột nhiên Hạ Thiên ngẩng đầu lên, bộ dạng nghiêm túc nhìn cô.
Tần Vũ Tinh bất ngờ, lắc đầu nói: “Không phải là vấn đề mất mặt.”
“Vậy thì là vấn đề gì?” Hạ Thiên hỏi thẳng, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên
mặt Tần Vũ Tinh. Nhìn đồng tử đen như mực của anh khiến Tần Vũ Tinh có
chút xấu hổ. Cô nhìn miếng ức gà trên bàn thì chẳng biết tại sao trong
đầu lại hiện ra cơ bắp nửa người trên của Hạ Thiên, trong lòng hốt
hoảng, cô đang nghĩ cái gì vậy cà! Con bà nó, không lẽ sau này mỗi lần
ăn chân gà thì lại nhớ tới cặp giò tráng kiện của Hạ Thiên?
Hạ Thiên bới cơm cho cô, nói chuyện: “Lát nữa còn phải lái xe tới bốn giờ nữa, ăn chút cơm đi.”
Tần Vũ Tinh liếc trộm anh một cái, thấy vẻ mặt anh vẫn như thường, ngồi xuống cúi đầu ăn cơm, hỏi: “Chúng ta phải đi hồ Lugu à?”
Hạ Thiên gật đầu nói: “Ừ.”
“Nghe nói sân bay đã xây xong, vì sao không ngồi máy bay?”
Hạ Thiên cụp mắt xuống, vừa ăn vừa nói: “Rất phiền phức. Hơn nữa chúng ta
còn nhiều người, sẽ gây chú ý. Lỡ đụng phải Từ Trường Sinh thì sao?”
“À?” Tần Vũ Tinh vội vàng đồng ý, may không phải ngồi máy bay. Cô suy nghĩ
một chút rồi nói: “Tôi còn tưởng anh muốn gặp anh ấy đấy.”
“Không, tôi sợ gặp anh ta sẽ nhịn không được mà ra tay.”
Tần Vũ Tinh gật gật đầu: “Cũng đúng, dù sao cũng là anh ấy cho anh đội nón xanh.”
…… Hạ Thiên nhìn Tần Vũ Tinh chằm chằm, buột miệng nói: “Đúng là heo.”
“Cái gì?” Tần Vũ Tinh nhíu mày nhìn anh: “Anh có thể đừng đụng một chút là mắng người ta không hả!”
“Mắng heo à?” Hạ Thiên tức giận nói.
“Anh!” Tần Vũ Tinh tức giận.
“Lỗ tai nào của em nghe tôi nói Bạch Nhược Đồng là bạn gái của tôi hả?”
“Tất cả mọi người đều nói như vậy!” Tần Vũ Tinh cảm thấy uất ức, vừa nhắc
tới chuyện này là nổi giận. Chẳng lẽ không đúng sự thật à?
“Tôi
nói với em một lần nữa thôi, Bạch Nhược Đồng và tôi chả có một xu quan
hệ nào! Cô ta khỉ gió muốn leo lên giường tôi cũng phải chờ tôi đồng ý!” Hạ Thiên rất cụt hứng, lần nào Tần Vũ Tinh cũng lấy Bạch Nhược Đồng ra
để giải thích khiến anh càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Tần Vũ Tinh thấy anh trở nên nóng nảy, lập tức im miệng. Bên ngoài vẫn còn một đám
đông, bọn họ trong này ầm ĩ sẽ khiến toàn bộ thế giới đều biết chuyện
của bọn họ. Tần Vũ Tinh hít hít mũi, không ý thức mình vừa ăn hết một
bát cơm lớn.
Hạ Thiên đưa tay ra, lau khóe miệng của cô, nói: “Sợ ăn cơm với tôi lắm à? Cũng không thèm ngẩng đầu lên, không gắp thức ăn, cơm trắng ngon lắm hả?”
Khóe miệng Tần Vũ Tinh hình như vẫn còn
lưu lại hơi nóng từ ngón tay của Hạ Thiên, đột nhiên cô có chút cáu
kỉnh: “Ông già anh đụng vào mặt con gái người ta là có ý gì?”
“Chuyện em lên giường với tôi lại có ý gì?” Hạ Thiên gác chân lên ghế, khoanh tay trước ngực nhìn cô chằm chằm.
Tần Vũ Tinh nghẹn họng. Mặc kệ tranh cãi như thế nào, cuối cùng cũng quay trở lại chuyện lên giường.
Cô hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua ngoài phòng, quyết định im miệng.
Mọi người cơm nước xong liền khởi hành. Tần Vũ Tinh đang đàng hoàng tử tế
thì bị Hạ Thiên kêu lên lên xe riêng của mình, ngồi ở phía sau. Ngay cả
Tiểu Lý cũng bị Hạ Thiên đuổi ra phía sau ngồi. Tần Vũ Tinh phát hiện
trong tổ kịch, Hạ Thiên có được một trăm phần trăm quyền khống chế, nhịn không được tò mò, hỏi: “Tôi phát hiện những gương mặt trong tổ quay
phim này không giống những người lúc trước.”
Hạ Thiên ừ một
tiếng, nói: “Đều là người Thẩm Huy mới mướn của một công ty khác. Đã dẫn theo em, tôi không thể dùng người của người khác.”
“À, khó trách. Này, có phải họ sẽ không bán tin tức của anh ra ngoài không?”
“Khó nói lắm. Sẽ luôn có người vì lợi ích mà làm ra đủ mọi chuyện. Nhưng mặc dù các người luôn mắng chửi phóng viên chó má, nhưng cũng có chút mong
ước đúng không? Nếu có thể làm một công việc bình thường, tự mình thực
hiện mục tiêu, làm sao lại muốn làm những chuyện bỉ ổi khiến người ta
chán ghét chứ? Nếu như bọn họ muốn bán đứng tôi, còn phải xem về sau bọn họ còn muốn tiếp tục ngành nghề này không.” Lời nói của Hạ Thiên rất
phách lối.
Tần Vũ Tinh biết đây là địa bàn của anh, mình đơn
thuần là ngu trong những người ngu nhảy vào. Đột nhiên cô phát hiện, Hạ
Thiên xuất hiện trước tổ quay phim và Hạ Thiên xuất hiện bên cạnh cô
hoàn toàn không giống nhau. Mặt anh luôn lạnh lùng, không vui liền phát
giận, không cho cấp dưới chút mặt mũi nào. Tóm lại tất cả đều làm người
ta sợ hãi.
Đàn ông như vậy, rốt cuộc vì sao ban đầu lại phải giúp mình.
Nếu so với những lời nói hôm nay của Hạ Thiên, thái độ của Hạ Thiên đối với cô trước kia quả thật là phá lệ rồi…
Hạ Thiên nhìn Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, nhất là cặp mắt to tròn thỉnh
thoảng đảo tới đảo lui, không nhịn được đưa tay nhéo mặt cô một cái,
nghiêng người về phía trước, hôn lên trán của cô, nói: “Nếu như em muốn
công khai, tôi sẽ không có ý kiến.”
… Tần Vũ Tinh há hốc miệng, mặt đỏ bừng: “Anh…”
Hạ Thiên không cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ, cả người nhào lên,
hôn thẳng một đường từ trán của cô xuống chóp mũi, khóe miệng, ép cặp
môi đỏ mọng kia mở ra, tìm kiếm mùi hương thuộc về Tần Vũ Tinh. Vốn là
Tần Vũ Tinh muốn phản kháng, nhưng sức lực của Hạ Thiên quá mạnh, hai
tay vòng ra sau lưng, ôm chặt hông của cô, ép cô sát vào ngực mình, chặt đến nổi cô hít thở cũng không được.
Thật lâu sau, Hạ Thiên mới
luyến tiếc rời khỏi môi cô. Anh lè lưỡi ra mím môi, ánh mắt thâm trầm
ngắm nhìn Tần Vũ Tinh, nhỏ giọng nói: “Tôi thích em. Tôi thích Tần Vũ
Tinh.”
Gò má Tần Vũ Tinh nóng lên, hình như lan tràn xuống cổ. Cô quay đầu đi, không biết nói gì.
Hạ Thiên lại cạ vào, tay phải nắm lấy cổ tay của cô, nói: “Hợp đồng của
tôi đã sắp hết hạn, về sau tôi chỉ làm phía sau màn ảnh.”
… Tần Vũ Tinh không rõ câu này có nghĩa là gì.
“Thời gian của tôi rất linh hoạt, nếu về sau em phải đi làm ở bệnh viện, tôi
sẽ đưa em đi làm. Mấy năm nay đã để dành được chút tiền, đủ có thể định
cư ở Bắc Kinh, tổ chức một hôn lễ ấm cúng và nuôi luôn cả em. Tôi hiểu
rõ điều kiện trong nhà em rất tốt, tôi cũng biết em là bảo bối trong
lòng bàn tay của cha mẹ em, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi em như mẹ
em.” Giọng nói của anh rất dịu dàng, giống như hư vô mờ mịt, nhưng lại
hết sức thâm sâu.
Hốc mắt Tần Vũ Tinh ẩm ướt. Thật lâu sau cô mới mở miệng nói: “Hạ Thiên, nói cho tôi biết tại sao được không?”
Cô không phải là người ngu. Tất cả chuyện gì cũng phải có nguyên do.
Hạ Thiên im lặng, không nói nữa…