"Tần Vũ Tinh, em có lòng tin vào tình yêu không?”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, lắc đầu một cái, thành thật nói: "Tôi không tin vào tình cảm của người trưởng thành.”
Hạ Thiên ngẩn người ra, nhìn cô thật lâu.
“Chỉ có thiếu nữ mới lớn mới tin vào hai chữ ‘tình yêu’ này. Lúc còn trẻ,
lúc nào cũng nghĩ rằng chuyện tình cảm là số trời ấn định. Trưởng thành
rồi thì mới bắt đầu ngẫm nghĩ kết cụ của tình yêu là cái gì? Anh đã xem
qua truyện cổ tích Cô bé Lọ Lẹm, kết quả rất là đồng thoại, hoàng tử
hạnh phúc với cô bé Lọ Lem. Nhưng trên thật tế, lúc bọn họ cùng nhau
sinh hoạt hàng ngày, quá trình trưởng thành và thói quen không giống
nhau, tất nhiên sẽ gây a mâu thuẫn. Cho nên cho nên tình tiết chân thật
có lẽ là hoàng tử sẽ lựa chọn ly hôn, sau đó kết hôn với công chúa của
nước lân cận, cùng nhau chung sống cả đời. Đây cũng là lý do tại sao cho dù quá trình của truyện cổ tích lãng mãng tới cỡ nào, kết cục lại chỉ
có một, bọn họ sinh hoạt hạnh phúc tới già.”
“Cho nên…”
“Cho nên tình yêu không có kết quả chẳng qua chỉ là hồi ức. Tôi không cần
phải hồi tưởng nhiều như vậy, cũng như không cần phải tổn thương nhiều
như thế.”
Hạ Thiên im lặng không nói.
Tần Vũ Tinh cảm thấy không khí trở nên nặng nề, hỏi ngược lại: “Anh thì sao?”
Hạ Thiên nhìn chằm chằm cô, nói một cách dứt khoát: “Tôi tin.”
... Không hiểu sao Tần Vũ Tinh cảm thấy buồn cười: “Thật hay không? Tôi không nghĩ anh…”
Cô chưa nói xong thì cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại. Không biết từ khi nào, Hạ Thiên đã kéo ghế ngang hàng với cô, nhào người tới, đè
cô ngã ngồi trên ghế, toàn thân đè lên người cô, ánh mắt sáng ngời nhìn
cô chằm chằm, thấp giọng nói: “Nếu như tình yêu có kết quả, thì không
phải là hồi ức.”
Chóp mũi của Tần Vũ Tinh tràn ngập hơi thở của
Hạ Thiên. Lê%Quɣ%Đ©ɳ Đầu óc cô nóng lên, xấu hổ nói: “Anh… anh đừng như
vậy. Tôi tin vào tình yêu là được…”
“Từ từ rồi em sẽ tin.” Hạ Thiên trầm giọng nói.
“Ừ, anh… anh đứng lên đi…” Tần Vũ Tinh cảm thấy phía dưới có gì chỉa vào mình, gương mặt đỏ bừng.
Hạ Thiên tự ý thức được chuyện gì đang xảy ra, gương mặt cũng nóng lên, nói: “Em đừng hiểu lầm, bình thường tôi không như vậy…”
Không dễ ‘nổi hứng’ đột nhiên như vậy chứ… Tần Vũ Tinh suy nghĩ xấu xa ở
trong lòng, không hiểu sao cả người nhẹ nhõm hẳn ra. Thì ra ông hoàng
đoạn tử này có thể điều tiết cảm xúc rất tốt.
Hai người ngồi yên nghiêm trang, không ai nói chuyện với ai.
Chịu đựng đúng bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến một thôn xóm nhỏ, kế
núi gần sông. Bầu trời chi chít sao, sáng ngời một cách đặc biêt. Vị trí của thôn này nằm sát bên trong, đang đợi khai phá. Thôn trưởng mặc bộ
quần áo bản xứ, dẫn theo một số cô gái ra ngoài nghênh đón bọn họ, hết
sức khách khí.
Tần Vũ Tinh nhảy xuống xe, buồn nôn một trận, bữa cơm lúc trưa bắt đầu vọt lên rồi, toàn thân cảm thấy không thoải mái.
Hạ Thiên bị dọa giật mình, không để ý đến chuyện xã giao với người ta, sải bước vọt đến bên cạnh cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, cau mày hỏi: “Sắc mặt em
nhìn rất khó coi, có phải khó chịu lắm không?”
Anh thấy Tần Vũ Tinh ôm ngực, an ủi cô: “Thử ói ra đi. Có lẽ ói ra sẽ tốt hơn…”
Tần Vũ Tinh xấu hổ ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt của mọi người đang dồn lên người mình. Khỉ gió, thế này làm sao mà ói?
Hạ Thiên cau mày, nghiêng đầu nhìn trợ lý nói: “Mọi người vào trước đi. Tôi ở ngoài với cô ấy.”
Tiểu Lý gật đầu nói dạ, dẫn đầu đoàn người bỏ đi. Những cô gái thân nhau
trong nhóm ríu rít thì thầm bàn luận, ai cũng kiên quyết cho rằng cô gái này tuyệt đối không phải là em gái của Hạ Thiên. Anh Thiên của bọn họ
bình thường để mắt trên đầu, ai có thể lọt vào mắt của anh ấy, lúc nào
cũng giống như sợ cô bé nào đó nhào tới chiếm lời của anh, nhưng lúc này lại chủ động cô nam quả nữ chăm sóc người ta?
Chẳng lẽ anh Thiên bị Bạch Nhược Đồng kích thích, tùy tiện tìm đại một người bạn gái sao?
Nhưng lại càng không giống… Thái độ này rõ ràng không phải tùy tiện,
huống chi cô gái này lại giống như đang trốn tránh anh Thiên của bọn họ.
Mọi người đi rồi, Tần Vũ Tinh nôn khan cả buổi, nhưng không ói ra được thứ gì.
Hạ Thiên nhíu mày, với tay thọt vào miệng của Tần Vũ Tinh, dọa Tần Vũ Tinh giật mình.
“Anh lại muốn làm gì?” Thiếu chút nữa Tần Vũ Tinh cắn anh một cái.
“Móc họng cho em.” Hạ Thiên diễn tả bộ dáng.
Tim của Tần Vũ Tinh ấm lên, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, do dự hỏi: “Cái này, anh thật không chê tôi bẩn à…”
“Mấy ngày trước em uống nhiều, lại còn ói hết lên người tôi, tôi có nói gì
không?” Hạ Thiên híp mắt, lời nói mập mờ: “Còn nữa, chuyện gì nên làm,
chúng ta cũng đã làm hết. Quan hệ vốn đã vô cùng thân thiết, vì sao tôi
lại sợ em bẩn? Thân thể em chỗ nào tôi cũng đã đụng qua…”
Tần Vũ
Tinh biến sắc, không nghĩ tới anh lại đem chuyện hôm đó ra nói. Cô chăm
chú nhìn ngón tay lúc ẩn lúc hiện trước mắt, miên man suy nghĩ, tay của
Hạ Thiên rất có sức lực… chỗ nào cũng đụng qua.. khụ khụ… Quả thật cô
không có cách nào nhìn thẳng Hạ Thiên, rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì thế?
Nương theo sống lưng của cô, Hạ Thiên ôm chặt người. Đột nhiên cả người cong
eo lại, nhẹ nhàng ôm chặt hông cô từ phía sau, ghé sát môi vào vành tai
cô, thì thầm nỉ non: “Nếu như em nguyện ý, tôi sẽ chứng mình cho em thấy tôi không ghét bỏ em cỡ nào…”
Toàn thân Tần Vũ Tinh mềm nhũn ra, tê tê dại dại, lúng túng gỡ tay của anh ra: “Đừng như vậy… Tôi… tôi khó chịu.”
“Ừ.” Hạ Thiên buồn buồn lên tiếng trả lời, nhưng lại không chịu rời người
đi. Anh cọ xát Tần Vũ Tinh, dường như rất hưởng thụ giây phút yên tĩnh
này.
Hoàng hôn bao phủ, ánh sáng ban đêm phản chiếu bóng dáng cao lớn tự tin của Hạ Thiên. Khóe môi rà theo mái tóc mượt mà của cô đến
cần cổ, nhẹ nhàng lướt qua, giống như hôn lên trân bảo, ánh mắt trong
sáng có hồn. Bàn tay của anh di chuyển từ hông của Tần Vũ Tinh đến vùng
ngực, dùng sức bóp lấy. Tần Vũ Tinh cảm thấy trong lòng như nai con đập
loạn, cơ thể giống như không phải là của mình, có chút động tình.
“Anh đừng như vậy mà…” Ngay cả tiếng cự tuyệt cũng yếu ớt, không rõ ràng. Cô có chút kinh ngạc vì giọng nói mềm yếu của bản thân, không hiểu sao có
chút sợ hãi.
“Anh…” Hạ Thiên cắn lên vành tai của cô, thì thầm nói: “Muốn em!”
… Tần Vũ Tinh mở miệng thở gấp. Vì sao lồng ngực hô hấp không thông thế này.
“Chỉ muốn em… thật sự chỉ muốn em… Vũ Tinh.” Hạ Thiên nhắm nửa con mắt, ra sức đòi hỏi tư vị chỉ thuộc về Tần Vũ Tinh.
Cả người Tần Vũ Tinh nhũn ra, không chịu được sức lực của anh, nghiêng
người té trên mặt đất. Sau lưng có bụi cỏ dại, đâm vào sống lưng của cô, cổ của cô, còn có mái tóc dài phiêu dật xinh đẹp. Nhưng tất cả những
cảm xúc, đều tập trung vào bàn tay đang đặt trước ngực của cô, nhẹ nhàng nắn bóp, vuốt ve vùng ngực mềm mại.
Hạ Thiên dùng sức cởi áo
khoác ngoài của cô ra, bên trong lộ ra một chiếc áo len rộng thùng thình màu hồng. Anh cắn lên cằm Tần Vũ Tinh một cái, một đường đi xuống xương quai xanh, cắn nhẹ: “Em có thích anh không?”
Tần Vũ Tinh há hốc
miệng, có chút động tình, giọng nói cũng run rẩy, theo sức tay ngay một
gia tăng của Hạ Thiên, cô nhỏ giọng nói: “Đừng…”
Hạ Thiên lần tay xuống bụng của cô, một đường thăm dò vào trong quần…
Trên ngực Tần Vũ Tinh phập phồng, cô có chút khổ sở, giống như có một luồng
khí bị nghẹn trong cơ thể, muốn phát tiết đi ra ngoài, kìm lòng không
được, mở miệng bật lên hai chữ ‘Hạ Thiên’. Chính bản thân cô cũng cảm
thấy mình rất xa lạ.
Hạ Thiên nhìn cô say đắm, giọng nói dẫn dụ dò hỏi: “Em sẽ yêu anh nhé? Một ngày nào đó, em có thể yêu anh không?”
Tần Vũ Tinh đã không còn nghe thấy bất kỳ lời nói nào. Cô nâng bắp đùi lên, nhốt chặt Hạ Thiên, chợt mở mắt ra, nói: “Yêu em đi…”
Hạ Thiên
sửng sốt, nhìn cặp mắt mê mang của cô, hôn mạnh xuống môi cô, âm thanh
xuyên qua kẻ răng, kiên định nói: “Sớm muộn gì có một ngày, em nhất định sẽ yêu anh… Trong lòng trong mắt em, chỉ cho phép nhớ thương anh!”
Tần Vũ Tinh a một tiếng theo sự ‘xâm nhập’ mạnh mẽ bất thình lình của Hạ
Thiên. Toàn thân cô phối với nhịp điệu của Hạ Thiên, bắt đầu ‘vận động’.
Khoảng mươi lăm phút sao, cả hai người nằm trên thảm cỏ tê liệt. Có lẽ thời
tiết quá lạnh, hoan ái giữa đất hoang khiến người ta thật hãi hùng khiếp vía, thời gian vận động của Hạ Thiên cũng không phải dài.
Tần Vũ Tinh có chút sụp đổ. Cô nhìn bầu trời ban đêm đầy sao, không kiềm chế
được hai dòng nước mắt trong suốt. Rốt cuộc cô đang làm cái gì? Từ khi
nào cô trở nên không biết tự trọng như vậy? Còn có hơn hai mươi người
đang chờ cô và Hạ Thiên trở vào trong, không biết cô phải đối mặt với
mọi người như thế nào!
Kẻ ngu mới có thể tin bọn họ ở ngoài nôn mửa…
Má ơi, đây là đất trồng rau! Trời đang rất lạnh, bốn phía vắng lặng như
nghĩa trang, khỉ gió thân cô tự nhiên vừa rồi lại chủ động kêu Hạ Thiên
‘yêu’ cô!
Cô đúng là hạ tiện mà…
Hạ Thiên ngồi dậy trước, anh lấy khăn giấy từ trong túi quần ra, lau chùi bắp đùi của Tần Vũ Tinh.
Tần Vũ Tinh nhạy cảm, đạp anh một cú, vì thế bắp đùi liền chạm vào cổ tay của Hạ Thiên.
Cô vừa giận vừa xấu hổ, nhưng lại bị nét mặt nghiêm túc đang lau chùi của
Hạ Thiên làm cảm động. Quả thật anh không có mục đích khác, ánh mắt tinh khiết giống như không chuyện gì xảy ra, chỉ là cẩn thật giúp cô vệ sinh sạch sẽ.
Bị một người đàn ông lau chùi như vậy..
Tần Vũ
Tinh mắc cỡ đỏ mặt, bị Hạ Thiên kéo người dậy. Sau đó thân thể vẫn còn
đang trần truồng, Hạ Thiên cầm quần áo đưa cho cô mặc vào từng cái một.
“Anh mặc áo khoác vào trước đi, lạnh lắm.” Khó có dịp Tần Vũ Tinh quan tâm đến Hạ Thiên.
Hạ Thiên lắc đầu một cái, khóe môi cong lên, cười nói: “Anh cảm thấy nóng.”
“Mạnh miệng!” Tần Vũ Tinh khinh thường nói.
Hạ Thiên nhướng mày trêu chọc: “Miệng anh ‘cứng’ hay không em rõ ràng nhất mà…”
Tần Vũ Tinh quay đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Về sau cô còn lấy cái gì để gây gổ với Hạ Thiên nữa đây?
“Lát nữa sẽ về thẳng phòng, không gặp bọn họ đâu.” Hạ Thiên nói khẽ.
“Ừ.” Tần Vũ Tinh cũng không muốn gặp đám người này, bằng không bị người ta nhìn ra, cô còn muốn tiếp tục giả đò à?
“Tối nay anh muốn ở chung phòng với em.” Hạ Thiên mở to mắt, nhìn về phía Tần Vũ Tinh, mong đợi nói: “Ấm áp.”
. . . . . .
"Bị người khác thấy thì làm sao?" Đột nhiên Tần Vũ Tinh có một loại cảm giác vụng trộm.
Mắt Hạ Thiên sáng lên, nhìn như bởi vì Tần Vũ Tinh không trực tiếp cự
tuyệt, cảm giác vô cùng hưng phấn, nói: “Không sao, nửa đêm anh mới
qua.”
Đây quả thật là âm mưu gian phu dâm phụ mà…