Tần Vũ Tinh chạy
thẳng tới đại sảnh lấy thẻ mở cửa phòng, lén lén lút lút trở về phòng.
Hạ Thiên đi phòng ăn, lộ mặt xuất hiện, ứng phó với mọi người. Anh sợ
Tần Vũ Tinh mắc cỡ, cố ý giải thích với mọi người một chút là Tần Vũ
Tinh không được khỏe, cho nên sẽ không ăn cơm tối.
Anh gọi Tiểu Lý bảo nhà bếp làm hai món rau xào, đưa lên phòng cho Tần Vũ Tinh.
Bởi vì lo lắng cho Tần Vũ Tinh, anh xã giao một chút rồi về phòng trước.
Lão đại vừa đi khỏi, phòng ăn nháo cả lên.
Nhóm con gái thì thầm mổ xẻ: “Anh Thiên bỏ ra một số tiền lớn như vậy đổi cả đạo diễn quay quảng cáo, chẳng lẽ là vì muốn cua gái thôi sao?"
Trợ lý ánh sáng cau mày hỏi: “Đáng giá sao? Anh Thiên mình muốn đàn bà cần gì làm như vậy?”
“Làm ơn, Tần Vũ Tinh gì đó chính là cô gái ngoan ngoãn, nói chuyện rất lịch sự nghen.”
“Lịch sự?” Có người khinh thường nói: “Ngược lại tôi lại cảm thấy ánh mắt của cô ta lộ ra vẻ lẳng lơ…”
“Nhỏ giọng một chút.” Trợ lý ánh sáng chọt cô một cái, nói tiếp: “Nhớ kỹ cô tới đây để làm gì.”
“Đúng vậy đó. Tuy rằng trên luật pháp là công ty của Thẩm Huy, nhưng ai cũng
biết rõ đó là bởi vì tranh chấp hợp đồng với anh Thiên, về sau còn muốn
có việc làm không?”
Cô gái đó không nói chuyện, trong mắt lộ ra
vẻ ganh ghét không thể giấu diếm. Quan trọng là biểu hiện của Hạ Thiên
rất rõ ràng, người ngốc cũng nhìn ra anh đối xử với Tần Vũ Tinh không
bình thường!
Tần Vũ Tinh trở lại phòng, chuyện trước tiên là tắm
rửa. Khách sạn ở vùng dân tộc này coi như đã là rất xa hoa, nhưng so với khách sạn trong thành phố thì không thể nào so sánh được, dù sao tắm
mưa cũng xem như sạch sẽ, cô kì cọ cơ thể.
Cô quấn khăn long
trắng trên đầu, ngâm nga khúc nhạc đi ra khỏi phòng tắm. Đến khi nhìn
thấy người nằm trên giường thì không khỏi ngây người.
“Anh… anh có thẻ mở cửa phòng của em?”
Hạ Thiên ngẩn người ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Tần Vũ Tinh, nói: “Ừ. Bằng không nửa đêm anh phải gõ cửa hay sao?”
……
Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, lập tức xoay người đi vào phòng tắm, chụp lấy
áo choàng tắm màu xám rồi đi ra. Tóc của cô vẫn còn ướt, từng giọt rơi
xuống.
Hạ Thiên đứng lên, nói: “Ngồi xuống đây. Anh sấy tóc cho em.”
“Không cần đâu.” Tần Vũ Tinh nhớ tới lúc nãy kích động, có chút thẹn thùng.
“Lại đây.” Giọng nói của Hạ Thiên không cho cự tuyệt.
Tần Vũ Tinh ngồi xuống, nhìn mình chằm chằm trong gương, không dám lộn xộn. Hạ Thiên dịu dàng tháo tóc cô ra, giúp cô sấy khô. diễɳðàɳl€qu¥đ©n Sức
nắm của anh vừa phải, kỹ thuật cao siêu.
Tần Vũ Tinh nhíu mày nói: “Ngay cả khi em tự sấy tóc cũng có lúc phỏng da đầu, trình độ điều chỉnh của anh thật giỏi ghê.”
Hạ Thiên thản nhiên nhếch môi nói: “Anh và Thẩm Huy vừa tới Thâm Quyến đã
làm rất nhiều nghề khác nhau. Bởi vì dáng dấp khá, chuyên môn gội đầu
cho khách ở tiệm cắt tóc, cũng có thể nuôi sống bản thân.”
Tần Vũ Tinh ngẩn người, nói: “Thật ngại quá, lại nhắc tới chuyện cũ đau buồn của anh rồi.”
“Không đau buồn. Vì sao phải đau lòng? Nghèo cũng không phải là lỗi của chúng tôi.”
Tần Vũ Tinh không nghĩ tới Hạ Thiên có cách suy nghĩ như vậy, nhìn không
được tươi cười nói: “Anh nói rất đúng. Nghèo khổ hay giàu sang cũng đều
là lúc nào đó thôi, người nào cố gắng nổ lực thì sớm muộn gì cũng sẽ có
hồi báo.”
Ánh mắt Hạ Thiên lóe sáng, cúi đầu hôn lên trán cô,
nói: “Anh cũng cho là như vậy. Chỉ cần kiên trì cố gắng, tất cả ước mơ
cũng sẽ trở thành sự thật.”
Tần Vũ Tinh biết rõ ngụ ý của anh, gương mặt nóng lên: “Cám ơn anh.”
“Cám ơn cái gì?” Hạ Thiên nhíu mày.
Tần Vũ Tinh cười một cách ngây thơ, trên mặt toát mồ hôi: “Thật ra em phải
cám ơn anh! Ngay lúc em gặp khó khăn nhất, anh nguyện ý giúp đỡ em rất
nhiều. Có đôi khi em chợt nghĩ, có lẽ nên thử tiếp nhận một người nào đó trong thế giới tình cảm này. Quả nhiên là liều thuốc tốt chấm dứt đoạn
tình cảm này.”
Hạ Thiên giật mình, buông máy sấy trong tay ra,
xoay người đối diện Tần Vũ Tinh. Anh dựa vào bàn trang điểm, hỏi: “Ý của em là… Hả? Anh không hiểu sai chứ?” Anh nở nụ cười, mang theo vài phần
ngượng ngùng khó hiểu.
Tần Vũ Tinh ngạc nhiên, cô không rõ ràng rốt cuộc mình muốn biểu đạt ý gì, vì thế cụp mắt, nói: “Chuyện này…”
“Thùng thùng thùng.”
“Ai da…” Tần Vũ Tinh khẩn trương đứng lên.
“Đưa cơm.”
Tần Vũ Tinh trở lại thực tế, nghiêng đầu nhìn sang Hạ Thiên, nói: “Anh tránh một chút đi.”
. . . . . .
Hạ Thiên lắc đầu, nói: "Ngốc ghê! Nghe giọng nói cũng biết là Tiểu Lý.”
Anh sải bước đi tới mở cửa, vẻ mặt Tiểu Lý không có vẻ gì kinh ngạc.
Hạ Thiên nhận thức ăn, quả nhiên là phần hai người: “Vất vả rồi.”
Tiểu Lý hoàn toàn kinh ngạc, được đối xử tốt mà hết hồn, nói cà lăm: “Dạ… cần phải như vậy.”
Rầm một tiếng, Hạ Thiên đóng cửa lại.
Tần Vũ Tinh nhíu mày nhìn anh chằm chằm: “Bình thường anh đối xử với người ta tệ như thế nào?”
Hạ Thiên nhún nhún vai, nói: “Không tệ lắm. Chỉ là không biết ứng phó mà
thôi. Dù sao anh cũng sắp rời khỏi giới điện ảnh và truyền hình rồi. Ái
mộ khỉ gió gì cũng không có việc để sống.” Hình như càng ngày anh càng
tùy ý trước mặt của Tần Vũ Tinh.
Phòng của Tần Vũ Tinh là phòng tốt nhất, có bàn sách nhỏ. Hai người dọn dẹp sách vở rồi dọn đồ ăn.
“Anh thật sự muốn làm phía sau hậu trường hả?” Tần Vũ Tinh thắc mắc hỏi. Hạ
Thiên mới hai mươi sáu tuổi, là điểm khởi đầu vàng son.
Hạ Thiên
chớp chớp mắt đáp trả: “Em hi vọng nhìn thấy bạn trai của mình hôm nay
trên ti vi hôn môi minh tinh A, ngày mai lên trang đầu với minh tinh B
à?”
… Tần Vũ Tinh không lên tiếng, thành thật lắc đầu.
“Nếu không thì được rồi. Lúc ban đầu anh vào nghề thuần túy là để kiếm tiền. Thật ra thì anh và Thẩm Huy có một khoản tiền…”
“Hả?”
“Nhưng cả đời này anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ đụng vào.” Giọng điệu Hạ
Thiên cứng rắn, mơ hồ cất giấu cảm xúc nào đó, ánh mắt nhìn thẳng Tần Vũ Tinh nói tiếp: “Anh sẽ không đụng đến khoản tiền này.”
“Ừ, biết rồi.” Thật ra cô muốn nói chuyện này và em đâu có liên quan gì đến nhau đâu?
“Cho nên anh mới ký hợp đồng bán thân tám năm.”
“Tám năm đó.” Tần Vũ Tinh cảm thán.
“Đúng vậy! Vốn tưởng rằng nhịn không nổi, nhưng rồi cũng qua đi.” Ánh mắt Hạ
Thiên dịu dàng hẳn đi, nhìn về phía Tần Vũ Tinh nói: “Anh kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, về sau sẽ đưa tất cả cho em.”
Tần Vũ Tinh sửng
sốt, cười nói: “Không cần, em không thiếu tiền.” Cô chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Rõ ràng anh hào phóng như vậy, vì sao người trong ngành đều nói
anh keo kiệt vậy?” Cô thật sự cảm thấy Hạ Thiên rất rộng rãi, cô chưa
bao giờ móc túi trả tiền khi cô ở chung với anh. Mỗi lần đều là Hạ Thiên giành tính tiến, khiến cô rất ngại.
Hạ Thiên ngớ người ra, trả
lời: “Anh muốn tiết kiệm tiền mà. Hơn nữa tiền này tiền nọ, anh cho một
người mượn thì lần sau sẽ có người hỏi mượn của anh nữa, cho nên sẽ
không mở đầu chuyện này đâu. Nếu bạn bè với nhau mà dùng tiền để cân
nhắc thì khẳng định đối phương không phải là bạn bè của anh.”
“Thẩm Huy thì sao?” Tần Vũ Tinh nhíu mày.
Hạ Thiên đỏ mặt lên: “Khụ khụ, cậu ấy có nhiều tiền hơn anh, đương nhiên ra ngoài cậu ấy phải trả tiền!”
“Anh hai à!” Tần Vũ Tinh cười nói: “Hèn gì ai cũng nói Thẩm Huy bao dưỡng anh…”
Hạ Thiên ngượng ngùng nở nụ cười: “Anh đây đưa tiền cho em xài, anh bao dưỡng em được mà…”
Tần Vũ Tinh nhìn anh chăm chú, anh thấy vậy liền nhìn ngược lại cô, lặp lại lần nữa: “Anh giao hết thẻ cho em.”
Tần Vũ Tinh cúi đầu, ngực nảy lên một cảm xúc không thể diễn tả. Cô nhìn
ra được những lời nói này của Hạ Thiên là nghiêm túc. Nhưng nếu đây là
một lời tỏ tình, đối với cô mà nói, thật sự nặng nề quá mức.
Cô
cảm thấy tình cảm của Hạ Thiên hết sức mãnh liệt, giống như một ngọn
lửa, tùy thời có thể đốt cháy lẫn nhau. Nhưng nếu không cẩn thận, có
phải sẽ bùng nổ thiêu cháy?
“Anh đừng như vậy.” Đột nhiên Tần Vũ
Tinh lên tiếng: “Em, em không tốt lắm đâu, không đáng để anh làm như
vậy.” Cô cảm thấy bản thân không đáng để một người như thế hết lòng đối
đãi.
Hạ Thiên cụp mắt xuống: “Làm sao em biết không đáng …?” Anh thở dài lẩm bẩm nói: “Quả thật em không hiểu gì hết.”
“Ăn cơm đi!” Tần Vũ Tinh lãng sang chuyện khác.
Hạ Thiên ừ một tiếng: ‘Em cũng mệt rồi, ăn nhiều một chút.”
Hai má Tần Vũ Tinh đỏ bừng, cúi đầu ăn cơm.
Hai người ăn cơm xong, Hạ Thiên dọn dẹp xong thì đem xuống lầu ném rác. Tần Vũ Tình nhìn thấy bộ dạng nghênh ngang của anh, dặn dò: “Khiêm tốn
chút!”
Hạ Thiên nhún nhún vai: “Bọn họ biết mới tốt, về sau tôi đã là ‘hoa có chủ’ rồi…”
Tần Vũ Tinh nín thinh.
Hạ Thiên đi rất nhanh rồi vòng trở lại. Tần Vũ Tinh nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Không phải anh nói nửa đêm mới qua sao?”
Hạ Thiên ngắm nhìn cô trả lời: “Không muốn rời xa em bất cứ giây phút nào.”
Dưới ánh mắt sâu thẳm trực tiếp kia, không hiểu sao tim của Tần Vũ Tinh gia
tăng tốc độ. Cô chui đầu vào trong chăn nói: “Ngày mai phải dậy sớm… em
không muốn.”
“Ừ, tôi chỉ muốn ôm em ngủ.” Hạ Thiên cười hề hề leo lên giường, cởi hết quần áo ra, chỉ để lại quần đùi, còn là quần bó
sát, lồi ra cây dù nhỏ.
“Anh làm gì vậy!” Tần Vũ Tinh cảm thấy đau mắt hột rồi, lời nói có vài phần yếu ớt.
“Hì hì.” Hạ Thiên chui vào trong chăn, đùi chạm đùi, da thịt
Tần Vũ Tinh ở đó song ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng , nhịp tim không hiểu
gia tốc. Nàng rúc đầu vào trong chăn mền mặt, nói: "Ngày mai phải dậy
sớm, ta không muốn. . . . . ."
"Ừ. Ta chính là ôm ngươi ngủ." Hạ
Thiên cười ha hả bò lên giường, cởi y phục xuống, thẳng lưu lại một con
quần cộc. Còn là bó sát người hãy, có nhô ra Tiểu Vũ cái ô.
"Ngươi làm gì đấy sao!" Tần Vũ Tinh cảm thấy mau đau mắt hột rồi, trong lời nói dẫn theo mấy phần yếu ớt.
"Hì hì." Hạ Thiên dám chui vào chăn của nàng dặm chân vạch lên bắp đùi của
nàng, da thịt thân thiết. Tần Vũ Tinh nổi da gà lên hết.
“Đừng... Ưm!”
Cô chưa kịp phản ứng thì môi mọng đã bị chặn ngang.
Hạ Thiên cắn môi cô vài cái rồi mới luyến tiếc rời khỏi khóe môi mềm mại
của Tần Vũ Tinh. Tay anh không thành thật, vuốt ve vùng ngực đẫy đà của
Tần Vũ Tinh, không chịu buông tay, muốn nắm chặt ngủ.
Vấn đề là ai mà ngủ được khi anh nắm chặt như vậy chứ?
Tần Vũ Tinh bị anh làm hư mất rồi… Cô chớp cặp mắt xinh đẹp, làm nũng cầu xin: “Tha cho em đi mà…”
Hạ Thiên nhìn cô chằm chằm, trong lòng ấm áp nói: “Được, em ngủ đi, anh nhìn em.”
Tần Vũ Tinh nở nụ cười: “Anh nhìn làm sao em ngủ…” Đột nhiên Tần Vũ Tinh
phát hiện, Hạ Thiên rất đỗi ngây thơ. Chỉ là có người đã từng nói qua,
trong lòng mỗi người đàn ông đều có tính cách của một đứa trẻ.
Đúng rồi, một đứa bé lớn.
Hai người thật sự ngủ một đêm, thẳng đến sáng sớm hôm sau. Trờ tờ mờ sáng, tiếng đập cửa thùng thùng thùng vang lên.
Tần Vũ Tinh trợn mắt, hoảng hốt lây Hạ Thiên dậy: “Tỉnh lại đi…”
Hạ Thiên ngẩn người ra, căn bản không thèm để ý đến người gõ cửa, lập tức
đè ngữa Tần Vũ Tinh ra, hung hăn hôn lên miệng đang mở lớn của cô, nói:
“Chào buổi sáng!”