Tần Vũ Tinh mờ mịt
đứng trước cửa ra vào, hướng vào trong đại sảnh trống trải, nhìn bốn
phía, cảm thấy người nào cũng giống như người xấu. May là cô có mang
kính râm lớn trên mặt, nếu không phải người quen cũng chưa chắc nhận ra
được cô ở trên đường.
Loại cảm giác bị người ta đang theo dõi quả thật khó chịu, vì vậy trong lòng của cô càng thêm bực dọc.
Cô không biết làm gì hơn nữa, lựa chọn ra ngoài trước rồi hãy nói.
Một lúc sau, hai gương mặt quen thuộc đập vào mắt, mẹ và dì Ba. Dì Ba của
cô là giáo sư học sinh nghiên cứu thuốc trung y ở đại học, chồng của dì
Ba mở phòng khám bệnh Trung y. Tính tình dì Ba vui vẻ, mặc áo lông màu
đỏ chói, nhào về phía cô, đưa cô bó hoa hồng to tướng: “Hoan nghênh Tiểu Tinh Tinh nhà chúng ta giải sầu trở về.”
Tần Vũ Tinh ôm bà một cách thân mật, nói: “Cám ơn dì Ba.”
“Còn có mẹ con nữa đấy, con không có ở nhà, ngày nào bà ấy cũng nhắc tới con.”
Tần Vũ Tinh ngượng ngùng nhìn qua mẹ. Tuy rằng mẹ thường hay lải nhải, nhưng lại toàn tâm toàn ý chỉ lo cho cô.
"Mẹ ~."
Mẹ Tần ôm vai của con gái, nói: “Về nhà đi. Mẹ đã chuẩn bị hết đồ ăn cho
con rồi, lát nữa sẽ có gà xào cay , còn có bò nấu lá lách .” (Lời người
chỉnh ngữ: mình hỏi google đại ca hai món ăn này thì hết hồn – toàn là
ớt không, chị Tinh nhà mình không ghen mới là lạ. Mình làm ebook sẽ có
hình nhé.)
Tần Vũ Tinh dạ một tiếng, tạm thời gạt chuyện của Hạ Thiên sang một bên.
Dì Ba lái chiếc Land Rover màu đỏ, nói: “Ba con đi công tác, mẹ con nói đi đón con một mình, dì sợ chị ấy đi nữa đường gặp tai nạn, nên cố tình
xin nghỉ phép tới đây. Tiểu Tinh à, con và Từ Trường Sinh vẫn còn chưa
hòa nhau hả?”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, nói: “Dạ.” Cô do dự một chút, không nói thêm nữa.
“Ừ, làm đúng. Từ Trường Sinh nó là cái khỉ gì chứ, đây còn là chưa kết hôn
đó, chưa chi đã làm khó Tiểu Tinh nhà chúng ta. l₰êqu¥ɖɷɳ Còn có chị và
mẹ của nó nữa, hai người khôn khéo như vậy mà không nhìn ra con trai
mình có vấn đề à? Vì sao bỏ mặc như thế?”
“Tiểu Khiết, chị cho em tới an ủi Vũ Tinh, em nói bậy gì đó?” Mẹ Tần nhíu mày, nói một câu với em gái.
Dì Ba của Tần Vũ Tinh tên là Hứa Khiết. Mẹ là chị Hai ở trong nhà, tên là
Hứa Lam. Tần Vũ Tinh còn có một dì Cả, tên là Hứa Ninh. Dì Cả chuyên gia phụ khoa, nghiên cứu chứng vô sinh, đáng tiếc là bản thân dì lại khó
sinh sản. Cuối cùng di dân qua bên Mỹ, dì lại mang thai được và sinh
con…
Cả đời ông Ngoại Tần Vũ Tinh cầu sinh con trai, không nghĩ
tới sinh một lượt ba người con gái. Vì mê tín nên ông đặt tên cho dì Ba
là ‘Khiết’, với ý tứ là tẩy sạch số phần sinh con gái. May mắn thay, đứa con thứ tư chính là con trai, là cậu Út của Tần Vũ Tinh, Hứa Phong. Bởi vì trong nhà quá cưng chiều, học hành không giỏi, hơn nữa lại không
chịu nổi sự khô khan của ngành y, hiện giờ làm nghề mua bán dụng cụ y
tế.
“Em nói cái gì chứ? Ý của em là Tiểu Tinh làm rất đúng, nên
cho Từ Trường Sinh một bài học, không thể tha thứ cậu ta một cách dễ
dàng. Đàn ông đều hạ tiện, con càng coi trọng họ, họ càng làm tới.” Hứa
Khiết chăm chú nhìn cháu gái, nói: “Bất quá nói tới nói lui, rốt cuộc
rồi cháu có muốn gả cho Từ Trường Sinh không? Nếu muốn vào nhà họ Từ thì phải kiềm chế biểu hiện không được tốt lắm bây giờ đi, tiếp tục đi tiếp quãng đường này. Đương nhiên, nếu cháu không tính chuyện thực hiện hôn
ước với nhà họ Từ, thì chúng ta cứ như vậy, quậy lớn chuyện lên, bôi xấu Từ Trường Sinh, khiến cậu ta chết lên chết xuống…”
“Hứa Khiết!” Mẹ Tần nổi giận: “Em bao nhiêu tuổi rồi, nói chuyện không chịu trách nhiệm như vậy.”
“Chị à, thời đại thay đổi, kết hôn đều có thể ly hôn. Huống chi bây giờ chỉ
là đính hôn. Dù em em cũng không muốn cháu mình bị uất ức.”
“Cái
gì gọi là uất ức? Chị thấy Từ Trường Sinh không phải là không có thuốc
chữa. Với tính tình này của Vũ Tinh, tìm đàn ông khác cũng không biết sẽ ra sao. Tốt xấu Từ Trường Sinh cũng hiểu rõ, đơn vị lãnh đạo của cha nó đều là bậc thầy của cha chúng ta.”
“Ừ, mẹ cháu nói cũng đúng.
Hôn nhân là sự kết hợp giữa hai gia đình, nếu hai đứa quả thật tiến tới
hôn nhân, bối cảnh gia đình của cậu ta sẽ ràng buộc cậu ta. Huống chi
lần này cậu ta đối mặt với sự hấp dẫn lớn như vậy, nữ minh tinh đấy Tần
Vũ Tinh, đàn ông bình thường đã sớm trốn luôn rồi. Nhưng Từ Trường Sinh
còn biết sai để nói chia tay với cô minh tinh kia, quay đầu lại là bờ,
có thể thấy sâu trong lòng, loại tình yêu này không đáng coi trọng. Đây
là chuyện tốt, đàn ông mà, sợ nhất là để tình cảm sai khiến, không thể
nào làm ra đại sự được.”
Không hiểu vì sao, trong đầu Tần Vũ Tinh lại hiện ra gương mặt của Hạ Thiên. Cô lắc lắc đầu, khi không lại nghĩ tới anh…
“Mẹ, ngày hôm qua mẹ gởi hình cho con là chuyện gì thế ạ?”
Mẹ Tần tức giận, liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Con hỏi mẹ thì mẹ biết hỏi ai. Người trong hình chụp là con gái của mẹ!”
Hứa Khiết nở nụ cười, chen miệng nói: “Tiểu Tình, cháu lấy lại vốn rồi nhé! Mẹ cháu không biết người đàn ông này là ai nhưng dì biết. Trước khi tới đón cháu, Tiểu Văn đã cố ý gọi điện thoại cho dì, bảo dì nhất định thẩm tra con đàng hoàng, làm thế nào lại quen biết với Hạ Thiên.”
“Tiểu Văn?” Tần Vũ Tinh sửng sốt. Tên đầy đủ của Tiểu Văn là Hứa Gia Văn, con gái của dì Ba, cũng là em họ của cô, vừa học đại học năm thứ nhất.
“Ha ha, nó rất thích Hạ Thiên. Trước khi tốt nghiệp trung học vẫn còn treo
hình có chữ ký của Hạ Thiên đấy, không biết là kiếm ở đâu ra. Tóm lại,
có lẽ chiều tối sẽ tới kiếm cháu đấy!”
Tần Vũ Tinh đau cả đầu.
l₰êq u¥ɖɷɳ Cô tin rằng nếu bây giờ cô nói với mẹ mình có quan hệ với Hạ
Thiên, sợ rằng tính tình cởi mở như dì Ba cũng sẽ mắng chết cô.
“Không tệ! Dì cảm thấy lần này cháu ra tay thật đẹp. Kế tiếp chính là mẹ của
Từ Trường Sinh, Chương Diệc Hoàn đáng ghét kia. Cũng nên tiêu trừ khí
thế của nhà họ Từ, thật sự cho rằng Vũ Tinh nhà chúng ta không thể trách móc Từ Trường Sinh à?”
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Tần Vũ Tinh hỏi.
Mẹ Tần liếc cô một cái, nói: “Là đài TV du lịch quay được con. Có một đoạn phim tuyên truyền văn hóa về hồ Lugu, đúng là có người quay được con!
Sau đó gởi qua cho mẹ…”
“Ba con biết không?” Phản ứng đầu tiên của Tần Vũ Tinh là ai đã nhìn qua đoạn phim này.
“Chưa nói nói ông ấy, nhưng Chương Diệc Hoàn đã biết. Bà ta đã gọi điện thoại tới cho mẹ…”
“Dì Chương gọi điện thoại cho mẹ!” Nhất thời Tần Vũ Tinh im lặng, trong đầu quay cuồng không ngừng.
“Ừ. Bà ta nói người đàn ông trong đoạn phim rất nổi tiếng, tên là Hạ Thiên, là bạn trai của Bạch Nhược Đồng. Bà ta đoán là đoạn video này là do anh ta truyền ra ngoài nhắm vào con, sau đó biểu đạt thái độ áy náy đối với mẹ. Hôm nay, phía chính phủ đã cắt bỏ đoạn video này rồi. Nhưng tốc độ
truyền bá trên internet quá nhanh, hơn nữa Hạ Thiên lại quá nổi tiếng,
còn có người mượn hệ thống chia sẻ, không thể nào tiêu hủy hoàn toàn.”
…… Tần Vũ Tinh không thể nào tưởng tượng được chuyện sẽ biến thành như thế này.
“Đương nhiên rồi. Đây không phải là phiền toái do con trai của bà ta gây ra sao? Mới liên lụy tới cháu.”
Tần Vũ Tinh hoàn toàn không lên tiếng. Ban đầu cô cũng nghĩ giống như mẹ,
nhưng đã tiếp xúc với Hạ Thiên bao lâu nay, cô lại cảm thấy không phải
chuyện như vậy. Nhưng nhiều lời cũng vô ích mà thôi. Hiện giờ mà nói,
trong mắt người thân, cô là bị Hạ Thiên lừa gạt, mới có thể cho là anh
thật lòng thích cô.
Cũng may chính cô cũng không tin Hạ Thiên sẽ… thích cô.
Tim của cô nhói đau từng cơn. Chẳng lẽ đã sớm dự liệu sẽ có kết quả này, sợ bị tổn thương cho nên mới không còn cách nào khác mà trì hoãn đối mặt
với Hạ Thiên sao?
“À, Chương Diệc Hoàn này vẫn là tự tin tràn
đầy, cái gì vì trả thù con trai mình nên mới tới gần Vũ Tinh. Vũ Tinh
nhà chúng ta là đóa hoa vừa chín mùi, còn thừa kế dáng người cao gầy có
trước có sau của nhà họ Hứa. Coi như Hạ Thiên kia ban đầu không có ý
tốt, nhưng không thể nào không thích.”
Phốc… Tần Vũ Tinh bị lời nói của dì Ba chọc cười rồi.
“Tiểu Tình, dì đã xem qua đoạn phim này rồi, mặc dù không dài, nhưng ánh mắt
của người đàn ông này không thể gạt người được. Cảm giác của Hạ Thiên
đối với cháu rõ ràng là tình yêu nam nữ. Không biết một tháng này cả hai đứa đều ở chung với nhau sao?”
Câu hỏi tùy tiện của dì Ba lại
khiến mẹ Tần nóng ruột, truy tới: “Đùa giỡn gì thế? Vũ Tinh, không lẽ
con và Hạ Thiên còn có mối quan hệ nào khác?”
Tần Vũ Tinh nhìn ánh mắt có vẻ khẩn trương của mẹ Tần, không dám nói thật: “Mẹ nói gì vậy, tụi con không có gì hết.”
Mẹ Tần gật gật đầu: “Ngàn vạn lần con đừng gạt mẹ. Chỉ là một diễn viên,
minh tinh không ra minh tinh. Con cũng đừng mang về cho mẹ người trong
làng giải trí. Cho dù muốn an phận, mẹ cũng không muốn đám chị em chỉ
vào TV hỏi mẹ, con rể mẹ đang làm gì đấy.” Cách diễn đạt của mẹ Từ thật
nghiêm khác, giống như thật lo lắng Tần Vũ Tinh và Hạ Thiên có quan hệ
gì.
Chẳng hiểu vì sao, trong lòng Tần Vũ Tinh cảm thấy mẹ nói
chuyện rất khó nghe, rất muốn vì Hạ Thiên giải thích một chút. Cô vừa
mới mở miệng thì ngậm miệng lại, rốt cuộc cô đứng ở lập trường nào mà
bảo vệ Hạ Thiên đây!?
Mẹ nói không phải là không đúng, Hạ Thiên đúng là người của làng giải trí.
Mẹ không phải ghét nghèo yêu giàu, sự thật là mẹ không cần tiền, bà chê là vì anh là người của làng giải trí!
Chỉ điểm này thôi, cô và Thạ Thiên không thể phản bác điều gì.
“Mẹ thà con gả cho một y tá nam, cũng không cần minh tinh nào hết.” Mẹ Tần
quăng ra một câu nói ngoan độc. Bởi vì trước kia lúc còn làm bác sĩ, mẹ
Tần chướng mắt nhất chính là y tá nam, cho rằng đã là một người đàn ông
thì không đi làm chuyện gì tốt đẹp hơn mà lại đi hầu hạ người khác. (Lời người chỉnh ngữ: Trời ơi, định kiến của mẹ Tần thật kinh khủng!!! Bây
giờ mới hiểu vì sao chị Tinh nhà mình lại sợ như vậy. Để xem làm sao anh Thiên có thể thuyết phục được bà đây?)
"Được rồi, chuyện này và y tá nam không có chút quan hệ nào!” Tần Vũ Tinh nhịn không được phản bác.
Mẹ Tần thấy cô như thế, lo lắng nói: “Tiểu Tình, con thật sự sẽ không qua
lại với Hạ Thiên chứ? Ông trời của tôi, ông đang làm gì thế? Diễn viên
à? Bán mặt để ăn cơm! Hiện giờ chính phủ có chiến dịch càng quét mãi dâm chống độc, đặc biệt bắt đầu từ làng giải trí, tra ra bao nhiêu người
hút thuốc phiện rồi! Cái vòng luẩn quẩn phức tạp, nếu con gả cho loại
diễn viên này thì chính là muốn giết chết mẹ và cha của con sao?”
"Mẹ ~~~." Tần Vũ Tinh kéo dài âm thanh, mệt mỏi nói: "Loại người nào cũng
có tốt xấu. Mẹ biết Hạ Thiên như thế nào mà nói chuyện xáo trộn như thế? Mặc kệ nghề nghiệp mỗi người chúng ta là gì, tính cách mới là quan
trọng. Bởi vì là người, chỉ có tốt và xấu, mẹ có thể đừng một cái tát
chụp hết mọi người được không?”
“Ôi trời ơi!” Mẹ Tần cảm thán,
liếc mắt nhìn dì Ba của cô nói: “Hứa Khiết, em xem cháu của em kìa, đây
là thái độ gì! Em giúp chị xem có phải trạng thái này của nó là có vấn
đề hay không?”
Hứa Khiết nhìn Tần Vũ Tinh từ kiếng chiếu hậu, hỏi: “Không phải mẹ cháu nói trúng cái gì rồi chứ?”
“Không có, không có, không có. Mẹ có muốn còn dùng sinh mạng của mình ra thề để mẹ yên tâm không?”
“Không cần!” Mẹ Tần lật đật nói. Bà kéo cánh tay của con gái, dặn dò: “Mẹ chỉ
muốn tốt cho con. Lùi về phía sau một vạn bước, con không muốn tiếp tục
với Từ Trường Sinh thì không tiếp tục. Cha mẹ chỉ có mình con là con
gái, mẹ nuôi dưỡng con bao lâu nay, con đừng bao giờ mang về cho mẹ một
đứa con rể diễn viên nhé”
Tần Vũ Tinh nhìn bộ dạng sốt ruột của mẹ, khẽ gật đầu.
Lồng ngực của cô từng cơn đau nhói.