Sau khi về tới nhà,
Tần Vũ Tinh ăn cơm với mẹ và dì Ba. Ba người đàn bà thành cái chợ. Mẹ
Tần và dì Ba một hỏi một đáp làm Tần Vũ Tinh muốn khóc luôn. Cô thật sự
không chịu nỗi sự quấy nhiễu này, nói lãng sang chuyện khác: “Mẹ, năm
nay 30 mình có ăn ở ngoài không?”
“Cha con đi công tác tới 28 mới về, cũng chưa chắc đâu. Ý của cô Cả con là không muốn nấu cơm, đặt
trước cơm tất niên ở khách sạn gần nhà ông Nội con rồi.” Vẻ mặt mẹ Tần
lộ ra chút không kiên nhẫn khi nhắc tới cô Cả của Tần Vũ Tinh. Nhà họ
Tần và họ Hứa hoàn toàn khác nhau. Ông Nội của Tần Vũ Tinh có ba trai và một gái. Năm xưa cô Cả của Tần Vũ Tinh ly dị rồi trở về nhà mẹ đẻ ở,
quan hệ với mấy chị em bạn dâu không được tốt lắm.
“Dạ. Đã có cô Cả nhận lời gánh vác rồi, mẹ nên bớt lo lắng đi.”
Mẹ Tần hừ lạnh một tiếng, nói: “Bà ấy chỉ giỏi cái miệng. Đến khi gọi thức ăn tính tiền thì sẽ làm ngơ.”
“Mẹ, một bữa cơm bao nhiêu tiền chứ!”
“Không phải là vấn đề tiền bạc. Mẹ phiền chính là cô Cả của con miệng mồm ba
hoa mặc kệ người khác. Chỗ chết người nhất chính là bà ấy thích so đo
bắt bẻ người ta…”
Tần Vũ Tinh vuốt vuốt đầu mẹ, nói: “Cô con cũng đã khổ quá rồi…”
Cô của Tần Vũ Tinh lúc còn đi học rất cố gắng, không để ý đến sự phản đối
của cha mẹ, lên núi xuống làng chịu gian khổ trong Nội Mông.
₯ễɳðàɳl€qu¥ðϕn Vốn tưởng rằng vì lý tưởng, không ngờ thực tế quá phũ
phàng, trong lòng hối hận không thôi, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Trong lúc bốc đồng, bà lập gia đình với một người nông dân, sinh ra đứa
con gái. Sau này nhận được chỉ tiêu trở lại thành phố, ly hôn với chồng, bỏ chồng bỏ con, có thể nói là một người phụ nữ cặn bã.
Có lẽ là vì đã chịu cực chịu khổ, sau khi trở lại nhà họ Tần ở Bắc Kinh, cô Cả
sống những ngày tháng vô cùng cần kiệm. Bản thân bà keo kiệt đã đành,
nhìn người khác tiêu tiền rất chướng mắt, lải nhải hoài, mấy chị em dâu
nhà họ Tần đều sợ bà. Nhưng người ta là chị cả, cha mẹ chồng đương nhiên là cưng con gái, ai cũng đều không dám lên tiếng, chỉ có thể để con dâu trưởng nhắc nhở bà…
“Đúng rồi, chừng nào con tính đi một vòng
hả?” Theo như trước kia, mỗi lần Tết âm lịch là Tần Vũ Tinh chuẩn bị một ít quà lễ, trước là đi chúc Tết cho người lớn, sau đó sẽ được nhận lì
xì. Năm nay cô đã đi làm rồi, khẳng định không thể nhận lì xì, quà lễ
cũng phải tăng cấp, vạn lần không thể khiến người ta cảm thấy thiếu lễ
độ.
Tần Vũ Tinh trở nên trầm lặng. Năm ngoái là cô và Từ Trường
Sinh cùng nhau đến nhà thăm hỏi. Hiện giờ đã đính hôn, nếu Từ Trường
Sinh không xuất hiện, tất nhiên sẽ bị người ta xoi mói. Chẳng lẽ phải
tuyên bố chuyện chia tay với Từ Trường Sinh trước sao?
“Vũ Tinh,
mẹ mặc kệ quan hệ bây giờ của con và Từ Trường Sinh như thế nào, năm mới sắp tới rồi, con đừng ầm ĩ mang tới chuyện không vui cho mẹ. Người sống vì mặt mũi, cây sống vì vỏ bọc. Năm sau con muốn làm gì thì làm, năm
nay tuyệt đối không thể mọi người khó xử! Năm ngoái bà Ngoại của con nằm viện, bác Từ của con đã bỏ ra biết bao nhiêu hơi sức, thông qua quan
hệ, mời được giáo sư Lý đã di cư từ lâu trở về. Con muốn mẹ giải thích
như thế nào với bà Ngoại của con đây? Chưa kể đến chuyện hư hỏng giữa
con rể tương lai và cô minh tinh kia, người trong nhà không phải đợi
chuyện dịu xuống rồi mới xử lý hay sao?”
“Ai da, mẹ đừng nói
nữa.” Tần Vũ Tinh mệt mỏi nói: “Con hiểu rõ ý tứ của mẹ. Được rồi! Dì
Ba, các người nói chuyện tiếp đi, cháu lên lầu thu dọn hành lý trước.”
“Ừ. Tuy rằng dì cảm thấy chuyện con chia tay với Từ Trường Sinh được cũng
tốt, không được cũng không đáng kể. Nhưng chuyện gì cũng để sang năm mới rồi hãy nói. Năm mới sắp tới rồi, mình nên vui vẻ, đừng làm ra chuyện
kẻ thù khoái chí, người thân oán hận. Da mặt mẹ con mỏng lắm!” Dì Ba dặn dò.
. . . . . .
Tần Vũ Tinh không nhiều lời, quay người
đi lên lầu. Nàng cởi quần áo ra, tắm rửa sạch sẽ, chui vào ổ chăn quen
thuộc đã lâu không dùng đến.
Vẫn là giường trong nhà thoải mái,
Tần Vũ Tinh co người lại, cảm giác gò má ngứa ngáy. Cô quay đầu lại, đập vào mắt là cặp mắt sâu thẳm của Hạ Thiên, đồng tử xinh đẹp đen bóng.
Anh híp mắt lại, môi hôn nhè nhẹ lên lỗ tai của cô, chóp mũi, gò má, một đường đi xuống theo chiếc cằm cương nghị của cô đang ưỡn lên, đi tới
xương quai xanh, dịu dàng va chạm, giống như cô là bảo bối được anh nâng niu trong lòng bàn tay, thận trọng che chở, sợ làm cô bị đau. Một đường đi xuống phía dưới, ừ, một đường đi xuống phía dưới…
Toàn thân Tần Vũ Tinh nóng lên, không khỏi ưỡn người…
Có cái gì đó nặng nề đè ép lên người cô, cô hết hồn ‘a’ lên một tiếng, mở
to mắt. Bên trong phòng mờ mờ, sau lưng tấm rèm cửa sổ màu hồng nhạt là
ánh chiều tà đỏ ửng. Cô nằm mơ, còn là mộng xuân về Hạ Thiên…
Gò má cô đỏ bừng, một giọng nói vang dội truyền đến bên tai: “Chị ơi!”
Tần Vũ Tinh quay đầu lại, con gái của dì Ba, Hứa Gia Văn đang nheo mắt nhìn cô, nhào tới nói: “Kêu cái gì thế? Gặp ác mộng à?”
Tần Vũ Tinh lắc đầu một cái, nói: “Em vào khi nào vậy?”
“Mới vừa thôi. Nhìn chị đã lâu, lúc thì nghiêng đầu, lúc thì nghiêng mình, chị nằm mơ thấy gì thế?”
Tần Vũ Tinh quay đầu đi, xấu hổ nói: “Tìm chị có chuyện gì? Em đang nghỉ lễ à?”
“Dạ, nghỉ lâu rồi. Bộ mẹ em không nói em tìm chị làm gì hả? Chị quen biết Hạ Thiên phải không? Giúp em làm quen đi.”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ không chút che giấu của Hứa Gia Văn, do dự nói: “Em muốn gặp anh ấy hả?”
“Đương nhiên. Ai lại không muốn gặp ảnh? Chị giới thiệu cho em đi. Em muốn
chụp hình chung với anh ấy, sau đó sẽ chia sẻ trong nhóm bạn bè. Đẹp
trai như thế, nhất định sẽ có rất nhiều người hâm mộ.” Hứa Gia Văn nói
thẳng.
Tần Vũ Tinh mím môi, trong lòng dâng lên mùi vị không nói nên lời. Thật sự kỳ quái, chuyện này và cô có quan hệ gì đâu.
“Chị và anh ấy cũng không quen lắm đâu. Liên lạc không được!” Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, từ chối nói.
“Chị Vũ Tinh ~~, hai người cùng nhau cưỡi ngựa, coi như chị không biết ảnh,
nhưng chị nhất định có thể liên lạc với anh ấy. Chuyện nhỏ như vậy mà
chị cũng không giúp em sao? Em là em gái cưng của chị mà!”
Tần Vũ Tinh gảy cằm, ấp úng nói: “Anh ấy đâu có gì đặc biệt đâu, sao các em lại thích anh ấy như vậy?”
“Ảnh là Hạ Thiên đó! Vì vậy đương nhiên là đặc biệt rồi!” Lập luận điển hình khờ khạo của Hứa Gia Văn, bởi vì ảnh là anh ấy, cho nên ảnh là tốt
nhất!
Tần Vũ Tinh nằm sấp ở trong chăn, trong đầu tràn đầy hình
bóng của Hạ Thiên, bên tai Hứa Gia Văn lại lãi nhãi Hạ Thiên hoài. Cô
nhíu mày, Hạ Thiên quả thật là âm hồn mà, còn là âm hồn bất tán, xâm
nhập cuộc sống của cô.
“Vũ Tinh!” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của mẹ.
“Chuyện gì ạ?” Tần Vũ Tinh leo xuống giường, đi ra ngoài. Mẹ Tần kích động leo
lên lầu, nói: “Trường Sinh đến rồi, con có muốn xuống nói chuyện không?”
. . . . . .
Tần Vũ Tinh còn chưa kịp nói cái gì, Hứa Gia Văn đã dẫn đầu chạy ra, đứng ở lan can lầu hai nói vọng xuống dưới: "Anh rể ~~!"
. . . . . . Tần Vũ Tinh che mặt, lập tức xoay người đi vào thay quần áo.
Mẹ Tần đi theo cô vào phòng, nói: “Trường Sinh nói lát nữa dẫn con đi qua
nhà ông Nôi, chúc Tết cho cô Cả và ông bà Nội, sau đó đi qua nhà chú Ba. Nhà chú Ba và nhà ông Nội ở cùng khu chung cư. Sau cùng thì đi nhà chú
Út của con. Nếu như còn có thời gian thì sẽ dẫn con qua nhà dì Ba và cậu Út của con luôn. Dì Cả con không ở trong nước, đến lúc đó thì các con
cũng nên ghé lại nhà em trai của dượng Cả con một chuyến luôn.”
Tần Vũ Tinh nghe nhức cả đầu, cánh tay bị mẹ níu lại.
“Chuyện này con không thể cự tuyệt, nếu không sẽ khiến mẹ khó xử. Hiện giờ mẹ
không có hơi sức giúp con giải thích với đám dì dượng cô chú của con về
vấn đề giữa con và Từ Trường Sinh qua điện thoại!”
“Biết rồi.” Tần Vũ Tinh kiên trì đáp ứng: “Con thay quần áo xong sẽ xuống lầu.”
“Ừ, con gái ngoan. Mẹ thương!” Mẹ Tần nâng niu gương mặt của con gái, hôn
một cái. Bà sờ sờ trán của Tần Vũ Tinh rồi nói: “Lần đầu xa mẹ hơn một
tháng, mẹ lo cho con chết được!”
Hốc mắt Tần Vũ Tinh nóng lên, nhàn nhạt nói: “Dạ, mẹ yên tâm. Con sẽ xuống lầu.”
“Ngoan, vui lên một chút.”
“Dạ.”
Tần Vũ Tinh tùy ý mặc vào một chiếc áo len màu hồng rộng thùng thình, dài
đến gần đầu gối. Phía dưới là chiếc quần bó len màu đen, đôi vớ bông vải màu đỏ hình con nai phối hợp với đôi dép lê màu hồng nhạt, tóc tai bù
xù đi xuống lầu.
Từ Trường Sinh giương mắt nhìn cô một cái, dịu dàng nói: “Vũ Tinh.”
Hứa Gia Văn líu ríu, quấn lấy Từ Trường Sinh hỏi này hỏi nọ, kết quả lấy
được một bao lì xì. ₯ễɳðàɳl€qʮ¥ðϕn Cô nàng cảm thấy hài lòng, cất trong
tay, lắc lắc đầu, nhìn về phía Tần Vũ Tinh đang đi xuống cầu thang nói:
“Chị, anh Từ khăng khăng đòi cho em!”
Tần Vũ Tinh nhíu mày, tức giận liếc nhìn cô bé một cái.
Mẹ Tần lấy ra một sợi dây thun, buộc tóc Tần Vũ Tinh lại, nói: “Con xoa
kem chưa? Sắc mặt không tốt. Đi lên rửa mặt trước đã. Dì Ba vừa đưa cho
con một bộ đồ công sở Estee Lauder, rửa mặt, boa kem dưỡng da, cuối cùng là phấn, mau đi đi.”
Tần Vũ Tinh im lặng nhìn bà, cuối cùng chịu thua ánh mắt nghiêm nghị của mẹ, quay lại lên lầu.
Lúc xoay người đi, hình như cô thấy trong mắt Từ Trường Sinh ánh lên nụ cười nhàn nhạt.
Hứa Gia Văn cầm bao lì xì, đuổi theo cô, cùng nhau lên lầu, kéo tay cô,
thân thiết nói: “Chị, rốt cuộc chị có quan hệ gì với Hạ Thiên vậy? Em
nghe mẹ em và di Cả gọi điện thoại, bàn luận chuyện này hơn nửa ngày.
Chẳng lẽ chị phản bội lại anh Từ hả?”
“Hừ!” Tần Vũ Tinh tức giận nhìn cô, nói: “Em đừng nói hươu nói vượn. Tụi chị chả có quan hệ khỉ gió gì cả!”
“Nhưng quan hệ của Hạ Thiên và diễn viên nữ không tốt, không cần phải mời chị quay phỏng vấn, còn tung ra lên mạng nữa!”
“Em hiểu bao nhiêu về Hạ Thiên hả? Không phải anh ấy có xì căng đan với bạn gái Bạch Nhược Đồng à?!” Tần Vũ Tinh phản bác.
“Cô minh tinh hạng ba không biết xấu hổ Bạch Nhược Đồng kia làm sao có thể
là bạn gái của Hạ Thiên được! Chị dùng đầu óc suy nghĩ một chút có được
không!” Vẻ mặt Hứa Gia Văn tràn đầy vẻ xem thường Bạch Nhược Đồng, hừ
lạnh, nói tiếp: “Chị đừng nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, cũng chỉ là ký
giả viết vớ vẩn. Em thà tin Hạ Thiên là bạn trai của ông chủ công ty
truyền thông, Thẩm Huy.”
. . . . . .
Tần Vũ Tinh im lặng, cô đi tới bàn trang điểm soi gương.
Hứa Gia Văn giống như bệnh thần kinh, ở bên cạnh Hạ Thiên này, Hạ Thiên nọ, giúp cô phổ cập Hạ Thiên ‘giữ mình trong sạch, công tích vĩ đại.’ như
thế nào.
"Reng reng reng." Điện thoại Tần Vũ Tinh vang lên.
Cô đang tô ‘môi đỏ bóc lửa’, nên Hứa Gia Văn đi đến đầu giường lấy điện thoại.
Hứa Gia Văn nhìn chằm chằm chữ trên màn hình điện thoại di động, sợ run
lên, cười toe toét hỏi: “Chị, ‘khốn kiếp’ là ai thế? Chị có bao nhiêu kẻ đáng ghét vậy hả?!”
Phịch một tiếng, Tần Vũ Tinh hết hồn, đụng đổ nước hoa hồng.
Trong sổ danh bạ của cô, cô đã đổi tên Hạ Thiên thành hai chữ… ‘Khốn Kiếp’.